Nhắm mắt lại và nhặt những hạt sao vàng như anh
Sao có phải màu vàng không nhỉ?
Những vì tinh tú nhập nhoạng trên nền trời vời vợi, hàng vạn đốm sáng phủ đầy một lớp màn đêm tối lạnh lẽo. Có thể thấy được ánh sáng đẹp đẽ chúng trao tặng, nhưng lại không biết được màu sắc của chúng.
William thích suy nghĩ vẩn vơ như vậy. Vài ba đường bút chì ngoằn ngoèo trên trang giấy chứa đầy những bài toán rối rắm. Cậu không thể tập trung, khi mà trong suy nghĩ của cậu chỉ có màu sắc của những vì sao lấp ló ngoài trời đêm.
Màu đỏ? Như là ngọn lửa dìu dịu tí tách, nắng hoàng hôn nhạt màu vấn vương trên bậu cửa sổ, màu tóc người ấy lướt qua kẽ ngón tay một cách nhẹ nhàng.
Màu xanh? Như là màu của bầu trời vời vợi, trong veo lúc 7 giờ sáng; biển cả trong lành nơi những vỏ ốc vùi mình vào cát nóng, từng đợt sóng vỗ tràn vào trong tim.
Màu tím? Như là một chiều nắng tắt, vài ba đám mây lặng lẽ trôi qua trong đêm đen u ám, trăng khuya sáng lên một màu tím sẫm u uất không đáy, tiếng ve vang vọng day dứt.
Mải mê suy nghĩ, cậu không để ý tiếng gõ cửa liên hồi ngoài cửa. Mãi đến tiếng thứ năm mới khiến cậu trai trẻ giật mình, quẳng cây bút chì vào một xó bàn mà vội vã chạy ra mở toang cánh cửa nhạt màu, miệng không quên luống cuống hỏi to: "Ai vậy?"
"Anh chứ ai. Đồ ngốc."
Vạt gió đêm lạnh lẽo luồn vào trong căn trọ nhỏ, William khẽ khàng run rẩy, đảo mắt như là lời chào trước anh thanh niên không mời mà tới trước mặt, mái tóc đỏ chói nổi bật trong khí trời tối đen. Anh cười một cái rõ to, tay cầm một cái áo khoác dày cộm rồi quẳng cho cậu trai trước mặt, người còn đang ngạc nhiên vì chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Đi chơi không?"
"Vào giờ này à?"
"Ý của anh là đi ngắm sao. Sao hôm nay rất là đẹp luôn, và còn nghe nói là có thể thấy sao băng lúc 1 giờ sáng nữa. Em đúng là một đứa chậm hiểu."
William nhăn mặt trước lời nhận xét của anh thanh niên vạm vỡ, nụ cười háo hức còn in hằn trên nét mặt. Cậu day day thái dương, miệng không ngừng cằn nhằn về lượng bài tập chất đống cần hoàn thành, nhưng lại chẳng ngại ngần mà mặc chiếc áo khoác thoảng mùi của anh vào. Bài tập đành để sau vậy.
"Lần sau anh muốn đi đâu thì báo em trước một tiếng Joker à, em sẽ trượt hết mấy bài thi mà anh một tay phá huỷ công sức học tập của em mất."
"Anh không phá thì em vẫn trượt thôi."
"Em có thể xuống xe ngay lúc này."
"Thôi mà. Anh xin lỗi."
Ngồi sau lưng Joker, cái lạnh đêm khuya không có vẻ đáng phàn nàn như William đã tưởng. Lướt qua hàng vạn những chiếc xe băng băng trên đường phố nhộn nhịp, cậu cảm giác như là bản thân đang trôi giữa hàng vạn vì sao trôi dạt vô định. Những ánh đèn đường, những tiếng nói cười lanh lảnh của những cư dân về đêm, những làn gió thoảng qua lay động những sợi tóc đỏ hoe trước mặt cậu, mọi thứ đang chầm chậm trôi qua như một dòng sông ào ạt những sao, đủ các màu sắc khác nhau.
Tiếng động cơ xe máy lúc này đã được nghe rõ hơn, thành phố phồn hoa trôi về phía sau như một ký ức tồn đọng lại trong quá khứ. Sự tĩnh lặng của màn đêm đang dần khiến cậu cảm thấy yên bình hơn. Áp tai vào lưng của người trước mặt, William đếm từng nhịp thở đều đều, cậu mường tượng ra cách mà cậu đếm sao cũng sẽ như vậy, nhắm mắt lại và nhẩm lấy chúng một cách chậm rãi.
Đôi khi, vài chiếc xe ô tô lướt qua như một nguồn sáng, chớp nhoáng như là ngọn đèn của hải đăng rồi biến mất không một vết tích. Không khí trở về sự dễ chịu vốn có của nó, đôi lúc William nghe thấy Joker ngâm nga một giai điệu thân thuộc nào đó. Tiếng hát nhẹ nhàng văng vẳng vào trong lòng cậu như một bài học thuộc lòng thuở xưa.
"Em thích giọng của anh."
"Gì cơ? Em nói lớn hơn một chút, anh chẳng nghe thấy gì cả."
"Chẳng có gì, tập trung mà lái xe đi."
Vùng ngoại ô dễ chịu vì cái không khí trong sạch của nó. Người ta có thể hít thở ra vào hàng vạn lần mà vẫn không thấy ngán ngẩm mùi hương thoang thoảng cỏ cây thuần khiết. William yêu thích vùng đồng bằng rộng lớn với đầy những cỏ hoa, có thể chạy nhảy thoả thích mà chẳng bị la rầy. Nhưng mà đã lớn rồi, những bước chạy sải dài như bị níu lại bởi dòng chảy thời gian, trở thành những bước chân chậm rãi mà từ tốn.
Người con trai với mái tóc đỏ nằm ập xuống bãi cỏ, xa xa là chiếc xe máy được dừng bên dải đồi thoai thoải. William ngồi xuống bên cạnh anh, mắt chăm chăm vào bầu trời trong veo vời vợi trên đỉnh đầu. Vài ngôi sao lấp ló đằng xa, và như mọi khi, cậu lại nghĩ ngợi về những thứ kì lạ. Kì lạ đến mức chẳng bao giờ có thể nói ra.
"Em nghĩ sao màu gì hả William?"
Cậu trai với mái tóc nâu sẫm khẽ giật mình. Trong đêm tối và tiếng dế kêu man mác trong đêm khuya ngoại ô, đôi mắt cậu đặt lên khuôn mặt của người nằm bên cạnh.
"Sao có nhiều màu mà. Sao Hoả có màu đỏ, Sao Hải Vương có màu xanh cô ban, Sao Thiên Vương có màu xanh lam nhạt."
Joker khẽ khàng bật cười. Tiếng cười lanh lảnh mà nghe lặng lẽ trong đêm tịch mịch, làm lay động những ngọn gió dịu dàng nổi lên.
"Nhưng mà nếu như em chỉ được chọn một màu cho những vì sao này thôi, thì em sẽ chọn màu gì?"
"Màu vàng."
"Tại sao?"
Màu vàng gợi em nhớ đến anh. Nhớ đến những cánh đồng lúa chín tới mà chúng ta thường hay chạy dài, thả những con diều bồng bềnh trên trời mây. Nhớ đến chiếc huy chương vàng anh tự hào đoạt được ở giải điền kinh của trường mà không ngần ngại tặng cho em. Nhớ đến Mặt Trời và những tia nắng rực rỡ làm cho tóc anh sáng rực lên mỗi khi anh chở em trên con đường quen thuộc tới trường. Chúng ta lớn lên quá nhanh, màu vàng dần trở nên mờ nhạt đối với em như là một quá khứ đã từng, nhưng anh vẫn luôn tươi sáng và đẹp đẽ như là màu nắng của riêng một mình em.
Nên nếu như em được chọn, em muốn những vì sao giữ lại màu sắc của anh.
"Tại vì em thích màu vàng."
Cuộc nói chuyện chấm dứt như là một câu hỏi bâng quơ lặng lẽ trôi dạt trong không gian. William đếm từng hạt sao nhập nhoạng trên nền trời rộng lớn, nhẩm được đến vài chục thì quá mỏi mệt mà nằm xuống rồi khép hờ đôi mắt lim dim lại. Nhắm mắt lại và nhẩm đếm thì dễ dàng hơn rất nhiều.
"Em hay đếm sao nhỉ?"
"Ừm. Chúng khiến em cảm thấy... vui vẻ?"
"Sao em không thử nhặt chúng lên?"
"Hả?"
Bàn tay của cậu bỗng dưng được nắm chặt lại bởi người nằm bên cạnh. Tay Joker lạnh và chai sạn, các ngón tay thô và không được đẹp, nhưng chúng ôm lấy những ngón tay của người nhỏ tuổi hơn một cách vừa vặn đến ấm lòng.
"Anh nhặt được một hạt sao rồi này."
William mở mắt ra và nhìn thấy nụ cười sáng như sao đêm. Ánh mắt người ấy tràn đầy hạnh phúc và niềm vui, như một ánh dương sáng ngời bất tận. Cậu chỉ khẽ mỉm cười lặng lẽ, nắm chặt hơn bàn tay bên cạnh rồi mong ngóng nhìn những vì tinh tú rực rỡ trong đêm.
Cậu thở hắt ra trong khí trời se lạnh, nhắm mắt lại, và những vì sao vàng rực chực chờ rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com