Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Con thuyền đến Pháp

Cảm giác khó thở nhanh chóng ập đến làm người ta muốn nôn mửa. Joseph nhanh chóng ngồi bật dậy, bước xuống giường. Thân hình của y giữa bóng đêm hơi lảo đảo khi đột ngột thay đổi trọng tâm thân thể làm cho máu không kịp vận chuyển lên não. Việc đầu óc đã phải chịu cảnh thiếu dưỡng khí trong thời gian dài khiến cho não bộ y tiến vào trạng thái quay cuồng và choáng váng.

Ngủ một giấc ngủ vĩnh hằng giữa một căn phòng đầy hoa. Ha, quả nhiên là cách tự sát mỹ miều nhất dành cho một nàng công chúa. Y thầm mỉa mai trong khi chạy ra cửa sổ để bật tung nó ra.

Cách cửa sổ đã bị khóa.

Làm thế nào để tìm ra được một cái chìa khóa phòng bé tẹo lạc giữa cả một rừng hoa đầy ắp đến mức che lấp hết cả bàn ghế thế này? Và chắc chắn đám người hầu này cũng đã "lỡ quên béng đi mất" mà khóa luôn cả cửa chính rồi cho xem. Linh cảm nguy hiểm mãnh liệt đâm vào đầu óc đang nhức buốt vì mùi hoa gay mũi và làm cho nó tỉnh táo hẳn.

Cảm giác cái chết không ngừng rình rập và sẵn sàng nhảy xổ vào, táp chặt lấy cuống họng bất cứ lúc nào thế này... thật sự có thể khiến cho tâm hồn và thể xác của người ta suy kiệt trong một thời gian ngắn. Và điều này chắc hẳn không chỉ xảy đến với y, Joseph nhíu mày.

Cách tự sát mỹ miều nhất dành cho một nàng công chúa. Chắc chắn Marie ở phòng bên kia cũng đang chịu điều tương tự. Y phải nhanh lên.

Trong phòng có hai cái bình sứ, một vài bức tranh, một giường, một tủ đầu giường, một tủ quần áo, hai kệ sách, một bàn làm việc và ba cái ghế. Đa phần bọn chúng đều bị vùi lấp dưới đống hoa hòe này, bình sứ có xô nó xuống đất cũng không vỡ nổi. Người đàn ông tóc trắng nhìn xung quanh, đầu óc không ngừng suy nghĩ. Chưa đầy mười giây sau, y đi từng bước khó khăn đến bên vách tường, gỡ bức tranh treo trên đó xuống, vươn tay lấy luôn giá nến đặt trên bàn.

Nhưng cái ghế bọc kín bằng bông và nhung, không đủ lực, nhưng đầu nhọn của giá nến thì thừa sức phá vỡ cửa kính. Thậm chí trong ngăn tủ cũng có vài thứ đủ nhọn để đập vỡ phần kính, nhưng vấn đề không chỉ đơn giản có thế. Hy vọng y có thể dùng rìa sắt của bức tranh này để phá khung gỗ chặn ngang dọc cửa sổ.

Trán Joseph ứa ra chút mồ hôi vì sức nóng của khí carbonic, miệng y dư lại vị chua còn mũi và cổ họng thì cứ nhói lên từng lần. Đây là một hậu quả khi hít phải quá nhiều thán khí khiến hô hấp bị nhiễm acid.

Y bước lại gần cửa sổ, cầm giá nến mà đâm vào từng ô vuông nhỏ trên đó. Mấy tiếng loảng xoảng vang lên, không khí từ bên ngoài ùa vào, nhưng vẫn chưa đủ. Joseph đưa mũi lại gần, hít thật sâu vài hơi để điều chỉnh lại sự mất cân bằng trong cơ thể. Đoạn, y cầm khung tranh, bắt đầu đập không ngừng vào khung cửa sổ.

Tạ ơn trời đất, dù cho cả thế giới có muốn Joseph chết quách đi cho xong thì vận may vẫn rất từ bi mà an ủi y chút ít. Y là một kẻ quen dùng kiếm, thế cho nên lực tay và khả năng khống chế cánh tay của y mạnh hơn của một người bình thường rất nhiều. Điều này cũng đã giải thích việc y chỉ dùng một bàn tay đã có thể hất văng cả một chậu đầy nước nóng mà lão Arthur cố tình hất vào người Marie mấy hôm trước. Không xét đến quán tính, để làm được việc này mà cổ tay vẫn lành lặn không bong gân hay sưng tấy lên thì rõ là một kì tích.

Tiếng va chạm nặng nề của vật thể với khung gỗ vang lên không dứt. Một lần, hai lần, ba lần,... Trên thái dương của y đã rỉ ra vài giọt mồ hôi, tiếng thở dần trở nên dồn dập. Vận động quá mạnh làm cho yêu cầu dưỡng khí của cơ thể ngày càng mãnh liệt.

Không khí bên ngoài vẫn lùa vào không ngừng, xua đi một chút xíu mùi hoa làm người ta choáng váng cả đầu óc. Cuối cùng, Joseph cắn răng, cầm khung tranh dộng vào cửa sổ một cái thật mạnh.

"Răng rắc..."- Khung gỗ gãy ngang. Tay y nắm chặt nó, dằm đâm vào lòng bàn tay đau nhói nhưng người nọ chẳng mấy bận tâm, y giật mạnh khung cửa sổ về phía sau, bẻ gãy nó.

Joseph phải nhanh hơn nữa, bởi lẽ vẫn còn một người đợi y.

Không kịp suy xét gì thêm, y nhanh chóng cúi người trèo ra ngoài cửa sổ. Những mảnh gỗ bén ngót kéo rách bộ quần áo y đang mặc. Joseph đứng cong người trên cái bồn hoa bằng đá ngay bên dưới cửa sổ, ném khung tranh mình vừa dùng sang phía bên kia. Rồi y lấy đà, cả thân người như cánh chim nhạn giữa trời đêm. Và chỉ trong thoáng chốc, y đã yên vị trên lan can của ban công bên cạnh.

Những giọt máu trên hai bàn tay y chậm rãi rỏ xuống, bên trong còn dính đầy những dằm gỗ. Joseph không mảy may để tâm đến điều đó, cặp mắt màu lam của y sẫm xuống dưới sức nặng của bóng đêm.

Y tiến đến gần cánh cửa ban công, đã thấy Marie đang dùng một đôi giày gót nhọn để đập vỡ cửa kính.

Thấy được y, nàng hơn mở lớn mắt ngạc nhiên một chút rồi nhanh chóng nhoẻn khóe môi, ra hiệu rằng bản thân vẫn ổn. Sau đó, nàng tiếp tục dùng gót giày nhọn hoắc đập vào phần cửa còn sót lại. Sau đó, cả hai cùng dùng phần rìa nhọn của khung tranh để phá vỡ khung cửa sổ.

Và rồi, tựa nàng công chúa đã không cam lòng chết đi giữa biển hoa trong cổ tích, nàng nhấc váy, từ tốn bước ra ngoài.

"Buổi tối tối lành, Joseph thân yêu của ta ơi."- Lồng ngực phập phồng vì hoạt động mạnh, nàng nói như reo.

"Buổi tối tốt lành, Nữ hoàng của tôi."- Y theo thói quen mà đặt tay lên ngực, nói.

Ý vui trong mắt cô gái trước mắt chợt tắt ngấm. Nàng nghiêng người về phía trước, nắm lấy bàn tay rướm máu của y. Dằm gỗ dính đầy trong những vết thương hở miệng, đỏ tấy cả lên. Marie im lặng, hiểu rằng đây là cách nhanh chóng nhất y có thể nghĩ ra để tự cứu lấy bản thân trong tình thế cấp bách.

Dẫu biết là vậy nhưng....

Lòng nàng vẫn có chút gì đó đớn đau.

Nương theo ánh trăng, nàng dùng lại đi vào phòng, đẩy đống hoa sang một bên và lấy từ trong ngăn kéo bàn trang điểm ra một cây nhíp. Nàng cẩn thận gắp từng mẩu dằm nhỏ một ra khỏi vết thương của y.

Sau khi xử lý xong bàn tay phải của y, nàng lại chuyển sang sơ cứu đến bàn tay trái. Rất rõ ràng rằng những vết thương ở nơi này còn nặng hơn. Nhưng may phước là chúng cũng không sâu đến mức phải khâu lại.

Sau khi Marie đã lấy hầu hết dằm ra khỏi tay cho y xong thì cái ngột ngạt bên trong căn phòng cũng đã tản đi gần hết. Cả hai bước vào trong, gom một đống hoa đẩy ra ngoài và cùng nhau ném từng đống, từng đống hoa ra khỏi ban công. Họ cũng chẳng thèm quan tâm xem đám hoa cỏ này sẽ rớt xuống nơi nào, dù sao thì đây cũng là do đám người hầu kia bắt đầu trước.

Loay hoay mãi như vậy, đến tận khi trời đã hửng sáng, Marie mới tìm được chiếc chìa khóa phòng của mình ở dưới gầm tủ. Nàng và y đi thẳng đến chỗ của những y sĩ trong cung.

Khi bàn tay của Joseph được băng bó xong thì trời cũng đã sáng hẳn.

"Chào buổi sáng, công chúa điện hạ, ngài Desaulniers. Các ngài đã sẵn sàng để dong buồm đến Pháp chưa?"- Arthur đứng ngoài cửa, ôn tồn hỏi. Ông ta đến đây từ rất sớm, như thể đã biết chắc y và nàng sẽ không ở trong phòng ngủ vậy. Và khuôn mặt già nua đó, thứ cảm xúc duy nhất mà y có thể nhìn ra được, có chăng chỉ là một chút thất vọng thoáng qua.

"Nhanh chóng đi ăn sáng thôi nào, con thuyền lớn với những tay chèo tài ba nhất đang đợi các ngài."- Người thuộc cấp thân tín của Maria Theresia thúc giục. Sau đó, dừng lại một nhịp, ông lại bổ sung thêm:

"Dù sao thì kẻ bề tôi này vẫn luôn mong những điều tốt đẹp nhất sẽ xảy đến với các ngài mà."

Cứ y như lời thoại ám rủa của con quạ vậy, vừa quái dị lại vừa có thể khiến người ta khó chịu mà chẳng thể nói rõ vì sao.

Sau khi đã ăn no bụng trong an toàn (Potz vẫn chưa từng từ bỏ việc đầu độc bọn họ bằng thức ăn lạ), Marie và Joseph đã tranh thủ thời gian để đến thư viện một chuyến trước khi khởi hành đi tới bến cảng.

Con đường từ vương cung đến bến cảng ngắn đến đáng sợ. Khoảng cách cũng chỉ ngang ngửa với khoảng cách đi từ cổng lớn đến cuối phố rồi vòng ngược lại. Trước khi kịp suy nghĩ thêm điều gì, họ đã đứng trên con thuyền thẳng buồm ra giữa biển. Lần này, y và nàng đã từ chối yêu cầu được đồng hành của lão Arthur.

Sau khi lật giở qua cuốn sách địa lý học to tướng trong thư viện, họ biết được rằng chuyến đi này chỉ kéo dài nửa ngày nếu thời tiết đẹp. Và ngày hôm nay chắc chắn là một ngày trời xanh mây trắng. Con thuyền rẽ nước mà tiến về phía trước, tiếng kêu đặc trưng của hải âu vang lên không dứt. Mùi vị của nắng, của gió, của muối biển nồng tanh làm cho linh hồn người ta như run lên, khoái cảm đến đáng sợ.

Joseph và Marie sai người khuân một chiếc ghế bành thật to ra giữa bong tàu. Những cây dù và những tấm màn mỏng được giăng lên để che nắng. Nàng ra lệnh đuổi hết tất cả người hầu kẻ hạ đi, chỉ để lại một chút hoa quả chưa bị gọt vỏ.

Y ngồi xuống dưới sàn, lưng tựa vào thân ghế để chừa lại cả một chiếc ghế rộng cho nàng nằm. Đôi bàn tay bọc bên trong một cặp găng tay thuần thục lấy khăn lau sơ qua lưỡi dao rồi mới bắt đầu gọt hoa quả. Tay nghề cầm dao của một người quen dùng kiếm rõ ràng là không thể chê vào đâu được. Nàng nghiêng người nằm trên ghế, im lặng ngắm nhìn y. Gọt được một nửa, y chợt nghe nàng bảo nhỏ:

"Khi nào làm xong thì cởi bao tay ra một chút nhé?"

Joseph không nói gì, nhưng tốc độ của tay y lại nhanh hơn không ít. Sau đó, y đặt con dao gọt hoa quả xuống đĩa. Từ tốn đưa cổ tay lên khóe môi, y dùng răng nanh cắn lấy mép găng tay. Ánh mặt trời tán ra từng tia khúc xạ nhiều màu, phủ lên mi mắt y một lớp xinh đẹp. Những sợi tóc uốn lượn mềm mại ánh lên một màu tuyết lạnh, theo động tác nghiêng đầu của y mà trượt qua một bên, làm lộ ra đường cong mạnh mẽ ở phần gáy.

Quyến rũ đến đáng sợ.

Chiếc găng tay chầm chậm trượt xuống, để lộ ra ra một đôi bàn tay thon dài nhưng lại chi chít vết thương. Có lẽ vì thời gian trôi qua nhanh gấp đôi bình thường nên những vết thương của y cũng lành nhanh hơn chút đỉnh. Ít ra là đã không còn rướm máu nữa. Marie lấy từ trong túi váy của mình ra một chiếc hộp sơ cứu nhỏ, nắm lấy tay y rồi chậm rãi bôi thuốc lên vết thương.

Họ cứ quanh quẩn trên bong tàu nhưng vậy được một lúc, Joseph đột nhiên hỏi nàng:

"Nữ hoàng của tôi, ngài có cảm thấy.... vùng biển này có gì đó khác thường không?"

Nhờ vào lời nhắc nhở của y, nàng cũng đã chú ý đến sự quái đản của không gian xung quanh. Không khí ngày càng yên tĩnh hơn, nhất là sau khi họ vượt qua cái eo biển vừa nãy, không còn nghe thấy tiếng mòng biển kêu lên trên bầu trời nữa. Mặt biển cũng đục hơn, thi thoảng lại nhìn thấy một vài mảnh rác tương tự như quần áo và đồ dùng để đi biển trôi dạt về.

"Ta vốn không nên tin tưởng vào sự tốt bụng của đám người này mà."- Nàng than thở một tiếng, nhanh chóng đứng dậy đi theo chân y tiến thẳng về buồng lái của thuyền trưởng.

Bọn người trên thuyền lại tính làm trò quái quỷ gì nữa đây?

CHƯƠNG 23, KẾT THÚC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com