5. gỡ bỏ hiểu lầm
Ronaldo bỏ về nhà, tay xách theo giỏ hoa quả định bụng sẽ mang đến bệnh viện gọt cho PePe ăn mà đến nơi các bác sĩ đã bảo hắn đòi về sau khi cậu đi rồi, gã đúng là giỏi trong chuyện làm cậu đứng ngồi không yên, cậu nhanh chóng gọi điện cho gã và hỏi địa chỉ.
*kính coong *
Nghe tiếng chuông cửa nhà nhanh chóng được mở ra bởi gã, nhanh còn hơn cả cơn gió. Cứ như gã đã đứng đó rất lâu rồi vậy.
- Cris ? Không phải bình thường giờ này cậu đang học trên trường sao !?? _ dù đã được cậu gọi báo trước sẽ qua nhà gã chơi nhưng gã vẫn không khỏi bất ngờ. Miệng hỏi tay vẫn nhanh nhẹn rót nước rồi lấy bánh kẹo ra đưa cậu.
- Thôi không cần đâu, có gì để tớ cho! Tay cậu như vậy mà cậu chả nghỉ ngơi gì cả. Tớ đi chưa được bao lâu đã xuất viện rồi ... _ Ronaldo ngăn gã lại rồi dìu gã ra ghế ngồi nghỉ, miệng không ngừng càm ràm gã không biết lo cho sức khỏe của bản thân gì cả. Gã chỉ biết ngồi trên ghế cười trừ
- Cris, tôi không sao thật đấy! Tôi có thể đi học ngay từ mai luôn mà.
- Được thôi nhưng hay cẩn thận nhé. Rất có thể những tên hôm qua thấy cậu như vậy lại đánh cậu thì ...
Ronaldo chỉ biết thở dài thườn thượt, lên trường thì gã cũng ngồi nói chuyện với Ramos chứ mấy mà nằng nặc đòi nhỉ. Cậu nhanh chóng gọt xong đống hoa quả rồi cắm dĩa bê lên cho PePe ăn. Gã tươi rói còn muốn đút cho cậu ăn nữa nhưng Ronaldo nhanh chóng từ chối tiếp tục chạy xuống bếp nấu đồ ăn trưa cho gã rồi tập thể hình như mọi khi : swat, hít đất, nhảy dây,...
- bình thường ở nhà cậu cũng làm như thế này sao Cris, phục thật đấy! _ PePe ngồi xem từ đầu đến cuối không khỏi nể phục, cậu không biết mệt hay sao nhỉ.
- yep ! Nếu không thì sao tôi có được cơ thể này đây, hahah _ Ronaldo cười nắc nẻ khi thấy vẻ mặt của gã. Hai người phải gọi là đã có một khoảng thời gian tuyệt vời để bên nhau cả sáng đến tận tối Ronaldo mới chủ động chào tạm biệt đi về. Cậu phải về làm bài tập, khi về còn không quên dặn dò gã đủ thứ, chỉ sợ hắn lại quên.
- tôi đưa cậu về nhé? Hay gọi xe cho cậu cũng được, tối rồi nguy hiểm lắm ...
- không, tôi chạy bộ về cho khỏe người. Cậu cứ vào nhà nghỉ ngơi đi. Không cần tiễn đâu
Cả hai kì kèo một lúc trời còn tối hơn nữa nên gã đành phải đồng ý để cậu chạy bộ về, dẫu sao về càng sớm càng tốt, tối lắm rồi. Ronaldo bắt đầu chạy đi khuất tầm mắt gã mới chịu đóng cửa lại...
Về phía Ibrahimovic
Hắn cũng bỏ đi ngay sau cậu nhưng mà là đi sang địa bàn của bên trường khác, lâu lắm rồi hắn không có động tĩnh gì nên chúng tưởng hắn bị đình chỉ học đây mà. Đúng là hổ không gầm tưởng rừng xanh vô chủ. Hắn qua thì đúng như hắn dự đoán, một nhóm thông tin của bên đó đã sợ xanh mặt vội đi thông báo với đàn anh. Cả lũ tay cầm đủ thứ vũ khí chạy ra tấn công hắn, có lẽ đây mới thực sự là mục đích của chúng. Hắn lao vào giải quyết một thể, ngại gì vết bẩn.
Sau một hồi đâm chém thì giải quyết xong, hắn đi ra ngoài với chiếc áo trắng nhuốm màu đỏ thẫm, bắp tay, lòng bàn tay có vết chém sâu vẫn còn đang rỉ máu. Hắn chẳng buồn nhìn, căn bản giờ trong đầu hắn giờ chỉ toàn là hình ảnh cậu buổi sáng, ánh mắt đó, rất hận hắn... Hắn cũng không biết giải thích sao cho cậu hiểu, cậu cũng sẽ chẳng tin gã đâu. Mặc định cậu là hắn rồi mà. Mà tại sao một Ibrahimovic như hắn lại phải để tâm đến Ronaldo cơ chứ. Sao lại phải giải quyết thù oán hộ cậu nhỉ ? Phải, có lẽ... Hắn thích cậu rồi. Hắn cười chua xót, miệng đắng ngắt không thốt lên được một tiếng cười, dù là cười cho sự thảm bại của hắn. Hắn cứ thế đi thang lang, đến một con hẻm thì như lấy lại được ý thức mà dừng lại.
- chậc _ hắn tặc lưỡi chả biết đây là đâu. Kệ đi, hắn rẽ vào 1 con hẻm tối, dựa lưng vào bờ tường ngay cạnh. Lấy ra điếu xì gà với bật lửa định hút nhưng bàn tay vẫn còn chảy máu của hắn lại như không cho phép hắn làm điều đó, máu thấm đẫm điếu xì gà còn xót lại, bật lửa bật cũng không bén....
*tách tách tách*
Tiếng bật lửa cứ bật lại nhưng hiển nhiên vô tác dụng, đang định quay đầu bỏ đi thì có một bàn tay chộp lấy tay hắn.
- Ibrahimovic ? Sao tối rồi lại ở đây ? Ai đánh cậu ra nông nỗi này ??? _ ra là Ronaldo vừa chạy bộ từ nhà PePe về qua đây. Cậu từ xa thấy có tiếng bật lửa thì có chút chùn bước, không lẽ lại là lũ đó ? Nhưng hình bóng cao lớn làm cậu có chút quen quen, mà cũng lạ lạ... Ngẩn ngơ một hồi thì người đó có vẻ định rời đi nên cậu đánh liều chạy ra hỏi đường, cậu cũng sắp lạc rồi. Đùn đẩy một hồi với PePe mà tối hẳn luôn...
Ronaldo chạy tới nắm lấy tay hắn, lúc này đã ra khỏi ngõ nên ánh đèn hắt vào làm cậu nhận tức nhận ra đó là Ibrahimovic. Mắt cậu mở to khi thấy tay hắn đầy máu, thậm chí còn chưa được băng gì và đang rỉ máu. Bộ hắn không biết đau sao, tối rồi không ở nhà mà lại ra ngoài đánh nhau ra nông nỗi này.
Ibrahimovic chỉ đứng yên nhìn cậu, không nói năng gì. Phải đến lúc cậu toan chạm vào cánh tay đang bê bết máu của cậu hắn mới hất tay cậu ra :
- không khiến cậu phải lo lắng
Ronaldo : Nhanh nào, nhà tôi gần đây! Về nhà tôi băng bó cho cậu...
Chẳng thể ngờ lúc cậu nói cũng là lúc hắn mở miệng, tuy đang nói nhưng cậu cũng nghe loáng thoáng được hắn bảo gì. Cả hắn và cậu nhất thời đúng đó, cậu ngạc nhiên nhìn hắn, đôi mắt điểm vài tia ... buồn bã ? Hắn đứng đó quay mặt đi nhìn xuống đất, căn bản hắn biết mình vừa làm gì. Có lẽ hắn không muốn thấy Ronaldo buồn ? Từng cơn gió thổi qua tán cây trên đầu làm có tiếng xào xạc, cả hai vẫn đứng đó.
- được rồi, cậu muốn làm gì tùy cậu! _ Ronaldo lên tiếng rồi tức giận quay mặt đi, tiếp tục chạy bộ về nhà. Đã thế cậu không thèm quan tâm tên đáng ghét kia nữa.
- Đây! Xin lỗi được chưa ? Nó đang chảy máu này !
hắn giơ cánh tay vẫn không ngừng chảy máy nãy giờ ra về phía cậu, không nhịn được mà lên tiếng kéo cậu quay lại. Ronaldo lúc này cũng mới cách hắn mới có vài bước chân nên nghe thấy rất rõ, cậu quay đầu lại, khuôn mặt vẫn vẻ bất mãn đó nhưng có chút thả lỏng hơn :
- xin lỗi thì đừng có chữ được chưa. _ cậu nhanh chóng quay lại kéo hắn chạy thật nhanh về nhà mình, chỉ sợ lâu la hắn sẽ mất máu mà lăn ra đất nằm mất.
Tại nhà Ronaldo
Ronaldo nhanh chóng mở cửa nhà rồi đưa hắn vào bên trong ngồi đợi trong lúc cậu lấy bông băng sát trùng các thứ cho hắn.
- Giờ tôi sẽ sát trùng cho cậu, đau thì ráng chịu nhé. Cứ hét thoải mái...
Ronaldo nhanh chóng đem hộp y tế tới, cầm bông băng khử trùng ra rồi bắt đầu làm. Động tác vô cùng chuyên nghiệp, như thể đã quá quen với những chuyện như này. Lèo một lúc đã xong.
- xong rồi nhé ! Tạm thời không viết được đâu, đừng làm gì mạnh làm rách vết thương to ra nữa.
Ronaldo ngồi nán lại chỉnh chu thêm chút. Không quên lấy thêm dầu xoa bóp vết bầm cho hắn, những vết máu trên người đầu được cậu lau sạch sẽ.
- biết rồi _ hắn vẫn ngồi im cho cậu làm gì thì làm, đến cả một tiếng động nhẹ cũng không có.
- sát trùng còn không kêu thì đánh nhau nhằm nhò gì ha. Nói đi, cậu lại bày trò gì đi đánh nhau với người ta vậy ?
Ronaldo vẫn miệt mài lau mặt rồi chân tay cho hắn, căn bản vết máu khô cũng không dễ lau.
- ...Bọn đánh cậu là lũ bên X _ hắn cuối cùng cũng chịu cất lời, giọng nói như chứa đựng mọi sự kiềm chế, ngắn gọn, xúc tích và cũng dễ hiểu đến lạ thường. À, ra là trường X. Trước khi chuyển đến đây thì đáng ra Ronaldo phải học trường đó, xong vì bố mẹ cậu tự nhiên đổi ý nên qua trường này. Đổi là phần vì bên đó nổi tiếng tai tiếng, hay có nhiều vụ ẩu đả. Phần cũng vì xa nhà lại học nội trú. Chúng qua bên đây cướp áo đồng phục của vài học sinh trong trường rồi mặc vào giả là người bên mình, nhằm đánh sụp danh tiếng của Ibrahimovic, 2 bên vốn chẳng ưa gì nhau mà.
- sao cơ ? Vậy là cậu đánh nhau với bọn chúng đến mức này á ? Vì danh tiếng mà không màng cả tính mạng, đúng là hơi xem thường tính mạng rồi đấy.
Ronaldo ngạc nhiên lắm chứ, cậu không ngờ hắn không xấu tính như cậu tưởng. Khuôn mặt cậu bỗng có vài nét ăn năn. Chắc vì cậu khăng khăng nói hắm làm nên hắn mới phải đi giải oan đến mức bị như thế này.
- Là vì em đấy, Cris. Cả trường đều biết là bọn chúng. Chỉ có cậu là mới đến nên không biết gì thôi. _ hắn quay qua nhìn cậu, cầm lấy chiếc khăn quẳng ra xa, lau gì lau hoài, sạch cả rồi ,mặt vẫn còn nét phẫn uất. Không biết cũng chửi hắn, biết cũng chửi hắn. Cậu quả thực rất giỏi trong việc chọc điên người khác đấy.
- Tôi... Anh....Xin lỗi... Anh có thể nói cho tôi biết mà, đâu nhất thiết phải dùng cách này chứng minh đâu...
Ronaldo thoáng một nét ngỡ ngàng nhìn chiếc khăn, xong quay mặt đi không thèm nhìn hắn tỏ vẻ giận dỗi.
- ờ thì... Chính anh cũng không nhớ. Phải đi hỏi tên nhóc De Paul mới biết...
- vậy mà còn trách tôi ! Cậu đùa tôi à !? _ Ronaldo nhanh chóng lấy lại uy thế nạt ngược lại Ibrahimovic
- Tôi thích dùng hành động hơn lời nói.
Cả hai nhanh chóng đi ăn tối rồi ngủ. Ibrahimovic nhất quyết muốn ngủ với Ronaldo nhưng cậu không chịu liền bị hắn đè xuống, lực bất khả kháng bèn chấp nhận. Đêm đó có đôi tay không an phận mà vòng qua eo cậu ôm sát gần lại. Ronaldo ngủ say thậm chí còn không biết gì.
- nhóc thối, em làm tôi phát điên lên được.
____________________________________
Chap này dài quãi, tôi định tách ra mà như thế lại không đúng tiêu đề. Mong mọi người đọc không bị chán 😖
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com