Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

37.|Marie Antoinette x Vera Nair|Thân ái, nếu như ta nói yêu em...|

💫Request cho Aesop Delsauniers (fb)

-----------------------------

Dạo gần đây nữ hoàng đang tương tư một người.

Một người bên ngoài biên ải xa xôi; người mà nàng mới chỉ gặp lần đầu tiên và duy nhất. Người con gái ấy có đôi mắt u sầu lúc nào cũng long lanh đầy trăn trở; có ánh nhìn xa xăm tựa như đang phiền muộn điều chi.

Người gặp nàng trong một buổi tiệc hoang lạc, chỉ có tiếng gót giày hòa với tiếng nhạc vang trên vũ trường rộng thênh thang. Marie biết mình đã chẳng xong khi chạm mắt nàng - tạm gọi là Vera Nair, mà đáng buồn biết bao cái tên ấy chưa đến tai nữ hoàng một lần. Hồn người hút vào vào giọng nói nàng ngọt tựa mật ong; vào cả đáy mắt xám xịt nhưng luôn ánh lên những hi vọng tưởng như sẽ nhanh thôi bị vùi tắt. Tấm váy đen tuyền đầy mị lực ấy chẳng thể rời khỏi suy nghĩ của Marie, nó cứ ở đó và dẫn người đến với bữa tiệc lộng lẫy hôm nào. Marie người sẽ chẳng nói với ai rằng mình đã chết khi lần đầu nghe giọng cười ấy vang lên giữa hỗn độn của tiếng gót giày chạm nền đá lẫn tiếng nhạc đang vút cao hơn cả giọng hát tiên cá ngoài biển cả; chẳng nói với ai người đã xao xuyến khi mới thấy vị hương sư nọ ngẩng cao đầu, khuôn mặt yêu kiều hướng về phía dòng người chìm trong khiêu vũ. Người luyến lưu vóc dáng thanh mảnh đầy mê hoặc, lỡ thương mái tóc bạch kim cứ lấp lánh những hoài bão phía xa xăm.

Nâng tách trà chiều, nữ hoàng thầm thì gọi em là Euphoria, là những nhớ nhung cứ đong đầy trái tim người tưởng như đã từ lâu mục rỗng. Marie chẳng biết em tên Vera Nair, một cái tên kiều diễm sẽ lưu lại mãi mãi trong tâm trí người. Hay để người gọi em là Lychnis thân thương, là tình yêu sẽ mãi mãi không thay đổi?

"Lychnis, Euphoria, cuối cùng tên em là gì, để một lần duy nhất ta được gọi trên đầu môi..."

Marie khoanh hai tay lên bàn, nhẹ nhàng gục đầu xuống. Người muốn cảm nhận những vệt nắng nhỏ trong vườn rung chuyển trên tà váy thướt tha; muốn cả lắng nghe tiếng cây cỏ xào xạc bản tình ca. Nữ hoàng ước giá như được nghe giọng nói ấy vang lần nữa vào trong tâm khảm - chiếc giọng đầy mời gọi và gây thương nhớ của nàng hương sư đã rời khỏi từ dạ tiệc hôm nào...

"Joseph Delsauniers."

Người gọi, rành mạch và dứt khoát. Bầy tôi trung thành của người vẫn đứng phía sau, đôi tay gầy từ từ áp lên ngực trái. Ngài dịu dàng đáp lại đôi mắt đang chết vì tình, thật kì quặc sao những biểu hiện ấy Marie Antoinette lại để lộ rõ ràng như thế.

"Vâng, thưa nữ hoàng đáng kính."

"Tìm cho ta người con gái ở bữa tiệc ngày trước, kẻ tóc trắng tựa khói sương, mang trên mặt chiếc mạng đen và đôi mắt lúc nào cũng u sầu như đang phiền muộn. Nàng ấy mặc một bộ đầm đen hệt như chiếc mạng nọ, đôi giày cao gót ấy quả thực làm ta có chút xôn xao."

"Ồ? Ý người là một hương sư phải không?" - Joseph ngẫm nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên - "Vera Nair, cô ấy sẽ đến đây vào năm giờ chiều nay. Marie xin người đừng quên chúng ta còn một buổi tuyển hương sư hoàng gia, và nếu người từng để mắt tới thì ả là một trong những người tham gia đợt tuyển lần này."

Marie có chút ngỡ ngàng, chẳng nghĩ việc tìm kiếm nàng thơ của mình lại dễ dàng đến thế. Hoàn toàn máy móc và không chút suy tư, người bật dậy, khe khẽ lắc đầu. Chiếc vương miện ánh lên dăm tia vàng dưới những hạt nắng rơi dần trong hoa viên, đượm lên mái tóc bồng bềnh của nữ hoàng một sắc buồn hiếm thấy,

"Không, không cần tuyển gì nữa hết. Chiều nay gọi nàng ấy đến đây, cầu xin ngươi Joseph."

"Theo ý người."

Joseph Delsauniers cố nén cười trước dáng vẻ hấp tấp đến kì quặc của nữ hoàng, chẳng nghĩ tình yêu cũng có khi làm sự tôn nghiêm trở nên ủy khuất. Có lẽ kẻ bề tôi ấy cũng muốn tìm được một người sẵn sàng để ngài bao bọc chở che, để ngài dịu dàng hôn lên trán hay chúc ngủ ngon sau một ngày dài thật dài. Nhưng đó là chuyện của về sau; còn bây giờ, ngài vẫn chỉ là kẻ bề tôi và đáp ứng những nguyện vọng nơi người gửi gắm.

--------------------

"Cạch"

Cánh cửa ấy mở ra, trước sự thấp thỏm của nữ hoàng và vị hương sư đang vô cùng bình tĩnh. Đáng lẽ Vera Nair mới là người phải run sợ trước sự kiêu kỳ của người, nhưng nàng chỉ từ từ tiến bước trên thảm đỏ, tiến gần về phía Marie Antoinette hơn.

.

[Có lẽ Vera sẽ chẳng hay sau này mình cũng sẽ bước trên tấm thảm nọ; để đến gần thêm một bước với người thương, với vị nữ hoàng đang tươi cười trong không khí tưng bừng tại nhà thờ đỏ - nơi họ nguyện thề bên nhau đến đầu bạc răng long.]

.

"Muôn tâu nữ hoàng, có người nói thần nghiễm nhiên trở thành hương sư hoàng gia chính thức cho dù còn chưa tổ chức kì thi."

Vera nhẹ nhàng nhún người, hai tay dịu dàng nâng khẽ ngang hông. Hôm nay nàng chẳng còn mang dáng vẻ huyền hoặc như ngày đến dạ tiệc; màu trắng muốt e ấp từng đường cong mĩ miều trên cơ thể nàng hương sư. Chiếc mạng hôm nay cũng là màu trắng, gài cẩn thận từng đóa bạch hồng trên mái tóc vàng óng dưới nắng sớm mai. Đôi mắt nàng cũng chẳng còn u uất như lần đầu Marie gặp, mà bao la biển hồ, chất từng giọt tinh túy bên ngoài đại dương.

Nét đẹp sắc sảo ấy khiến vị nữ hoàng ngẩn người trong một thoáng, trái tim bỗng chậm lại vài giây, để nhịp tim bị lãng quên ấy được một lần vùi xuống cái ngọt ngào của tình yêu đầy vị độc.

Nhưng chẳng bối rối được lâu, Marie Antoinette cũng rất nhanh nâng tà váy bồng, nhún nhẹ xuống chào nàng thơ của vườn hồng trắng. Gặp gỡ Vera Nair cũng đâu phải việc đơn giản; khi mà nàng khiến con tim người cứ loạn nhịp cả lên?

"Lychnis, Euphoria. Vera Nair, ta chẳng biết qua bao nhiêu lầm lỡ mới nghe được tên người."

"Vâng?"

Vera thoáng ngẩn ngơ trước câu trả lời chẳng ăn nhập mấy của Marie, nhưng nàng không vì thế mà lấy làm bận lòng. Bởi lát nữa đây nàng sẽ gửi người Euphoria, thêm vào đó chút ánh nắng mặt trời và oải hương tím biếc. Nghe danh người đã lâu, nhưng Vera chưa từng nghĩ mình cũng có khi xốn xang trước vẻ đẹp tuyệt mĩ của nữ hoàng nọ. Nàng chẳng thể rời mắt khi bắt gặp ánh mắt đen thẫm kia nhìn mình đầy mê hoặc; khi bắt gặp mái tóc nâu bồng bềnh dưới nắng. Nụ cười chào hỏi của Marie khiến Vera không thể ngăn trái tim mình thôi lạc lõng vào nơi ảo dại chỉ còn bóng hình Lavender mỉm cười với nàng - và, chỉ một mình nàng thôi.

"Ý ta là- thật là một phước lành nếu em chấp thuận một tính cách nóng nảy không chút tôn nghiêm của một nữ hoàng đáng lẽ ra phải cư xử phải phép lắm;" - Thay xưng hô khi nào chẳng hay, Marie vẫn nhìn em đầy thương mến; ánh mắt cứ lưu luyến đóa hồng trắng mãi chẳng rời - "Đừng ép buộc mình phải yêu thương lấy ta, Vera thân mến. Chỉ cần em ở bên ta mỗi ngày thế đã là quá đủ."

Yêu cầu đột ngột của nữ hoàng chẳng khiến nàng nao núng mảy may. Vera Nair từ từ bước gần hơn về phía người, nâng khẽ tay Marie và trao người một cái hôn trân quý, tiếng gót giày chạm với nền lát đá hoa cương vang giữa sảnh trường rộng lớn, nghe mê hoặc đến rùng mình. Ánh mắt ấy ánh lên những tia như tự tin đầy mị lực, như thể hôm nay nàng không còn là Vera Nair nữa.

"Nữ hoàng kính mến, xin thứ lỗi cho sự đường đột này của em. Cũng thật là một phước lành nếu người gọi em thân thương là Chlóe Nair, vì nếu người thật lòng đem tình yêu ấy trao cho em xin đừng vội dùng Vera Nair, một cái tên sẽ chẳng bao giờ là em cả."

Vera - bây giờ là Chlóe, cũng đã không nhận ra mình đã đổi xưng hô, xưng là "em" đầy vô lễ. Nhưng Marie nào có bận tâm chuyện đó, thậm chí còn thấy hạnh phúc hơn khi biết khoảng cách giữa hai bên như đã được rút ngắn lại.

"Theo ý em, Chlóe thân mến."

Marie nhìn Chlóe đầy hài lòng, đôi mắt đen thẫm bỗng dịu dàng tựa hồ thu. Vì người biết nàng đã đồng ý cho người một cơ hội để tiếp xúc, để yêu lấy tấm thân ngọc ngà của tiểu thư nhà Nair. Nữ hoàng ấy lần đầu thấy tim mình mãi cứ loạn nhịp vì một người, luôn lo sợ liệu mình có gây khó xử cho Chlóe không? Nhưng khi nàng nói thế, thì Marie đã biết mình chẳng còn gì phải muộn phiền.

Khoan hãy vội mừng, vì Nair vẫn chưa dừng hồi đáp ở đây. Nàng thẹn thùng đưa tay lên cắn ngón cái đến suýt cả bật máu để che giấu nỗi xuyến xao mới chớm trong lòng, cố hạ giọng thật nhỏ chỉ để một mình nữ hoàng nghe thấy thôi,

"Nhưng thưa nữ hoàng, xin hãy cho em thời gian để yêu lấy người."

"Nếu phải chờ một kiếp người cũng chẳng thành vấn đề, miễn là được yêu em mỗi sớm mai."

Marie Antoinette khúc khích cười, âu yếm đưa tay vuốt mái tóc người thương.

Người sẽ chẳng biết đâu, nụ cười ấy đã tô sắc đỏ lên gương mặt vị hương sư rồi.

.

[Thưa nữ hoàng, nếu giả như em có thương người thì sao...]

----------------------
Teazlie,
08.09.2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com