Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

❧Yun芸1412☙

[Truyện chỉ đăng chính thức trên W.a.t.t.p.a.d và trang Wordpress tên Đa Diện Chung Danh!]

Link: https://dadien01.wordpress.com/

---Chương 1: Thiếu niên và chứng sợ giao tiếp xã hội---

Trường cấp ba vào lúc nghỉ giải lao thật ồn ào và náo nhiệt. Sức sống thanh xuân tỏa ra từ khắp nơi, từng người đều hội lại với nhau nhóm lớn nhóm nhỏ cười nói sôi nổi. 

"Này David! Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu sau giờ học đây?" 

"Cậu có kế hoạch gì chưa?" David xếp sách gọn lại hỏi.

"Chưa á, vậy đi đến trung tâm giải trí thì sao? Nghe nói hôm nay có trò mới đó"

"Được nha! Tớ sẽ đè bẹp hai cậu bằng thành tích của tớ!"

"Ừm...có rủ cậu ấy đi cùng không?", bỗng David hạ nhỏ giọng, khều tay hai thằng bạn tốt của mình chỉ sang.

Ba người im lặng nhìn qua người đang nằm úp sấp trên mặt bàn bên cạnh. Nhìn từ hình thể, là một thiếu niên trẻ với mái tóc có hơi dài nhưng mềm mại. Làn da lộ ra sau áo trắng đến quá mức, nhìn không được khỏe khoắn lắm. Khuôn mặt chôn sau khuỷu tay không biết là thức hay ngủ. 

"Hay là thôi đi, đừng làm phiền đến cậu ấy".

"...Ừm". Ba người không hẹn cùng rời mắt đi, không để ý đến nữa.

Ting tong! Tiếng chuông thông báo vào học chấm dứt cuộc nói chuyện của ba người. Đến khi giáo viên bước vào lớp, người luôn nằm gục cuối cùng cũng mới chịu ngẩng mặt lên, lầm lì lôi sách vở từ trong cặp ra để lên bàn. 

Tóc mái dài rũ xuống che đi đôi mắt, nhưng chỉ cần nhìn sống mũi thẳng, đôi môi phớt hồng cùng đường cong cằm duyên dáng cũng liền không khó nhìn ra cậu thiếu niên này rất thanh tú, khi trưởng thành hơn chắc chắn sẽ rất đẹp trai.

Nhưng cái thần sắc u ám cùng không khí quanh người cậu ấy cự tuyệt xa cách khiến người ta không muốn bắt chuyện cùng.  

"Được rồi, các em lấy giấy ra đi, hôm nay chúng ta sẽ làm một bài kiểm tra đột xuất, nhớ đừng sử dụng hai màu mực đấy nhé, dễ bị nhầm thành đánh dấu bài lắm đó", giáo viên không để ý tiếng than thở ngắn dài của đám học trò, bắt đầu chuyển từng tờ đề xuống. 

Cạch cạch! sột xoạt, sột xoạt. 

Tiếng động từ bàn bên khiến David không nhịn được quay sang nhìn, bắt gặp đôi môi kia đang mím chặt, ngón tay thon gầy cầm bút liên tục vừa vẩy vừa thử viết ra giấy, có lẽ là hết mực rồi. Cậu thiếu niên mở hộp bút, tìm kiếm một hồi cũng không thay được một cái ngòi mới, liền bỏ cuộc buông bút, dùng bút chì để thay thế.

"Cậu dùng cái này đi" David vẫn là không nhìn nổi, đưa cây bút dự phòng của mình qua cho. 

"A, cảm...ơn", giọng nói của cậu thiếu niên hơi khàn, không biết có phải do ngượng ngùng hay không, bàn tay nhận lấy cái bút hơi run, giọng điệu cũng có chút ngắc ngứ không được tự nhiên.

David giống như đã quen với bộ dạng này của cậu, cũng không nói thêm gì, bắt đầu tập trung làm bài.

Ngón tay cầm bút hơi siết chặt đến trắng bệch, cậu chậm chậm viết tên mình xuống. Khác với vẻ ngoài u ám, nét chữ của cậu lại rất mạnh mẽ dễ nhìn, "Aesop Carl".

Cầm tờ đề lên nhìn qua một lượt, Aesop bình tĩnh hạ bút thành văn, không chút khó khăn nào giải quyết những câu hỏi khó nhằn. Tốc độ viết chữ của cậu rất nhanh, chữ viết ra lại không hề nguệch ngoạc, gần như nhìn đề đến đâu cậu đã có ngay câu trả lời đến đó. 

Đôi mắt cậu quả nhiên rất đẹp, lông mi cong và dài khiến nhiều bạn nữ phải ghen tị. Con ngươi nhạt màu di chuyển qua lại linh động có hồn. Khuôn mặt khi nghiêm túc rất hấp dẫn ánh mắt người khác, nhưng toàn bộ lại bị mái tóc dài che khuất đi.

Dùng 30 phút đồng hồ giải xong đề, Aesop gác bút, kiểm tra lại bài làm một lượt, sau đó im lặng ngồi. Tầm mắt chuyển một vòng quanh lớp rồi dời về cây bút David cho mượn. Aesop cầm bút lên nắm trong tay, quay qua quay lại cây bút, môi mấp máy không ra tiếng. 

Sau bộ mặt thẫn thờ đó, lại là một nội tâm đang dậy sóng.

"Cậu ấy cho mình mượn bút, chút nữa trả mình phải nói gì đó không? 'Cảm ơn cậu cho tớ mượn?', 'Nhờ cậu mà tớ có bút viết?' Hay mình cứ thế đưa lại cho cậu ấy thôi, không cần nói gì cả?"

Aesop không biết trong lúc bản thân nghĩ ngợi lung tung đã vô thức siết cây bút chặt đến mức như có thâm thù đại hận gì. Còn để David nhìn thấy nữa....

David run rẩy quay đầu đi, thầm nghĩ một lượt xem mình có làm gì đắc tội cậu bạn Aesop này hay không. 

"Còn 5 phút nữa hết giờ, các em nhanh tay lên nào, kiểm tra lại phần thông tin để tránh xảy ra sai sót, năm cuối cấp này rất quan trọng, các em hãy tập trung cho việc học và số lượng bài kiểm tra bất ngờ cũng sẽ tăng. Vì vậy tuyệt đối không được lơ là đâu đó!", giáo viên nhìn đồng hồ nói. 

Hồi chuông vừa vang, bài kiểm tra kết thúc đồng thời cũng là thời điểm tan trường. Lớp trưởng cùng lớp phó đồng thời đứng dậy đi thu lại bài làm của các bạn. 

David thu lại đồ đạc khóa cặp chuẩn bị ra về cùng hai thằng bạn thân, chợt cây bút đặt xuống mặt bàn khiến cậu ngạc nhiên ngẩng lên nhìn.

Aesop đứng cạnh bàn không nhìn thẳng vào David, khó khăn nói ra hai từ "Cảm ơn" rồi quay người, cầm cặp sách lên rời đi. Nhìn có vẻ rất vội vã như muốn chạy khỏi đó.

"Chuyện gì thế David? Aesop vừa nói gì với cậu vậy?"

"Không có gì, cậu ấy chỉ trả bút cho tớ thôi", David cười cười với bạn thân, cầm cây bút nhét thẳng vào cặp. 

"Aesop ấy à, rõ ràng có khuôn mặt có thể khiến hội chị em điên cuồng, vậy mà lại cứ làm cái bộ dạng đó...", bạn thân của David không nhịn được thở dài tiếc hận "Tớ mà có được khuôn mặt như cậu ta, chắc chắn tớ sẽ có dũng khí đi tỏ tình với crush rồi". 

Lúc Aesop rời đi, David đã có giây phút xúc động muốn kéo người lại, muốn thử rủ cái cậu bạn cùng bàn u ám này đi chơi, muốn kéo cậu ta ra khỏi cái thế giới khép kín.

Bởi vì, bộ dạng này của Aesop, David rất quen thuộc, đó là biểu hiện của một người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội.

"Bài kiểm tra làm được không? Tớ bỏ mất mấy câu lận, toàn khoanh bừa không".

"A a đừng nhắc mà, tớ mới thảm đây, không nhớ một chút gì luôn!"

"Thôi cậu đừng có bốc phét, lần nào cậu nói câu này là y như rằng bài cậu làm lại đạt điểm cao".

"Dẹp dẹp dẹp! Đi chơi nào, đến trung tâm giải trí đánh quái nào!".

Ba người cười hì hì, khoác vai nhau tung tăng đi.

------.

"Tại sao con người lại phải giao tiếp nhỉ? Để hiểu nhau hơn? Để truyền tải những cảm xúc? À và vì con người cũng sợ cô đơn nữa".

"Mình có muốn nói chuyện và đi chơi cùng người khác không? Tất nhiên là có rồi, nhưng cần mở lời thế nào với những người lạ đây? Muốn kết bạn thì phải làm gì? Nói về chủ đề chung? Không biết nữa, khó quá đi mất!".

Aesop chậm rãi đi trên con đường quen thuộc về nhà, tâm trí lại luôn trôi dạt trong thế giới của riêng mình.  

Bốp! 

"Ái ui", Aesop không chú ý liền va mặt vào người khác trán cậu đập trúng vật cứng đau điếng, cảm giác xây xẩm khiến cậu mất thăng bằng ngã xuống. 

"Ôi trời, em không sao chứ?", giọng nam trầm ấm chợt lọt vào tai Aesop. Bàn tay ấm áp hữu lực lo lắng đỡ cậu dậy.

Aesop đưa tay sờ lên cái trán của mình, quả nhiên là sưng lên một cục rồi. Cậu va phải cái gì thế nhỉ?

"Xin lỗi em, là do anh không chú ý", Joseph nhìn cậu thiếu niên cấp ba trước mặt, thấy cậu không nói gì tay lại sờ trán, anh lo lắng cậu bị đụng đến choáng váng. Mái tóc dài của cậu khiến anh không nhìn được vết thương, Joseph nhíu mày buông cái máy ảnh qua một bên, lúc Aesop còn chưa hoàn hồn liền vén tóc mái của cậu lên.

Khuôn mặt thanh tú trắng nõn hiện ra trước mặt, cái trán sưng đỏ, đôi mắt mông lung mờ mịt. "Bực" một tiếng, Joseph giống như nghe được cái gì đó đứt ra. Ngón tay thon dài xoa lên trán Aesop. Cảm hứng cạn kiệt của anh đang dần sống lại và không ngừng cuồn cuộn trong lòng khi nhìn thấy khuôn mặt của Aesop.

Thật kì lạ quá, sao anh lại có thể kì quặc đến mức nhìn khuôn mặt của một thiếu niên mà nảy sinh ra cảm hứng chứ?

Aesop hoàn hồn, vội lui khỏi tầm tay Joseph, lắc lắc đầu, có chút lắp bắp nói: "X...xin lỗi, em không...nhìn đường".

"Chào, anh", Aesop cúi đầu sau đó vội vã trượt qua một bên, cậu chỉ muốn mau chóng về nhà thôi.

"Ơ, đợi đã...", Joseph nhìn bóng lưng như chạy đi của thiếu niên, anh tiếc nuối thu tay. Nhớ đến khuôn mặt kia, anh cầm lên cái máy ảnh rời đi. Joseph cảm giác anh lại sắp chụp được một tác phẩm hài lòng đây.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com