Món quà (3)
- Hửm?
Cơ thể Patricia tự dưng ngừng chuyển động, nó không phải là khả năng quái dị gì từ phía thợ săn mà nó xuất phát từ chính phản xạ vốn có của cơ thể cô. Cô thầm cảm ơn vì điều đó, nếu không thì cổ sẽ có ngay một vết thương trước lưỡi dao từ cây chiết phiến chỉ cách vỏn vẹn đúng 1cm.
- Thay vì động thủ kiểu này thì cô có thể ngỏ lời một tiếng được mà. Còn nếu muốn quay lại cuộc đi săn hiện tại của bản thân thì bây giờ tôi chạy cũng đủ kịp đấy
Patricia đáp trả lại bằng cách đưa cái sọ khỉ giờ sắp tích đủ 3 lời nguyền trong nó. Michiko biết bây giờ đả động đến cũng chả ra được kết quả gì tốt đẹp. Cô trở về hình dạng một nàng Geisha xinh đẹp và duyên dáng trong bộ Kimono rồi lại đưa tấm lưng quay về phía Patricia.
...
- Lại im lặng nữa à, đừng khiến sự việc kéo dài dòng vậy. Dù cái khu vực này có thể nhưng bây giờ để cô có mà có thể tìm được á thì chắc cô bé kia đã bước qua cổng mất rồi. Bản thân cô cũng tự biết là mình không hề có bổ trợ dịch chuyển cũng như đống bướm kia sẽ chẳng đủ mà.
Patricia vẫn vậy, vẫn luôn là một trong những cô gái có cá tính mạnh mẽ dù trước mặt có là một thợ săn dày dặn kinh nghiệm. Một lần nữa lời nói của cô lại động đến những cảm xúc đang rối lên trong của nàng Geisha.
...
...
- Nếu ngươi muốn vậy thì không còn cách nào khác. Ta...
"Xoạch!"
"Tu!!!!!!!!!!"
Chiếc máy cuối cùng đã kêu lên, song song âm thanh đó chính là tiếng còi âm ĩ khắp khu vực thông báo hai chiếc cổng thoát đã có thể mở được. Nhưng Helena lại không muốn mọi thứ kết thúc nhanh như vậy được, nỗi lòng hiện tại của cô đang là thứ níu kéo mong muốn ở lại đây thêm chút nữa. Nhưng liệu sự chờ đợi này có được đáp trả một cách xứng đáng không? Dù cô biết thợ săn trong trận đấu này là ai, nhưng thế trận nãy giờ đã khiến cô đứng trước ranh giới của hai thứ "Rời" hoặc "Gặp".
"Mình thật sự nên làm gì lúc này?"
[CỔNG THOÁT ĐÃ MỞ]
Thông báo đồng đội, người gửi chính là Mike. Cô đã suy nghĩ lâu vậy sao? Lâu đến nỗi mà một người mở cổng như Mike cũng có thể hoàn thành việc đó. Cô thờ dài, những bước chân đầu tiên sau chiếc máy cuối cùng bắt đầu nhịp nhàng tiến về phía trước. Cô gõ gậy, di chuyển nhanh hết cỡ để tới cánh cổng, nơi mà những người đồng đội của cô có thể đang chờ đợi hoặc đã đi mất rồi.
"Chắc...phải để lần sau vậy."
Chỉ còn chừng vài bước chân nữa, cô sẽ gặp ngay Mike - người đang vui vẻ vẫy tay không ngừng. Cuộc chiến này đã đến hồi kết rồi
"Vù!!!"
Một âm thanh kì lạ phát ra ở ngay sau lưng cô. Không cần quay lại để biết đó là gì, Helena vẫn đoán được đó thực sự là ai thông qua trái tim đang đập thình thịch liên hồi giống như cảnh báo cô hãy chạy thoát nhanh lên. Cô sẽ lấy hết sức bình sinh còn sót lại để chạy thoát qua cánh cổng u? Không! Ngược lại, cô đặt mạnh cây cậy của mình xuống, cơ thể di chuyển đột nhiên dừng lại. Hành động đó đã khiến hai người đồng đội của cô là Mike và Kevin bất ngờ, họ chưa kịp hỏi cô đại loại như "Tại sao lại dừng vậy Helena?" hay " Chạy ngay đi chứ?" mà lại vào thế sẵn sàng đối mặt với thứ nguy hiểm ở đằng sau cô bé mù kia.
Một cánh tay với đầy móng vuốt nhọn hoắt đặt lên vai cô, kèm theo đó là sát khí hùn hụt lan tỏa khiến ai cũng phải một lần khiếp sợ, Mike và Kevin vẫn cảm nhận được điều đó dù đang đứng xa sự hiện diện của "nàng" bát nhã trước mặt.
- Mike! Cậu thủ sẵn bom đất trong người đi, dù quý cô Helena có ngã xuống thì chúng ta vẫn có thể câu giờ và giải cứu được.
- Khỏi phải nhắc, bóng đất hay tuyết đều trong tay tôi hết rồi.
Một cuộc chiến lại tiếp tục nổ ra.
- Khoan đã.
Nhưng cũng có thể là trận chiến đầu tiên kết thúc nhất. Đứng giữa hai chiến tuyến đó không ai khác là Patricia. Bộ mặt bất ngờ một lần nữa lại trưng ra từ phía hai chàng trai. Dám nghĩ bây giờ cả hai đang cố tìm ra nguyên nhân cho câu hỏi "Tại sao Patricia lại làm vậy?".
- Cô làm gì vậy hả?
À, Kevin đã nói rồi. Vậy chàng cao bồi của chúng ta sẽ nhận lại được gì từ câu hỏi đó. Không gì cả, hoặc nói đỡ hơn thì nhận vài "quả bơ" từ phía Patricia mà thôi. Cô chẳng bận tâm gì đến thắc mắc của Kevin mà lập tức xách tai của hắn lôi ra ngoài cổng.
- Chúng tôi rời đi đây, coi như cho cả hai riêng tư.
Cả ba rời đi (và trước khi ba cái bóng khuất dần là tiếng hét thất thanh vì đau tai của Kevin). Bây giờ nhà thờ đỏ này chỉ còn lại hai người. Một thợ săn, một kẻ sống sót. Sự riêng tư này một phần nào đó đã khiến hai người cảm thấy hơi ngại ngại. Người ngại nhất có vẻ là Michiko, cô không ngờ mình lại phải gặp Helena trong hình dạng bát nhã. Liệu em ấy có cảm thấy sợ hãi với sự xuất hiện này không.
Phía Helena thì lại không nghĩa như vậy, cô đoán đã trước được thợ săn trong trận là ai cũng như chứng kiến được hình dạng bát nhã của Michiko biết bao nhiêu lần rồi nên coi điều đó là chuyện bình thường. Chỉ là bây giờ mới gặp khiến cô không biết nên mở lời bằng một vấn đề như thế nào. Cả hai giữ cho không gian hiện tại tĩnh lặng một hồi dài và rồi...người phá đi bầu không khí tưởng chừng chả có động tĩnh đó chính là Michiko.
- Thứ em cầm trên tay là gì vậy?
- Ah!
Chị ấy để ý nó sao? Helena nghĩ vậy. Cô rất muốn trả lời ngay, song vẫn không dám mở miệng nói một lời nào. Cô không biết rằng sự ửng hồng xuất hiện trên gò má của cô đã thay câu trả lời dành cho Michiko. Nàng Geisha lại tiếp túc nối tiếp chuỗi hội thoại bằng một câu khác.
- Chị...chị cũng có cái này cho em. Nhưng mà...
Nói rồi, bàn tay của Michiko nắm vào bàn tay của Helena rồi dắt đi.
- Hãy đi theo chị.
Sự việc diễn ra quá nhanh khiến Helena không thoát khỏi được sự ngạc nhiên. Cô chỉ còn đành đi theo Michiko. Vì sợ không theo kịp, nàng Geisha cũng biết tiết chế tốc độ của mình lại, vừa đủ để cô be kia có thể theo kịp cũng như cả phần cây gậy kia nữa. Nếu mà ngã thì cô sẽ trách bản thân vì đi quá nhanh mất. Họ đi, đi mãi, để rồi nơi dừng chân của họ là một nơi khá là quen thuộc. Nhỏ hơn cả cái khu vực nhà thờ đỏ này nữa. Đó chính là tầng hầm.
- Chúng ta tới nơi rồi.
- Michiko, chị dắt tới đây để làm gì thế?
Cô vẫn chưa hiểu mục đích của nàng Geisha là gì.
- Dù có hai ta, chị vẫn không thoải mái lắm nếu làm điều đó giữa thanh niên bạch nhật. Nên là chị mới dắt hai chúng ta tới đây. Vừa riêng tư lại kín đáo. Và còn để...đưa món quà này cho em
Nói rồi, cô đưa một chiếc hộp mà mình móc bên hông từ lúc vào trận tới giờ. Helena đón nhận món quà ấy, cô mở cái hộp ra rồi dùng tay mình rờ vô để biết thứ đó là gì. Vải, nó rất dài, mà không. Nói chính xác hơn thì đó là...
- Đây là...
- Một bộ đồ. Nó trông rất hợp với em nên chị đã tích góp và...em biết rồi đấy.
Michiko có một phần buồn lòng vì Helena không thể nhìn rõ được màu sắc cũng như kích thước bộ đồ như thế nào. Nhưng chỉ cần cái mỉm cười nhẹ nhàng kia cũng đủ để lấp kín những điều đó trong lòng cô rồi.
- Không ngờ chúng ta lại giống nhau vậy.
- Hửm?
Đặt nhẹ món quà mà nàng Geisha kia tặng, Helena cầm lấy cái hộp mà bản thân cô cũng mang nãy giờ. Cô chìa về phía Michiko và nói:
- Em cũng vậy, em cũng có thứ muốn tặng cho chị. Và giống như chị nói, nó rất hợp với chị đấy Michiko.
Cảm xúc của Michiko y hệt như cảm xúc nhận quà ban nãy của Helena vậy. Không để người đối diện chờ lâu, cô lập tức mở nắp hộp ra. Một bộ kimono với với họa tiết đẹp đẽ cùng với đường may tuyệt vời đã để lại ấn tượng đầu tiên khá tốt trong mắt Michiko. "Mai mùa đông" đó chính là tên của bộ kimono này.
- Em thực sự tặng chị bộ đồ này sao?
- Em cũng đã tích góp được một thời gian rồi. Vậy nên...em muốn nó được tôn vẻ đẹp thật sự khi về đúng với người thực sự nên mặc nó. Và đó là chị đấy.
- Thiệt tình, em đâu cần phải làm vậy.
Miệng thì nói thế, nhưng Michiko lại vui mừng đến mức phải che mặt lại bằng cây chiết phiến của mình. Helena không thể thấy được gương mặt vui sướng đó, nhưng thông qua lời nói, cô cũng đoán được phần nào thông qua lời nói vui tươi từ nàng Geisha trước mặt mình
...
"Mình muốn chị ấy..."
"Mình muốn em ấy..."
- Liệu em/chị có thể mặc bộ đồ đó ngay lúc này được chứ?
Hả?
Đồng thanh nói ra, để rồi cả hai cùng đỏ mặt. Cả hai tự nhủ bản thân tại sao lại muốn thay đồ ở một nơi như vậy chứ? Có dở hơi không vậy trời.
...
- Nếu em muốn thì...
Michiko cầm bộ đồ lên, rồi di chuyển ra phần tường trong hầm, một nơi đủ để ngăn cách cả hai phải nhìn thấy nhau. Helena cũng chả phải chần chờ gì, cô cầm bộ đồ "Du xuân" rồi bắt đầu thay bộ đồ hiện tại ra. Dù biết là không nhìn được, nhưng tưởng tượng cái cảnh Michiko đang thay bộ kimono mình tặng và lộ những đường nét của cơ thể khiến Helena không sao mà tập trung mặc cho xong bộ đồ được. Michiko cũng chả khá khẩm hơn là bao, một người từng thành thục cách mặc một bộ kimono bỗng nhiên lại lớ ngớ như người mới bắt đầu tập mặc vậy. Cách đúng một bức tường chính là hình ảnh người con gái cô để ý đang mặc bộ đồ mà mình tặng thì sao mà cô bình tĩnh mà mặc nhanh gọn được chứ? Tưởng "Buổi thay đồ" này sẽ diễn ra nhanh gọn thôi nhưng nó lại ngốn thời gian cả hai tận gần 30 phút.
- Em...em xong rồi.
- Chị...chị cũng xong rồi
Michiko bước ra. Ngắm nhìn sự dễ thương toát ra từ cô gái nhỏ trong trang phục "Du xuân".
- Em...em thật dễ thương trong bộ đồ đó đấy Helena.
- Cả chị cũng xinh đẹp trong bộ kimono vậy, Michiko. Dù em không thể chiêm ngưỡng trọn vẹn, nhưng thông qua người kể là cô Nightingale, em đoán nó cực kì phù hợp với chị lúc này.
Cả hai vui vẻ khi nhận xét bộ đồ của nhau. Quả nhiên kết thúc như vậy cũng không hề tệ một chút nào. Ngược lại, thời gian đó còn khiến cả hai hiểu nhau hơn nữa chứ.
- Cảm ơn em, Helena.
- Em cảm ơn chị nhiều lắm, Michiko.
- Oh~~! Trang phục đẹp đấy. Nhưng ban nãy tôi đâu thấy cô mặc bộ Kimono đó đâu.
- Nó là một câu chuyện dài, Jack. Anh không cần để tâm đâu.
- Vậy sao? Nhưng xem ra điều này khiến cô trông tươi tắn hơn hẳn nhỉ?
Phán đoán của gã đồ tể trong sương mù không hề có căn cứ, mà nó xuất phá từ chính gương mặt đang rạng rỡ nụ cười trên môi của nàng Geisha. Một nụ cười mà so với Jack là xinh đẹp nhất từ trước tới giờ.
- Có lẽ là vậy thật
(Hết chươn.....à chưa chưa chưa, còn cái này, kéo xuống đi)
- TẠI SAO KÉO TAI TÔI MẠNH VẬY HẢ PATRICIA!? ĐAU ĐIẾNG CHẾT ĐI ĐƯỢC.
-...
- NÀY! TRẢ LỜI TÔI ĐI TRƯỚC.
- Không phải chuyện của anh. Tôi đi đây.
Patricia rời đi, để lại Mike còn đang bối rối sau cuộc đối thoại hồi nãy. Dù rất muốn an ủi cho Kevin, song an ủi như thế nào lại là chuyện khác. Để rồi cuối cùng, cậu vội vàng bỏ chạy đi. Một mình Kevin nơi đây.
- SAO DẠO NÀY TÔI LUÔN BỊ HÀNH HẠ VẬY CHỨ?
( Tôi thích thế.)
====================================================
My story is written by me, not you.
Bonus: không liên quan nhưng vẽ bởi tôi (mong đừng mang đi đâu hay re-up, xin cảm ơn)
Ngày tốt lành
Mọi người có thích Yu-gi-oh! không? Nếu có thì đó là lá bài nào? Cá nhân tôi thích những lá bài liên quan đến Fleurdelis.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com