Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32

❧Yun芸1412☙

[Truyện chỉ đăng chính thức trên W.a.t.t.p.a.d]

---Chương 32---

Mine mắt lấp lánh, nghe được câu nói sau của Aesop, cậu nghiêm túc nói.

"Aesop, tình yêu không có định nghĩa cụ thể đâu".

Mine ngậm thìa, suy nghĩ một chút mới nói tiếp, "Để tớ nói thế này cho dễ hiểu nhé. Yêu một người, là sẽ nhớ nhung người đó mỗi lúc rời xa. Mỗi lần có chuyện gì vui hay có chuyện đau lòng cậu đều sẽ nghĩ đến người đó đầu tiên. Muốn chia sẻ mọi thứ cho người đó".

Aesop im lặng vừa nghe vừa tự hỏi bản thân có hay không cũng như thế. 

"Cậu sẽ cảm thấy thoải mái khi được ở bên người đó. Sẽ cảm thấy trái tim như muốn nhảy lên thật nhanh khi cậu cùng người đó tiếp xúc ở cự li gần. Khi người đó đi cạnh bên và cười nói dịu dàng với một người khác không phải cậu, cậu sẽ cảm thấy thật buồn. Trái tim giống như bị bóp nghẹt lại, cậu chỉ muốn tiến tới và kéo người đó về phía mình....", Mine càng nói càng nhập tâm, luyến thoắng không ngừng nghỉ. Thậm chí còn dùng ngôn ngữ cơ thể để diễn đạt.

Aesop im lặng nghe hết không sót một chữ nào. Hình ảnh trong giấc mơ buổi sáng khiến Aesop vô thức đưa tay đặt lên ngực mình. Những lời của Mine nói nghe có chút hơi văn vẻ quá nhưng lại chẳng sai một chữ nào. 

"Nếu vẫn còn phân vân thì hãy thử tưởng tượng thêm một chút. Nếu người đó hôn cậu, cậu có chán ghét không? Hay sẽ thích đến mức không thể bình ổn lại tâm tình?", Mine dứt lời, miếng bánh ngọt cũng bị xử lý hết. 

"...", hôn ư? Aesop chợt thấy hai bên tai thật nóng.

"Cậu thấy có giống những gì tớ nói không? Nếu có, thì cậu đã biết yêu rồi đấy", Mine bật cười khi  nhìn khuôn mặt nghiêm túc suy nghĩ cùng hai tai đỏ bừng của Aesop. 

Mọi muộn phiền dường như đều tan thành mây khói, Mine thả lỏng người gục xuống bàn. Mặc dù có chút tò mò cái anh hàng xóm mà Aesop kể là ai, nhưng Mine cũng không có ý định quấy rầy Aesop lúc này. 

"Mình hiểu rồi, cảm ơn cậu nhé Mine", Aesop sau khi đã định hướng được cảm xúc của mình liền thả tay xuống. Khuôn mặt cũng rút đi sự suy tư buồn phiền. chỉ còn lại ánh mắt sáng cong cong mỉm cười. 

"Phụt, gì chứ. Người cảm ơn là tớ mới đúng chứ. Không có cậu chắc giờ tớ vẫn vật vờ như xác sống rồi".

Hai người cứ thế nhìn nhau rồi cùng bật cười. 

---

7 giờ 12 phút tối tại nhà của Aesop.

"Món này cô nấu thế nào? Có ngon không?".

"Dạ, ngon tuyệt luôn! Món cô nấu thực sự làm cháu mê lắm luôn", Mine cười hì hì, bưng bát cơm đầy hạnh phúc ăn đến hai má phồng lên như con sóc.

"Ha ha, vậy ăn nhiều vào nhé", Rose bật cười. 

Quay lại một tiếng trước, Aesop đột nhiên nhắn sẽ mời Mine về ăn cơm tối nay khiến Rose khá ngạc nhiên. 

Hóa ra hôm nay bố mẹ của Mine bận công việc với đối tác nên sẽ đi ăn ở ngoài. Chị gái của Mine thì đi hẹn hò với bạn trai. Cuối cùng chỉ có Mine đáng thương ở nhà một mình được cho tiền đặt cơm. 

Chính vì vậy Aesop đã mời Mine đến nhà mình. Lúc đầu Mine có chút ngại, dù sao mình đi ăn chực nhà người ta hình như không tốt lắm. Nhưng những món ăn của Rose có sức hút quá mức mạnh mẽ khiến Mine không thể không động lòng. 

Để hết băn khoăn, Mine dùng tiền cơm bố mẹ cho xung phong đi mua thêm nguyên liệu mang về.

Rose nhìn hai cậu thiếu niên trước mặt, cô không khỏi hơi suy nghĩ. Bọn trẻ hôm nay sao thế nhỉ? Đứa nào đứa nấy cũng khóc đến sưng cả mắt thế kia. 

Aesop thì cô đã biết lý do, còn cậu nhóc Mine này, cô khá quý nên cũng có chút quan tâm. Không phải cô bà tám nhiều chuyện, mà cô lo lắng gia đình Mine luôn bận rộn, có muộn phiền gì cậu nhóc cũng không chia sẻ được với người nhà.

Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ở trường sao? Rose khéo léo hỏi thăm chuyện ở trường, đến lúc nhắc đến Ronal, Mine phản ứng có chút kì cục. Rose liền hiểu ngay, hẳn là hai đứa nhỏ này cãi nhau rồi.

"Các con còn trẻ mà, đừng suy nghĩ quá nhiều. Cứ học và chơi cho hết mình vào", Rose gắp miếng sườn bỏ vào bát của Aesop cùng Mine, "Ăn thật ngon, ngủ đủ giấc, lớn lên cao lớn mạnh khỏe là được".

"Hì hì, con cảm ơn cô", Mine vui tươi trở lại, ăn là lớn nhất, chuyện khác tính sau. 

Giải quyết bữa tối, rửa bát xong xuôi Mine ngồi nghỉ một lát rồi đứng dậy ra về.

"Tối nay con không định ở lại đây sao? Nhà cô có phòng cho con đấy", Rose hỏi.

"Dạ thôi, con sẽ về nhà ạ. Nhà con cũng không xa nên đi có chút là về đến rồi", Mine lắc cái túi bóng đựng hoa quả cùng đồ ăn vặt Rose làm trong tay, toét miệng cười, "Cảm ơn cô ạ".

"Ừ, về cẩn thận. Đến nhà thì nhắn qua cho Aesop nhé", Rose dặn dò. 

"Vâng. Con chào cô!", Mine chào xong liền xoay bước về nhà. 

Rose quay sang nhìn Aesop, trên dưới trái phải đánh giá cậu một lượt rồi mới cười nói, "Aesop. Tâm trạng con tốt lên nhiều rồi nhỉ. Là thông suốt chuyện gì sao?"

"...Vâng", mắt của mẹ sắc sảo thật đấy, Aesop thầm cảm thán. 

"Ừ, chúc mừng con nhé", Rose vỗ nhẹ lên vai Aesop, "Vào nhà thôi".

Aesop quay người, nhìn sang nhà bên cạnh. Joseph đã đi vắng, đèn đóm đều tắt tối om.

Ngồi vào bàn học lấy sách ra, những lời của Mine lại bỗng cứ như thủy triều ùa về lấp đầy trong tâm trí.

Tự dưng cậu có chút nhớ Joseph, không biết giờ anh đang làm gì. Liệu đã ăn cơm hay chưa, lo anh lại để bụng đói làm việc sẽ không tốt. Anh có gặp Allena không nhỉ, chị ấy làm chung cùng một công ty. Không biết anh ấy có cười dịu dàng với chị Allena không nhỉ? Anh ấy thích cười vậy mà. 

Aaa, Aesop gõ gõ cái bút vào đầu mình, "Tập trung nào! Tập trung nào!".

Cố gắng đá bay mấy cái tưởng tượng đáng ghét, Aesop mở đề ra bắt đầu viết đáp án. 

Mới ngồi được 15 phút Aesop đã nghe thấy tiếng động cơ xe dừng lại. Ngó ra cửa sổ, quả nhiên thấy Joseph đã về. 

Trái tim Aesop bỗng nhiên đập trật một nhịp khi nhìn thấy anh bước xuống xe. 

Joseph vậy mà lại đang mặc bộ Vest trắng sang trọng, cà vạt thắt thẳng thắn. Dáng người hoàn hảo được bộ lễ phục phác họa ra thật mạnh mẽ. Ánh mắt xanh lạnh nhạt, khuôn mặt không có nụ cười ấm áp như mọi ngày nhưng vẫn làm trái tim Aesop điên cuồng reo hò. 

"Đẹp quá...!", Aesop bất giác thốt lên thành tiếng. 

Cùng lúc ấy Joseph như có cảm giác chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ phòng Aesop. 

Ánh mắt hai người cứ thế chạm nhau trong không trung. Joseph hơi ngạc nhiên, sau đó anh nở nụ cười dịu dàng vẫy tay chào Aesop.

Aesop mặt mũi đỏ bừng lên, vừa cảm thấy ngại ngùng vừa giơ tay chào đáp lại anh.

'Dù anh ấy có cười hay không, trái tim mình vẫn cứ như uống phải thuốc vậy', Aesop níu lấy trái tim đang đập bang bang trong lồng ngực. 

Nếu trước đó khi chưa nhận ra tình cảm của mình, Aesop có lẽ sẽ chỉ cho rằng đây là do bệnh tâm lý của mình phát tác. Nhưng giờ khi đã sáng tỏ, cậu không thể không thừa nhận, a, cậu thích anh ấy, thật sự rất thích. 

Joseph lấy điện thoại từ túi quần ra, tựa vào xe hơi gõ gõ.

Lúc anh ngừng nhấn, điện thoại của Aesop cũng rung lên.

"Thấy anh có đẹp không?".

Aesop ngơ ngác, sau đó bật cười, đáp lại "Dạ đẹp, anh hợp với bộ lễ phục lắm".

"May thật đấy, nghe được lời này của em anh yên tâm hẳn. Nếu em thích anh sẽ mặc thêm vài bộ nữa cho em ngắm nhé", Joseph trêu, thấy Aesop đứng bên cửa sổ đang nhìn mình, anh liền đứng thẳng tạo một dáng người đẹp trai cho cậu nhìn.

"Được, em sẽ mong chờ lắm", Aesop bật cười, cũng không ngại ngần đáp trả.

Joseph bật cười, cậu nhóc này đúng là giao tiếp qua điện thoại thì mạnh dạn thật đấy. 

"Anh đã kịp ăn tối chưa ạ?", Aesop hỏi.

"Ừ, anh ăn rồi. Không để bị đói đâu", được em ấy quan tâm thích thật. Joseph ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên đứng trên tầng, càng nhìn càng thấy cậu thật đáng yêu. 

"Anh về thay quần áo đã, chút nữa anh sẽ gọi cho em nhé", Joseph lắc lắc điện thoại trong tay biểu thị.

Aesop gật đầu, đợi Joseph lái xe vào nhà cậu mới ngồi về bàn học cầm điện thoại chờ đợi. 

Cậu cũng không quên tranh thủ ngồi giải nốt mấy bài tập trên vở. Nhắn tin với người mình thích  nhưng không quên học hành. Quả là cậu bé ngoan. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com