Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 78

❧Yun芸1412☙

Mấy nay đang lên ý tưởng cho bộ khác nên ra chương hơi chậm. Hihi sorry bà coan. Bộ này sắp đến hồi kết roài. Hai đứa sắp về một nhà đến nơi rồi hihi<3

[Truyện chỉ đăng chính thức trên W.a.t.t.p.a.d]

---Chương 78---

"Bằng chứng bên người khởi kiện đã được kiểm tra, tất cả đều là thật. Bà còn gì muốn chối không?".

Luật sư của Hassan liếc nhìn thân chủ, sau đó lắc đầu. Hassan đứng trước vành móng ngựa ngẩng mặt, giọng nói hơi khàn vang lên trong không gian yên lặng nghe mà sởn da gà. 

"Tôi nhận tội, là do tôi làm hết đấy"

Rose nghe giọng nói điềm tĩnh của Hassan, sự bất an trong lòng từ khi nhìn thấy biểu cảm của bà ta dần trở nên lớn hơn bao giờ hết. Cô nghiêng người gọi Joseph tới, ghé sát tai anh dặn nhỏ.

Joseph hiểu ý gật đầu, cầm lên áo khoác bên tay ghế đứng dậy rời đi.

Luật sư của Hassan tiếp lời, "Nhưng thưa tòa án, thân chủ của tôi có bệnh tâm thần là thật. Vì vậy không thể đưa ra xử lý như thường được. Xin tòa án suy xét. Cho thân chủ của tôi được điều trị ở bệnh viên XX"

Bệnh viện XX là bệnh viện chuyên nhốt những phạm nhân mắc bệnh tâm thần. Rose hơi nhíu mày khi nghe luật sư của Hassan vậy mà lại chủ động đề xuất đến nơi này. 

Thẩm phán tòa thảo luận với nhau một hồi, lại nhìn giấy tờ các kiểu. Cuối cùng gõ búa đồng ý cho Hassan đến đây.

"Bên khởi kiện có ý kiến gì không?"

Rose cùng luật sư Arther biết muốn tống Hassan vào tù là không thể. Cái bệnh tâm thần là lá chắn vững chắc giúp cho bà ta thoát khỏi song sắt. 

Rose hít sâu một hơi, nghiến răng gật đầu đồng ý. 

"Vậy hình phạt đã được đưa ra. Phiên Tòa sẽ kết thúc tại đây".

Mọi chuyện diễn ra nhanh chóng chỉ trong một buổi sáng. Rose nhìn Hassan bị còng tay đưa lên xe, cô nhíu mày, trái tim trong lồng ngực cứ thấp thỏm không yên. 

"Chú Arther, sao cháu cứ thấy bất an. Hassan sao đột nhiên lại bình thản chấp nhận như thế. Cháu không biết có phải vì bà ta đã hối cải, hay là...", đang âm mưu gì đó. Rose không nói hết câu. Cô đã nói với Joseph, không biết bên phía anh giờ thế nào rồi. 

"Cô Rose, Has...phạm nhân muốn nói chuyện với cô một chút", một nhân viên cảnh sát vẻ mặt khó xử tiến đến nói. Hassan cứ nhất quyết đòi gặp, không thì bà ta sẽ làm loạn trên xe. 

Luật sư Arther ngăn cản, sao người khởi kiện có thể lên xe ngồi cùng phạm nhân được chứ. Biết đâu được bà ta có điên lên làm Rose bị thương thì sao.

Viên cảnh sát lúng túng, anh cũng không hiểu tại sao cấp trên lại đồng ý để anh đi nói chuyện này với Rose nữa. 

Rose lạnh mặt, cô mím môi gật đầu đi theo viên cảnh sát trẻ đến xe của Hassan. Không quên an ủi luật sư Arther đang không hài lòng bên cạnh.

"Cháu sẽ ổn thôi. Cảnh sát vẫn ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu".

Nhờ sự bảo hộ của cảnh sát, Rose thuận lợi đi qua đám phóng viên ngồi lên xe.

Vừa mới ngồi xuống, Rose ngẩng mặt nhìn qua Hassan. Trái tim của cô đập mạnh một nhịp.

Hassan đang ung dung ngồi vắt chéo chân. Vẻ mặt mệt mỏi già nua hồi nãy chẳng còn trên mặt bà ta nữa. Cứ như tất cả chỉ là ảo giác của tất cả mọi người. Còng tay vốn phải đeo trên tay bây giờ lại bị bà ta cầm đung đưa như một món đồ chơi.  

"Chuyện gì thế này? Sao các anh lại để phạm nhân tháo còng?", Rose nhíu mày quát lên với viên cảnh sát đang ngồi ở ghế lái. 

Cảnh sát ngồi ghế lái lại làm như không nghe thấy, thậm chí còn kéo tấm ngăn giữa ghế lái với buồng nơi Rose cùng Hassan đang ngồi lên.

Thái độ không đúng, không khí cũng không đúng khiến Rose lập tức muốn kéo cửa xe nhảy xuống. Lại phát hiện cửa xe đã bị khóa lại.

Hassan nhếch miệng cười, gõ lên tấm ngăn hai cái, "Lái xe đi".

Vừa dứt lời, Rose cảm nhận xe khởi động bắt đầu lăn bánh. Tiếng ồn ào cùng thân ảnh của đám phóng viên cũng bị bỏ lại phía sau.

Hít sâu hai hơi, Rose ổn định lại cảm xúc, cô ngồi ghế đối diện Hassan. Không mảy may sợ hãi, lạnh lùng nhìn bà ta. Cô không ngờ Hassan lại có thể ngang nhiên lộng hành dưới mí mắt của biết bao nhiêu người như thế.

"Chậc, ánh mắt của cô khó chịu thật đấy. Giống y hệt lão già đó", Hassan cau mày, vẻ mặt ung dung dần bị sự tức giận thay thế.

Rose bắt được từ khóa quan trọng, cô âm thầm ghi nhớ muốn nhìn xem Hassan muốn làm gì. 

Rose tiếp tục giữ im lặng, không khí trong xe giữa cô cùng Hassan như sắp đóng băng đến nơi. Có vẻ Hassan là người không có sự kiên nhẫn. Bà ta thoa son đỏ, soi gương ngắm nghía đủ kiểu hài lòng rồi mới nói.

"Cô không sợ à?"

"Sao tôi phải sợ?", Rose nhếch môi cười, ánh mắt nhìn Hassan châm biếm như nhìn một kẻ ngu.

"...Cô đang trong tay của tôi đấy. Cẩn thận cái thái độ của cô, tôi không ngại móc đôi mắt đó ra đâu", Hassan đe dọa.

Bà ta rũ bỏ hoàn toàn cái vẻ ngoài hào nhoáng của mình, giờ mọi chuyện đã lỡ dở, Hassan chẳng che dấu sự độc ác của bà ta nữa.

Nhưng bà ta hình như chọc nhầm đối tượng rồi. Rose nghe xong chỉ cảm thấy thật buồn cười, cảm thấy Hassan ấu trĩ không khác gì mấy tên phản diện chết đầu trong mấy bộ phim cổ trang giang hồ. 

Cô bật cười, tiếng cười thanh thúy chọc vào lòng tự trọng của Hassan. 

Hassan điên tiết nhào đến vung tay muốn tát vào mặt Rose. Phản ứng của Rose lại nhanh hơn bà ta, cô túm chặt tay bà ta, dồn lực kéo mạnh khiến bà ta mất trọng tâm quỳ gối xuống sàn xe. 

Hassan cả người đổ rạp về phía Rose, hai đầu gối đập xuống sàn xe đau điếng khiến bà ta không kiềm được kêu lên.

Giờ có ai nhìn qua còn tưởng Rose mới là kẻ xấu đang hành hạ một người lớn tuổi hơn ấy. 

"Chậc chậc, sao bà lại không cẩn thận như thế chứ. Sàn xe lạnh lắm, mau ngồi dậy nào", Rose nói thế nhưng tay lại dùng lực ấn bà ta xuống. 

"Thả tao ra, con khốn này! Tao sẽ giết mày!", Hassan hét toáng lên.

"À thế à", Rose dửng dưng tùy tiện đáp lại, cô đưa tầm mắt nhìn qua cửa sổ xe. Tuyến đường này có vẻ đang đi ra vùng ngoại ô, xe trên đường cùng nhà dân đang dần dần thưa thớt. Tên lái xe có lẽ đã nghe thấy tiếng hét của Hassan nên đang tăng tốc chạy nhanh ra khỏi thành phố.

Nếu tiếp tục thế này, chắc chắn cô sẽ không còn đường thoát nữa. Khi xe dừng cô sẽ hoàn toàn mất đi quyền kiểm soát tình hình. 

Xe chạy nhanh khiến Hassan đang muốn vùng ra để đứng dậy lảo đảo mất đà chúi đầu về phía trước. Rose đúng lúc thả tay khiến bà ta mất điểm tựa ngã đập trán vào cạnh ghế. 

Nhân lúc bà ta đang choáng váng, Rose mở định vị trên điện thoại gửi qua cho Aesop. Nhìn trong túi xách có để một cây bút bi, ánh mắt Rose lạnh lẽo nhìn Hassan, cầm cây bút dấu vào tay áo.

"Mau bảo tài xế dừng xe giúp bà đi chứ. Bà đâu đánh lại tôi", Rose nhìn Hassan đã lồm cồm bò dậy cố gắng ngồi lên ghế.

"Con chó cái chết tiệt", Hassan điên tiết chửi to. Ánh mắt bà ta cuồng loạn không tỉnh táo, chắc bị Rose chọc cho phát bệnh rồi.

Bà ta như mất kiểm soát tư duy, có gì trong đầu cũng nói hết ra.

"Sao các người đều như thế! Cả mày cùng lão già đó! Tao sẽ bắt con trai ông đi cùng tao! Tao với An Hiên mới là tình yêu đích thực. Đồng tính là bệnh! Phải được chữa trị! Người làm cha làm mẹ sao lại đồng ý để con mình trở thành đồng tính cơ chứ?! Thật không hiểu nổi!"

Rose không nghe nổi nữa, cô đã sớm muốn tát cho mụ điên này một cái từ lâu. Nghĩ là làm, Rose thực sự vung tay tát một cái vào mặt Hassan. Nghe tiếng cùng thấy Hassan đập mạnh đầu vào kính xe cũng biết cô dùng bao nhiêu lực.

"A a a!!!", Hassan gào hét không để ý đến đau đớn trên mặt, nhổm người nhào qua bóp cổ Rose.

Một người khi phát bệnh sẽ có sức lực rất kinh khủng. Dù Rose có phản ứng nhanh đến mấy nhưng trong không gian chật hẹp của xe cùng sự bùng phát sức lực của Hassan, cô liền thất thủ bị bà ta tóm được tóc kéo ngã. 

"Tao sẽ giết mày! Tao sẽ giết mày ngay trước mặt thằng con mày! Để cho nó biết rằng chính cái thứ bệnh hoạn mà nó coi là tình yêu đó đã giết chết mẹ nó! Tao không có được anh ấy, thì không ai được phép cả!"

Hassan túm chặt tóc Rose, liên tục đập mạnh đầu cô xuống ghế.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com