②⑦
Felix giơ tay phủi vài cọng tóc nhỏ xíu bám trên da làm ngứa ngáy, song mới nhận ra đã bị chúng bám quanh mũ trùm đầu cộng thêm cậu không thích như vậy lắm vì trông thật khó chịu nên đành thở dài, nghĩ chỉ còn cách duy nhất là xin phép sử dụng phòng tắm và mượn đồ của ai đó...
Cậu vừa xoay mặt ra sau thì bất ngờ ập trúng vải mềm, ngớ ra mới biết đó là quần áo được gấp cẩn thận nằm trên tay Bạch Vệ.
Trước khi cậu nói gì, anh lập tức cắt ngang: "Chắc hẳn cậu thấy khó chịu nhỉ? Nào, mau đi tắm đi và yên tâm về quần áo vì chúng rộng hơn có chút thôi".
Tiếp sau kết thúc lòng thành, anh nở nụ cười thường lệ trước gương mặt ngơ ngác của người đang thờ thẫn trên ghế.
Sao anh ta biết hay vậy? Mình che giấu chưa đủ tốt hả?
Nghĩ mãi chẳng lấy ra được câu trả lời cho tính chu đáo vô cùng nhiệt tình hết sức của anh, Felix chỉ biết cười ngượng đưa tay nhận lấy quần áo, chậm rãi rời khỏi ghế rồi chạy ngay vào phòng tắm vì trước đây cậu đã từng ở đây một thời gian ngắn đủ để ghi nhớ tất cả vị trí của các phòng.
Anh hướng đôi mắt yêu chiều theo hình bóng vội vàng ấy không khỏi muốn xoa đầu người nọ, định trở về làm việc khác, bỗng bên tai truyền đến một âm thanh cực nhỏ: "Chết thật, anh ấy nhận ra lúc nào vậy?"
Ban đầu chẳng hiểu đang bất mãn về việc gì, nhưng cho đến khi suy nghĩ lại chuyện vừa xảy ra mới thông suốt, miệng không tự chủ khẽ mỉm cười lần nữa rồi ngó lơ quanh chỗ khác để đi dọn dẹp sạch sẽ những sợi tóc hồng hào tội nghiệp dưới sàn.
"Cạch!"
Cửa ra vào đóng mạnh, tiếng động vang khá lớn, Tất An khỏi cần phải ngẩng mặt cũng đủ nhận ra thái độ của kẻ nào, đệ đệ cục súc chứ ai và thêm phần nữa chính là chẳng có ai lại tùy tiện mở cửa phòng người khác ngoài chủ nhân của nó.
- Đệ về rồi, Felix về rồi hả? - Vô Cứu ngó quanh thấy sự trống vắng còn mỗi một Tất An, có chút buồn trên mặt.
- Vẫn chưa, em ấy còn trong phòng tắm. - Tất An thở dài, chỉ tay.
Hắn gật đầu như đã hiểu, ai lường trước được Felix lại xong nhanh hơn hắn nghĩ.
Vừa lúc Vô Cứu nhìn theo cái chỉ tay của huynh, vô tình thấy cậu bước ra từ bên trong rồi đóng cửa nhẹ nhàng bằng một tay, tay còn lại cầm khăn lau mái tóc ngắn ướt sũng. Trên người đều được lau khô sạch sẽ, chẳng thấy giọt nước nào rơi rải ở da, trông có lẽ không ưa cảm giác bị ướt là thật, về phần quần áo hơi rộng một chút nhưng chung quy vẫn thấy rất đáng yêu.
Felix mải mê chú tâm việc lau tóc nên tầm nhìn hoàn toàn bị bao phủ bởi khăn, tất nhiên nào biết sự hiện diện của hắn tại đây, thản nhiên bước chân tới chỗ ghế sofa để ngồi.
"Bụp!"
Trán va chạm một cái vào thứ vật thể lạ làm cậu lùi lại một bước, ngỡ rằng đã chắc chắn đi đúng hướng tới chỗ đó nhưng mà sao nó... sai sai vậy.
Felix đành ngẩng mặt lên kiểm tra, bỗng bắt gặp một cái nhìn nhăn nhó hết sức quen thuộc rơi xuống cậu. Ra là Vô Cứu về rồi.
- Chào nhé. - Cậu mỉm cười vô tư nhìn hắn như thể chưa có chuyện chi xảy ra, lén lút nhích sang chỗ ghế.
Vô Cứu không để ý đến vẻ mặt cậu, chủ yếu là bắt quả tang cái hành động lén lút kia, thản nhiên vươn tay đẩy cậu xuống ghế, trước sự ngỡ ngàng trên gương mặt nọ, hắn mở cái tủ nhỏ đặt bên cạnh lấy ra máy sấy.
Felix chỉ nhìn chằm chằm chưa kịp nói thì đã bị chen ngang: "Ngươi xoay cái đầu lại đây nhanh".
- À ừm. - Cậu phút chốc đã quên đi lời cần nói, ngoan ngoãn đưa lưng về phía hắn.
Vô Cứu bật máy sấy đưa lên đỉnh đầu, từ tốn chạm vào tóc một cách nâng niu rồi vừa làm vừa nghĩ ngợi vài thứ khi ánh mắt rơi trên người cậu, cứ vậy mà tạo nên sự im lặng khá ngượng ngùng dành cho Felix.
- Vô Cứu, nhìn tóc mới của tôi đẹp chưa? Tất An làm hết đó!
- Không.
... Nhất nhiết phải thẳng thắn thế sao? Biết trước như vậy, mình chẳng phải lên tiếng.
Lần nữa, hai con người chìm vào lặng im dưới cơn gió dịu nhẹ vui đùa ở phía cửa sổ mở toang. Âm thanh của máy sấy cứ như tiếng nói thay cho họ, bởi chúng ồn ào. Giống những lúc cậu và hắn gặp nhau vậy, chó với mèo làm ầm mọi lúc nhưng sau cùng vì không muốn tạo khoảng cách giữa hai bên nên ngại ngùng nói nhỏ hoặc lắp bắp hai từ xin lỗi nhau.
Áo khá rộng khi được mặc vào người cậu, dễ dàng trông thấy phần gáy chỉ đơn giản bằng cái liếc ở trên, biểu hiện rõ nhất chính là lúc tới lượt làm khô chỗ ấy, đành phải vuốt vuốt đống tóc đó mới phát hiện ra.
Mảng màu hồng nhạt vây quanh ở ngang vai, cổ. Đặc biệt có chút đậm nổi bật ở gáy.
Hắn ngước xuống nhìn chằm chằm một lúc, cho đến khi Felix có liếc qua nhìn thì lại bày đặt tỏ ra chẳng quan tâm gì nhưng thực chất trong lòng muốn cạp một miếng cực sâu ở chỗ đó mới thôi. Rồi hắn trở về chủ đề ban nãy, sau khi tắt máy sấy đi, không gian trở nên im ắng chỉ còn cơn gió đu đưa như sự thúc giục vô hình đến hai con người nhạt nhẽo này.
Felix căng thẳng bởi bầu không khí tĩnh lặng thế này, nói đúng ra là khá ngượng ngùng vì lần đầu hai người chẳng chó với mèo như thường ngày. Bất đắc dĩ phải tự thân bắt đầu cuộc trò chuyện khác nhưng đối phương lại nhanh hơn một bước.
- Tóc ướt chẳng ưa nhìn gì, như thế này mới đúng chứ.
Vừa lúc hắn nói xong câu này, Felix thực sự nghe thấy tiếng tim đập thình thịch hoảng loạn trong lòng, bên cạnh đó đôi má cũng bất giác không kiềm được rung động liền đỏ dần.
- À ừm... đúng vậy....
Trời ạ, ai đó tát nước vào tôi đi, như này đã nóng quá rồi.
Cậu quả thật suýt nữa đã gục ngã bởi lời ngắn gọn đầy hàm ý đó nhưng vẫn phải cố gắng giữ tỉnh táo và cực kì bình tĩnh để ứng xử phù hợp nên vội chuyển chủ đề để quên đi nhanh chóng chuyện này.
- Mà... ban nãy ngài đi đâu đấy?
Vô Cứu cất máy sấy vào tủ nhỏ, rồi đứng thẳng người khoanh tay đáp: "Nói chuyện với Joseph".
- Ngài không gây khó dễ đấy chứ...?
- Xé to làm gì khi ngươi đã bỏ qua rồi, người ta cũng xin lỗi bằng cách cho trận thắng rồi còn muốn gây chuyện gì nữa đây? - Hắn nhanh chóng tuôn một tràn còn mang theo cái thở dài ngay sau đó.
Felix nghe vậy, chỉ biết gật đầu như đã rõ.
Cùng lúc đó, Tất An bận rộn xong xuôi cũng đã quay lại.
...
Felix ăn nằm ở nhà hai anh em nhà kia xong mới bò lết về khu vực Kẻ Sống Sót, mở cửa chính bước vào thấy mọi người tụ bốn tụ năm bàn tán xôn xao về vấn đề gì đó, ai cũng mang vẻ háo hức cười đùa với nhau. Có thể xem như chuyện ấy không nghiêm trọng lắm, cậu thở phào nhẹ nhõm vì cứ tưởng quý cô sơn ca kia lại ép người quá đáng, vốn tò mò nên tiến tới đứng giữa trung tâm đám đông để nghe ngóng tất cả chủ đề đang sôi nổi.
Bỗng dưng bên vai xuất hiện tác động vật lí bởi tay, Felix giật mình vội đảo mắt ra phía sau thì nhìn thấy hai người bạn Mike và Edgar, nhân cơ hội liền thắc mắc: "Mọi người có chuyện gì à?"
Mike chớp chớp mắt làm vẻ ngạc nhiên, đáp: "Hể? Cậu không biết sắp tới là ngày gì sao?"
Felix dĩ nhiên không biết, lắc đầu.
Edgar khoanh tay nhìn sang đám đông nói: "Pocky Day ấy, có game nhỏ cho mọi người thỏa sức chơi đó là trò hai người cắn bánh Pocky ở hai đầu cho đến khi hết hoàn toàn mới thôi."
Mike góp thêm: "Nhưng ai dứt môi ra khỏi bánh trước là bị người còn lại phạt á."
Felix thử tưởng tượng rồi à một tiếng, rồi lại nói: "Thế có nghĩa là phải chạm môi luôn rồi, phù hợp cho người có bồ quá rồi."
Cả hai người kia dĩ nhiên tiếp thu ý kiến của cậu, đều không có nói gì, chỉ cùng nhau gật đầu tán thành.
Tiếp theo đó, cậu tạm biệt hai người anh em với lí do còn vài việc khác cần làm nên vừa nói xong đã đi thẳng đến khu giặt giũ, đến nơi liền đặt áo choàng lấm lem nhiều vết bẩn khác nhau vào trong máy, tâm hồn rảnh rỗi nên kiếm trò vui bằng cách vu vơ nghĩ ngợi những thứ linh tinh song đột nhiên nảy lên một dòng suy nghĩ về họ.
Liệu họ có biết ngày đó?
17-11-2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com