Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

06

"Nếu lần sau cậu ấy mắng em nữa." Huyễn Thần bình tĩnh nói, "Em giả điếc, coi như không nghe thấy đi."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lần thứ hai vào đoàn quay, cả người Trí Thành chẳng thể tự nhiên.

Trước khi đi, Kim Thắng Mẫn kề sát tai cậu nói đi nói lại vô số lần, bảo cậu đi quyến rũ Huyễn Thần, diễn cho kịch tính thêm nữa.

Trí Thành đáp ứng thì hay, nhưng thật gặp Huyễn Thần rồi thì vẫn cứ thấp thỏm.

Kì này địa điểm ghi hình là trên một hòn đảo, các khách mời đều tập trung trên bến tàu, người đông đủ rồi liền khởi động máy, Trí Thành và Huyễn Thần đều tới thật sớm, được sắp xếp vào một phòng để nghỉ ngơi.

Lúc Trí Thành vào phòng, Huyễn Thần bên trong đã tới sớm hơn, ngồi trên ghế sô pha xem kịch bản.

Trí Thành chẳng biết vì sao có hơi ngại ngại, hai người lên tiếng chào hỏi nhau xong cậu lại ngượng ngùng không biết nên nói gì nữa.

Tâm lý Huyễn Thần không hoạt động phong phú đến mức như Trí Thành, ít ngày trước anh lại nhận một bộ phim, hiện tại đang trong giai đoạn nghiên cứu kịch bản, thời gian không đủ, sắp xếp để đến quay kì này đã có phần cố sức, phải tiết kiệm thời gian, tranh thủ lúc này xem kịch bản.

Trí Thành nhớ lời Kim Thắng Mẫn dặn, nhích nhích tới bên cạnh Huyễn Thần, giả vờ lẩm bẩm, "Gì chứ, chỉ có cái sô pha này thôi, mình đâu còn chỗ ngồi..."

Trí Thành vừa nói, vừa liếc về phía tay vịn ghế sô pha bên phải Huyễn Thần.

Tay vịn sô pha bên trái Huyễn Thần đã đặt túi hành lý và mấy thứ linh tinh như điện thoại di động, bên phải thì đang trống...

Bản thân mình ngồi lên chỗ trống kia... Có phải là có hơi thân mật lắm không?

Trí Thành thấy cảnh tượng này không tồi —— Huyễn Thần ngồi trên sô pha, mình ngồi trên tay vịn, khoảng cách không xa không gần, có thể tùy ý tán gẫu vài câu với Huyễn Thần, còn có thể thấy được kịch bản phim mới của anh, nương theo đó mà hàn huyên nội dung bộ phim...

Trí Thành nghĩ suy tính này rất thích hợp, nhưng cậu thật sự là không thể nào cứ ngồi thẳng lên như vậy được, cậu lượn lờ mấy vòng trước mặt Huyễn Thần, lảm nhảm bâng quơ vài câu, hỏi một câu không hay lắm, "Em có thể... ngồi lên tay vịn sô pha không?"

Huyễn Thần rốt cuộc buông kịch bản xuống, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trí Thành.

Trí Thành nếu thật sự không có chỗ để ngồi, nhân viên công tác sẽ không đem thêm cái ghế tới sao?

Huyễn Thần cho dù có chậm chạp hơn nữa, cũng nhìn ra được Trí Thành đây là đang dụ dỗ anh.

Nhưng cái kiểu trò chuyện bất quy tắc hời hợt lẳng lơ này, khiến Huyễn Thần có cảm giác bị xúc phạm.

Chẳng phải nói là kinh nghiệm đầy mình, ăn chơi đàng điếm sao?

Phương pháp thì đầy bụng như vậy, tình trường thành thạo như vậy, mà lúc tán tỉnh mình cứ qua loa thế sao?

Huyễn Thần nhìn Trí Thành, không biết là bởi vì cái kiểu khiêu khích như có như không của Trí Thành, hay là vì cảm thấy cậu thiếu nhiệt tình, đáy lòng Huyễn Thần rục rịch trồi lên mấy phần xấu tính hiếm hoi, không nhịn được muốn khi dễ cậu.

Gương mặt Trí Thành đỏ lên, còn đang chờ anh trả lời, Huyễn Thần gật đầu, đồng thời ——

Đồng thời, Huyễn Thần không biến sắc mặt nhẹ nhàng khoác cánh tay phải đã vén tay áo lên tay vịn ghế, dùng một tay trái để lật kịch bản, tiếp tục xem.

Trí Thành nhìn cánh tay để trần và mấy ngón tay thon dài của Huyễn Thần, thoắt cái cứng người rồi.

Sau đó cả hai bên tai đều cấp tốc bốc cháy!

Mình thế này mà ngồi xuống, không phải là ngồi trên, ngồi trên...

Huyễn Thần lại lật một tờ kịch bản, anh cảm nhận được Trí Thành chần chờ, tựa ra lưng ghế, nhìn lướt qua cánh tay của mình, thản nhiên nói, "Ngồi đi, tôi đảm bảo tay sẽ không nhúc nhích."

Nhúc... nhích...

Mặt Trí Thành đỏ tới mức sắp nổ tung.

Huyễn Thần im lặng hai giây, đề xuất, "Hoặc có lẽ cậu còn có thể ngồi lên đùi tôi."

Trí Thành sặc mạnh, nghiêng đầu nhìn thoáng qua cặp chân dài của Huyễn Thần, tưởng tượng một tí, cả mặt lẫn mông đều đỏ!

Huyễn Thần híp mắt, "Không phải cậu nói là không có chỗ ngồi sao?"

Trí Thành mượn tiếng khụ khụ lấy tay che mặt, gồng mình cố gắng hạ nhiệt độ trên mặt xuống, trong lòng phát điên gào to, không biết nên chọn thế nào mới được.

Tay vịn, hoặc là...

A a a a a a a a a rốt cuộc nên làm sao bây giờ Kim Thắng Mẫn cái tên trời đánh kia đều tại ông xúi giục ông đây tự đào hố chôn mình!

Huyễn Thần nhìn khóe mắt Trí Thành ửng đỏ, trong lòng khẽ thở dài một hơi.

Mình có hơi quá đáng.

Trò trả đũa nho nhỏ của Huyễn Thần dừng đúng lúc, anh khép kịch bản lại đứng lên, "Cậu ngồi đi."

"Không không không..." Trí Thành bị mấy câu đen tối không đủ chuẩn đen tối của Huyễn Thần chọc mới mức muốn nhũn cả chân, lắc đầu như trống bỏi xin tha, "Anh ngồi anh ngồi!* Khổng Dung nhường lê kính già yêu trẻ Tư Mã Quang đập vại... Em không dám!"

Huyễn Thần, "..."

Đây toàn là cái gì và cái gì vậy?

Bản thân mình hình như cũng chưa có làm gì mà? Chỉ là tự vệ chính đáng, Trí Thành đã như vậy?

Cỡ này mà cũng dám cả gan khoe khoang kinh nghiệm ăn chơi vô số người ư?

Thần kỳ hơn nữa, lại còn có thật nhiều kẻ ngu tin thật...

Huyễn Thần nhìn Trí Thành đang đỏ mặt, khóe miệng bất giác hơi cong lên, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Trí Thành, hơi ép cậu ngồi xuống, đặt luôn tập kịch bản trong tay mình vào ngực cậu, "Tôi đi lấy cho cậu chai nước."

Trí Thành siết kịch bản của Huyễn Thần, xấu hổ không thôi, hận không tìm ra cái lỗ để chui quách vào.

Đều tại Kim Thắng Mẫn!

Cũng may Huyễn Thần lấy chai nước về cho cậu đã bị đạo diễn riêng mời đi, Trí Thành thoáng thở dài một hơi, cậu đứng tại chỗ hồi tưởng lại, có hơi hối hận.

Ngồi xuống thì có sao đâu chứ? Là chính Huyễn Thần cho phép mà!

Ai nói Huyễn Thần lạnh nhạt? Rõ ràng là rất rành... Quả nhiên quanh năm ở nước ngoài, diễn nhiều xem nhiều, vậy mà thật qua lại với mình, dẫn dắt mình ngồi lên tay ảnh, tiếp xúc kiểu này...

Mình ngồi lên thật thì thế nào? Lúc này còn chưa mở máy quay, ngồi lên thật cũng sẽ không được quay lại, không thể thành tài liệu quay được, thế nhưng... Nhưng mà vẫn có hơi muốn ngồi...

Trí Thành suy tưởng một hồi, mặt càng đỏ hơn, vội vàng mạnh tay xoa xoa mặt.

"Trí Thành?" Đạo diễn đi theo Trí Thành đẩy cửa tiến vào, nhìn mặt Trí Thành, vô cùng kinh ngạc, "Trong phòng nóng quá?"

Trí Thành gật đầu cho có, "Ừ... Sao vậy? Không phải nói là người chưa đủ, hồi nữa mới bắt đầu quay sao?"

"À đúng rồi, còn chưa mở máy, tôi tới nói một chút chuyện khác." Đạo diễn cười cười, chà chà tay, "Là thế này... Ầy! Ngài có biết một người sao? Cũng trong giới, một diễn viên nam đặc biệt đẹp trai nổi tiếng, chắc là cũng đã từng lên sân khấu cùng ngài rồi."

Đầy cả đầu Trí Thành đều là chuyện vừa rồi, không yên lòng, "Ai?"

"Ha ha, chính là..." Đạo diễn nuốt nước miếng, cười nói, "Lý Dung Phúc đó."

Trí Thành nhíu mày, thầm nghĩ cái tên miệng rộng kia, đẹp trai chỗ nào hử?

"Ừm... Là thế này, ngài biết, mỗi kì chương trình bọn tôi sẽ mời một vị khách quý thân quen với các cặp đôi chính, lần trước và lần trước nữa ngài đều gặp rồi, theo thứ tự là bạn bè của hai cặp vợ chồng kia, lần này ấy mà, rốt cuộc đến phiên ngài và thầy Hoàng đó." Đạo diễn đi theo cẩn thận cân nhắc cách dùng từ, cười nói, "Ngài biết là mời ai chăng?"

Trí Thành nghe đạo diễn vòng vo cả buổi, sắc đỏ trên mặt dần biến mất, "Ồ, ai?"

"Ừm..." Đạo diễn nỗ lực bơm tinh thần cho mình, lúng túng cười gượng, "Là... Lý Dung Phúc."

Mặt Trí Thành chậm rãi lạnh xuống.

Lý Dung Phúc là đàn em của Huyễn Thần, bộ phim đầu tay chính là hợp tác với Huyễn Thần, Huyễn Thần rất là săn sóc cậu ta, trước khi Trí Thành và Huyễn Thần kết hôn, cậu ta và Huyễn Thần còn nổi lên scandal.

Bao nhiêu người không mời, lại vẫn cứ mời cậu ta đến...

Trí Thành cười nhạo, dám nói không cố ý, cậu liền cầm quyển kịch bản trong tay này bỏ vào miệng ăn sống.

Kì vừa rồi cảnh Huyễn Thần hôn môi cậu còn chưa lên sóng, mọi người đều còn nghĩ tình cảm giữa cậu và Huyễn Thần không tốt, chực chờ nhìn cậu xấu mặt, lúc này mời Lý Dung Phúc tới, Huyễn Thần và cậu ta không thể nào không tương tác... Có thể tưởng ra được, đến lúc đó có thể tuông ra bao nhiêu đề tài dội bom.

Trước đây trong bài post từng xem không phải từng thảo luận đó sao? Người ta ai cũng nghĩ Lý Dung Phúc và Huyễn Thần càng xứng đôi hơn.

Ba người cùng lên sàn... Mình thành thứ đồ chơi gì?!

Trí Thành im lặng chốc lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn đạo diễn, cười, "Anh có biết không, năm ấy ông đây mới ra mắt, đình chỉ bao nhiêu chương trình?"

Đạo diễn ngớ người xong, sợ đến thất thanh, "Đình... Đình chỉ?"

"Phải." Trí Thành nghiến ra từng từ một, "Quy mô lớn hơn các người, rất, nhiều."

Trí Thành đứng dậy, mặt hoàn toàn lạnh xuống, cậu ném kịch bản qua một bên, cả người lồng lên như kẻ cướp, "Cho mấy người mặt mũi? Thật sự cho rằng ông đây tới là vì tham gia chương trình của mấy người?!"

"Đừng đừng đừng!" Đạo diễn bị dọa gần chết, trong lòng hắn đang thẹn, biết chương trình lần này vì moi móc đề tài đã quá mất đạo đức, gồng mình giữ vững nụ cười, "Thật không phải là nhắm vào ngài! Khách mời của các nhóm khác cũng là đến trường quay rồi bọn họ mới biết, trình tự chính là vậy, tôi... Tôi cũng không làm chủ được, sáng ngày mai cậu ta tới rồi, tôi..."

"Vậy mấy người đi mà cho cậu ta quay chung với Huyễn Thần!" Trí Thành cười lạnh, "Moi móc đề tài moi đến tận trên người ông đây? Mấy người hẳn là đã quên ông đây là ai?!"

"Tôi tuyệt đối không dám mà! Tôi thật ra cũng vẫn cho là việc mời khách quýt tới đã sớm thông báo cho các cậu! Chẳng biết vì sao lần này lại không..." Đạo diễn quả thật muốn khóc, dập đầu đùng đùng giải thích, "Phương diện liên lạc chi tiết không phải công việc của tôi, cho nên..."

"Sớm thông báo?"

Trí Thành sửng sốt, trong lòng mơ hồ bất an, giọng nói hơi thấp lại, "Mấy người sớm thông báo ai? Hoàng... Huyễn Thần? Anh ấy biết?"

Việc này đạo diễn đi theo thật sự không rõ lắm, hắn sợ Trí Thành muốn chết, vì trấn an cậu liền vội vội vàng vàng qua quýt, "Tôi quả thật không nắm rõ lắm mà, đại... Đại khái là vậy."

Đạo diễn nhìn ra Trí Thành chỉ để ý Huyễn Thần, lại vội vã nói, "Tôi nghe nói Huyễn Thần rất quan tâm đàn em, thi thoảng sẽ hỗ trợ cho cậu ta tìm chương trình... Ngài biết đó, Lý Dung Phúc không giống ngài, không phải tài nguyên gì cũng đều đuổi theo cậu ta! Chương trình chúng ta đang nổi như vậy, nói không chừng là... Là Huyễn Thần bảo cậu ta tới lộ mặt, ăn theo một chút đây!"

Đạo diễn đi theo không ngừng nịnh nọt Trí Thành, lại nói, "Chuyện đã thông báo rồi, cậu ta cũng chuẩn bị tới, ngài nếu mà ngừng quay, phía chương trình nhất định sẽ không dám lại cho cậu ta tới, nhưng mặc kệ Huyễn Thần có biết trước chuyện này không, bây giờ xem ra nếu làm vậy thì việc ngài không cho Lý Dung Phúc tới sẽ không thể gạt được anh ta, anh ta biết đàn em của mình được chương trình mời tới lại đá đi, có thể sẽ chẳng... Vui vẻ gì đi?"

Trí Thành sững người chốc lát, sự sừng sộ ngập trời đầy người lờ mờ tan đi.

Cũng đúng, Lý Dung Phúc người ta đó là đàn em đã từng tuôn ra scandal, mình là gì chứ?

Trí Thành theo bản năng sờ sờ túi áo, rút điếu thuốc ra ngậm.

"Ngài coi như thương hại cậu ta đi!" Đạo diễn tiếp tục cười xòa, "Ngài mai quá lắm cho cậu ta nán lại tới trưa, quay xong cậu ta đi ngay! Một phút cũng không cho phép cậu ta ngồi thêm."

Vừa xuống máy bay, trong tay Trí Thành không có bật lửa, cậu khẽ cắn đầu thuốc, khóe mắt đột nhiên đỏ lên.

Chịu chút oan ức từ Huyễn Thần không tính là oan ức, ai bảo mình rẻ mạt vậy, cứ thích anh, thì nhận thôi.

Người khác, ờ...

Trí Thành đột nhiên phụt một cái phun điếu thuốc trong miệng ra, hung hãn nói, "Cút cm ông đi! Ông nội đây không quay!"

Trí Thành cầm áo khoác lên đi ra ngoài, đạo diễn không ngừng kêu khổ, khóc trời than đất ba chân bốn cẳng đuổi theo, Trí Thành chẳng thèm nhìn hắn, thẳng một đường đi ra ngoài, quẹo qua hàng lang, bước chân Trí Thành khựng lại...

Huyễn Thần đang gọi điện thoại.

Trí Thành nhìn Huyễn Thần, lòng đột nhiên dâng lên nỗi chua xót không nói nên lời...

Huyễn Thần mới vừa rồi còn thật là lịch lãm, còn ve vãn mình...

Huyễn Thần ngước mắt, vừa hay cũng thấy cậu, Huyễn Thần vừa nâng tay lên làm cử chỉ 'suỵt', vừa đi tới gần.

"Anh cũng vừa mới nghe nói." Huyễn Thần cầm điện thoại di động, giọng bình tĩnh, "Em không cần tới... Mấy hôm nữa anh đền em một chương trình khác, tốt hơn cả cái này..."

Trí Thành ngơ người.

Cậu mấp máy môi, không nói nên lời, hàng vạn hàng ngàn ngọn lửa giận quanh thân nháy mắt tiêu tan thành mây khói, hai mắt rất không chịu thua mà đỏ lên.

Lần trước khi ghi hình, Huyễn Thần nói, sau này sẽ đối tốt với cậu một chút.

Thì ra không phải là gạt cậu.

Huyễn Thần nhìn ánh mắt của Trí Thành ửng đỏ, hai mày nhăn lại, do dự một thoáng, mở loa ngoài.

Giọng nói oang oang của Lý Dung Phúc nháy mắt long trời lở đất phát ra, "Em chịu! Vừa lúc lắm! Người đại diện của em tìm chuyện cho em nhận đó chứ! Em không muốn đi đâu! Em sợ anh dâu lắm! Ảnh dữ quá là dữ!!!"

Trí Thành dữ quá là dữ, mắt đang đỏ đỏ, "..."

Hai tai Trí Thành nóng lên, ai là anh dâu của mi!

Đầu bên kia Lý Dung Phúc tội nghiệp còn đang gào to, "Lễ trao giải lần đó anh còn nhớ không? Cái lần anh lên trao giải cho em, thuận miệng đánh giá một câu em cười rất xán lạn đó! Lễ mừng năm mới tới, anh dâu có nhìn thấy em ở hậu trường ghi hình, liền chặn đường em ở hành lang! Sừng sộ hỏi em! Có phải là đi chỉnh kéo miệng ở Hàn Quốc không, về dùng để dụ dỗ người ta!"

Lý Dung Phúc đau khổ cam đoan, "Em thề đó! Em không có phẫu thuật thẩm mĩ..."

Huyễn Thần, "..."

Anh chẳng biết giữa Trí Thành và Lý Dung Phúc còn có câu chuyện vi diệu như vậy, vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua Trí Thành.

Trí Thành xấu hổ vô cùng, cái tên Lý Dung Phúc bỉ ổi, còn dám đi mách lẻo...

"Em nghĩ nhiều rồi." Huyễn Thần thản nhiên nói, "Cậu ấy khen miệng em rộng rất đẹp."

"Là vậy hả?!" Lý Dung Phúc nháy mắt cảm thấy khá hơn không ít, cậu ta thật cũng rất thích Trí Thành, nghĩ lại còn sợ, "Không, em không có để bụng đâu, anh dâu nổi giận nhìn cũng rất đẹp, nhìn rất thích... Mà em vẫn rất sợ ảnh nha! Em sợ lắm! Đàn anh, anh đứng ra vừa kịp lúc, chứ em là em không lay chuyện được người đại diện! Không đi thật tốt quá! Anh cho em gửi lời thăm hỏi đến anh dâu ha."

Huyễn Thần gật đầu, "Ừ."

Trí Thành nghiêng đầu, cấp tốc, tránh né, quệt quệt khóe mắt.

"Còn nữa..." Huyễn Thần nhìn Trí Thành một thoáng, nghĩ một chút lại nói thêm, "Nếu lần sau cậu ấy mắng em nữa..."

Lồng ngực Trí Thành nghẹn lại, lần sau mắng tên đó nữa thì sao hả?

Huyễn Thần sẽ đáp trả thay đàn em mình, quay sang giáo huấn mình ư?

Trí Thành vừa tưởng ra cảnh Huyễn Thần vì xả giận thay người ta mà nặng nhẹ với mình, tâm lý rất không dễ chịu...

Chính mình lại không phải cố ý bắt nạt người... Huyễn Thần nếu tức giận, cùng lắm thì cho cái tên Lý Dung Phúc kia tới nạt lại mình mấy câu là được đi!

"Nếu lần sau cậu ấy mắng em nữa." Huyễn Thần bình tĩnh nói, "Em giả điếc, coi như không nghe thấy đi."

_____________________________________________

Khổng Dung nhường lê

Khổng Dung là một học giả nổi tiếng đời Đông Hán. Trong gia đình, Khổng Dung ở hàng thứ sáu, ông có năm người anh và một đứa em. Năm người anh này đã làm điên cái đầu của cha Khổng Dung. Nếu trong nhà có thức ăn ngon, đồ chơi đẹp gì là họ bu lại, người thì cướp cái này, kẻ thì giật cái kia, không ai nhường nhịn cho ai cả, thậm chí có lúc còn ra chân múa tay đánh nhau túi bụi.

Tuy cha của họ là một viên quan nghiêm khắc, nhưng đối với năm đứa con cưng của mình thì ông lại không có cách gì dạy dỗ.

Vào năm Khổng Dung bốn tuổi, bạn bè của cha ông đem đến tặng cho gia đình một giỏ lê. Người khách vừa về, năm người anh của Khổng Dung cứ như bình thường, liền xúm lại tranh lấy lê ăn, người cha vội bảo:" Đừng có tươm tướp, những trái lê này phải rửa sạch mới ăn được." Nói xong, ông tự ra tay đi rửa mâm lê, chuẩn bị để lên bàn cho các con ăn.

Khi người cha bưng mâm lê lên chưa đến bàn, thì năm người anh chạy ùa tới. Đầu tiên người anh cả thò tay vô mâm chộp lấy một quả lê lớn, tức thì bỏ vô miệng cắn đầy họng. Người thứ hai, thừ ba, thứ tư và thứ năm, theo đó cũng không chịulép, xúm nhau giành lấy trái ngon, trái lớn, cãi nhau inh ỏi, làm loạn cả lên.

Lúc này, chỉ có Khổng Dung làm thinh đứng một bên, ông chờ các anh lấy xong mới chậm rãi bước tới, từ từ chọn lấy một trái lê nhỏ nhất. Người cha hấy vậy bèn hỏi Khổng Dung: "Dung nhi, vì sao con lấy trài lê nhỏ nhất ấy?" Khổng Dung hồn nhiên đáp:" Vì tuổi con nhỏ nhất, cho nên phải lấy trái nhỏ nhất."

Người cha nghe xong liền hết sức vui mừng. Ông để mâm xuống, ôm lấy Khổng Dung, nói:" Đúng! Đúng! Ngay từ nhỏ mà con đã biết nhường nhịn, thật là một đứa bé tốt, sau này nhất định con sẽ lập nên sự nghiệp." Nói xong, ông quay đầu nhìn lại mấy đứa con khác, thì thấy chúng mặt đỏ bừng, gục đầu không nói gì.

Từ đó về sau, các anh của Khổng Dung đều trở nên khuôn phép đàng hoàng và biết nhường nhịn nhau.

Tư Mã Quang đập vại

Tư Mã Quang, tự là Quân Thực, là nhà chính trị, lịch sử, văn học gia nổi tiếng thời Bắc Tống. Khi Tư Mã Quang sinh ra, cha ông lúc đó là Tư Mã Trì đang đảm nhiệm chức huyện lệnh tại Quang Sơn, Quang Châu nên lấy tên cho ông là Quang. Năm lên 7 tuổi, Tư Mã Quang đã thông đọc "Lã Thị Xuân Thu" như người lớn, không những vậy mà còn hiểu được nội hàm thâm sâu của nó. Cũng từ đó, Tư Mã Quang tay không rời sách, có lúc quên đói quên khát, chăm chú đọc sách không ngừng.

Điển tích xưa còn lưu truyền một câu chuyện rất nổi tiếng là "Tư Mã Quang đập vại". Chuyện xảy ra vào năm Tư Mã Quang mới lên 7 tuổi. Một hôm, trong đám trẻ con đang chơi đùa với nhau thì một em nhỏ tuổi nhất sơ ý ngã nhào vào vại nước to khi đang ngồi chơi trên miệng vại.

Lũ trẻ nhớn nhác tìm cách cứu đứa bé nhưng mãi vẫn loay hoay không sao làm gì được. Lúc đó Tư Mã Quang không hề tỏ ra hốt hoảng, điềm tĩnh suy nghĩ một chút, rồi nhanh ý lấy một tảng đá đập bể vại cho nước thoát ra ngoài. Cũng nhờ vậy mà đứa bé được cứu. Khi người lớn đến nơi thì mọi chuyện đã được xử lý xong, ai cũng khen Tư Mã Quang tư chất thông minh. Ngay từ khi còn nhỏ, gặp chuyện nguy nan Tư Mã Quang đã rất trầm tĩnh, thông minh xử lý vấn đề, để lại một giai thoại ngàn năm thiên cổ.

Sau này lớn lên, Tư Mã Quang quả nhiên lập được công danh hiển hách. Có một điều đặc biệt là dù nắm giữ rất nhiều chức vụ quan trọng trong triều đình nhưng ông sống rất giản dị, liêm khiết, đúng chất của một bậc nho sĩ. Ông để lại cho đời tác phẩm đồ sộ: "Tư trị thông giám" với hơn 3 triệu chữ, được cho là sánh ngang với "Sử ký" của Tư Mã Thiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com