Arc 2: Xanh [JosCarl]
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày hôm ấy trang viên xuất hiện một tên sát nhân, không biết bằng cách quái quỷ nào hắn ta đến được đây, cũng chẳng biết bằng cách nào hắn ta nắm rõ tất cả các thông tin về "Kẻ sống sót" và "Thợ săn", tuy chỉ có riêng trò chơi là không được nhắc đến khi mọi người xem xét đống giấy tờ mà hắn ghi chép. Phải, hắn chỉ được phát hiện khi đã hạ sát cậu. Hôm ấy, cậu cùng ngài Joseph đang quay lại trang viên sau khi kết thúc trận đấu. Dù đúng là Joseph đã có cố ý ... nhường cậu một chút nhưng cậu vẫn bị thương vì đỡ cho một người khác, cả hai đang trò chuyện với nhau thì bỗng sau lưng cậu nhói lên, tiếp sau là máu và đau đớn đến tột cùng khi lưỡi dao chém qua lớp áo xám cậu đang khoác trên người. Quá bất ngờ đến độ cả 2 người còn chẳng kịp phản ứng, tên sát nhân tiếp tục chém về hướng Joseph nhưng may sao nó chỉ sượt qua má của anh. Nhanh chóng nhận thức được tình hình, ngài quý tộc lập tức vung kiếm, một đường chém ngọt ngào nhưng với anh giờ nó chỉ đơn thuần là một vết chém xấu xí và chí mạng, đủ để kết liễu kẻ đã dám đã thương cậu. Hắn ta đổ gục xuống, mắt không kịp nhắm vì quá bất ngờ trước phát kiếm nhanh như chớp của tay quý tộc. Joseph hốt hoảng khi nhìn thấy vết thương của cậu đang rỉ máu ướt hết cả phần quấn băng, nhưng nghiêm trọng nhất là vết thương khi nãy quá sâu, đến mức dù cậu có mặc tận 2 lớp áo, nó vẫn xuyên qua và cắt rất sâu vào da thịt cậu. Hơi thở gấp gáp tột cùng cũng biểu cảm đau đớn hiện rõ trên gương mặt người anh yêu, Joseph bế cậu lên, máu đỏ thấm vào cả tay áo trắng của vị nhiếp ảnh gia đang nhìn cậu với vẻ lo sợ. Haha, cậu biết, mình sẽ chẳng cứu nổi đâu, nên là...
-Ngài đừng làm vẻ mặt như vậy nữa, thành nếp nhăn đó...
-Em còn nói nữa!? Im lặng đi, em chắc chắn sẽ...
Cậu lắc đầu , đôi găng tay đã nhuốm đỏ thẫm tìm đến gương mặt xinh đẹp trước mắt, khẽ lau đi vết máu đang rỉ ra từ vết thương khi nãy. Đôi mắt tro tối dần, tối dần rồi khép lại, nhẹ nhàng, lặng lẽ, tiếng thở dốc cũng dịu âm, từng chút từng chút...
-Tôi... yêu ngài... ngài Joseph.
Giây phút đó không gian chẳng còn lại gì ngoài tiếng hét đau đớn phá tan đi sự tĩnh mịch chết chóc của 1 góc trang viên vốn chẳng tồn tại điều gì khác ngoài 2 từ "giết" hoặc "trốn thoát". Nhưng chỉ riêng lúc này thôi, chỉ 1 giây thôi, nó đã tồn tại 1 thứ gọi là "Tình yêu". Chỉ riêng lúc này thôi, làm ơn, hãy để ngôn từ này đến được với em!
-Ta cũng yêu em, Aesop! Vậy nên... Vậy nên!
"Đừng chết mà, đừng bỏ ta ở lại... Ta đã mất Claude một lần rồi, ta đã từng mất tất cả. Cho đến khi gặp em, ta mới cảm nhận lại được sự ấm áp vốn đã chết từ lâu. Vậy mà tại sao, tại sao chứ!?"
--------------------------------------------------------------------------------------------
Hơi ấm còn sót lại vẫn còn đọng trên mí mắt vị quý tộc với mái tóc trắng bạc, rất đau đớn, thực sự rất đau đớn. Dùng cả cuộc đời để nghiên cứu cách mang anh trai quay lại, kết quả là lại đến một cái trang viên với tư cách một "Thợ săn", để rồi gặp được em, gặp được cậu, chàng tẩm liệm sư chỉ thích ở bên mấy cái xác chết.
Lần đầu gặp gỡ, chẳng biết vì cái lí do gì mà cậu cứ theo sau đuôi anh, mãi đến lúc 3 người kia thoát khỏi thì anh mới nhận ra có 1 đứa cứ bám theo mình nãy giờ. Đôi mắt tro không chút cảm xúc nhìn vào gương mặt nứt vỡ kinh dị kì lạ, dù chỉ thông qua ánh mắt, Joseph cũng đủ biết được cái kẻ gan trời đang đứng trước mình đang cười. Có lẽ chính cậu ta còn không nhận ra biểu cảm vừa nãy bản thân vừa bộc lộ, bỗng chốc lúng túng trong khi tay ôm chặt chiếc hộp đồ nghề, cậu ta lắp bắp:
- Ờ...Ờm.. Ngài Joseph đúng không ạ? Giờ 3 người kia cũng thoát cả rồi, ngài hãy cho tôi lên ghế đi, ít ra vẫn có chút đi...
-Ta không cần sự thương hại từ lũ sống sót các người. - Ánh mắt xanh lạnh lùng lườm cậu một cái, tay chỉ ra cái cổng đang mở ý bảo cậu ta đi luôn đi.
-Vậy là ngài cũng không định giết tôi ? - Cậu nhìn thanh gươm sắc lạnh mà Joseph đang cầm, hỏi thêm.
-Giết thêm một cái mạng cũng có được gì, với cả ngươi là người mới, ta cho ngươi sống coi như là quà chào mừng. Dù gì ta cũng là quý tộc, đối xử với người nào cũng phải có ý tứ và lễ nghi cả. Tất nhiên, trong cả việc chém giết. - Nhiếp ảnh gia vuốt khẽ thanh gươm, đôi mắt xanh phản chiếu trên lưỡi kiếm như một điểm nhấn sắc sảo, 1 viên ngọc đẹp đẽ.
-Vậy... - Cậu kéo tay Joseph, để anh ngồi xuống giữa những bật thang cũ kĩ cạnh nhà thờ, lôi ra đống đồ trang điểm của mình rồi tiếp câu: "Chắc ngài cũng không phiền việc làm đẹp đâu nhỉ? Tôi là một người trang điểm xác chết, cho phép tôi được trang điểm cho ngài nhé?"
Đúng là anh không ngại việc chăm sóc cho bản thân lắm, đó là một điều vô cùng cần thiết lúc anh còn là 1 quý tộc, nhưng đó là lúc trước, giờ thì ngoài quần áo thịnh soạn ra, Joseph cũng không quan tâm lắm việc da dẻ hay mặt của mình như thể nào khi vào trận đấu nữa. Sau khoảng 1 tiếng ngồi yên cho tay người mới này "làm việc" với gương mặt của mình, anh đón chiếc gương từ tay cậu, nhìn vào ảnh phản chiếu của mình. Ơ? Lúc trước bản thân mình có đẹp được như vậy không nhỉ? Chắc chắn là không, Joseph nghĩ. "Trình cao" đấy chứ? Anh ngắm nhìn lần cuối trong khi cậu cất từng cái cọ vào cốp một cách cẩn thận và gọn gàng. Đón tấm gương từ tay Joseph, cậu phủi tay áo định cất bước đi:
-Vậy tôi đ...
-Khoan đã, ta có thể biết tên của ngươi ?
Tẩm Liệm Sư quay lại, màu xám bạc bao trùm lấy cơ thể cậu, từ màu tóc, đôi mắt. tất cả. Phía sau lớp khẩu trang cử động một lần nữa, từng thăng âm trầm bổng vang lên, ghép thảy lại trở thành một cái tên:
-Là Aesop Carl, thưa ngài.
------------------------------------------------------------------------------------
Cơ thể của Aesop dần mờ đi, không, là "Linh hồn" mới đúng chứ.
Joseph đã dùng chính khả năng của mình và ... "Nhốt" Aesop vào trong ảnh. Cậu đã nhận ra điều này. Tấm gương trong phòng tắm không bị mờ, chỉ có chính bản thân cậu đang mờ đi. Bóng của cậu không thể đổ trên tuyết nếu đó không phải là con người. Cậu không thể nghe thấy tiếng cú nữa vì giác quan của cậu chẳng còn đủ nhạy để nghe. Eli và Helena có thể thấy cậu vì họ không "nhìn" người khác bằng cặp mắt bình thường, vậy nên tất nhiên chị Emily sẽ không thấy rồi. Và vốn dĩ ván đấu đó đã có sẵn 4 người, Naib, Eli, Emily và... Tracy. Đúng, ngay từ đầu cậu không hề tham gia vào trận đấu. Nếu chậm hơn 1 chút thì có lẽ cậu sẽ nhận ra rằng mình chẳng thể triệu hồi được quan tài rồi. Còn mọi người trong trang viên đều mặc đồ tối màu là vì đám tang của cậu. Mọi dấu vết đều ở đó, mọi đáp án đều ở ngay trước mặt. Ngay lúc này, cậu thực sự sắp "chết", sắp trở về với cát bụi thật rồi. Chà... Phải biểu cảm như thế nào đây, cậu mỉm cười đau đớn nhìn thân ảnh to lớn đang ôm lấy tấm thân mờ ảo. Một đời 21 năm ròng lần đầu biết cảm nhận hơi ấm của con người, không, cũng không hẵn là con người, nhưng sự thật thì cảm giác mỗi lần ôm lấy đối phương đều mang đậm cái xúc cảm của bình yên, nó không lạnh lẽo như khi ở bên xác chết hay một góc tường vô định trong ngôi nhà cũ, vậy là "Ấm" rồi.
-Ngài Joseph, em xin lỗi. Nhưng nếu thực sự có kiếp sau... Em vẫn muốn ở bên bù đắp cho ngài. Ngay lúc này đây, em nguyện cầu rằng mối tơ duyên nợ này của chúng ta sẽ đưa nhau đến sự giải thoát thật sự. Giải thoát khỏi chính nỗi sầu của bản thân hai ta. Xin lỗi vì đã không thể ở bên ngài lâu hơn. Thực sự, em xin lỗi. Xin ngài hãy tiếp tục sống thật tốt nhé.
-Aesop!
Những thăng âm đổ vỡ, "Photograph World" đang dần đóng lại. Thân ảnh tối màu bỗng sáng lên chút màu sắc, những vết nứt từ khuôn mặt hiện ra, đôi mắt xanh mờ dần trở lại một màu đen sâu hun hút. Hình ảnh người đang tỏa chút ánh sáng cuối cùng, chút màu sắc còn sót lại, người vẽ một nụ cười trên môi, đôi mắt lấp lánh tia sáng của ánh dương mới chớm, Aesop khẽ hôn nhẹ lên môi Joseph.
-Cảm ơn ngài, quý ông Joseph Desaulnier của em.
Thân ảnh tan biến.
"Chắc chắn sẽ chẳng có đau đớn nào to lớn hơn thứ đau thương anh phải chịu."
Thế giới ảnh ấy vỡ tan.
"Dù là có ở đâu đi chăng nữa, chỉ cần anh có cảm xúc giống em."
Chẳng còn lại gì ngoài một quý tộc đang ôm lấy một người đã không còn tồn tại.
"Nếu anh cũng đang đau khổ hay đang khóc thật nhiều, thì lúc đó xin hãy quên em đi."
-Aesop...
"Từ tận đáy lòng, em mong muốn điều đó."
Âm thanh nhỏ dần, bình minh đang ôm trọn không gian u ám ấy.
"Cho dù là bây giờ đi chăng nữa, anh vẫn là ánh sáng của em."
-Em cũng sẽ mãi là ánh sáng của ta trong thế giới vô sắc này thôi, Aesop ạ.
-End-
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
P/s: Có lấy ý tưởng từ bài Lemon của Kenshi Yonezu, đúng là trình viết vẫn như l*n vậy. Nhưng mong các bạn thích.
Artist: __Pillo
Des: Me
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com