Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Arc 1: Xám [JosCarl]

Couple: Joseph x Aesop

CẢNH BÁO: CÓ NGƯỢC!

================================================================================

"Tất cả chỉ là giấc mộng thôi thì tốt quá"

Đôi mắt xám tro đón nhận chút ánh sáng từ mặt trời đang dần mở ra. Chớp mắt vài cái, cậu đảo ra nhìn chiếc cửa sổ phòng mình, một màu chói lóa, ánh sáng đang bao trùm cả căn phòng vốn dĩ tối tăm của cậu. Kì lạ, bình thường cậu sẽ đóng cửa sổ trước khi ngủ, nhưng sao sáng nay nó lại mở toan thế này? Hay do hôm qua cậu chốt không chặt cửa? Có lẽ là vậy vì hôm qua cậu đã có một trận đấu kéo dài đến nỗi khi trở về phòng, cậu chẳng còn chút sức nào để làm bất cứ việc gì cả. Cố gắng làm vệ sinh cá nhân đầy đủ xong, cậu phóng thẳng lên giường mình mà ngủ. Khoan đã, hôm qua cậu vẫn để ý hình như tấm gương bị bám bụi rồi, hình phản chiếu của cậu lên nó không còn rõ ràng nữa, hôm nào phải lau lại thôi...

Mấy con hình nhân nằm ngay ngắn trong chiếc quan tài, cậu lặng lẽ nhìn nó.1 phút trôi qua,cậu vẫn nhìn nó, rồi suy nghĩ, khi nào mình sẽ thay thế con hình nhân kia nhỉ? Thở dài, cậu bước chân xuống giường, hướng đến cái tủ đồ đặt sát vách tường cách giường độ 1 m. Đi thôi, còn trận đấu đang chờ nữa, mong cậu chưa trễ nó.

Lần này là bản đồ "Leo's Memory", cậu nhủ rằng bản thân sẽ khó có thể thắng trận này. Không phải vì Hunter là Jack với khả năng tàng hình, chém gió quá nguy hiểm mà là vì trời tuyết và rất tối, đến nỗi cậu nghĩ cậu không thể thấy được bóng của mình in trên mặt đất. Đành chịu thôi, cậu lặng lẽ đi tìm những máy chưa mã hóa ở gần đó. Ồ, chị Emily! Cậu đã định chào chị ấy một cái nhưng chị Emily lại chạy thẳng mà không quay lại. Chắc chị ấy đang vội? Thôi không sao, nhận diện được khuôn mặt là ổn rồi. Cậu tiếp tục giải mã thì khoảng 5 phút sau thì chị Emily bị Jack chém gió trúng. Quan tài đã được triệu hồi, việc tẩm liệm chỉ còn 1 chút thì biểu tượng bóng bay đã hiện lên. Chết tiệt, cậu nghĩ rồi phủi tay định bụng phải đi cứu thôi, chỉ còn một chút vậy mà! Bỗng từ xa, Eli chạy đến cất giọng chào, cậu cũng vẫy tay với nhà tiên tri trẻ.

- Chị Emily thoát ra thành công rồi, may thật. quả là Cú đã làm rất tốt nhiệm vụ của nó.

Eli xoa xoa đầu con cú của mình còn cậu thì lại suy nghĩ rằng sao lúc Eli thả Cú đi, cậu lại không nghe tiếng kêu quen thuộc của nó? Chắc là do gió rồi, trời còn tuyết nữa chứ. Nên nhanh chóng hoàn thành ván đấu này thôi, cậu giục Eli. Eli nhìn cậu, cắn nhẹ môi như đang cố kìm chế điều gì, nhà tiên tri gọi tên cậu rồi lại lắc đầu bảo không có gì đâu. Eli hành động lạ nhỉ, bình thường cậu ấy rất trau chuốt lời nói, không bao giờ nói thừa từ nào, ấy mà vừa nãy lại kêu tên cậu rồi lại bảo không có gì với một vẻ lúng túng kì lạ. Là người sở hữu cặp mắt kết nối với thần linh nên Eli có cách nói chuyện rất ngắn gọn và súc tích nhắm truyền đạt lời nói của thần đến với nhân loại, hay vị tiên tri này lại nhìn cậu mà tiên đoán gì nữa đây?

Ván đấu kết thúc, chiến thắng thuộc về những kẻ sống sót.

Quay trở lại trang viên, cậu thấy Helena đang mặc một bộ đồ màu trắng đứng trong vườn hoa. Tiến lại gần thì cậu nhận ra cô ấy đang nói chuyện cùng ngài Joseph,không nên chen vào, cậu nghĩ rồi quay gót.

-Ngài chắc chứ...?
-Ta luôn chắc chắn về quyết định của mình.
-Một tấm ảnh rồi cũng sẽ phai màu..
-Ta biết... Nhưng ta vẫn muốn ngắm nhìn nó cho đến khi màu sắc không còn đọng lại trên cuộn phim ấy nữa.

"Bây giờ, dù là trong mơ, bóng hình người, từng câu từ của người..."

"Lặp lại, một lần nữa, lặp lại."

 Ánh tà dương đượm đỏ cả bầu trời, nó đỏ chót tựa màu máu vậy. Một khung cảnh đẹp chăng, cậu tự hỏi.
-Người ta bảo vào lúc trời chập tối dễ nhìn thấy ma lắm đấy.
Joseph cười nhẹ khi bước đến ngồi cùng cậu trên chiếc ghế dài bằng gỗ cũ. Cậu cũng bật cười khẽ, nói rằng với những kẻ gắn liền với cái chết như chúng ta thì ma cũng chẳng còn đáng sợ. 
-Vậy à... - Joseph cúi mặt xuống - Này, em nghĩ có cách nào đem người chết trở về không?
Anh hỏi cậu, đúng là một câu hỏi vớ vẩn đối với một quý ngài thanh cao như Joseph. Nếu đã có cách nào đó đem người chết trở lại thì phải chăng ngài đã đem người anh trai sinh đôi quý báu của mình quay lại thế giới này một lần nữa rồi, cậu mỉm cười nhìn ngài.
-Đúng là vậy nhỉ... Ta chỉ có thể lưu lại hình ảnh của họ dưới một màu trắng đen từ chiếc máy ảnh thôi. Dù vậy, ta vẫn mong có cách nào đó có thể mang người đã chết trở lại. - Joseph để lộ chút u sầu trên đôi mắt, nó khẽ khép lại, đắm chìm vào màu đỏ rực của buổi chiều tà. Thật là một vẻ đẹp tuyệt hảo, một vẻ đẹp hoàn mĩ. Đôi mắt xanh màu ngọc Sapphire đối lập với màu trời rực cháy chiều nay, nó như khẳng định người trước mắt cậu là ai, là một linh hồn đã từng thanh cao, đã từng rất hạnh phúc như thế nào trước khi bi kịch ấy ập xuống. Bây giờ, dù tay ngài ấy có cầm thanh kiếm nhuộm đỏ huyết sắc, dù ngài có trở thành kẻ sát nhân, dù ngài quý tộc Joseph ấy có là một Thợ Săn khát máu đến mức độ nào thì...
- Tôi... Vẫn muốn trang điểm cho ngài.
Không phải chỉ để lưu lại vẻ đẹp bề ngoài mà là cả linh hồn, cậu cũng muốn lưu lại nó, cậu sẽ không quên ánh mắt xanh biếc dưới bầu trời đượm màu chết chóc tươi đẹp ấy đâu. Tuyệt đối không. Ngài nhìn cậu, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ.
-Cảm ơn em... Aesop.
Đột nhiên ngài ôm chầm lấy cậu, không lời báo trước, thanh âm tĩnh lặng không vang lên bất kì lời cảnh báo nào cho hành động đột ngột này của Joseph. Cậu có chút giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tay từ từ ôm lấy cơ thể đối phương. Thật ấm áp... Nhưng sao cậu lại không thể ôm chặt lấy cơ thể ngài ấy được?

"Hạnh phúc kia sẽ không thể quay lại"
"Cả quá khứ đen tối của anh
Nó sẽ cứ như thế nếu không có ngày anh gặp được em"

Quay trở lại phòng mình, cậu ngồi bệt xuống giường, tay vẫn còn ôm chiếc cốp trang điểm quen thuộc. Có điều gì đó kì lạ. Tất cả mọi người trong trang viên đều khoác lên mình những bộ quần áo tối màu hoặc màu trắng. Nhắc đến quần áo màu trắng, cậu nhớ lại lúc cậu đi ngang qua sảnh ở Trang viên, Helena có gọi cậu lại. Cô ấy hỏi thăm về những trận đấu gần đây cũng như sức khỏe của cậu. Tuy 2 người không mấy khi nói chuyện với nhau nhưng vẫn có mối quan hệ tốt, cậu vẫn vui vẻ đáp lại Helena. Nhưng có một điều làm cậu suy nghĩ: Lúc bước vào, cậu vẫn chưa hề lên tiếng nhưng Helena lại biết rõ đó là cậu. Không biết cậu có điểm nhận dạng gì đặc biệt không mà cô nàng Tâm Nhãn kia có thể nhận ra được. Bỗng cô nắm lấy tay cậu, gương mặt có chút buồn, khẽ nói:
- Mọi người luôn cầu chúc cho chuyến đi của anh bình an.
Cậu? Đi đâu cơ? Đến đây Helena đột ngột quay lưng chạy đi mất làm cậu không khỏi ngạc nhiên. Rốt cuộc hôm nay có chuyện gì vậy, sau khi về phòng rồi mà cậu vẫn cứ nghĩ. Cậu bước đến gần tủ áo  với chiếc gương lớn ngay bên cạnh thì bỗng có một giọng nói nào đó kêu lên rằng....
"ĐỪNG NHÌN VÀO GƯƠNG"
Cậu quay sang đối diện, ánh mắt dán vào thứ đang phản chiếu cơ thể cậu.
"Không có hình ảnh phản chiếu nào trên đó cả"

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cậu bắt đầu sợ hãi, lao ra khỏi phòng mình. Cậu chạy, chạy mãi... Rồi cậu dừng lại trước một đám đông. Là những kẻ sống sót và cả thợ săn, họ tụ tập ở đó làm gì? Cố lấy lại bình tĩnh, cậu bước lại gần hơn.
Thứ quái quỷ gì kia!?
Cậu chết lặng trước những gì đang diễn ra trước mắt. Phía bên kia có một chiếc hòm được rải đầy hoa hồng vàng, và.... Người đang nhắm nghiền đôi mắt bị nhấn chìm trong vẻ tuyệt vọng của những người xung quanh chính là....
Aesop Carl.
Phải, là cậu.

Nhưng cậu đang ở đây mà?
Thế người bên kia là ai?
Bất giác, cậu nhìn lên bàn tay của mình. Cậu thấy được mặt đất, thấy cả những ngọn cỏ xanh có chút úa sắc cam vì phản chiếu màu của ánh đuốc . Trong ánh lửa chập chờn giữa bóng đêm hiu quạnh, những nơ ron thần kinh của cậu vẫn có thể ý thức được một điều rất rõ ràng:
Cái bóng của cậu, nó không còn in trên nền đất lạnh kia nữa.
" Những kỉ niệm xưa lại ùa về
Lướt ngang qua kí ức của tôi"

Mọi người đã rời đi. Cậu bắt đầu tiến lại gần cái xác của mình hơn, đầu cậu vẫn còn quanh quẩn những suy nghĩ về chính mình. Nhưng, ngay lúc này cậu vẫn cần xác định rằng...
-Mình đã chết hay chưa.-
-Em đã chết rồi, Aesop.
Từng câu chữ trong câu cho đến cả chủ nhân của giọng nói đều làm cậu bàng hoàng. Tiếng bước chân ngày càng gần hơn, vang lên rõ ràng trong đêm thanh tĩnh mịch. Như vậy là sao? Là sao vậy hả?

-NGÀI JOSEPH!?

Ánh mắt cậu ánh lên một điều gì đó đau đớn, đôi môi mím chặt ghim lấy ánh nhìn của mình vào vị quý tộc trước mặt. Nếu cậu thực sự chết rồi, vậy tại sao "cậu" vẫn ở đây? Đây là ai? Rốt cuộc thứ gì đã...

- Ta không muốn mất em, thật sự không muốn..!

Cái ôm bất chợt làm cậu loạng choạng ngã phịch xuống nền đất lạnh, đôi mắt vẫn chưa hết ngạc nhiên quay lại nhìn Joseph đang ôm chặt lấy "cơ thể" mình. Như có thứ "công tắc" nào đó được bật lên, hàng tá kí ức bị khóa bỗng chốc tuông ra ôm lấy đầu cậu.
A... nhớ rồi..  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com