Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

17. Jisung

Jisung đã thực sự quen với cơ thể mới, cơ thể của con người thì chắc chắn là không linh hoạt được bằng cơ thể nó trước kia, nhưng giờ nó có thể nói chuyện cùng Hyunjin, làm việc nhà cùng Hyunjin, còn có thể theo Hyunjin đi chơi nữa. Cậu ta dạo này cũng không còn né tránh đụng chạm với nó như trước, nó bảo cậu ta ôm thì cậu ta sẽ ôm, đòi thơm trán thì cậu ta sẽ thơm trán. Quả thật cuộc sống của nó bây giờ vô cùng mỹ mãn, ăn, ngủ, đi chơi, ôm ấp, một vòng tuần hoàn tuyệt vời!

"Jisung của anh tối nay muốn ăn gì nào?"

Jisung nhỏm dậy, nhìn Hyunjin đã cất gọn sách lại, dáng vẻ như đang chuẩn bị đi mua đồ nấu ăn.

"Cá!" Mắt Jisung sáng bừng lên, trước kia Hyunjin vẫn luôn cho nó ăn hạt, ít khi cho nó ăn đồ ăn tươi nên tới bây giờ khi trở thành người nó mới biết đến hương vị tuyệt diệu của cá.

"Chúng ta đã ăn cá liên tiếp năm ngày rồi mèo con của anh ơi." Hyunjin khổ sở ngồi xuống giường, đưa tay gẩy gẩy tóc nó "Anh rất xin lỗi vì trước kia lười nấu đồ ăn nên toàn cho em ăn hạt, nhưng em không cần phải trả thù anh như này đâu."

"Chính anh hỏi tôi muốn ăn gì cơ mà." Jisung bĩu môi phụng phịu.

"Ừ, tại anh tại anh." Hyunjin phì cười "Thế ngoài cá ra em thích ăn gì nào?"

Jisung ngẫm nghĩ một hồi, lại nhớ đến lần trước Hyunjin thổi nguội xiên thịt đưa nó, sau đó hai người chia nhau mỗi người cắn một miếng đến là vui vẻ.

"Thịt nướng."

Thịt nướng? Jisung cư nhiên lại muốn ăn thịt nướng?

"Rồi, vậy tối nay dẫn em đi ăn thịt nướng."




Jisung mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm miếng thịt Hyunjin đang cắt. Hyunjin buồn cười liếc nó, tiện tay đưa luôn miếng thịt vừa cắt ra trước miệng Jisung:

"Nào, há miệng ra."

Jisung há miệng đón lấy miếng thịt, vừa lúng búng ăn vừa nói chuyện:

"Cái này không có xiên."

"Em muốn có xiên làm gì?"

"Ăn chung với anh."

Jisung thản nhiên trả lời, hai má phồng cả lên vì nhai thịt mà mắt vẫn dán vào miếng thịt nằm trên bếp. Hình như càng ngày Hyunjin càng thấy nó đáng yêu, còn đáng yêu hơn cả lúc còn là mèo.

"Trời mẹ Hwang Hyunjin!"

Hyunjin lạnh cả sống lưng khi nghe thấy cái giọng quen thuộc của đứa bạn, Jisung cũng ngừng ăn mà ngẩng lên.

"Uổng công tao lo mấy hôm nay mày buồn phiền vì chuyện của Seungmin. Hóa ra mày còn vui vui vẻ vẻ dẫn người tình bé nhỏ đi ăn nữa cơ." Changbin thản nhiên sà vào bàn của cậu và nó, vừa cúi xuống ăn miếng thịt Hyunjin còn đang đưa giữa không trung vừa vỗ mạnh một cái vào lưng thằng bạn làm Hyunjin tí cắm đầu vào bếp nướng.

"Người tình cái gì, im miệng."

"Rồi rồi, thì dẫn mèo con của mày đi ăn được chưa? Không có mày thành ra đi chơi với tụi kia cũng chẳng có cái quái gì vui nữa cả, tao chán chơi với tụi nó rồi. Đang định rủ mày hôm nào đi đánh lẻ chỉ có hai thằng với nhau thì lại thấy chúng mày quấn quít thế này, đau lòng ghê." Miệng nói đau lòng nhưng vẻ mặt của Changbin không có vẻ gì là đau lòng cả, vừa luôn miệng chê trách cậu là đứa có tình bỏ bạn vừa hí hửng dùng đũa gắp thịt trên bếp nướng liên tục.

Jisung nhìn thịt trên bếp lần lượt bị ăn gần hết, ấm ức kêu lên:

"Hyunjin!"

Thấy Jisung cứ nhìn chằm chằm từng miếng, từng miếng thịt bị gắp đi mà Hyunjin cũng xót ruột, cậu đưa đũa mình ra chặn lại đôi đũa của Changbin:

"Ăn thì tự mình nướng đi, cái này tao nướng từ nãy để cho Jisung."

Changbin rụt đũa lại, khinh bỉ nhìn Hyunjin:

"Nhìn kìa nhìn kìa, đúng là có tình bỏ bạn, đến miếng thịt cũng phân biệt đối xử. Rồi rồi, thì tự nướng. Má nó cái bọn yêu nhau."

"Đã bảo không phải thế, mày có im miệng đi không!" Hyunjin đưa tay kẹp cổ Changbin làm cậu ta rơi cả miếng thịt vừa bỏ vào trong miệng:

"Được rồi thì không yêu, không yêu... Đau đau, bỏ ra cái thằng này."

Hyunjin buông ra, trừng mắt cảnh cáo:

"Còn nói bậy bạ nữa là chết với tao."

Hyunjin mải cãi cọ hoạnh hoẹ với Changbin, không để ý Jisung ngồi đối diện tự dưng ngừng nhai thịt, cúi đầu mặt buồn hiu.



Hyunjin nhìn Jisung lầm lũi đi đằng sau, nãy cậu có nắm tay nó nhưng lại bị nó giằng ra mất, giờ nó cứ cố ý đi chậm thụt lại sau cậu và Changbin, hỏi làm sao thì chẳng nói, cậu mua cho nó cốc cà phê nóng để cầm cho ấm tay nó cũng chẳng bảo gì.

Nghĩ bằng đầu ngón tay Hyunjin cũng biết mình lại làm nó dỗi rồi.

Nhưng mà cậu cũng không lo lắng. Jisung thường không giận dai, cũng không giận ngầm, chỉ cần chịu khó ngọt ngào một lúc là sẽ biết nó giận cái gì, sau đó dỗ dành lúc nữa, cùng lắm thì cho nó cắn một cái nhẹ hều là sẽ hết giận.

Vừa nghĩ vậy, Hyunjin vừa quay sang tiếp tục đấu khẩu với Changbin đi cạnh.

Jisung đi đằng sau lại càng cau có, dứt khoát không nhìn hai người trước mặt đang chí chóe nữa mà cúi đầu tự nhìn bước chân mình.

Sau đó... va cái bụp vào Hyunjin đi đằng trước.

Nó xoa xoa cái trán vừa bị đụng, ngẩng lên định xem cái gì khiến hai người đi trước tự dưng đứng lại như vậy.

"Hyunjin phải không?"

Một cô gái. Người nhỏ nhắn cao đến vai Hyunjin, tóc dài màu nâu nhạt. Jisung nhìn đôi chân nhỏ đang xỏ vào đôi giày xinh xắn kia, thật... đáng yêu.

Hyunjin gượng cười, ấn tượng về cô gái kia với cậu không sâu lắm, đại khái chỉ nhớ được trước kia từng học cùng khối thời trung học, thậm chí giờ tên đối phương là gì cậu còn không nhớ nổi. Nhưng dù sao vẫn không thể làm con gái người ta mất mặt, vì vậy cậu cũng tươi cười hỏi han vài câu, kiểu như lâu rồi không gặp, dạo này khỏe không.

Bạn nữ có vẻ rất vui mừng khi Hyunjin còn nhớ mình, hào hứng tán gẫu về chuyện hồi cấp Ba một lúc.

"Cậu khác thật đó, hình như còn cao lên nữa. À mà chúng ta có thể kết bạn trên kakaotalk được không?"

Thoáng chốc xung quanh trở nên yên tĩnh quỷ dị, Jisung khẽ nắm chặt cốc cà phê trong tay.

Changbin nhìn bạn nữ xa lạ trước mặt, lại nhìn sang Hyunjin và Jisung, cuối cùng đành thầm thở dài đứng ra làm dịu tình hình:

"Cái thằng này người yêu quản chặt lắm, nó không dám kết bạn với bạn nữ khác đâu."

Nghe đến từ "người yêu", vẻ tươi cười trên mặt bạn nữ hơi cứng lại. Sau cùng trò chuyện thêm mấy câu rồi lấy lý do rời đi.




Hyunjin phiền muộn quay qua bên cạnh nhìn tấm lưng Jisung. Cứ tưởng hôm nay sẽ có một buổi tối vui vẻ, ai ngờ chẳng biết cậu vô tình làm gì mà khiến Jisung giận, mà giận rõ lâu. Về đến nhà rồi, dỗ dành đủ kiểu rồi mà nó vẫn không thèm nói với cậu câu nào, giờ còn bày đặt nằm tít về phía bên kia giường. Cậu đang tính gọi nó quay lại dỗ thêm lần nữa thì Changbin nhắn tin đến:

"Mày khẳng định mày với Jisung không phải yêu đương hả?"

"Yêu cái đầu mày chứ yêu!" Hyunjin nóng máu nhắn lại.

"Mày có biết phản ứng của mày và cậu ta lúc bạn gái kia xin kết bạn không?"

Hyunjin tự nhiên căng thẳng:

"Không."

"Jisung cúi đầu xuống. Còn mày... phản ứng đầu tiên là liếc sang cậu ta."

Hyunjin trở nên hoảng hốt. Đúng là cậu có liếc sang Jisung, nhưng cậu không hề nghĩ đến ý nghĩa của hành động đó, cậu chỉ làm vậy, và coi đó là một phản xạ hiển nhiên. Cho tới lúc này khi Changbin nói với cậu, cậu mới bàng hoàng tự hỏi lại bản thân mình.

Ừ, tại sao mình lại để ý tới cảm xúc của em ấy?

"Mày quan sát giỏi quá nhỉ? Sao lúc học hành không nhiệt tình vậy đi?" Dù thế nào Hyunjin cũng không muốn để thằng bạn của mình đắc ý.

"Haha khả năng quan sát của tao luôn tốt vậy mà."

"Vậy hôm nay tao mặc áo màu gì?"

Rất lâu sau mới có tin nhắn đến:

"... trắng?"

"TRẮNG CÁI ĐẦU MÀY!!!"

100320

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com