➊➐
Có thứ gì đó nặng... đè bẹp hai cánh vai mình...
Felix khẽ nhăn mặt cố gắng mở to đôi đồng tử xanh thạch anh hướng vội ra thứ sáng chói đằng trước.
Thì ra là cửa sổ với lần đầu tiên được mở toang ra thế này, và dĩ nhiên ánh sáng Mặt Trời bình minh dễ dàng lọt vào trong khiến cậu tỉnh giấc.
Khổ sở hơn, bây giờ lại còn đang nằm trên giường của người khác. Bỗng nhiên trong đầu cậu hiện lên một tia an ủi rằng họ ắt hẳn ngủ phòng riêng nhưng rồi bị dập tắt ngay khi cố nhấc thành công cái lưng chứa đầy sự mệt mỏi ra khỏi giường, tại đây cũng vô tình rơi ánh nhìn xuống ở giữa. Cậu cảm giác như hai bên tay đều chứa hơi nóng nằm đè trên da thịt.
Đảo mắt sang trái rồi lại sang phải, cuối cùng đỏ mặt vì xấu hổ nên đã nhanh chóng thu hồi chúng đi.
Ai có thể giải thích cho tôi tình huống vừa nãy không? Hai tay nắm hai anh! Thế này là quà tặng cuộc sống rồi! Chuyện này đi quá xa rồi đấy....
Nhưng mà... cũng không tệ. Nằm thêm năm phút chắc cũng không ai biết được mình đã thức dậy trước đâu ha.
- Triển thôi!
- Ugh, ồn ào quá..
Ngay tức khắc Felix hoàn toàn bị vây quanh eo lật xuống giường trước sự ngỡ ngàng, lúc chỉ vừa bắt kịp được tình hình liền có ý định muốn bật dậy với lần này chắc chắn sẽ nhào xuống giường ngay nhưng nào ngờ hai người kia nhanh chóng nhận ra kế hoạch đó mặc dù chẳng mở lấy một con mắt, vẫn cứ giả vờ hành động theo vô thức nhằm né tránh sự nghi ngờ của cậu.
Một người nhân cơ hội khi mà Felix vừa mới nghiêng người được một chút đã di chuyển tay đặt trước bụng cậu và không do dự kéo về phía mình để ôm trọn vào bên trong lồng ngực như chiếm được gấu bông của riêng họ vậy.
Người còn lại cũng chẳng phải dạng vừa, hắn nhích người xuống dưới làm cho cậu thấy được cái đầu đen kia nhưng lại chẳng biết âm mưu nào đó vì bị phân tâm bởi hành động bất ngờ của người trước đó. Anh nào em nấy, cứ phải lúc Felix vừa mới tỉnh táo chút đã bắt đầu lấn át đột ngột.
Hắc Vệ vùi cả đầu và nguyên cái bản mặt dày của mình ập vào trong lòng của Felix, hai tay hắn cũng nham nhở quấn lấy eo chặt chẽ không kém gì cái tay khác ban nãy đặt ở bụng giờ chuyển sang vây quanh cánh vai.
Xấu hổ chết mất...
Nạn nhân được cho là một con gấu bông đang bị đè bẹp cho hay.
Mà nóng là nóng! Không nói nhiều!
- Hai người thôi ngay cho tôi!
...
- Oáp...
Felix ngao ngán bước ra khỏi phòng vệ sinh vì đã chuẩn bị xong mọi thứ cá nhân. Tại đây, hiển nhiên cậu sẽ bắt gặp hai hình bóng quen thuộc nọ đang ngáp trông khá mất hình tượng nhưng vẫn đáng yêu.
Cậu tiến gần tới cả hai với vẻ mặt bình thản nói: "Cảm ơn đã nhường phòng nhé, đến lượt hai người đấy."
Vô Cứu không nói không rằng đã nhào vào phòng vệ sinh trong khi Tất An ôn nhu xin lỗi thay với cậu về điều đó rồi cũng bước vào theo sau.
Khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của anh, Felix chỉ thở dài đáp lại rằng không sao đâu vì cậu cũng quen dần cái tính khí này rồi.
Quay về với hiện tại, cậu đã di chuyển ra phòng khách để chờ đợi họ, tiện thể nằm lười biếng trên chiếc sofa chợp mắt thêm vài phút nữa.
Lợi ích của việc thân thiết với họ bắt đầu hữu ích rồi đấy, Felix có thể nắm bắt được thời gian sửa soạn của họ nên mới thanh thản thả lưng xuống ghế mà không lo bị trêu chọc như lần trước.
Và phải công nhận một điều, Felix là một tên sâu lười mỗi sáng.
Ít nhất nó được phát hiện từ lúc cậu bắt đầu có thói ăn vạ hai người này. Nhưng mọi thứ đều có chừng mực ha.
Sofa này mềm lại còn thơm nữa, nằm lên rất sướng.
Người Đan Len cảm thán trong đầu, song miệng bắt đầu lẩm bẩm đếm ngược từng giây từng phút để phòng họ sắp sửa sẽ ghé ngang qua phòng khách, cũng là nơi cậu đang bày ra vẻ lười biếng của bản thân.
Năm phút nữa... Cậu vẫn điềm tĩnh nhắm mắt.
Hai phút nữa... Cậu vẫn tiếp tục như vậy.
Ba mươi giây nữa... Còn thở là còn nhắm.
Năm giây cuối cùng...
- 3... 2...
Felix giơ tay lên trước mặt, gập xuống từng ngón trong tư thế vẫn nằm yên trên sofa.
- Felix? Hóa ra cậu ở đây à?
Tất An lướt đi như một cơn gió, xuất hiện thình lình trước mặt đối phương nhưng tiếc thay đều do Felix phản xạ nhạy bén hơn nên chẳng có bất kì cơ hội nào để khịa cậu.
Cụ thể là cậu ta bật dậy kịp lúc rồi ngồi ngay ngắn trong một giây rưỡi trước khi cái con người kia tặng cho pha giật mình.
- Tôi chờ hai người đi chung cho vui.
Vẻ mặt cậu nhóc vẫn rất điềm nhiên đáp lại, thật chất bên trong đang thình thịch tiếng tim đập vì ban nãy phải đề phòng đối phương chỉ vì lí do cỏn con là không muốn bị trêu.
- Đi thôi. - Vô Cứu đằng sau người huynh trưởng của hắn không muốn vòng vo liền nói.
...
Vào buổi sáng đầy nắng bình minh thế này thật khiến người ta muốn chui rúc vào trong chăn để làm một giấc say đến trưa mới tỉnh. Bản thân Felix tự nhận thấy như vậy, dẫn đến việc ở miệng không tự chủ đã ngáp lên ngáp xuống nhưng vẫn còn tỉnh táo đưa tay lên che.
Hai thân trắng đen bước theo cậu, hôm nay có vẻ không đi ngang bằng như mọi hôm cho lắm. Bởi họ muốn ngắm nhìn đối phương từ xa, điều này mang lại sự thú vị đối với họ. Thật khó hiểu.
Nhưng sự thật là họ hoàn toàn bị cuốn theo những cử chỉ nhỏ của cậu ấy mất rồi.
Bây giờ trông cậu ấy cứ như con cú đêm vậy, vui đùa cùng những màn đêm tối, mắt lim dim rơi những buổi sớm bình minh.
Thi thoảng lại giống mèo con tinh nghịch.
Song còn biến thành thỏ trắng ngơ ngác.
Không biết liệu ngày mai sẽ lại hóa thân thành loài nào để thu hút sự chú ý đây?
Nhưng chẳng quan trọng câu trả lời nữa, cậu ấy cố tình bước vào một vách ngăn trong tim họ rồi.
Vô Cứu nhìn Felix không rời nửa bước với vẻ mặt vẫn hung dữ như thường lệ song bắt đầu giở chứng suy nghĩ đánh giá cử chỉ của cậu là dễ ghét làm lá chắn để hắn thực hiện hành vi bạo lực sắp tới.
Không nói không rằng, Felix xong việc lấy lại tỉnh táo thì đột nhiên ăn ngay một cú búng trán kêu tiếng "cốc" rõ to khiến phải hét lên thảm thiết.
Tất An cũng chỉ vừa ngắm nghía ra ngoài hàng cửa sổ lớn, bất chợt nghe tiếng hét làm cho giật mình rớt tim ra ngoài một phen nên đổi tầm nhìn sang người phía trước là Felix.
Ban đầu anh chẳng rõ ràng tình huống này nhưng khi nhìn sang thằng đệ cười như điên còn cậu bé lại ôm trán mặc kệ cơn đau mà quay ra chửi bới đối phương.
Nhiêu đây cũng đủ tóm tắt sự việc trong cái đầu đầy dấu hỏi chấm của anh.
Kì lạ ở chỗ, anh thấy giận thằng đệ cho dù trước đây không mấy như vậy, hầu hết toàn là anh sẽ bình thản xin lỗi hộ cho hắn.
Hôm nay trời đổi hướng gió, anh muốn đấm vào mặt thằng đệ trời đánh này.
Anh thực hiện đan xen giữa hai việc nên làm, một là xoa dịu tinh thần của Felix, hai là tỏa luồn sát khí muốn giết người đâm trực diện trong vô hình thẳng đến mục tiêu là Vô Cứu.
- Ôi mẹ ơi... - Felix tròn mắt hơi run rẩy trước sát khí đáng sợ này, nhưng vì không muốn chiến tranh tình huynh đệ bùng nổ, cậu đành phải bám lấy hai ngón tay dài gầy gò kéo đến khu tập trung.
Thấy cậu chủ động giải quyết như vậy, họ cũng chẳng so đo với nhau ngược lại còn mặc kệ cho đối phương lôi đi.
Xem như đệ đã lập công lớn.
Ừ, huynh cũng đã lập công phụ.
Sau cùng, chúng ta hời nhất chứ ai.
-Ngoài lề-
('-﹏-';) ... Giờ tôi mới có hứng viết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com