Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chuyện cổ tích

" Dạo này sức khỏe em yếu lắm. Có thật là không sao không vậy ? "

Bạch Hồng Cường không suy nghĩ, nhanh miệng đáp :

" Không sao thật mà anh, em quen rồi. Lạnh như vậy anh cũng ráng giữ gìn sức khỏe đấy "

" Ừ... anh biết rồi "

Ngày qua ngày mọi chuyện vẫn không có chuyển biến gì tốt hơn, duy chỉ có một thứ là tình cảm của hai anh em ngày càng tăng lên gấp bội. Thế Vĩ có mắt nhìn rõ bệnh tình của em nhưng quyết không nói lời nào. Cậu thấy rằng đó là chuyện không nên nói ra, nếu nói ra cả hai sẽ không thấy vui nữa.

Càng về cuối năm tuyết rơi càng dày đặc, bên ngoài lạnh thấu xương. Dạo gần đây Thế Vĩ thấy mình cũng bị chịu ảnh hưởng của thời tiết lên cơn đau mấy lần. Cả ngày chỉ ru rú trong phòng bệnh thật nhàm chán. Trời lạnh đến nỗi cầm bút cũng không xong nên Thế Vĩ lười vẽ hẳn. Cậu không thèm vẽ nữa mà trở về với bộ môn cũ - nghe nhạc.

Hơn cả tháng nay thực hiện sở thích của em, bây giờ em cũng rất vui lòng nghe nhạc cùng anh. Có những hôm hai đứa chỉ im lặng rồi cắm tai nghe mà nghe nhạc. Lê Bin Thế Vĩ đa phần đều nghe mấy bài nhẹ nhàng, du dương. Nếu là nhạc sôi động thì cũng không phải là kiểu giật đùng đùng khó nghe như người ta vẫn hay nghe.

" Em không nghĩ nghe nhạc với anh lại vui thế đâu đấy "

" Ban đầu anh cũng thấy vẽ tranh rất tốn thời gian. Nếu không có em, anh cũng chẳng thèm vẽ "

" Mà giọng anh hay lắm. Hôm nào anh đọc sách cho em nghe đi "

Được khen giọng hay khiến Thế Vĩ ngại quá chừng, trước giờ chưa có ai khen cậu như thế hết. Vả lại đọc sách cho người ta nghe cũng ngại miệng thấy mồ.

" Anh đọc chán òm à "

" Có sao đâu, đọc chán em cũng nghe "

Bạch Hồng Cường quay qua cười với cậu một cái mềm xèo khiến người cậu nhũn cả ra. Thôi vậy, vì là Hồng Cường muốn nên cậu sẽ làm để cho em vui. Lê Bin Thế Vĩ lấy trong túi sách ra vài quyển. Cậu chọn cuốn cổ tích vì thấy em khá hợp với loại truyện này thôi.

Ngồi ngay ngắn trên giường, Thế Vĩ bắt đầu bằng một tông giọng đều đều. Đến lời thoại nhân vật, cậu lên xuống giọng nhấn nhá câu chữ như một người chuyên nghiệp thứ thiệt. Có những lúc buồn cười quá, Hồng Cường đưa tay lên che miệng cười khúc khích. Em không có ý cười chê cậu, chỉ là em thấy Thế Vĩ khá dễ thương. Không lâu sau, Thế Vĩ đã kể hết cho em nghe về câu truyện cổ tích với kết thúc có hậu.

" Vậy mà hai người họ vẫn đến được với nhau, đúng là kì tích anh ha "

" Giống như việc chúng ta không phải ở bệnh viện nữa vậy, đó cũng là kì tích "

" Vậy em ước gì mình cũng có thể tạo ra kì tích "

" Anh cũng vậy... "

" Lúc nàng tiên cá bị mụ phù thủy lấy đi giọng hát chắc chị ấy khổ sở lắm. Nhưng em nghĩ nó không phải điều tệ nhất "

Hồng Cường nói hệt như một lời khẳng định chắc nịch. Có lẽ Thế Vĩ chưa bắt kịp suy nghĩ của em, liền hỏi lại :

" Sao em lại nghĩ vậy ? "

" Chị ấy bị lấy mất giọng hát nhưng bù lại được đôi chân. Chí ít chị ấy vẫn có thể theo đuổi thứ mình thích bằng chính đôi chân của mình. Đó mới là điều đáng trân quý nhất "

Dừng một chút Bạch Hồng Cường lại nói tiếp :

" Thật may ! Cuối cùng họ vẫn tìm thấy nhau và sống hạnh phúc đến cuối đời "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com