i.
fic chứa yếu tố nhạy cảm, không đọc được vui lòng clickback.
_
Hwang Hyunjin mở hé tấm rèm cửa, bầu trời xám xịt. những đám mây đen kịt nặng trĩu kéo đến giăng kín bầu trời. cảm giác oi ả ngột ngạt của cái tiết trời tháng 6 càng làm tâm trạng người ta trùng xuống.
đùng một cái, tiếng chớp giật ngang bầu trời, mở khoá cho màn mưa mạnh mẽ trắng xoá.
"cậu đóng rèm lại đi, nhìn cái gì chứ"
Lee Felix cười cười, mở miệng mắng Hyunjin chỉ vì cơn mưa mà sao nhãng việc họ đang làm.
hắn kéo, siết, rồi thắt.
không biết đã là lần thứ bao nhiêu, Felix bỏ ngoài tai tiếng cầu xin thảm thương của người phía dưới.
tin tức tố của Lee Felix và Hwang Hyunjin tràn ngập căn phòng, cái thứ mùi ngòn ngọt của bánh hoà lẫn với mùi vani dịu nhẹ.
việc khiến một beta mang thai chưa bao giờ là dễ dàng, duy trì cái thai lại càng khó hơn. Han Jisung là một beta, mãi mãi vẫn chỉ là một beta. khi mà sự thật thì không bao giờ có thể thay đổi, người ta chọn cách ràng buộc.
Hyunjin và Felix đều là alpha trội. bằng cách nào đó người ta phát hiện ra beta cũng có thể mang thai, nhưng khả năng rất thấp, lại chỉ có thể là với tính trội. Han Jisung nhiều lần muốn bỏ trốn, nhưng đều kết thúc ở căn phòng tối tăm với cơ thể đầy những vết bầm tím.
ba người họ xuất phát điểm có phần khác biệt, Felix và Hyunjin đều là con cháu nhà quyền thế. thân thể ưu tú, tính cách bên ngoài ôn hoà, chiếm được không ít thiện cảm của gia đình Han Jisung.
ngay cả cậu cũng bị lừa.
vốn gia cảnh nghèo khó, càng lớn cuộc sống gia đình càng vất vả thêm bội phần. thời điểm khó khăn nhất cũng là lúc Hwang Hyunjin và Lee Felix xuất hiện.
một cánh tay cũng là một cành cây trên vách đá dựng đứng, khi sắp ngã xuống vực lại níu được nó, may mắn không chỉ một mà là hai. cảm giác được dựa dẫm, cuộc sống thêm thuận lợi khiến Han Jisung càng trở nên mù mờ, cơ nhiên coi hai người ưu tú nọ là tương lai tươi sáng nhất.
lầm to.
vì là một beta, lại thiếu kiến thức cơ bản trầm trọng, Han Jisung không hiểu những thứ về alpha hay omega, chỉ được nghe tới nhưng chưa một lần được tìm hiểu. sau một đêm mưa nọ, cậu bị lừa hại tới không còn gì cả, khắp người đầy vết cắn, quần áo bị xé toạc nằm chỏng chơ dưới sàn nhà.
Jisung vẫn luôn tưởng mọi thứ sẽ kết thúc ở đó, cho tới khi một đoạn video được gửi đến. hai tay run rẩy ném chiếc điện thoại xuống sàn ướt, cậu ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo, nôn tới khi bụng bắt đầu trống rỗng, quặn đau mới thừ người ra. màn hình sáng thêm một lần nữa, Jisung chần chừ kiểm tra dòng tin nhắn mới nhất được gửi đến.
"đừng quên em nợ tôi thế nào"
Han Jisung lúc đó mới nhận thức được vấn đề, khi không lại có người dang tay giúp đỡ, nhưng giờ mới nhận ra thì đã quá muộn.
bước ra khỏi phòng vệ sinh chật chội ẩm ướt, Jisung nghe thấy tiếng cha mẹ cãi nhau dưới nhà. cơn mệt mỏi bay sạch, toàn thân cứng đờ, sợ hãi chồng chất sợ hãi.
cha nói ông đã bị đuổi việc không rõ lý do, còn bị phong sát trong ngành. các khoản nợ dồn dập kéo đến, nhanh tới nỗi cậu còn tưởng mình đang gặp ác mộng.
điện thoại lại sáng một lần nữa, là tin nhắn gửi tới từ Hwang Hyunjin.
"cho em 20 phút, chậm 1 phút đừng trách tôi ác"
chưa bao giờ Han Jisung cảm thấy hối hận như lúc này, giá như đừng ra ngoài vào đêm mưa ấy, giá như đừng cự tuyệt hai người họ, à không, đáng ra ngay từ đầu không nên dính vào Hwang Hyunjin và Lee Felix.
đêm nay lại mưa. mưa có thể là cứu rỗi của con người, có thể là kết thúc cho một khởi đầu mới, nhưng giờ đây với Jisung, nó không khác gì ác mộng. bị trói toàn thân không thể cử động, muốn chạy trốn cũng không thể chạy, cậu chỉ có thể van xin mặc cho vô tác dụng. cho dù bị hành hạ tới mức không thở nổi, hay thậm chí đi lại như bình thường, Hyunjin và Felix vẫn chưa hề thoả mãn.
thứ ràng buộc giữa Jisung và bọn họ chưa hề xuất hiện, hay nói cách khác, nó gần như không thể tồn tại. đã rất nhiều lần Jisung khản cổ cầu xin hai người hắn buông tha cho cậu, cậu hoàn toàn không thể đem lại mầm giống như những omega, sự thật cậu là một beta không hơn không kém.
Jisung không biết rằng giống nòi chỉ là thứ ràng buộc, nói theo cách ví von thì là một sợi xích giam cầm cậu lại.
khi gần như đã tuyệt vọng, Jisung lê những bước chân nặng trĩu về căn nhà cũ nát, đôi mắt thâm quầng lờ đờ mệt mỏi. mong rằng khi về tới nhà, thứ đón chờ cậu không phải là gương mặt ảo não của cha mẹ, không phải tiếng khóc của đứa em còn nhỏ dại, không phải tiếng chửi bới của chủ nợ.
đúng là như thế, tiếng cười nói phát ra ngay khi cậu mở cánh cửa, giây tiếp theo gần như khiến cậu chết lặng.
Hwang Hyunjin và Lee Felix đều đang ở đây, gương mặt ôn hoà đó, cử chỉ lãnh đạm đó. cha mẹ bắt cậu vào nhà, sau đó liền tuyên bố.
rốt cuộc không cần đến cái thai, sự ràng buộc đến sớm nhất lại là chứng minh của pháp luật. Han Jisung không có cách nào cự tuyệt, càng không thể chấp nhận sự thật.
sự thật là cậu đã gián tiếp bị bán cho hai tên khốn giàu có, quyền lực. chỉ với sức mạnh của đồng tiền và lòng tin tưởng tuyệt đối của cha mẹ vào alpha tính trội, hoàn hảo, ưu tú.
hy vọng bay sạch, sự khát cầu tự do vẫn không ngừng lớn.
Han Jisung đóng quyển sách lại, nhìn ngắm những vết rạch trên cổ tay, cậu cảm thấy bản thân vốn dĩ ghét chịu đau như thế, sợ chết như thế cuối cùng lại phải tự mình tìm đến cái chết.
cậu bước vào nhà tắm, xả đầy nước vào bồn và ngâm mình xuống dòng nước lạnh lẽo.
cách này liệu có hiệu quả không?
Lee Felix trở về căn biệt thự sau một ngày mệt mỏi. điều hắn muốn làm nhất chính là được âu yếm bé con của hắn, được vùi mình vào hõm cổ thơm ngọt gầy gò.
Han Jisung không phải omega, hắn và Hwang lại không thể ngăn bản thân khao khát chiếm hữu cậu.
Felix sốt ruột gọi tên cậu, chạy đi tìm khắp căn nhà, và rồi dừng lại trước cửa phòng tắm.
Han Jisung của hắn đang trầm mình trong bồn tắm. mái tóc nâu bồng bềnh trôi nổi trên mặt nước, cả thân thể gầy gò như bị dòng nước nuốt chửng, nhợt nhạt và lạnh lẽo vô cùng. cơn giận đạt tới đỉnh điểm, hắn tiến tới thô bạo cầm lấy cổ tay Jisung kéo ra ngoài. không biết vì giật mình trước sự xuất hiện bất ngờ của Felix hay vì bất chợt bị kéo ra khỏi bồn nước, Han Jisung ho sặc sụa, cậu sợ hãi ngước mắt nhìn hắn với hai con ngươi đỏ au.
"Han Jisung, em thật sự không xem lời nói của anh ra gì hết đúng không? em nặng nhẹ thế này cũng chỉ ảnh hưởng xấu đến chính em mà thôi"
vừa nói Lee Felix vừa mạnh bạo kéo cậu về phía giường ngủ. đôi khi những cách giải thoát của Jisung cũng chính là một con dao hai lưỡi, vừa vặn giết chết chính cậu lại vừa đâm thủng tâm can Lee Felix và Hwang Hyunjin.
hắn quăng cả người Jisung lên giường, bỏ ngoài tai tiếng khóc và cầu xin của cậu, hắn nới lỏng cà vạt rồi rút hẳn ra, trói chặt hai tay cậu lại. một tay mơn trớn đầu ngực người nhỏ, một tay hắn bóp chặt lấy hai cổ tay bị trói đặt lên đầu giường. Lee Felix mạnh bạo hôn cậu tới choáng váng đầu óc vẫn không chịu buông tha.
tiếng rên rỉ cầu xin vang lên đứt quãng trong không khí, hoà lẫn với những tiếng động ám muội. dù đã rât nhiều lần nhưng Jisung vẫn không thể chịu đựng nổi, hai mé đùi run rẩy sắp ngã, đầu vùi xuống gối che đi khuôn mặt đỏ bừng cùng đôi môi sưng tấy. phía dưới vẫn không ngừng bị Lee Felix đỉnh tới sắp ngất. hắn hai tay bóp chặt vòng eo nhỏ nhắn của người phía dưới, hông nhấp liên tục lúc nông lúc sâu khiến Jisung không cách nào kiểm soát. tấm lưng trần vốn dĩ trắng ngần nay đầy những vết hôn cùng vết cắn đỏ hồng, đôi lúc hắn chỉ hận không thể đánh dấu cậu, biến Jisung là của hắn suốt đời.
Felix giải phóng thứ chất lỏng trắng đục vào bên trong cậu. lần nào cũng vậy, nhưng thứ hắn muốn vẫn chưa hề xuất hiện và hình thành.
sau vài lần phát hiện Han Jisung lén dùng thuốc tránh thai, hắn vẫn luôn nghĩ đó là nguyên do của việc cậu vẫn không hề mang thai mặc dù cả hắn lẫn Hyunjin đều cố gieo rắc giống nòi vào bên trong cậu.
nhưng dù vậy, Han Jisung vẫn không hề mang trong mình đứa bé của bọn họ. Lee Felix dần học cách chấp nhận, nhưng Hwang Hyunjin thì không.
kể cả sự minh chứng của pháp luật vẫn chưa bao giờ là đủ với gã, thứ gã khao khát nhất là tình yêu của Han Jisung, cơ thể của cậu, và đứa con của cả hai.
gã thèm khát một gia đình hạnh phúc, còn Jisung mong cầu sự tự do.
______
lần đầu tôi viết kiểu này ಡ ͜ ʖ ಡ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com