Chương 61: Uổng công vô ích
"Ngài đây.... có thể châm chước cho chúng tôi một chút không?"- Joseph cười lịch thiệp, một tay y dúi một túi đầy tiền vàng cho người lính gác cổng, tay còn lại hơi xoay xoay cây gậy chống trong tay.
"Thật đấy, tòa soạn báo yêu cầu bài báo về con ả đó gấp lắm rồi, chúng tôi không còn cách nào khác cả."- Marie cũng cười, đôi mắt hồ thu lúng liếng ánh sáng xinh đẹp, nàng lại nhẹ nhàng đặt một túi tiền nữa vào tay người lính bên kia.
"Chúng tôi rất cần một buổi phỏng vấn với cái... loại đó và chỉ có các quý ngài đây mới có đủ khả năng để giúp chúng tôi thôi."
Hai gã lính canh cửa nhìn nhau, trong bụng lâng lâng vì lần đầu được người ta kính cẩn gọi một tiếng quý ngài. Chúng vội cất túi tiền đi rồi mới xoa tay, cười xảo trá: "Thực lòng thì bọn này cũng rất muốn giúp hai vị đây. Nhưng cô ả đó vừa bị người ta chuyển đi mất rồi, mới ban nãy đây thôi."
Một trong hai gã hơi đứng thẳng người, khuôn mặt tỏ ra đứng đắn mà phân trần: "Hai vị có thể không tin bọn này và bọn này vẫn có thể cho hai vị vào trong. Nhưng nên biết rằng bên trong kia còn hẳn hai lớp canh phòng và ba toán lính gác trực ban, còn chưa kể đến bọn gác ngục không biết phép tắc nữa."
"Nghĩa là hai vị sẽ phải tốn thêm kha khá, nhưng cái các vị nhận được chắc chắn sẽ là một phòng ngục rỗng."
"Thấy các vị cũng khổ nên bọn này mới tuồn tin mật ra cho biết đấy. Con ả kia chẳng còn ở đây nữa đâu."- Cả hai cùng nói.
Nàng hơi nhíu mày lộ ra vẻ khó xử, bàn tay hơi vặn cuốn sổ ghi chép và cây bút chì lại với nhau.
"Các quý ngài đây liệu có biết ả ta bị chuyển đi đâu không?"- Joseph lại đưa cho bọn chúng thêm hai túi tiền.
Hai tên lính canh cổng nhận tiền, nhìn nhau một thoáng rồi mới xua tay: "Ồ không không, bọn này không biết gì đâu, ấy là thông tin của cấp trên. Nhưng mà... ả ta đã bị chuyển đi lúc 11 giờ trưa hôm nay, đi về hướng Tây. Đấy là tất cả những gì bọn này biết."
Bây giờ là hơn 5 giờ chiều, đã quá thời hạn rồi.
"Vậy... xin chân thành cảm ơn hai quý ngài đây. Nhưng chúng tôi..."
"Chúng tôi vẫn muốn được vào. Để quan sát chỗ ở của... thứ đó ấy, vì chúng tôi phải mang một thứ gì đó về cho tòa soạn, nếu không thứ đợi chúng tôi sẽ là hai tấm giấy đuổi việc mất."- Marie tiếp lời Joseph với khuôn mặt đầy mong đợi. Chút ánh sáng còn sót sau một trận mưa dài chao nghiêng lên mái tóc bạch kim của nàng như đang soi vào đá quý. Cái đẹp thường khiến người ta mất cảnh giác.
"Vậy được thôi, nhưng đừng viết gì quá quắt về nơi này nhé."- Một trong hai gã lính canh mở hé cánh cửa rồi lùi ra sau.
Y và nàng gật đầu cảm kích với hai gã kia rồi nhanh chóng đi vào trong. Cả hai lại tiêu tốn thêm năm, sáu túi vàng nặng trịch nữa mới đến được nơi giam giữ, hoặc nói đúng hơn, đã từng giam giữ Patricia. Trong quá trình đi sâu vào trong, không ít lần cả hai đã thầm than trong bụng. Thật may nơi này là một thế giới vá chằng vá đụp với vô số lỗ hổng logic, chứ nếu không thì bọn họ cũng chẳng thể bước chân vào đây với chỉ đơn giản vài túi tiền vàng như thế này được.
"Nơi này tệ hại thật."- Marie nói nhỏ ngay sau khi đám gác ngục đã rời đi với những túi tiền đầy ăm ắp trong tay. Nàng nhìn những vết máu khô, bụi bặm, mạng nhện và thậm chí là xác chuột, xác gián nằm đầy trên đất mà than thở. Vì trời vừa mưa to xong nên trên mặt sàn xi măng vẫn còn nhỏ tong tong một vài giọt nước, mùi hủ bại, ẩm mốc và thối nát xộc thẳng vào khoang mũi khi nàng ho khan vài cái. Khóe mắt cô gái trong bộ váy vàng nhạt hơi liếc về bảng đánh số phòng của tù nhân như để xác nhận lại lần cuối. 10012518, đúng là số hiệu của Patricia, không nhầm được.
"Em không nghĩ là lại có người có thể sống tạm ở nơi này ấy. Mà quan trọng hơn, cô ấy quả thật đã bị chuyển đi rồi..."
Thế rồi, y và nàng quyết định đi quanh quan sát phòng ngục và những phòng xung quanh một lần. Đáng tiếc thay, ngoại trừ những thứ dơ bẩn thoạt trông đã thấy thì nơi này quả thật chẳng cất giấu thứ gì khả nghi hay có chỗ nào đủ khả thi để đào ra một lối thoát cả.
"Bây giờ đã là 5:37 phút chiều, chúng ta hãy cứ viết đại một cái gì đó rồi rời khỏi đây thôi."- Joseph nhìn chiếc đồng hồ đeo tay mới keng vừa mua được khi họ rời quán cà phê rồi nói. Cả hai cúi đầu nhanh chóng ghi chép vài thứ bằng lời văn phỏng theo cách viết tràn đầy thù ghét và đắc ý trong tờ báo họ vừa đọc ban nãy. Lại nói, nếu thế giới này là một thế giới hoàn chỉnh thì những bài báo mang đậm cảm xúc cá nhân với góc nhìn phiến diện kia đã không đời nào được in trên mặt báo rồi.
Joseph đang múa bút thành văn thì bỗng một cơn nôn nao quen thuộc chạy dọc sống lưng. Lại đến nữa rồi, người đàn ông thầm nghĩ. Mọi thứ xung quanh cả lại lại bắt đầu bị kéo dài ra, vặn xoắn lại với nhau, cuốn chặt lại, rúm ró, đánh mất ý thức. Lần thứ hai y tỉnh lại là nhờ tiếng còi tàu vang lên inh ỏi bên tai.
Y chỉ vừa thoáng nhận ra mình lại đang ngồi trên chuyến tàu tốc hành thì cơn nhức đầu lại xô đến, giần giật và đau đớn hơn nhiều so với lần trước. Joseph chống tay lên bàn, vùi đầu vào hai lòng bàn tay đang run lên vì đau nhức. Bên cạnh y là tiếng ho đứt quãng của người yêu. Giọng nàng như sắp vỡ ra, nứt toác. Mắt nàng hoe đỏ, khóe môi xám ngắt như kẻ bệnh lâu năm.
Vậy là, câu hỏi đầu tiên đã được trả lời, tình trạng sức khỏe của cả hai sẽ ngày càng trở nặng sau mỗi lần "dịch chuyển". Và nếu cứ như thế này, liệu nàng và y có thể chống đỡ nổi cho đến khi họ tìm ra cách để dự đoán được quy luật "dịch chuyển" hay không?
Mãi một lúc sau, Joseph mới có thể ngồi thẳng người dậy. Đồng tử y tan rã, sự khôn ngoan và lý trí của y như bị bọc lại trong một lớp sương mờ. Người đàn ông dựa lưng vào thành ghế, vòng tay qua bả vai của người yêu rồi hơi kéo nhẹ, để nàng dựa vào lòng mình. Y hỏi:
"Em đã ổn hơn chưa?"
"Tạm có thể chịu được."- Nàng đáp bằng giọng mỏi mệt.
"Nhưng em cho rằng..."- Nàng nói đứt quãng, "Nếu ta không giải đáp câu đố này nhanh thì thứ đợi chúng ta sẽ chẳng phải là thua trận như lần trước đâu."
Mà là chết, chết hẳn trong thế giới này, không thoát ra được nữa. Hóa ra đây mới chính là ý nghĩa của thế giới trừng phạt. Giày vò họ, trở thành cơn ác mộng, thứ thuốc độc sẽ chậm rãi bóp nát ý chí họ. Giết chết tất cả bọn họ.
"Lại còn chơi trò khóa kí ức, làm chúng ta lãng phí một đống thời gian."- Đúng như những gì y và nàng đã dự đoán trước, tình trạng sức khỏe ngày một tệ đi, trí nhớ của cả hai sẽ ngày một rõ ràng hơn. Ít nhất thì bây giờ nàng đã có thể nhớ được lý do thực sự vì sao mình và Joseph lại bị đẩy vào thế giới này.
Cả hai, hay nói đúng hơn là tất cả bọn họ, bao gồm cả Jack, Michiko và Hắc Bạch Vô Thường vốn dĩ đã phải thắng. Nàng nhớ loáng thoáng cả sáu người đã vạch ra một kế hoạch tương kế tựu kế vô cùng tuyệt vời. Nhưng ngay tại giây phút cuối cùng, vì sự quấy rối và kéo dài quy trình tổng kết của "Hắc Bạch Vô Thường" giả mà tất cả đều bị phán thua cuộc.
Dẫu cho sự thật là họ đã thắng tuyệt đối.
"Em biết không, tôi sớm đã nghi ngờ về đứa bé quỷ ám mà chúng ta gặp, cả chuyện núi thịt người mà bọn Jack gặp phải nữa."- Tuy rằng kí ức vẫn còn nhiều lỗ hổng nhưng Joseph vẫn nhớ rành rành sự kiện đó. Dù sao thì cũng rất khó để quên đoạn trải nghiệm kinh khủng như vậy.
"Em cũng vậy, dường như thế giới đó vốn không nên tồn tại đứa trẻ kia, mấy tiếng động mà chúng ta nghe thấy lúc bắt đầu trò chơi chắc cũng có liên quan tới chuyện này."
"Và nếu ta suy nghĩ theo hướng này, đám núi thịt người mà bọn Michiko gặp trên núi là hệ quả kèm theo khi đứa nhỏ đó xuất hiện. Kiểu như... sự chen chân của nó đã làm rối loạn không gian trò chơi ấy?"- Marie thì thầm bên tai y, giọng của nàng đã khàn hẳn.
Dù rằng nghe qua có vẻ không hề có logic, nhưng suy cho cùng thì chỉ có lời giải thích này mới được xem là hợp lý. Vì mốc thời gian của sự xuất hiện của đứa nhóc quỷ quái kia hoàn toàn trùng với thời điểm Jack, Michiko và Hắc Bạch Vô Thường gặp chuyện trên núi.
Cả lỗi tổng kết cuối trò chơi nữa, tất cả những manh mối đều như đang gào vào mặt y và nàng là thế giới đó đã bị lỗi, hoặc ít nhất là đã bị một cái gì đó chen ngang khiến "sự công bằng tuyệt đối" bị phá vỡ. Nhưng câu hỏi là tại sao ông chủ trang viên, hay nói gần hơn là bản thân trò chơi lại cho phép thứ nó từng tự hào tới mức nhắc đi nhắc lại không ít lần bị phá vỡ?
Đứa trẻ là ai? "Hắc Bạch Vô Thường" là ai?
Marie khẽ đặt tay lên ngực tự hỏi. Rồi chợt, nàng chạm phải một lớp gì đó dính trên da mình. Một lớp rất mỏng, trùng màu với làn da, nằm hơi nghiêng về bên trái, ở ngay vị trí trái tim. Đầu ngón tay nàng lần sờ lên thứ đó, nó nhẹ đến mức gần như vô hình. Móng tay nhòn nhọn chạm trúng một vị trí, móc vào, kéo nhẹ ra. Là một lớp da giả, và bên dưới là một bức ảnh có chụp...
Joseph.
"Đây là..."- Nàng nhìn tấm hình đó, một nỗi đau chợt xé vào lòng. Tuổi thơ, cận kề trưởng thành, bỏ lỡ và mất đi. Những gì chưa quên, đã quên, từng quên chợt vỡ ra, túa khắp lồng ngực.
"Ngài biết đấy, tôi vốn chưa từng chết đi một cách bình thường. Vào một mùa xuân năm tôi sáu mươi tuổi, tôi đã dùng chính chiếc máy ảnh ma thuật mà tôi chế tạo ra để chụp lấy tôi."
"Và giờ đây, tôi xin dâng cho ngài bình chứa linh hồn tôi, mặc ngài giày xéo."
Lần trước chỉ là những kí ức mơ hồ, còn lần này thì...
Joseph, Joseph, Joseph. Tình yêu ấy như nắng cháy đại ngàn, như sóng gào trùng dương. Marie Antoinette đã dùng cả tuổi đời để say một mối đơn phương thời trẻ dại. Nàng đã sống bằng một cái chết sống, rồi nàng đã đau, đã quên, đã ngông nghênh và chững lại trước một người duy nhất. Joseph, Joseph của nàng. Tại sao nàng lại nỡ lòng vội quên mất?
Hóa ra ta đã từng yêu đậm đến thế.
Marie chợt bật cười, cõi lòng như vừa được vớt ra khỏi bể lặng, nhẹ nhõm lạ. Nếu ta chẳng yêu nhau ngây dại đến vậy, có lẽ phải lâu lắm ta mới lại nhớ đến nhau. Người con gái ôm tấm ảnh vào lòng, vành mắt cong như trăng khuyết rọi thẳng vào lòng y.
Joseph nghiêng đầu, dịu dàng hôn lên mi mắt nàng. Rồi y lại hôn từng chút một lên trán, lên chóp mũi, lên hai gò má người yêu. Muôn vàn chiều chuộng.
"Cảm ơn em."- Y dịu dàng nói.
Tấm ảnh chứa sinh mệnh của người nọ, đặt chếch về bên trái lồng ngực. Ngụ ý rằng, sự sống của ngài sẽ là tiếng xiết thương, là mối son đỏ cháy cho con tim đã sớm ngừng đập của em.
"Chị ơi, cho em xin ít đường để pha trà được không ạ?"- Câu hỏi quen thuộc lại vang lên như trong trí nhớ. Là cậu bé Henry Jr. tóc đỏ với những đốm tàn nhang trên mặt.
"Đây, em cứ tự nhiên."- Marie chìa lọ đường ra trong khi Joseph nói.
"Dạ, em cảm ơn ạ."- Cậu nhóc vui vẻ gắp vài viên đường cho vào đĩa rồi toan rời đi.
"Mà này, cho anh hỏi đã mấy giờ rồi thế?"- Cái đồng hồ vừa mua ban nãy đã biến mất, Joseph đành phải gọi với theo cậu nhóc tóc đỏ có đeo chiếc đồng hồ trên cổ tay.
"9:30 sáng anh ạ."- Cậu bé vui vẻ đáp.
Joseph gật đầu, nói tiếng cảm ơn. Bàn tay bên dưới bàn của y hơi mân mê những hoa văn hoa diên vỹ được khắc chìm trên tay cầm của cây gậy đang đặt bên người. Mãi cho đến bây giờ y mới chợt nghi ngờ về sự tồn tại kì lạ của thứ này. Dường như dù cho y có bị đẩy tới bất cứ đâu, thanh gươm giấu bên trong cây gậy có chạm trổ gia huy của nhà họ Desaulniers vẫn sẽ xuất hiện ở bên cạnh y, chưa bao giờ mảy may thay đổi.
Đôi con ngươi sẫm sắc xanh của một trùng dương thinh lặng, sâu và thông thái của người đàn ông chợt lóe qua một chút đớn đau. Thanh gươm này là của Claude tặng cho y, của người em trai muôn vàn dấu yêu của y... tặng cho y.
[Hãy giữ kĩ lấy nó, anh trai thân mến của em. Và mong rằng những điều tốt lành nhất sẽ đến với anh.
Em trai của anh, Claude]
Marie nhìn thanh gươm, dường như cũng vừa nhận ra điều gì đó. Nàng hơi mím môi, lặng lẽ vùi đầu vào ngực y, hai cánh tay mảnh khảnh vòng lấy eo, hy vọng chia cho y một chút hơi ấm.
Có những nỗi đau, dù đã hàng thế kỷ trôi qua vẫn chẳng thể xóa nhòa. Vĩnh viễn.
CHƯƠNG 61, KẾT THÚC.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com