25.
Sau khi hạ pallet xuống, Quy Khắc Tinh trực tiếp gục ngã.
Vừa rồi cô đã tự trị thương, hiện tại cũng coi như phế rồi, mặc dù cổng đã mở nhưng những người còn lại đều lên ghế trở về trang viên luôn rồi.
Cô cố gắng bò tới khu nào đó thoáng đãng một chút, lười biếng nằm ngửa nhìn lên bầu trời đêm mặc cho vết thương đang rỉ máu, đôi mắt đen thoáng qua vẻ trống rỗng cùng cô độc.
Quy Khắc Tinh rất thích bầu trời, đặc biệt là bầu trời đêm, vì khi nhìn lên khoảng không tối tăm lóe lên những vì sao, cô cảm thấy linh hồn đã cạn kiệt này của bản thân được lấp đầy một chút.
Chết ở một nơi hoang vu, đặc biệt là được nhìn thấy thứ mình yêu thích trước khi chết, kể ra cũng không tệ lắm.
Joseph có lẽ cũng thấy cô định để bản thân chết vì mất máu, quyết định không trói cô lên ghế, ngồi xuống nền đất lạnh toát chăm chú nhìn khoảnh khắc sinh mệnh Quy Khắc Tinh dần bị bào mòn.
"Ngài cũng ác thật đấy... Để người ta chảy máu đến chết còn bản thân thì ngồi nhìn... Ngài có thể trói tôi vào ghế để kiếm thêm chút tiền lương mà?"
"Rõ ràng là cô muốn như vậy mà, ta chỉ tôn trọng quyết định của cô thôi."
Quy Khắc Tinh nghe vậy cũng muốn cười lắm nhưng cơ thể cô không cho phép, hiện tại chỉ cần cử động một chút thôi là đã đau thấu xương rồi, nói gì đến cười.
"Vậy thì... Tôi phải cảm ơn... Lòng nhân từ của quý ngài Nhiếp Ảnh Gia đây rồi..."
Giọng điệu mỉa mai kia khiến Joseph có xúc động muốn xiên người trước mặt thêm vài nhát, nhưng phàm là quý tộc, nóng nảy không được xuất hiện trong từ điển hành vi của hắn.
Vậy nên, kệ xác cô ta.
Nhiếp Ảnh Gia suy ngẫm một chút rồi khẽ gật gù, dù sao thì hắn cũng chẳng có việc gì để làm, nghe kẻ sống sót kia lảm nhảm coi như giết thời gian trước khi về trang viên đi.
Adrenaline trước đó do căng chặt thần kinh dần được bung xõa, tác dụng của hơi cồn khiến suy nghĩ của Giáo Viên trở nên lộn xộn, môi khẽ lẩm bẩm những âm tiết không rõ, đôi mắt vẫn không rời khỏi bầu trời đêm.
"Máu vẫn đang chảy nhỉ, không biết sau vụ này còn tỉnh nổi không nữa..."
"Thì ra từ trang viên cũng có thể quan sát được vũ trụ hả... Tiện lợi ghê..."
"Mỗi tội... Chẳng biết là do ô nhiễm không khí hay mây mù mà chỉ có lấp lóe vài ánh sao thôi..."
"Đôi mắt đẹp như vậy mà, thật phí phạm..."
Đây cũng chẳng phải lần đầu có người khen Joseph, nhưng đột ngột nghe thấy lời đó khiến hắn có hơi bối rối.
Đang nói về tình cảnh, tự dưng quay sang khen hắn, Nhiếp Ảnh Gia cảm thấy cô ta mất máu nhiều quá nên lên cơn mê sảng rồi.
"Này... Ngươi nghĩ thế nào về thời gian?"
Đột nhiên bị đặt ra câu hỏi không ngờ tới, Quy Khắc Tinh bỗng trở nên tĩnh lặng, ngay giây phút Joseph tưởng cô mệt quá nên ngất đi rồi liền nghe thấy tiếng thì thào khe khẽ.
"Có những lúc tưởng chừng như vô tận, đôi khi lại trở nên eo hẹp đến bất ngờ, và chẳng bao giờ dừng lại vì bất cứ điều gì."
"Đó là suy nghĩ chung của đa số, vốn dĩ thời gian chưa từng thay đổi, chỉ là nhận thức của loài người cảm thấy vậy thôi."
Giáo Viên bỗng nghĩ tới điều gì đó, mắt liếc qua chiếc máy ảnh bên cạnh rồi hừ nhẹ.
"Dĩ nhiên là trừ năng lực của ngài rồi."
"..."
Mặc dù không quá giống với tưởng tượng của hắn lắm nhưng cũng chẳng khác là bao, tạm chấp nhận vậy.
Thời gian... À?
Vĩnh viễn chẳng bao giờ đổi thay, công bằng và vô tình hơn bất cứ thứ gì, kết hợp với số mệnh luôn là thứ khiến người ta chẳng thể nào hiểu nổi.
Một định nghĩa trừu tượng và xa vời, vậy đấy.
"Vậy mà loài người vẫn luôn có xu hướng muốn quay lại quá khứ, thậm chí không tiếc bỏ ra bất cứ giá nào chỉ để thực hiện điều viển vông đó."
"Ngươi nói xem, thật ngu ngốc phải không?"
Nghe được những lời này khiến nhận thức của Quy Khắc Tinh về người trước mặt phải chỉnh sửa lại một chút.
Có vẻ như cô đánh giá ngài ta hơi cao rồi.
Joseph vẫn còn ngây thơ hơn cô nghĩ nhiều.
Nhưng thế lại càng tốt.
"Ừ, đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa."
"Ngài nói xem...? Sinh lão bệnh tử vốn là quy luật tự nhiên, thế nhưng... Trên đời này lại chẳng thiếu những kẻ đần độn không chịu chấp nhận điều đó..."
"Ví dụ tiêu biểu... Chà, người bên cạnh tôi chăng...?"
Đột nhiên, Nhiếp Ảnh Gia trói cô vào bóng bay, Quy Khắc Tinh cũng lười biếng không giãy dụa, giọng điệu vẫn mang theo sự giễu cợt.
"Là do tôi nói đúng, hay là do ngài thẹn quá hóa giận đây?"
Joseph vẫn dùng khuôn mặt không cảm xúc đáp trả.
"Cô làm ta tức giận, vậy nên ta không muốn để ước nguyện của cô thành hiện thực."
Cô ta muốn chết đúng không?
Được thôi, vậy thì hắn phải để cô sống, sống lâu đến mức cô có muốn chết đến đâu đi nữa thì cũng vẫn phải tồn tại.
Nhiếp Ảnh Gia thầm nghĩ, có phải là thời kì phản nghịch của mình đến muộn không?
Quy Khắc Tinh nghĩ rằng hắn định trói cô vào ghế, nhưng Joseph đã đi qua cái ghế thứ 4, cô liền có một suy đoán đáng sợ hơn.
Đừng nói là ngài ta tính trói cô dưới tầng hầm nhé?
Ôi, thế này thì cũng độc ác quá rồi...
Quy Khắc Tinh quyết định mặc kệ, dù sao trói cô ở đâu cũng như nhau, kết cục vẫn là chết mà thôi.
Nhưng thứ đập vào mắt cô không phải là lối dẫn tới tầng hầm, ánh đèn lập lòe của cổng thoát thoáng rọi lên khuôn mặt nứt vỡ của quý ngài Nhiếp Ảnh Gia, hắn thẳng thừng đi ra cổng rồi phũ phàng ném cô xuống.
"Tự bò đi, đừng để ta phải tự mình xách cô về trang viên."
"Ừm... Tôi vẫn muốn mất máu hơn..."
"Ta đã nói gì? Đừng để ta phải nhắc lại lần nữa."
Thấy Quy Khắc Tinh vẫn mặc kệ không động đậy, Joseph trực tiếp xách cổ cô đến vị trí dịch chuyển về trang viên rồi lại ném người xuống, Quy Khắc Tinh trực tiếp thoát trận, trước khi đi còn nghe thấy ngài ta lẩm bẩm.
"Coi như cô nợ ta lần này, Giáo Viên."
Ngang ngược thật đấy, Nhiếp Ảnh Gia của tôi.
Thôi vậy, coi như nhường ngài ta hôm nay, chỉ hôm nay thôi.
=========================
Bão chap mừng ngày nhân vật cụ trẻ U60🎊🎊🎊
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com