Chương 30: Nhân vật phụ
Tiếng sấm ngoài kia vẫn đang rầm rì những lời vô nghĩa. Sau khi đã bình tĩnh lại, Marie rời khỏi vòng ôm ấm của Joseph. Nàng cười rộ lên rồi nói:
"Thôi được rồi, trở về với công việc chính thôi."
Joseph nhìn nàng, có chút ngẩn ngơ với nụ cười rực rỡ ấy. Quả nhiên, dẫu cho có là một tâm hồn đã già cỗi với thời gian đi chăng nữa, một khi đã gặp được người đó thì bất cứ ai rồi cũng sống lại với tuổi trẻ của mình. Và đối với nàng thì là một cái gì đó rất đậm sắc đậm hương, trong trẻo và chói chang của một tấm lòng yêu tuổi xuân thì. Ít nhất thì, bằng một con mắt của kẻ đang yêu, y cho là vậy.
"Công việc chính của chúng ta, vốn chẳng phải việc này sao?"- Y bật cười, nghiêng đầu thơm chụt một cái lên gò má nàng.
Marie ngẩn ra một chút, rồi cũng cười theo, nói khẽ:
"Ừm, thì đó cũng là một trong những công việc chính mà."- Ôi trời, từ khi nào mà cái người này lại có thể thốt ra những lời tán tỉnh một cách tự nhiên như vậy?
Tuy là đùa giỡn với nhau đến vui vẻ, thế nhưng y và nàng vẫn không quên mục tiêu cuối cùng của mình: tìm ra lối thoát. Và nơi duy nhất có thể dẫn họ đến lối thoát đó, là cánh cửa sổ màu rách nát kia.
Joseph và Marie dần tiến lại gần nó. Và lần đầu tiên sau ba lần xuất hiện ở đây, họ đã chạm vào nó. Và bất ngờ thay, phần kính màu này không cứng rắn như trong tưởng tượng mà lại mềm mại và đàn hồi. Có chút giống thạch rau câu.
"Rầm..."
Ngay lúc đó, một âm thanh đập cửa vang lên.
"Công chúa điện hạ, ngài Desaulniers? Hai người đã ở trong đó khá lâu rồi, không có chuyện gì chứ?"- Đấy là giọng của lão Arthur.
"Công chúa điện hạ, ngài còn nhớ tôi chứ, đến giờ dùng bữa trưa rồi."- Đấy là giọng của tên đầu bếp Potz.
"Anh trai ơi, mau ra đây đi, em có chuyện cần bàn với anh."- Và bất ngờ thay, giọng của Claude.
Tiếng đập cửa không ngừng nghỉ vang lên, tiếng thăm hỏi không ăn nhập ở bên ngoài càng ngày càng nhiều. Dường như bên ngoài ngày càng có nhiều người, nàng loáng thoáng có thể nghe được giọng của gã đội trưởng đội cấm vệ Lukas, gã thuyền trưởng Sanz, và cả giọng của ông lão tổng quản Francis.
"Tôi nghĩ là chúng ta nên rời khỏi đây trước khi cánh cửa này bị đẩy ra."- Joseph nói trong khi rút thanh kiếm từ bên trong cây gậy của mình ra.
Tiếng đập cửa ngày càng mãnh liệt hơn, cánh cửa cũ kĩ đang dần không chống đỡ nổi.
Một tay lặng lẽ kéo Marie lại gần, tay còn lại của y vung lên cao...
Một đường chém sắc lẹm như đường chân trời.
Gió buốt từ phía ngoài thổi vào, rét đậm và mang theo hơi ẩm. Một tiếng rầm vang lên, cái khóa nắm cửa của cánh cửa đã bung ra hơn phân nửa, lỏng lẻo treo một bên. Một đường kiếm nữa vung lên và cánh cửa vỡ nát ra.
Ngay lúc này, cánh cửa đằng kia đã bật mở. Tất cả những người mà họ đã từng gặp mặt trong những ngày sống ở thế giới này ùa vào với vẻ mặt vô hồn và hốt hoảng. Joseph bần thần cả người khi nhìn thấy đôi mắt trống rỗng của em trai mình. Nhưng chuyện quan trọng vẫn phải được ưu tiên trên hết, y giúp nàng trèo qua bậc cửa sổ rồi đặt chân xuống mặt cỏ sũng nước mưa. Và rồi sau đó, y vịn tay lên bệ cửa sổ, nhấc mình hất người qua khỏi nó.
Ngay khi cánh tay Joseph vừa rời khỏi bệ cửa, một cánh tay gần giống hệt đã vồ đến, xém chút nữa đã chộp được lấy tay y. Gần trong gang tấc.
Nàng kéo theo y chạy ra xa, lòng thầm nghĩ về khả năng những người này sẽ leo ra khỏi bệ cửa và đuổi theo họ. Nhưng bất thần...
"Mong rằng những điều tốt đẹp nhất sẽ xảy đến với hai người!"- Nàng nghe thấy giọng nói lớn của Arthur.
Bước chân chạy vội dần dừng lại, nàng dành chút thời gian để quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Dưới làn mưa rào rạt làm cho mái tóc, quần áo và cả tầm mắt ướt mèm, nhòe nhoẹt nước, nàng thấy lão Arthur và tất cả những người còn lại đang chen chúc đứng bên bậu cửa sổ đã vỡ nát, vừa cười vừa điên cuồng vẫy tay về phía họ.
"Phải sống thật tốt nhé!"
"Xin các ngài hãy hạnh phúc."
Những người còn lại nói theo. Thoạt nhìn từ xa thì trông họ tỉnh táo đến lạ thường, thậm chí là còn tỉnh táo hơn bất kì lúc nào khác.
Giống như...
Giống như một lời ám rủa dài lâu đã được gỡ bỏ.
"Anh trai của em!"- Tiếng nói của Claude vang lên.
Cậu trai với mái tóc nâu và đôi mắt xanh biếc, trông giống y hệt với Joseph chống tay lên bậu cửa, vừa cười vừa hô lớn:
"Em đã nói rồi mà, tất cả mọi người đều hy vọng điều tốt lành nhất sẽ xảy đến với hai người."
Trong một khoảnh khắc, Joseph dường như đã chợt hiểu ra.
Ngoài mục tiêu là muốn phá vỡ sự tỉnh táo của họ, có thể đây còn là nguyện vọng của tất cả những người ở đây. Nguyện vọng muốn giết chết y và nàng, hay đúng hơn là một biện pháp tiêu cực, nhưng trong thế giới này lại là biện pháp duy nhất có thể thực hiện, để cho họ có thêm thời gian mà nhận ra sự bất thường và những điều đang bị ẩn giấu.
"Dẫu sao thì, tôi vẫn luôn mong muốn điều tốt đẹp nhất sẽ xảy đến với các ngài mà."- Lặp đi lặp lại vô số lần và bởi vô số người khác nhau. Đây chính là một lời nhắn nhủ trong âm thầm, cố gắng để thức tỉnh y và nàng mà không phá vỡ quy tắc của trò chơi.
Không phải là một câu nói vô nghĩa, cũng không phải là một lời nguyền khó ưa, đó chính là lời chúc phúc chân thành nhất từ những con người đã từng rất quan trọng với họ. Vì quá đỗi thương yêu, vì quá đỗi trân trọng nên mới có thể dằn lòng mà nhẫn tâm làm những điều như vậy.
Và điều đó khiến cho y chợt nghĩ...
Liệu họ có thực sự là những bản phục dựng vô hồn hay không?
"Đi nhanh đi anh ơi kẻo trời vơi giông bão!"- Tiếng gọi của Claude đánh thức y khỏi những suy nghĩ đang dần trôi xa.
"Đi nhanh đi người ơi, kẻo trời vơi giông bão!"- Những người còn lại cũng hô lên như vậy.
Quả thật, cơn bão đang dần tan đi. Và ánh nắng từ xa rọi đến, xóa mờ đi từng đường nứt nẻ do vách đá tạo ra từ phía xa. Một khi nắng lên, nơi này sẽ hóa thành khu rừng lá kim như cũ.
Joseph và Marie nhìn vào mắt nhau, gật đầu rồi vội vã chạy về phía vách đá sâu hoắm. Mặc cho bùn đất lấm bẩn chân váy dài có hoa văn hình mạng nhện và đôi giày da thuộc màu đen, y và nàng vẫn bất chấp chạy về phía trước.
Ánh nắng dần dần trải dài ra, như con quái thú xấu xa đang tìm cách níu chân họ lại.
Nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Đi nhanh đi người ơi, kẻo trời vơi giông bão!
Họ dừng chân trước vách đá đen ngòm, hít một hơi thật sâu và nhảy xuống. Trước khi bị bóng tối nuốt lấy, Joseph và Marie đã loáng thoáng nghe được giọng nói của Claude và của lão Arthur:
"Anh trai, và cả chị dâu nữa, phải sống thật hạnh phúc nhé!"
"Công chúa điện hạ tôn kính, ngài Desaulniers thân mến, lão Arthur mong rằng những điều tốt lành nhất sẽ xảy đến với hai người."
Và rồi cứ thế, màn đen bủa vây lấy họ, cảm giác y hệt như khi trò chơi giữa thợ săn và kẻ sống sót đã đến hồi kết thúc. Trong lúc đó, có một bàn tay vẫn luôn đan siết lấy một bàn tay.
__________
Marie bật tỉnh.
Nàng đang nằm trên chiếc giường của mình ở trong căn phòng với bốn bức tường bằng gương và trồng đầy oải hương diên vỹ. Đầu óc tua đi tua lại những kí ức tưởng chừng như đã vụn nát, cảm giác có chút... tựa như đã trải qua ngàn đời.
Không kịp để bản thân bận lòng hơn nữa với những suy nghĩ vẩn vơ, nàng nhanh chóng bật ngồi dậy và leo xuống giường. Xỏ đôi giày cao gót vào chân, nàng mở cửa rồi chạy vội ra ngoài. Vượt qua con hành lang lấp lánh những thức màu khác lạ, Marie chạy đến đầu cầu thang.
Và ngay dưới chân cầu thang kia, là một bóng người quen thuộc với tấm áo khoác có thêu hoa văn của hoa diên vỹ. Tuy rằng vẫn luôn hận thù ý nghĩa của loài hoa này, nhưng nàng vẫn không thể không công nhận rằng diên vỹ mọc trên vạt áo của y rất đẹp.
"Joseph."- Marie gọi một tiếng khe khẽ.
Y nâng mắt nhìn nàng, khóe môi cong lên một nụ cười tiêu chuẩn. Y nói:
"Em đã đến rồi."
Gót giày nhọn nện xuống từng bậc cầu thang, Marie cười rồi nói:
"Đôi mắt của ngài, cười rồi."
"Thưa Nữ hoàng của tôi, đã hơn trăm năm rồi, rốt cuộc thì tôi cũng đã biết cười là gì."- Y đáp lời.
Cùng một đoạn đối thoại, nhưng lại trái ngược nhau.
Y vươn tay ra cho nàng nắm lấy, rồi hai người đi đến giữa phòng khách, nơi có đặt bức tượng đá có khắc quy tắc và luật chơi của ông chủ trang viên. Giờ đây, bên cạnh tấm bia Đệ ngũ nhân cách lại xuất hiện thêm tấm bia thứ hai:
[Trò chơi: Giấc mơ của những linh hồn
Quy tắc:
Thứ nhất, cứ mỗi 5 ngày, người chơi sẽ phải tham gia vào một đề mục có trong hệ thống trò chơi và an toàn thoát khỏi trò chơi.
Thứ hai, sẽ có ít nhất 2 người chơi tham gia.
Thứ ba, người chơi phải hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng được đưa ra, không hoàn thành được tính là thất bại.
Thứ tư, tùy vào mức độ hoàn thành nhiệm vụ sẽ đưa ra các mức đánh giá / hình phạt khác nhau.
Thứ năm, thời gian trong khi người chơi tham gia vào trò chơi so với thời gian thực tế sẽ có tỉ lệ 1:2.
Thứ sáu, trò chơi có tính sát thương và bạo lực nhưng tuyệt đối không gây chết người.
Thứ bảy, tham gia trò chơi là bắt buộc.
Thứ tám, trò chơi tuyệt đối công bằng.
Thứ chín, mọi phán quyết cuối cùng đều do ông chủ trang viên đưa ra.
Thứ mười, chào mừng đến với Giấc mơ của những linh hồn.]
Những quy tắc này có một số phần tương tự với tờ giấy mà Joseph và Marie nhận được ngay khi bắt đầu trò Đám cưới ủy quyền. Tuy vậy, giữa chúng vẫn có một vài điểm khác nhau, nhưng khác thế nào thì khó mà nói rõ, chắc là do sự thay đổi trong cách dùng từ. Sau khi đọc xong những dòng chữ mảnh dài trên phiến đá, nàng mới nói:
"Vậy là chúng ta có năm ngày để nghỉ ngơi sao?"
Joseph gật đầu.
"Có vẻ là như vậy. Nhưng người yêu của tôi ơi, em có đọc được quy tắt thứ sáu của trò chơi này chứ?"
Có tính sát thương nhưng không gây chết người. Vốn dĩ bọn họ đâu được tính là một người còn sống. Vả lại, đối với một linh hồn thì việc bóp méo kí ức so với việc chết đi thì còn đáng sợ gấp trăm lần.
Hoặc còn có thể có thêm những hình phạt khác mà họ chưa nghĩ ra. Không liên quan đến cái chết, nhưng lại ác độc hơn nhiều so với cái chết?
"Có vẻ ông chủ trang viên rất có tài trong trò chơi chữ và ẩn dụ."- Nàng nhún vai, nói.
"À đúng rồi, đợi em một tý nhé. Em cần phải viết thư."
"Thư?"- Y ngạc nhiên hỏi lại.
"Ừ, thư. Thư cho một cô bạn của em. Chàng còn nhớ cái mặt nạ quỷ bị biến mất trên tủ gỗ chứ? Thứ đó là của cô ấy, và có vẻ nơi đặt chiếc mặt nạ quỷ ấy cũng là nơi kết nối hai không gian lại với nhau."
Y gật gù một cách hứng thú. Tuy cũng rất tò mò về người bạn này của nàng nhưng Joseph vẫn vô cùng lịch sự mà rời đi để chừa không gian riêng tư lại cho nàng. Marie viết thư cho Michiko, đầu tiên là xin lỗi về việc nàng đã tốn quá lâu để viết được một bức thư và kể về những điều mình đã gặp phải rồi hỏi về tình hình trong thời gian nàng vắng mặt.
Sau đó, nàng đặt bức thư lên đúng vị trí của cái mặt nạ quỷ trên tủ gỗ và chờ đợi thư hồi âm trong khi dành thời gian để ở bên Joseph.
Bức thư này, phải hơn ba ngày sau mới nhận được hồi đáp. Và lời nói đầu tiên trong thư, khiến cho nàng bất ngờ.
[Ôi thật xin lỗi vì đến lúc này tôi mới trả lời thư được. Nhưng cũng như cô, tôi đã tham gia vào Trò chơi của những linh hồn rồi. Tôi chỉ vừa mới thoát khỏi trò chơi thôi.]
CHƯƠNG 30, KẾT THÚC.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com