Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15

Hyunjin nhìn bàn tay Seungmin đang bám lấy cánh tay mình để bước đi, nắng chiều như rải một lớp mật ong lên người cậu. Hyunjin càng nhìn càng thấy đáng yêu, không nhịn được đưa tay lên xoa mái tóc người đi cạnh. Sợi tóc óng ánh, mềm mại, như tan ra giữa những kẽ tay.

Seungmin mờ mịt ngước lên, mi mắt hơi lay động.

"Không có gì, phủi bụi cho cậu thôi." Hyunjin nheo mắt cười cười.

Không khí ấm áp khoan khoái đến không nỡ phá vỡ, cho tới khi Hyunjin nhìn thấy cậu trai tóc xám đang buồn bực ngồi co ro trước cửa hàng của bác chủ.

"Jisung?"

Nghe thấy tên mình, Jisung liền ngẩng đầu. Mắt nó sáng lên khi nhìn thấy Hyunjin, nhưng ngay lập tức sầm lại khi thấy Seungmin bên cạnh.

"Sao em lại ra đó? Lại đây nào."

"Bác chủ đuổi tôi ra ngoài." Jisung cấm cảu trả lời, giọng rõ ràng lẫn chút tủi thân.

Hyunjin và Seungmin đi tới trước mặt nó, Hyunjin xót ruột cúi xuống xốc nó đứng dậy:

"Sao lại thế? Em ngoan thế này cơ mà."

Seungmin nhìn Hyunjin phủi tóc và chỉnh lại quần áo cho cậu bé trước mặt, mỉm cười:

"Tôi về trước đây. Ngày mai gặp lại cậu sau."

"Chân cậu vẫn còn đau mà, để tôi đưa cậu về."

"Tôi sẽ gọi taxi." Seungmin khoác balo đi trước, còn vui vẻ vẫy tay tạm biệt cậu, Hyunjin vẫy lại cho tới khi Seungmin tập tễnh đi khuất.

Jisung thấy Hyunjin cứ mãi nhìn về hướng Seungmin, tức giận đưa tay lên bịt mắt cậu:

"Không cho nhìn nữa!"

"Rồi rồi không nhìn." Hyunjin gỡ tay nó xuống "Nào, thế giờ kể anh nghe sao em lại bị đuổi ra nào."

Đúng lúc đó cửa bật mở, bác chủ xách túi rác lớn gần bằng thân hình mập mạp của mình ra, cằn nhằn:

"Lại còn sao à? Nhìn cái túi này đi, thành quả của con mèo nhà cậu đấy."

"Sao ạ?"

"Tôi đã dặn nó tránh xa khu đấy ra rồi mà nó không nghe. Nó hít phải catnip, chạy loạn cả lên làm đồ đạc của tôi cái thì đổ cái thì vỡ tan tành hết ra đây này."

Mặt Hyunjin ngay lập tức nhăn nhúm cả vào như nuốt phải một quả chanh.


Sau hôm ấy, bác chủ không cho Hyunjin gửi Jisung ở quán thêm một hôm nào nữa. Cậu đành thay đổi cái lối sống nhếch nhác của mình, sáng dậy sớm một chút làm đồ ăn sáng cho Jisung rồi mới đi học, trưa cũng không ăn đồ ăn nhanh nữa mà nghiêm chỉnh tạt qua siêu thị mua đồ ăn về nấu cùng Jisung. Sau đó thay vì lên thư viện cả chiều ngồi thì cậu mượn sách về tự học. Suy cho cùng Jisung cũng không phải người ồn ào, nó không hề làm ảnh hưởng đến việc tự học của cậu.

Hyunjin dứt mắt khỏi trang sách, nhìn Jisung đang tự chơi một mình. Lần đầu tiên cậu cảm thấy thực ra Jisung trở thành thế này cũng rất tốt.

Chỉ là... đã mấy ngày rồi cậu và Seungmin không gặp nhau ngoài giờ học nhỉ? Thời gian rảnh của cậu đã cắt hết cho Jisung, hình như lâu lắm rồi hai người không còn thời gian đi cùng nhau nữa.

Hyunjin gập sách lại, nhìn cậu thiếu niên đang tự nghịch ngón tay mình rồi lăn lộn trên giường:

"Jisung, tối nay đi chơi nhé?"


Rất lâu sau này, chỉ cần nhắm mắt lại Hyunjin cũng dễ dàng nhớ lại buổi tối hôm ấy. Cảnh vật, màu sắc, mùi hương. Cậu nhóc nhỏ nhắn mặc trên người quần áo của cậu, bám chặt lấy tay cậu vừa háo hức vừa rụt rè nhìn quanh. Cậu đưa cho nó những thanh kẹo rực rỡ, nó vui sướng đón lấy, cậu thổi nguội xiên thịt đưa nó, nó híp mắt cắn một miếng rồi đẩy lại bắt cậu ăn. Sau này nhớ lại, Hyunjin nghĩ chắc hẳn cậu đã vô tình ghi nhớ ánh mắt lấp lánh vui vẻ của Jisung từ hôm ấy.

"Nếu biết em thích ra ngoài như vậy thì anh đã mang em ra ngoài từ lâu rồi." Hyunjin gạt sợi tóc rối trên trán Jisung, cảm thán.

"Tôi không biết ra ngoài lại vui như thế." Jisung ngậm kẹo trong miệng lúng búng trả lời. Trước kia Hyunjin chỉ bế nó ra công viên sưởi nắng, chứ đâu có đưa nó đi ra phố, đi mua đồ, đi ăn thịt như thế này đâu?

"Đi chơi quanh phố mà đã vui như thế này, em đúng là dễ nuôi."

Jisung đột nhiên đứng lại làm Hyunjin cũng đứng lại theo, cậu nhìn theo hướng mà Jisung nhìn, xoa đầu nó:

"Sao, thích à?"

Jisung gật đầu, bước đến gần máy gắp thú, chỉ chỉ qua lớp cửa kính:

"Anh thấy con mèo kia giống tôi không?"

Hyunjin cười phá lên:

"Jisung, em màu xám, còn con mèo bông đó màu vàng. Với cả lúc em còn là mèo em phải to gấp hai nó cơ."

Mặt Jisung lập tức tối sầm lại, nó không thèm nói chuyện với cậu nữa mà lần mò bốn phía cái máy, sau cùng ấm ức kêu lên:

"Cái hộp này không mở được."

Hyunjin buồn cười nhìn nó, rồi cũng thấy thương nên đi đổi tiền để gắp con mèo bông cho nó. Nhưng năm lần bảy lượt vẫn cứ tuột mãi, cuối cùng khi hết sạch tiền cậu cũng chỉ gắp được mỗi còn rùa bên cạnh.

Hyunjin gãi đầu gãi tai bên cạnh Jisung mặt buồn thiu ôm con rùa.

"Thôi nào đừng buồn. Em thích thì hôm nào anh mua cho con khác. Với cả nhà mình có một con mèo đáng yêu này là đủ rồi." Hyunjin ngọt ngào dỗ nó, nào ngờ vừa nói dứt câu nó đã lao vào lòng cậu ôm chặt cứng.

"Anh bảo bác chủ biến tôi lại thành mèo đi. Anh thích lúc tôi là mèo hơn thế này."

Hyunjin biết mình phải dỗ nó, kiểu anh thích em thế này hơn xưa, em là người hay là mèo anh đều thích hết đại loại vậy, nhưng chẳng hiểu sao nó buột miệng:

"Anh bảo rồi nhưng bác chủ không biến được."

Jisung ngay lập tức đẩy cậu ra, mặt rõ là giận dữ. Hyunjin biết mình lỡ lời định gỡ gạc lại nhưng chưa kịp mở miệng thì Jisung đã ném con rùa đi rồi quay người chạy mất.

Cái tính xấu hay dỗi này đúng là không thay đổi, Hyunjin thở dài nghĩ, quay ra nhặt con rùa lên định bụng nhặt xong sẽ đuổi theo Jisung. Nhưng mà vừa ngẩng lên... Jisung chạy đâu mất rồi?

Cậu lo lắng nhìn quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng Jisung đâu. Phố xá rực rỡ, đường thưa bóng người nhưng tuyệt nhiên không một dấu vết của nó.

Jisung không nhớ đường, cũng chẳng nhớ địa chỉ nhà, nó hoàn toàn là một tờ giấy trắng chẳng biết tí gì về thế giới loài người xung quanh. Càng nghĩ lòng Hyunjin càng cồn lên, vội chạy khắp nơi tìm Jisung. Cậu đi dọc khắp những con đường, rẽ vào tìm kiếm cả những con hẻm nhỏ hẹp thiếu ánh sáng, mỗi lúc thấy nơi đông người nào cậu cũng đưa mắt tìm kiếm cái dáng nhỏ nhỏ mặc trên người bộ quần áo rộng quá cỡ và mái tóc xám của Jisung, vậy mà hơn nửa tiếng qua đi cậu vẫn không tìm được nó.

Cái cảm giác này, thật giống với hôm cậu về nhà và phát hiện Jisung biến mất. Chỉ khác là lúc ấy Jisung không biến mất mà trở thành người, còn hôm nay thì cậu mất dấu nó thật sự.

Hyunjin chống tay lên hông thở dốc, cậu chạy không nổi nữa. Vừa lúc đó cậu nhìn thấy cái mái đầu xám quen thuộc ở đằng xa. Không kịp lấy lại hơi, Hyunjin chạy vội về phía ấy. Đúng là Jisung đang khoác áo của cậu ngồi thụp ở đó.

Hyunjin thở phào, nhẹ giọng:

"Ngoan nào, lên đây anh cõng về nào."

Jisung ngẩng đầu nhìn thấy cậu, lao đến khóc òa lên.

290220

Mình viết gần xong chương 16 rồi định up một lúc hai chương luôn nhưng nhận được tin dữ 9h tối cắt điện mất wifi :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com