Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ốm (3)

      "Cốc cốc! "
      Tiếng gõ cửa phòng, có vẻ ai đó ở bên ngoài muốn gọi Helena ở bên trong khiến cô bé mở đôi mắt thức giấc sau giấc ngủ của mình.
       - Helena, là chị đây.
       Giọng của Emily Dyer, Helena với tay lấy cây gậy dò đường của mình ở bên cạnh giường rồi đập đập xuống đất để dẫn tới chỗ cánh cửa, vặn tay nắm của cửa.
       - Trông em có vẻ ổn hơn rồi nhỉ?
       Vì đôi mắt bị mù nên Helena không thể nào nhìn thấy được những nét lo lắng được lộ rõ trên khuôn mặt của vị nữ bác sĩ kia, thậm chí mới sáng sớm Emily đã lao nhanh vào phòng bếp, nấu cho Helena một bát cháo rồi bản thân tự mang đến tận phòng cô.
        - Em nghĩ là em ổn rồi ạ, cơ thể không còn cảm thấy lạnh ngắt hay mệt mỏi như hôm qua nữa.
        Chính Helena cũng cảm thấy bất ngờ, tưởng rằng cơn sốt này có thể kéo dài tới tận ngày mai hoặc tận mốt, đâu ngờ rằng nó sẽ kết thúc và chính buổi sáng này đâu. Chẳng lẽ...
        - Chị có nấu cho em một bát cháo, để chị đút cho em ăn ha.
        - Dạ thôi chị, em có thể...
        - Nhiệm vụ của một bác sĩ là chăm sóc tận tình cho bệnh nhân mà, không sao đâu.
        Chưa kịp nói xong lời từ chối của bản thân, Helena đã bị Emily thúc giục quay lại giường của mình để nghỉ ngơi, còn cô bác sĩ lấy cái ghế duy nhất trong phòng ngồi lên đó, thổi cháo cho bớt nóng và đút cho Helena ăn.
        - Cảm ơn tô cháo của chị ạ, nó ngon lắm.
        - Vậy à.
        Được khen về tay nghề nấu nướng thế nào khiến cho Emily mỉm cười tươi lên. Sau bữa ăn, hai chị em cùng nhau nói đủ thứ chuyện trước khi họ bước vào trang viên cũng như về những kinh nghiệm của đàn chị đi trước như Emily truyền lại cho đàn em là Helena về những gì cần biết trong cái trang viên này.
        - Em nghĩ nốt hôm nay nữa là mai có thể than gia lại được trận đấu rồi.
        - Thật sao, vậy là em có thể gặp...
        - Gặp...ai cơ?
        Emily thắc mắc trước lời nói đang trôi chảy bỗng nhiên dừng đột ngột một cách kì lạ. Helena cũng cảm nhận được việc lời nói của mình khá là lạ nên đột ngột bẻ lái sang chủ đề khác chỉ bằng một câu "Dạ không có gì đâu chị, mình nói chuyện khác nhé?" làm Emily cảm thấy khó hiểu nhưng cũng thôi. Mãi say sưa nói chuyện nên Emily đã quên mất lịch tham gia trận đấu của mình.
        - Emily,...hộc....hộc... cô sắp trễ giờ rồi này...hộc...hộc...
        Vị luật sư răng thỏ phải chạy hết hơi tới kêu Emily về lịch đấu hôm nay khiến cô bác sĩ cuống cuồng lên, cô vội vàng chào tạm biệt Helena rồi rời khỏi phòng và chạy một mạch, xém nữa vấp té trên hành lang đi đến phòng chờ.
        Căn phòng lại về trạng thái im ắng của nó, chỉ có một người ở đó mà thôi. Helena liền nằm xuống, đôi mắt mù loà nhìn vào khoảng không vô tận đối diện trần nhà, nghĩ ngợi về những gì xảy ra trong sự lơ mơ làng màng giấc ngủ của mình.        
        "Giọng hát đó...chẳng lẽ mình nằm mơ?"

(Ngày hôm sau)
        Thay xong từ bộ đồ ngủ sang bộ, đồng phục mặc hằng ngày. Với cái tay lấy cái mũ xô xanh lam ở trên bàn, Helena nở nụ cười vui tươi và hăng hái mở cửa phòng mình. Sức khoẻ cô đã ổn định trở lại, giờ cô có thể tham gia trận đấu được rồi. 
        - Helena! Cậu khoẻ lại rồi!
       Vừa thấy bóng dáng của Helena, Emma nhanh chóng nhào tới ôm cô khiếm Helena xém nữa mất đà mà ngã người về phía sau. Không chỉ thế, những gương mặt khác như chàng tiên tri Eli Clark, nữ điều phối viên mạnh mẽ Martha Behamfil, chàng trai may mắn Lucky,...liền vui vẻ khi tới cô, ai cũng lại gần và đứng xung quanh đồng thời hỏi thăm về sức khoẻ của cô. Và như thường lệ, chỉ có mỗi Aesop Carl vẫn là người không để ý gì cả.
        - Chúng ta bắt đầu lịch thi đấu hôm nay thôi.
        Nightingale tới tận nơi thông báo cho tất cả người sống sót biết. Ai nấy nghe xong về lịch trình liền nhanh chóng bước chân về phía phòng chờ của mình.
       
(Tại phòng chờ của Helena)
        Đây là trận đấu đầu tiên trong ngày của tôi sau khi đã thoát khỏi căn bệnh sốt của mình. Hiện tại tổ đội bốn người sống sót gồm có: Fiona Gilman, một nữ chủ tế của một tín ngưỡng nào đó, vì tôi được nghe chị Emily kể lại rằng Fiona có thể tạo ra những cánh cổng để rút ngắn khoảng cách di chuyển lại, nghe có vẻ tiện nhỉ.  Kế đến là con người quen thuộc đã sát cánh cùng tôi tại trận đấu đầu tiên khi mới bước vào trang viên này: Naib Subedar! Anh lính thuê đang thực hiện vài động tác sức khoẻ đơn giản như vươn vai và xoay nhẹ cánh tay, kèm theo đó là một nụ cười nhe răng như thể hiện sự đắc ý không hề sợ hãi trước kẻ thợ săn đang ở sau bức màn che kia. Cuối cùng, người đồng đội ghép trận đầu tiên mà bản thân tôi cảm thấy là ít giao tiếp nhất hoặc gần như không nói một lời nào từ lúc gặp nhau đến giờ, chính là tẩm liệm sư Aesop Carl, anh ngồi xa cách biệt ba chúng tôi một khoảng cách đủ để tránh giao tiếp, đôi bàn tay  đeo găng đang sắp xếp lại những món đồ trang điểm trong cái hộp của mình.  Dù gì cũng là đồng đội trong trận này, tôi nên nói đôi lời gì đó với Aesop một chút chứ.
        - Cùng cố gắng nhé Aesop.
        Tôi đi tới và chìa bàn tay của mình ra, đây quả là một cách giao tiếp đơn giản và quen thuộc nhỉ... Thế nhưng.
        - Xin lỗi, tôi không quen bắt tay với người sống.
        Nói thẳng một câu lạnh nhạt xong, Aesop lấy tay di chuyển cái ghế ra xa thêm chút như muốn né tránh trong việc giao tiếp lời nói hiện tại với tôi, làm tôi một phần trong lòng có một chút buồn bã, nên tôi nhanh chóng quay lại cái ghế ngồi chờ của mình.
        - Em đừng buồn, đó là đặc thù công việc của cậu ấy nên giao tiếp mới như vậy._Fiona an ủi tôi. 
        "RẮC! "

(Tại khu vực Làng ven hồ)
       - Ờm...Aesop này...
       - Làm ơn đừng cử động.
       Chuyện là vậy, khi Helena đang tập trung giải máy trên một con tàu đắm thì cô nghe tiếng bước chân của kẻ sống sót tới đây, nhưng khi lại gần thì cô mới biết được đó lại là Aesop đâu, và anh ta đã nhìn khuôn mặt cô cũng gần được phút rồi.
      - Xong rồi.
     Nói thẳng một câu xong, Aesop liền nhanh chóng rời đi, để lại cho Helena không biết là bao nhiêu câu hỏi đang bay lượn trong bộ não của cô. Nhưng thôi chuyện đó để sau, bản thân phải hoàn thành xong công việc hiện tại cái đã.
      "Ting!"
      "Xong một máy rồi, giờ đi kiếm cái máy tiếp theo thôi."
      Cô đập nhè nhẹ cây gậy của mình để lắng nghe tìm đường, khi sắp chạy đến một cái máy giải mã khác thì đột nhiên một làn gió "mát lạnh" bay xẹt qua, làm đứt đi hai, ba ngọn tóc ngắn của Helena khiến cô giật mình hoảng sợ. Trong trang viên này, người duy nhất có khả năng tung đòn đánh từ xa bằng những cơn gió này chỉ có một người mà thôi.   
      - Tìm thấy đứa giải mã chủ lực rồi.
      Jack the ripper! Gã vừa đi nhanh tới, vừa ngâm nga giai điệu nhạc ba lê thiên nga gì gì đó (Ked:thật chứ cái này bản thân Ked cũng bất ngờ). Helena lúc này chỉ biết một điều duy nhất, đó chính là chạy. Cô lúc đầu chắc mẩm rằng bản thân sẽ câu giờ không đủ lâu với cái sức lực yếu ớt này, và quả đúng là như vậy. Trông vòng chưa đầy 45 giây, cô đã gục ngã với những vết thương xuất trên người. Gã đòi tể lập tức treo bóng Helena rồi trói cô lên cái ghế tên lửa, vậy là trận này cô có thể bay trước rồi.  Định gửi thông điệp "tập trung vào giải mã" để mong đồng đội không giải cứu mình thì một dòng chất lỏng đen nào đó đang chảy và bao trùm lên khắp cơ thể cũng như cái ghế tên lửa đó. Helena chưa kịp định hình sự việc hiện tại thì cô có cảm giác tư thế ngồi  của mình đã chuyển sang tư thế đứng. Loạng choạng bước tới và đụng trúng người mà đến lần thứ hai cô không khỏi bất ngờ, đó chính là Aesop Carl.
      - Aesop! Anh...
      - Để tôi trị thương
      Anh băng bó lại vết thương cho Helena. Khi thấy đã khoẻ hẳn, Aesop liền thúc Helena nhanh chóng đi chỗ khác và giải mã trước khi Jack tới được chỗ này. Trận đấu lúc sau diễn ra khá là suông sẻ đối với bên kẻ sống sót khi Fiona đã tự gồng mình lôi kéo thợ săn câu giờ giải máy được ba cái mới gục xuống hẳn.
       "Tu!!!! "
       Chưa kịp nghỉ ngơi thì Fiona lại tiếp tục chạy trốn tiếp sau hồi chuông thông báo năm chiếc máy đã được giải mã hoàn tất. Điều này khiến cho Jack cảm thấy một chút khó chịu trong lòng. Gã đồ tể liền lơ đi nữ chủ tế rồi dùng kĩ năng bổ trợ mang tên "dịch chuyển" tới chỗ máy giải cổng.
        Còn về phần Helena, xui xẻo thay khi cái máy giải cổng mà cô định chạy tới để giải mã nó thì một tia sáng cùng những âm thanh đáng sợ khiến cô đứng khựng lại. Trái tim im lặng bỗng nhiên đập thình thịch liên tục lên, gã đồ tể đã đứng ngay trước mặt cô với con mắt đỏ ngầu đầy sự giận dữ. Hắn ta giơ cao những chiếc móng heo à nhầm móng vuốt lên và hạ mạnh tay xuống.
(*ngoài lề: Jack:Nhóc nói móng heo là có ý gì hả Ked?
Ked:.....*đánh trống lảng bằng cách viết tùm lum
Jack:im à, thì ra nhóc chọn cái chết!
Ked:Á!!!!!!!!
*Ked the writer đã lôi kéo thợ săn 60s*)
        - Dừng!!!!
         ...
        Mọi thứ bỗng chốc im lặng, Helena nhận ra chủ nhân của giọng nói này, chủ nhân giọng nói mạnh mẽ không run sợ trước sự nguy hiểm này chính là chàng lính thuê Naib Subedar! Anh đứng đối diện với Jack hiện tại đang trong tư thế chém xuống  và dừng tay gần sát mặt Naib.
        - Naib! Em...
        - Tha cho cô bé này.
        Cầu xin một thợ săn ư? Điều này khiến Helena mở to mắt ngạc nhiên, cô không ngờ rằng chàng lính thuê không bao giờ chịu khuất phục lại đang van xin kẻ thù sao?
        - Naib! Anh làm cái gì vậy?
        - Tha cho cô bé, được chứ Jack?
        Thật kì lạ!? Đó chính là những gì Helena đang nghĩ lúc này, không biết do cảm nhận của cô sau hay thật sự Naib đang nói chuyên tỏ vẻ như khá thân mật vậy.
        - Hừm...tha sao? Anh sẽ tha nếu em đáp ứng anh một chuyện.
        - Chuyện gì cũng được, miễn là anh tha cho cô bé là được.  
        - Vậy..._Jack ghé sát vào gần tai Naib và nói với một âm lượng đủ để cho Helena không nghe được._tối nay em hãy....
        - Gì!!!! Khoan đã!!!!! Nhưng.....
        - Nếu em đáp ứng thì anh sẽ tha cho cô bé này thôi Naib bé nhỏ~~~
        - Anh...tên gian xảo này!!!
        "Họ đang nói gì vậy?"
        Helena cảm thấy bản thân có lẽ đã bị cho ra rìa trong cuộc đối thoại giữa hai con ngươi ở hai phe đối địch trước mặt này. Nếu có thể nhìn được thì Helena đã có thể nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ lên của Naib và hành động gật đầu đồng ý lời yêu cầu của Jack. Gã đồ tể nhanh chóng thay đổi tính tình, hắn vui vẻ ngâm nga giai điệu bài hát nhìn Helena giải mã cổng, mới cách đây vài giây trước còn nổi giận đùng đùng cơ đấy. Đến cả khi thoát cổng Helena vẫn chả hiểu chuyện gì đã xảy ra vừa nãy.
        - Mình đã mong muốn được gặp chị ấy hơn.
        Cô tranh thủ ngồi nghỉ ngơi, uống một ngụm nước để chuẩn bị sức lực cho trận đấu tiếp theo.
        - Lần đầu không gặp thì sẽ gặp nhau lần khác thôi.
        Động viên bản thân xong, cô nhanh chân đi tới căn phòng choè với một niềm hi vọng là vị thợ săn tiếp theo chính là người mà cô rất muốn gặp hôm nay.

        - Đã biết bao nhiêu trận rồi, nhưng tại sao...
        Một mình trong căn phòng chờ, tôi nắm hay bàn tay lại và cúi nhẹ đầu lên đó suy nghĩ. Đã biết bao nhiêu trận đấu trôi qua, thế nhưng người phụ nữ mà Helena muốn gặp lại chẳng hề xuất hiện trong bất cứ trận nào hôm nay của cô cả. Kể cả khi cô hỏi người khác rằng có thể bóng dáng của người mang trang phục kimono đỏ hay không thì tất cả cũng chỉ trả lời chung câu có hai từ "không thấy"
        - Michiko...đâu rồi?
        Sự lo lắng ngay càng dâng lên trong lòng tôi. Chẳng lẽ đó có chuyện gì với cô ấy trong khi tôi đang bị bệnh sao? Và điều đó là gì khiến cho Michiko hôm nay không có mặt ở bất cứ trận đấu nào vậy?
        - Violetta, cô đi nghỉ ngơi chút đi. Trận này cứ để tôi.
        - Cảm ơn anh, Tất An. Nhưng tôi đã hứa với Michiko là sẽ tham gia trong lúc cô ấy bị bệnh rồi.
        - Vậy hãy để tôi giúp cô được chứ? Cô có thể nói lịch trình trận đấu hôm nay của Michiko được mà. Không sao đâu.
        - Vậy làm phiền anh rồi Tất An.
        Sau bức màn che đi thợ săn khỏi tầm nhìn của kẻ sống sót. Tôi nghe thấy hai giọng nói nhẹ nhàng của một người con trai tên là Tất An và người con gái tên là Violetta. Tôi biết Violetta là một nữ thợ săn mang thán hình to lớn và bà có dáng như một con nhện vậy. Còn Tất An thì vừa nãy tôi tham gia trận của anh ta xong, một vị nam nhân sinh cao ráo với mái tóc dài trắng xen lẫn tóc đen, là một người Trung hoa. Mà khoan, họ vừa nói gì cơ!? Tôi rời khỏi chỗ ngồi của mình, di chuyển nhanh đến gần bức màn đó được coi là cấm kị không để cho thợ săn lộ mặt trước kẻ sống sót được. Tôi lấy tay kéo mạnh nó ra, hai vị thợ săn là ma nhện và vô thường lập tức đưa con mắt bất ngờ phía tôi.
       - Michiko...bị sao cơ?

- Còn tiếp -
*Ngoài lề của tác giả:
Hối kinh quá nên mới thức đêm viết xong chap truyện này đây. Mong mọi người thưởng thức và cho tác giả được đi ngủ nhé.   ;-;

Mua được skin sếu cho mama.  TvT

Thực ra bản thân ked mong trúng skin   của Andrew nhưng NE lại cho trúng đến hai lần Ivan. °^°


Nhân phẩm của bot còn tốt hơn của mình.   ;-;

Mọi người dùng thẻ thử skin A cho gì? Ked lấy ánh trăng của Eli nhé.
*chú thích:bản thân không những ume mama Michiko mà ume cả Eli.


Lâu lém mới lấy lại thành tựu của con trai cưng.   ỤwU

Và thật sự thu nhập mùa 11 của ked không có gì hay ho đâu. Chỉ có:
+Mua skin A sếu nhật bản cho mama
+Trúng phụ kiện A của Leo (mà có chơi Leo đâu chứ.   ;-;)
+Dùng thẻ lấy skin A của con trai.
+Trúng Ivan.
+Cái này đặc biệt nhất: TRÚNG ENOSHIMA JUNKO!
Hẹn mọi người ở chap sau. Bái bai.
*nằm đập mặt xuống nệm giường*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com