12
Chẳng có cửa hàng cho thú cưng nào còn mở cửa lúc 1 giờ sáng cả, Hyunjin cũng biết vậy, nó nghĩ nó điên mất rồi khi đập cửa rầm rầm trước quán người ta vào giờ này, nhưng đấy là tất cả những gì nó có thể nghĩ ra, vì nó linh cảm mãnh liệt rằng chỉ có bác chủ mới có thể nói cho nó biết Jisung đang ở đâu.
Sau lớp cửa kính, một con mèo đen mập ú không biết từ đâu ra giương mắt lên nhìn chòng chọc Hyunjin làm nó sững người lại, nó không hề nhớ đã từng thấy con mèo nào ở đây. Con mèo chạy vụt vào bên trong, 2 phút sau bác chủ từ hướng đó hấp tấp chạy ra mở cửa cho Hyunjin.
"Sao lại tới giờ này? Có chuyện gì xảy ra với con mèo rồi hả?" bác chủ hỏi dồn trước cả khi Hyunjin kịp mở miệng.
"Dạ, nó... nó biến mất rồi bác ơi. Cháu đi ra ngoài... về không thấy nó đâu... thức ăn vung vãi hết ra nhà... nhưng mà cửa vẫn khoá." Hyunjin gấp tới độ nói năng lộn xộn.
"Khoan đã, từ từ. Cậu bình tĩnh lại đã xem nào."
Hyunjin cố gắng ổn định lại hơi thở, đồng thời sắp xếp lại mớ từ ngữ trong đầu sao cho bớt hỗn độn rồi kể lại từ đầu cho bác chủ nghe, chỉ trừ đoạn liên quan đến cậu nhóc kì lạ trong phòng mình, vì nó nghĩ kể những thứ râu ria không liên quan chỉ làm rối thêm.
"Cậu vừa nói... nó ăn quá số lượng tôi dặn rồi?" bác chủ run rẩy.
"Dạ."
"Rồi nó... biến mất?"
"Vâng."
"Cậu bị điên à nó làm sao biến mất được?" bác chủ lớn tiếng làm Hyunjin giật mình "Nó không biến to lên thì thôi tại sao lại biến mất được cơ chứ?"
"Nhưng sự thật là nó biến mất rồi mà bác..." Hyunjin thầm than trời, nó mất mèo đã đủ khổ lắm rồi, giờ bác chủ còn cứ khăng khăng còn mèo của nó không thể biến mất làm nó thêm bực bội.
Một người khẳng định con mèo không biến mất được, một người khẳng định con mèo đã biến mất rồi. Cãi qua cãi lại, cuối cùng bác chủ túm lấy tay Hyunjin:
"Dẫn tôi về nhà cậu!"
Vẻ mặt bác chủ giãn ra tươi tỉnh ngày khi nhìn thấy cậu trai trên giường Hyunjin, nhưng khi vừa tiến đến định lật tấm chăn ra kiểm tra cho cậu nhóc thì bị Hyunjin lo lắng gọi giật ngược lại:
"Khoan đã! Cậu... cậu ấy không mặc đồ."
"Cậu ta mặc đồ mới là lạ đấy. Cậu đã thấy con..." mèo nào mặc quần áo bao giờ chưa, bác chủ lặng lẽ nuốt nửa câu còn lại xuống.
Nhìn ánh mắt nghi ngờ như đang săm soi một ông chú già biến thái mà Hyunjin dành cho mình, bác chủ thở dài:
"Được rồi được rồi, không lật. Tôi quay đi để cậu tự xem, được chưa?"
Bác chủ quay người lại, Hyunjin vừa hoang mang vừa nghi ngờ kiểm tra thân thể cậu nhóc một lượt, sau đó dém chăn cẩn thận cho cậu đến tận cổ.
"Không có gì bất thường hết bác ơi."
"Cũng phải, nó ăn nhiều như thế..." bác chủ thở phào, thầm mừng vì đã không có một nhúm lông mèo chưa biến mất hết, hay một cái đuôi xám dài thượt còn sót lại trên người cậu nhóc.
"Nhưng mà..." Hyunjin sốt ruột kêu lên "...cháu tưởng bác lên đây để tìm mèo cho cháu cơ mà? Sao lại thành thăm khám cho người thế này?"
Bác chủ nhìn khuôn mặt mỏi mệt của Hyunjin, nhìn đồng hồ đã điểm quá nửa đêm, lại nhìn cậu trai say ngủ trên giường:
"Đi ngủ đi, đợi tới lúc thằng nhóc kia tỉnh lại thì cậu sẽ rõ ràng thôi. Yên tâm là con mèo của cậu sẽ không sao đâu..." Thực ra bác chủ muốn nói, nhìn cậu phờ phạc thế này tôi không nỡ nói ra.
"Không được!" Hyunjin vội vàng ôm chặt tay bác chủ "Bác phải nói bây giờ, làm sao cháu ngủ được khi Jisung vẫn còn mất tích chứ?"
Bác chủ mãi không gỡ Hyunjin ra được, gắt lên:
"Thì nó đang ở đây đấy thôi!"
Không gian trở nên lặng ngắt như tờ, Hyunjin mặt trắng bệch, suy cho cùng nó cũng không phải kẻ ngốc, nó cũng đã lờ mờ đoán ra cái gì đó từ những câu nói úp mở của bác chủ, chỉ là cái khả năng này quá sức vô lý, cực kỳ cực kỳ vô lý khiến nó muốn tin cũng không được.
"Cậu đoán được rồi chứ?" bác chủ thở hắt "Cửa nhà vẫn khoá chặt, con mèo đó không đi đâu cả. Nó vẫn luôn ở đây, ngay trước mặt cậu."
Hyunjin nhìn mái tóc xám của cậu trai trên giường, hoang mang cực độ.
"Nghe này, theo như tính toán của tôi, thì phải 1 - 2 tuần nữa nó mới xảy ra biến hóa. Tôi cũng định gần đến ngày đó sẽ giải thích với cậu để cậu có thể chuẩn bị tinh thần trước. Nhưng không ngờ chuyện lại ra nông nỗi này."
"Bác nói như vậy, là ý muốn nói..." Hyunjin ngắt quãng "...sinh vật trên giường kia là mèo của cháu?"
"Ừ, nó chưa được một tuổi đâu, đáng ra chưa thể biến thành người được, nhưng tại nó ăn nhiều quá..."
"Thứ đồ ăn bác cho cháu rốt cuộc là cái gì vậy?"
"Khi bắt đầu biến đổi, cơ thể của nó sẽ cực kỳ khó chịu. Trước kia từng có một thời gian nó ngủ suốt ngày và uể oải ít vận động đúng không? Loại thức ăn tôi cho cậu làm giảm bớt sự khó chịu đó, nó cũng giúp bọn mèo chóng kết thúc giải đoạn biến đổi và thành người sớm hơn, nhưng dĩ nhiên đấy là khi ăn đúng với liều lượng tôi bảo. Còn ăn một lúc nhiều như thế này chẳng khác nào thúc ép nó biếp đổi sớm cả, chắc phải khó chịu lắm, thế nên nó mới bị ngất ở đây."
Hyunjin cảm thấy đầu óc mơ hồ, tất cả cứ như một giấc mơ, con mèo béo đáng yêu của nó đã trở thành cậu thiếu niên đang nằm trên giường, và giờ nó là chủ nhân của cậu ta, nó phải nuôi cả một con người!
"Có cách nào biến nó trở lại thành mèo không bác?"
"Cậu lớn lên rồi có nhỏ lại được không?"
Hyunjin thấy trời đất như chao đảo quanh mình.
"Thôi, đừng lo nghĩ nhiều" bác chủ vỗ vai Hyunjin an ủi "Đi nghỉ đi, thằng nhóc đó chắc phải chiều mai mới tỉnh. Cậu là sinh viên nhỉ? Ngày mai cứ đi học bình thường, khoá cửa lại cẩn thận, rồi mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi. Có gì khó khăn thì cứ gọi tôi."
Bác chủ bỏ về, để lại Hyunjin vẫn đứng như trời trồng giữa căn phòng.
"Hwang Hyunjin?"
...
"Hwang Hyunjin?"
...
Changbin huých mạnh vào người ngồi cạnh:
"Mày kìa!"
Hyunjin giật mình nhìn lên bục giảng, giảng viên đang nhìn đăm đăm cuốn sổ điểm danh vẻ mất kiên nhẫn.
"Dạ có!"
"Chú ý vào." Giảng viên cau mày nhắc nhở, tiếp tục việc điểm danh.
"Mày bị làm sao thế? Cứ như bị bắt mất hồn ấy." Changbin lo lắng nhìn thằng bạn bên cạnh.
Hyunjin không để ý đến vẻ quan tâm của thằng bạn, nhỏ giọng hỏi:
"Này Seo Changbin, nếu bây giờ mày tự dưng phải nuôi thêm một con người nữa thì phải làm thế nào?"
"Một con người?" Changbin ngơ ngác, rồi bỗng nhiên rú lên kinh hãi "Không lẽ mày làm người ta có thai rồi hả?"
Cả giảng đường bỗng chốc im phăng phắc.
Seungmin chật vật xoay sở giữa hành lang nhốn nháo người, chân phải bị thương làm cậu không thể di chuyển nhanh chóng được, đứng giữa hành lang chật hẹp càng thêm luống cuống, đã có mấy người đụng phải làm cậu loạng choạng suýt ngã.
Một cánh tay kéo cậu về phía tường, sau đó chống hai tay lên tạo thành một vòng bảo vệ cho Seungmin ở giữa.
"Làm gì vậy, kì cục quá!" Seungmin nhỏ giọng trách móc, cảm giác như đang ôm ấp công khai thế này làm một người vốn lạnh nhạt như cậu cũng cảm thấy ngại ngùng.
Nào, đứng yên. Chân cậu đang bị thương cẩn thận kẻo ngã bây giờ." Hyunjin nhìn gò má hơi hồng hồng của Seungmin, cảm thấy đáng yêu đến không muốn rời mắt.
Dòng người vừa đi qua, Seungmin vội đẩy Hyunjin ra cách xa mình:
"Cảm ơn, tôi về đây."
Hyunjin bước hai bước đã lại đuổi kịp Seungmin, vừa gãi đầu gãi tai vừa thanh minh:
"Này, mấy lời tào lao lúc nãy Seo Changbin hét trong giảng đường ấy mà, cậu sẽ không tin là thật chứ?"
"Sẽ không." Seungmin không từ chối lúc cánh tay Hyunjin vòng qua vai cậu đỡ cậu bước đi "Nhưng cậu tại sao phải giải thích với tôi chứ?"
"Chỉ là... tôi tất sợ cậu hiểu lầm thôi."
Hyunjin sợ muốn cứng người lại khi nhìn thấy người trên giường khẽ trở mình. Từ lúc đi học về đến giờ nó chỉ quanh quẩn bên giường không dám đi đâu cả. Nó cũng tiếc đứt ruột khi bỏ lỡ buổi học chung trên thư viện cùng Seungmin, nhưng biết làm sao được, thư viện thì ngày nào cũng mở còn một con mèo biến thành người nằm trên giường mình thì đâu phải ngày nào cũng có, phải không?
Hyunjin nín thở nhìn chân mày cậu nhóc nhíu lại, sau đó dần giãn ra, cuối cùng là hai mí mắt từ từ nâng lên.
Giây phút cậu nhóc mở mắt ra, tim Hyunjin như ngừng đập, nó biết đây chính xác là Jisung của nó rồi. Cảm giác ánh mắt cậu nhóc mang đến, giống, rất giống.
Hyunjin liếm đôi môi khô khốc:
"Jisung?"
Dạo này đang có bệnh dịch, mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe nhé~
120220
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com