25. |Phạm Vô Cứu x Michiko|Hình như tướng quân phải lòng ai mất rồi|
Tướng quân Phạm Vô Cứu, cả đời chỉ nguyện cống hiến cho giang sơn, với cầu mong đem lại ấm no cho muôn dân.
Thế mà chẳng biết từ bao giờ, ngài ôm trong lòng mộng đẹp về người phụ nữ Nhật lạ mặt xuất hiện bên dòng sông đêm.
Ngài chẳng gặp đâu xa, khi mà hằng đêm nàng geisha đẹp tuyệt trần đều múa điệu truyền thống trong căn chòi nhỏ bên mé sông. Khuôn mặt một lớp phấn trắng, đôi môi đỏ son màu bỉ ngạn và ánh mắt đen thẳm tựa hồ vực sâu liệu có đủ lay động trái tim ngài chưa?
Và đêm nay ngài lại đến, tìm đến Tây Thi của riêng mình ngài. Phạm Vô Cứu trước đây cầu gì được nấy, nhưng lần đầu ngài không muốn chiếm đoạt lấy nàng geisha, ngài cần trái tim và tâm trí nàng. Ngài cần nàng hướng về ngài mà sống, tựa như hoa hướng dương rực rỡ cần có ánh mặt trời. Phạm Vô Cứu chẳng muốn trói buộc nàng geisha, mà cần nàng tự nguyện bước đến bên, đem tấm lòng son trao lại cho ngài. Những hư thực rối ren đẩy đưa Phạm Vô Cứu đến bờ sông quen thuộc lúc nào chẳng hay. Đường đường là vị tướng quân lừng lẫy danh tiếng, chẳng hiểu sao lại ngớ ngẩn đứng nép người vào bụi cây, sau chiếc cột đèn mà rõ ràng ai cũng thấy chẳng che đủ thân ngài.
Đêm nào cũng tại dòng sông này, tiếng hát nỉ non cất lên hòa cùng với điệu múa nhịp nhàng của nàng geisha xứ Nhật. Nàng có khi chẳng biết giọng ca của mình đã rung động lòng ai, chẳng biết từng bước đi từng điệu xoay vần đã làm ai mê mệt. Nhưng nàng biết, hình như có ai mỗi đêm đều bằng lòng đứng bên sông lắng nghe nàng hát, bằng lòng dành ra thật nhiều thì giờ ngắm nước non hữu tình cùng nàng múa một điệu đã rất cũ rất xưa. Michiko chẳng bao giờ thắc mắc vị này là ai, vì theo nàng dù sao cũng chỉ là một người khách qua đường thích được nhìn nàng múa hát.
Nhưng hôm nay người khách ấy không đứng bên ngoài kia nữa. Ngài đẩy thành gỗ đi vào, bước trên sạp gỗ những bước thật nhẹ vì sợ làm điệu múa của nàng đột ngột ngưng. Tướng quân anh dũng quả cảm trên mọi mặt trận, lần đầu biết nhẹ nhàng và im lặng vì một người con gái không quen. Ngài đứng trước căn chòi giữa sông, hồn bị hút vào từng câu hát cổ. Phạm Vô Cứu ngài chẳng dám tiến gần hơn, để bảo nàng đừng múa nữa khéo không cảm lạnh.
Geisha, giá ta có thể nói nàng đẹp biết nhường nào.
Vị tướng quân ngẩn ngơ đứng nhìn nàng kiều của ngài, mắt chẳng dám rời nửa giây. Đèn trời lung linh trên màu đen đặc nửa đêm, rơi xuống mặt hồ lăn tăn gợn sóng rồi ánh lên trong đáy mắt nàng geisha những vì tinh tú muôn màu. Phạm Vô Cứu trước nay chỉ màng việc nước việc quân, thì có bao giờ ngắm được cảnh đẹp như ngày hôm nay?
Shiromuku, ta tự hỏi liệu đã có ai đến ngự trong lòng nàng.
Phạm Vô Cứu thẫn thờ trước người con gái mà đến ngài còn chẳng hay tên. Ngài chỉ ngây người mất một lúc thôi, đường đường là anh hùng hảo hán sao lại thất thần trước một kẻ yếu đuối cần được bảo vệ?
"Mạn phép cô nương..."
Câu nói đột ngột của ngài làm điệu múa nàng geisha ngưng lại cũng đột ngột chẳng kém. Cây quạt nhỏ từ bao giờ đã che trước miệng nàng, tấm áo cũng chẳng còn mập mờ bay lượn như khi nãy.
Nàng đợi ngài cất tiếng, nhưng chỉ nghe được tiếng bông hoa nhỏ lay lộng lòng sông. Mà hình như nàng chờ đợi điều gì khác, chẳng phải riêng mình câu nói kế tiếp của Phạm Vô Cứu tướng quân. Còn ngài, ngài đang thầm trách bản thân vô duyên vô cớ làm phiền điệu múa cao quý nọ, trông thật chẳng ra sao.
"Ngươi đêm nào cũng múa ở đây sao?"
Và cuối cùng, Vô Cứu chỉ bối rối bâng quơ một câu chẳng mấy liên quan. Ngài muốn thầm thì gọi tên nàng geisha, muốn gọi tên nàng mỗi khi đông chợt về trước khoảng sân vắng. Ngài cũng muốn vuốt ve mái tóc đen tuyền nơi nàng mà cất tiếng thân thương, cũng muốn mỗi sáng là người cài lên tóc nàng loại trâm đẹp nhất. Nhưng tất cả vẫn chỉ xảy ra trong đầu tướng quân, khi mà ngay cả việc hỏi tên người thương ngài cũng còn làm không xong nữa.
"Vâng."
Nàng đáp, cánh quạt nhỏ vẫn im lìm che mất đôi môi đỏ mọng. Giọng nói của nàng thờ ơ đến đau lòng, nhưng đối với Vô Cứu sao vẫn thật quyến rũ.
"Ngươi hẳn biết rồi, ta là Phạm Vô Cứu."
"Nghe danh ngài đồn thổi khắp thế gian, hôm nay mới có vinh dự diện kiến tướng quân một lần."
Chẳng ai biết nàng đang cười hay đang khóc, đang buồn hay đang vui. Người ta chỉ thấy nàng geisha bí ẩn hát vọng lên những khúc ca từ thuở nào, với từng điệu múa uyển chuyển mà thấm đẫm nỗi buồn vô hình. Lần này cũng thế, Phạm Vô Cứu đoán già đoán non cũng chẳng thể biết nàng đang nghĩ gì, chỉ thấy đôi mắt nàng đượm vẻ bi ai thật không khác lần đầu ngài gặp nàng Shiromuku.
"Còn ngươi là...?".
"Xin ngài gọi tôi là Michiko."
Đôi mi nàng chớp chớp, dường như vẫn không hiểu được vị tướng quân tìm mình có việc gì. Người đời sẽ sợ mình đắc tội với Phạm Vô Cứu, chưa kịp để ngài nói hết câu đã quỳ gối tạ lỗi. Nhưng Michiko nàng không thế, con ngươi nàng vẫn tĩnh mịch màu đen chẳng hề dao động.
Sông khi nãy cùng nàng múa hát, giờ cũng im lìm chờ đợi Phạm Vô Cứu tiếp tục cuộc trò chuyện thật chẳng đầu đuôi ra sao. Màu trăng bạc thấm đẫm lớp phấn trắng, rơi trên mái tóc nàng dăm ánh sao trời hẵng còn lung linh.
"Michiko, nàng có giọng hát thật đẹp."
"Đã từ lâu rồi chẳng còn ai nghe tôi hát."
Nàng thủ thỉ, như cho mình nàng nghe. Nhưng ngài nghe thấy, trời đất nghe thấy, vạn vật nghe thấy nàng đang thì thầm với chàng tướng quân. Michiko nàng khoan hãy rung động; vì Phạm Vô Cứu trong tim nàng chỉ là một du khách tiện đường như bao người trước đây. Chẳng ai nghe nàng hát mãi mãi, nên hẳn rồi Phạm Vô Cứu ngài cũng thế thôi, cũng đến một khắc, rồi lại rời đi và không bao giờ quay lại chốn này. Nàng biết thế, mà lòng đã nhen nhóm "nếu như ngài mãi mãi lắng nghe ta..."
"Vậy thì Michiko."
Ngài mỉm cười, tay từ bao giờ đã nắm lấy cánh anh đào bay bay trước mắt. Ngài sợ Michiko cũng sẽ như cánh hoa anh đào, chưa kịp ở bên ngài mà đã vội đi. Ngài chẳng hay trong lòng mĩ nhân của mình cũng từa tựa một loại cảm xúc như thế, nhưng làm sao mà ngài biết được? Khi mà ngài vẫn còn say trong giọng nói nhạt nhòa chẳng mấy thăng trầm của em, khi mà vị tướng quân người ta vẫn đồn không mấy điềm đạm lần đầu biết ăn nói nhẹ nhàng vì một người con gái lạ mặt.
"Vâng người?"
Lối xưng hô của nàng chẳng biết từ bao giờ đã thay đổi. Giấu đi màu son đỏ thắm dưới cánh quạt nhàn nhạt màu sông, Michiko khẽ chớp mi mắt. Nàng một lần nữa lại chờ đợi Phạm Vô Cứu nói tiếp câu nói còn đang dang dở, tim bỗng đập mạnh hơn trong lồng ngực nóng ấm. Và còn tướng quân, tay ngài đã thả cánh anh đào từ bao giờ, ánh mắt hài lòng nhìn Michiko, nhìn người ngài biết là chân mệnh thiên tử của cuộc đời mình,
"Hãy hát cho riêng mình ta nghe, múa cho mình ta thấy từ bây giờ và mãi mãi trở về sau."
"Vâng người."
Nàng nhẹ nhàng đáp, cánh quạt nhỏ lại múa đều dưới ánh trăng xanh.
Hình như vừa chỉ thoáng qua và một chút thôi, nàng geisha đã cười.
---------------
Teazlie,
04.06.2020
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com