Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

đông liệu có cuốn em đi ?

Trời về đông ngày càng lạnh lẽo. Mỗi khi đông về Thế Vĩ thích lắm, vì đó là sinh nhật của cậu. Tuy rằng sinh nhật không được tổ chức nhưng Thế Vĩ vẫn thích sinh nhật nhiều. Chỉ cần là những lời chúc thôi là đủ, một người bình thường như cậu cũng không cưỡng cầu điều gì quá sức với hoàn cảnh của mình. Vả lại năm nay còn có cả Hồng Cường, có em rồi thì sinh nhật dẫu buồn đến đâu cũng thành vui.

" Sắp đến đông rồi, lạnh nhỉ ? "

" Dạ "

" Anh nghe nói Giáng Sinh năm nay bệnh viện sẽ tổ chức văn nghệ đấy "

" Thật sao ? Được xem biểu diễn văn nghệ chắc vui lắm, đúng không anh ? "

" Ừ vui lắm ~ "

Hồng Cường thở dài, em thì đâu thể xem được. Em cũng muốn ngắm nhìn thế giới đẹp đẽ này nhưng định mệnh lại bắt em phải sống trong bóng tối một mình. Cho dù có tự nhủ bản thân rằng không có gì phải buồn nhưng buồn thì vẫn buồn thế thôi. Bởi lẽ em không có quyền lựa chọn cuộc sống của mình. Đã là định mệnh thì nó chẳng thể thay đổi được.

" Em đừng lo, em vẫn có thể nghe người ta hát mà "

" Dù vậy thì em cũng vẫn tiếc "

" Anh biết là Cường của anh sẽ không đau khổ chỉ vì điều ấy đâu. Rồi sẽ có người hiến mắt cho em. Đến lúc đấy em sẽ có thể nhìn được tất cả mọi thứ, cũng như nhìn thấy anh "

" Em cũng mong sẽ có người hiến tim cho anh "

Em cười với cậu một cái. Dù mới chỉ quen anh hơn nửa tháng ngắn ngủi nhưng trong lòng em... thật sự đã xem Thế Vĩ là người quan trọng với mình. Hồng Cường biết rằng sức khỏe của mình ra sao. Nếu không thể gắng gượng chịu đựng qua mùa đông này, em sẽ làm gì đó cho Thế Vĩ rồi rời đi.

Đã khi nào... em cảm nhận được chồi non tình cảm nảy nở trong tim em chưa ?

Ngoài trời thì vẫn lạnh, còn Thế Vĩ và Hồng Cường vẫn ở yên trong phòng. Bên ngoài lạnh quá không thế ra ngoài chơi được, ở trong phòng vẫn tốt hơn. Bạch Hồng Cường gầy gò, nhỏ bé, bị đủ thứ bệnh. Chính em còn không nhớ nổi em bị những bệnh gì. Mỗi khi đông đến em cứ có cảm giác mình sắp chết đến nơi. Sống qua được vài mùa đông em thấy mình kiên cường làm sao. Còn đông năm nay, em sợ mình chẳng thể gắng chịu được nữa.

Những ngày đầu đông ấy, Thế Vĩ quần quật lo cho em đến mức đang ngủ cũng có thể bật dậy. Ngày nào cũng nghe thấy tiếng ho, tiếng thở không ra hơi của em đến mức không dám ngủ nữa. Có bao nhiêu áo ấm cậu đều tống cho Hồng Cường mặc. Thế Vĩ đưa em cái áo lông để mặc, thấy chưa đủ lại trùm thêm lớp mền, liên tục ép em uống nước ấm.

" Em lạnh như vậy, hay là qua giường anh ngủ đi. Tụi mình ôm nhau ngủ, sẽ ấm hơn đấy "

" Nếu vậy thì... em ngại lắm "

" Không được ! Tối nào cũng thấy em khó thở như vậy thật không ổn. Để anh ôm em ngủ như vậy sẽ rất ấm, em cũng sẽ không ho nữa "

" Kì lắm... Em chưa từng ngủ với ai ngoài mẹ em cả "

" Nếu em không chịu, vậy để anh qua giường em ngủ "

Bạch Hồng Cường ngại quá, không dám cãi tới cái lui với anh nữa. Nhưng tối đó em vẫn không dám qua ngủ với cậu. Không sao, đợi em ngủ rồi Thế Vĩ sẽ ôm gối qua giường em nằm vậy. Cậu ôm lấy thân hình gầy gò ấy giữa đêm đông lạnh lẽo. Em lạnh lắm, người cứ như chẳng có chút nhiệt nào, ôm một lúc lâu mới ấm dần lại.

Mùa đông cũng đẹp thật, có tuyết trắng rơi kín cả đường, có những cây thông trang trí đủ ánh đèn màu... Nhưng hiện tại, cậu chỉ mong Hồng Cường sẽ khoẻ lên mà thôi. Ước gì cậu và em chỉ là những đứa trẻ bình thường, không bệnh tật khổ đau thì tốt biết mấy.

Bạch Hồng Cường thi thoảng vẫn ho. Song, nằm với em mới biết mỗi lần em họ đều ra ít máu. Cái khăn tay ở dưới gối toàn máu là máu, nhiều đến mức khô cả lại rồi. Mãi đến khi phát hiện ra điều đấy, Thế Vĩ mới dâng lên một nỗi lo sợ

Liệu đông năm sau... Chúng ta có còn ở bên nhau ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com