Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 48

  𝚝𝚑𝚎 𝚝𝚛𝚞𝚝𝚑 𝚞𝚗𝚝𝚘𝚕𝚍 

 "but I still want you."

-The truth untold (BTS)

WARNING: Chap này có chứa tình tiết về việc chết chóc, tang lễ. Ai nhạy cảm vui lòng click back.

Tang lễ của bà Taehyung không đông đúc như mọi người vẫn nghĩ. Có lẽ là mọi người đều đã đến viếng trước khi họ kịp đến nơi, khoảng thời gian từ Seoul đến Daegu không phải ngắn, tuy xuất phát ngay trong đêm nhưng khi đến nơi cũng đã hơn tám giờ sáng.

Taehyung từ khi khóc ở kí túc xá, đến giờ đã hoàn toàn không biểu lộ thêm bất cứ cảm xúc nào nữa. Cậu ấy để mặc cho mọi người thu xếp mọi thứ cho mình, chỉ lên xe và ngồi đó như một mannequin có hơi thở, và tâm trí đã trôi về đâu xa lắm. Jimin là người khóc nhiều nhất, vì gia đình Taehyung rất thân với cậu ấy. Từ buổi tối nghe tin bà Taehyung bị ốm nặng Jimin đã vô cùng lo lắng cho Taehyung, hôm đó cậu ấy vì không muốn để Jimin thấy mình khóc nên đã trốn trong Genius Lab, đến nay Yoongi mới hiểu được.

Không phải Taehyung cãi nhau với Jimin.

Không phải Taehyung đang trốn tìm với Jungkook.

Cũng không phải cậu ấy muốn làm hòa với anh.

Mà Yoongi là nơi chốn bình yên cuối cùng của Taehyung, là nơi neo đậu cuối cùng của con thuyền cảm xúc đã bị sóng đại dương đánh cho chòng chành, là một hốc đá trong cơn mưa bão, nơi cậu ấy có thể giấu mình giữa những xô bồ của cuộc đời. Vì Yoongi không hỏi, và vì Taehyung không cần phải nói.

Min Yoongi đôi khi cảm thấy hối hận biết bao nhiêu. Anh không biết mình không hỏi là đúng hay sai nữa, không biết được phải làm thế nào mới có thể khiến tâm trí đang rối bời của mình thư thả. Nếu hỏi rõ mọi chuyện, có thể anh đã an ủi cậu ấy tốt hơn. Nhưng chính vì không hỏi, nên Yoongi đã cho Taehyung thứ bình yên cậu ấy cần nhất, cho Taehyung một nơi chốn không phải nhớ về nỗi đau đang canh cánh ở tận Daegu xa xôi ngoài kia.

Jimin dìu Taehyung xuống xe, cả bảy chàng trai đều mặc vest đen và tiến vào lặng lẽ. Bố mẹ Taehyung đều đang ngồi trong lễ đường nhận lễ và cảm ơn khách viếng thăm, em trai của cậu ấy là người đầu tiên nhìn thấy Bangtan, vội vã chạy ào vào lòng anh mình, khóc lớn.

- Hyung, hyung...

Taehyung khuỵu gối, vòng tay ôm lấy cậu bé con dưới chân mình, giấu mặt vào mái tóc đen nhánh kia, vai run run và tiếng nấc cố nén để không thành lời. Cậu ấy đã vỡ òa thật sự, đã không còn là một con búp bê vô hồn như trước. Taehyung đã để mặc cho nỗi đau đánh gục mình, như cái cách chứng kiến mọi chuyện diễn ra lúc này đang đánh gục trái tim Yoongi vậy.

Rất may mắn lúc này đây cả nhóm không hề có lịch trình nên việc tang sự không cần phải thông báo rộng rãi, chỉ có một số ít người trong ngành thật sự thân thiết mới đến viếng. Taehyung sau khi trò chuyện với bố mẹ vài câu đã nhanh chóng thay tang phục, ngồi thay chỗ cho hai người trên lễ đường.

Yoongi bình thường đã trầm mặc, nay lại càng im lặng đáng sợ. Anh ấy như một chiếc bóng chỉ ngồi mãi một nơi, thu gọn một mình Kim Taehyung vào mắt. Người kia quỳ thẳng, mắt hướng về di ảnh người đã khuất mà ngơ ngẩn, đôi mắt to và đen vời vợi, tựa như một hố đen sâu thẳm không thể nhìn thấy đáy đang cựa quậy thành hình. Và Yoongi ngỡ cậu ấy sẽ ngồi mãi như thế cho đến khi từ trong câm lặng, một giọt nước mắt khẽ khàng rơi trên má, rồi như được giải phóng khỏi ngục tù, từng giọt lăn dài theo đó, rơi cả xuống ngực, xuống đất, nhạt nhòa cả tầm nhìn trước mặt. 

Ngực Yoongi vì thế mà đau nhói như có ai vừa dùng hết sức đâm vào một đao, rướm máu. Đau đớn lan dần ra cả từng đầu ngón tay, khiến nó run rẩy muốn đưa lên mắt Taehyung mà vuốt, muốn đưa lên vai Taehyung mà kéo đến bên mình, ôm chặt.

Bỗng nhiên, một dòng ấm nóng tựa như tảng băng đang bị nhiệt lượng mùa xuân ve vuốt quanh mình, đã chảy ra thành một vệt nước mỏng, thấm qua hàng mi, thấm qua cả một tầng nhận thức vốn bị sương mờ che phủ. Tình cảm này, không phải là yêu, thì còn có thể là gì?

Anh không biết mình đã ôm ấp nó bao lâu, không biết mình từ lúc nào đã xây một lâu đài bằng cát trên sa mạc, trồng một bông hoa màu xanh trong tận cùng tâm khảm, chỉ dành cho một Taehyung.

Đã từ lúc nào ánh mắt ngây thơ, nụ cười trong sáng, tính cách thành thật của cậu bé ấy đã thành động lực cho mỗi ngày của anh thức dậy, trở thành niềm cảm hứng trong âm nhạc của anh?

Đã từ lúc nào, chỉ cần một cái cau mày, một giọt nước mắt cũng khiến lòng Yoongi như chẳng thể nguyên lành?

Tại sao đến tận giờ phút này, anh mới nhận ra mình yêu cậu ấy? Vì sao không sớm một chút nhận ra, vị trí bên chiếc ghế của anh trong Genius Lab, vốn dĩ ngoài Taehyung ra, chưa một ai được phép ngồi.

Sao không sớm nhận ra mình vốn chẳng phải kiểu người hay giận hờn vô cớ, thế mà chỉ vì một thương tổn của em ấy đã vội nổi nóng thật lâu vẫn chưa nguôi?

Sao không sớm một chút thấy rằng, bên cạnh em ấy, mình thật là hạnh phúc biết bao?

Hai người đều thuộc tuýp người không nhiều lời, đều là kiểu nội tâm tự ôm ấp chính mình mà tìm quên mọi thứ. Chẳng nhiệt thành như Jungkook, không kiên trì như Jimin, nhưng chính sự bình lặng mà thấu hiểu, im lặng nhưng sóng tràn mặt biển của hai người lại chính là điều Yoongi ưa thích nhất. Và chính giờ phút nhìn thấy một Taehyung mạnh mẽ rơi nước mắt, lớp phòng bị của Yoongi vụn vỡ, để đối diện với nội tâm chính mình, đối diện với trái tim đang gọi tên người ấy- Kim Taehyung.

Nhưng lúc này cũng lại chính là thời điểm tệ nhất để nhận ra mọi chuyện.

Tính cách Taehyung không phải Yoongi không hiểu. Có thể cậu ấy không yêu anh, điều này rốt cuộc sẽ đẩy cả hai về tiệm cận xa cách, thậm chí còn hơn lúc trước. Hoặc cậu ấy có, nhưng chẳng hề nhận ra, và nếu được anh tỏ tình lúc này, chẳng khác nào thừa lúc người khác yếu lòng mà tìm lợi thế cho mình. Yoongi lưỡng lự, vẫn là chẳng thể làm gì khác hơn là chờ đợi mà thôi.

Tang lễ cứ thế kết thúc như một giấc mộng buồn. Người về với đất, người còn sống lại phải nén đau vào ngực, cắn răng mà bước tiếp.

Taehyung nán lại nhà một tuần nữa sau khi tang lễ hoàn thành. Lúc cậu ấy xuất hiện tại kí túc xá đã là một người khác. Một Kim Taehyung vui vẻ như ánh dương mùa hè, hoạt náo như trẻ con vừa mới lớn, đã được thay thế bằng một Kim Taehyung im lặng như nước hồ mùa đông, ánh mắt đã nhuốm màu trưởng thành lạ lẫm.

Jimin như một chú koala quấn người, mọi lúc mọi nơi nếu có thể đều sẽ cố gắng ở bên Taehyung, cùng cậu ấy ăn, cùng cậu ấy ngẩn người, lại cùng cậu ấy ôm nhau mà khóc. Yoongi cũng không tiện hỏi thăm nhiều, công việc thì vẫn phải ngày ngày hoàn thành, chỉ có đầu óc vẫn vướng bận nhiều chuyện phiền não.


Jungkook lần thứ hai gọi tên hyung nhà mình, vẫn không có phản ứng, cậu đành ăn nốt phần bento còn lại vậy, ai bảo hỏi không trả lời cơ?

- Này, Yoongi hyung, Yoongi hyung!

Bị lực tay khủng bố của Jungkook lay cho tỉnh lại từ hỗn độn của chính mình, Yoongi liếc mắt cho thằng bé một cái nhìn sắc lẹm.

- Gì? Ăn thì cũng ăn rồi? Còn muốn xin lỗi?

Chỉ vào hộp bento chỉ còn mỗi rau và gừng đỏ của mình, Yoongi hỏi.

Jungkook nhún vai, ăn nốt cái cupcake cuối cùng, chỉ vào vật đang rung bần bật trên chiếc bàn sau lưng Yoongi mà nói.

- Không, em là động vật ăn thịt, dĩ nhiên sẽ không ăn rau thì có gì mà phải xin lỗi? Điện thoại anh rung từ nãy kia kìa.

Đợi cho người lớn hơn nói chuyện xong xuôi, Jungkook mới mở lời nói tiếp.

- Yoongi hyung, em bảo này, anh có muốn uống hồng sâm không?

Yoongi nhăn mặt, không?

- Vậy có muốn uống vitamin hỗn hợp đảm bảo tăng cơ bụng bổ cơ tay lại hẹp cơ mặt hay không?

Cái loại protein gớm chết người mà thằng nhóc này mê như điếu đổ từ hồi tập gym ấy hả? Không, tất nhiên là không!

- Hay ăn óc heo chưng đi, ăn cả bí đỏ nữa, nghe đồn bổ não đó.

Yoongi nhịn đủ rồi một nhát chém xuống cổ con thỏ láo toét kia mà nhăn mặt, môi mím lại thành biểu cảm đặc trưng chỉ mình anh mới có.

- Sao? Ý chú mày bảo anh mày bị teo não hay bị ngu đi? Nói!

Hai tay ôm chặt phía sau cổ vì bị một cú của Yoongi mà đau rát cả lên, Jungkook rối rít phân bua.

- Không không, vì em thấy anh như người trên mây kia kìa, ăn đồ ăn người phàm đi cho hạ xuống đất với em với. Khổ tâm ghê luôn đó!

Jungkook xem vậy mà lém lỉnh vô cùng, một câu hai câu đã ám chỉ việc Yoongi vì Taehyung mà ngơ ngẩn thẩn thờ, không huỵch toẹt mà nhẹ nhàng lượn lờ quanh chủ đề chính, để thử xem dòng nước này nông sâu thế nào.

- Ý chú mày là gì, nói thẳng ra đi. Anh đây không phải đồ ngốc mà cần chú mày thương hại nhé.

Jungkook thở dài, biết ngay là anh ấy hiểu mà.

- Hyung, anh định thế này mãi sao? Cứ bần thần thế này ngay cả em còn thấy mệt nữa là, sao không nói với anh ấy là anh thích-

Chưa kịp nói xong đã bị một bàn tay to lớn chặn ngang môi, gương mặt tái nhợt của Yoongi bỗng chốc có lại sinh khí, hồng hồng đỏ đỏ một mảng nhẹ dưới tai.

- Im ngay chú mày thật là..ai bảo anh thích Taehyung hả?

Jungkook gạt tay anh ấy ra khỏi miệng mình, cười cười nói tiếp.

- Anh vừa nói đấy thôi, em có nói gì về Taehyung hyung đâu?

Yoongi ngồi phịch xuống ghế, Genius Min Suga cũng phải đau đầu vì chuyện tình cảm như lũ con nít mới lớn họ Jeon kia sao? Cảm thấy mặt mũi của mình phút chốc bị sứt mẻ mất một phần sĩ diện.

- Vậy giờ thế nào? Cần em giúp? Hay là thôi?

Yoongi lưỡng lự, tay vân vê cằm, suy nghĩ thật kĩ về chuyện này. Điện thoại lại rung lên bần bật, thế giới vẫn đang lượn vòng ngoài kia như bao ngày, chim thì không hót, chỉ có mình Jungkook khẽ ngâm nga trong miệng mà thôi.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com