Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. aesopeli | chòm sao

- Nếu em nói rằng em vốn là một vì tinh tú thì sao ?

_ _ _

Hôm nay anh ấy lại đến, với chiếc áo phông trắng, quần bò sáng màu và một cặp kính gọng tròn. Anh không phải là một người hay đeo kính, chúng luôn vướng víu và trượt xuống khỏi mũi khi ta cúi người. Và anh chọn cho mình một tách trà nhài rồi giấu bản thân trong một góc tĩnh lặng. Giống như những ngày đầu anh đến với quán vậy.

Lần đầu tiên tôi gặp anh là một ngày mùa đông lạnh lẽo. Tiếng chuông cửa vang lên, tôi thấy anh đứng đó, với tuyết vẫn còn phủ đầy trên vai, trên vành mũ, và trên cả tóc anh nữa. Thay vì phủi chúng đi, anh hỏi quán còn trà gừng nóng chứ.

Sau đấy, anh hay lui tới quán lắm. Không vào một khung giờ nhất định của một ngày nhất định. Anh cũng không gọi một món đồ uống nhất định hay ở lại quán trong một khoảng thời gian nhất định. Anh cứ đến rồi đi, như những vị khách bình thường. Rồi dần dần, những vị khách vãng lai của Donner la Seine, với những ly vang vừa được rót đầy, tiến đến bắt chuyện với anh. Thi thoảng anh sẽ ngồi ở bàn họ, đàm tiếu hoặc bắt đầu bói tarot cho kẻ có nhu cầu. Thi thoảng anh sẽ giấu mình trong một góc yên tĩnh với quyển sách bìa đỏ không bao giờ được động vào và một ít bã trà ở trên đĩa.

Anh luôn kì quặc như thế, không bao giờ đụng vào đồ có cồn hoặc caffeine, rồi lại chọn một tách cappuccino vào ngày hè oi ả. Song, so với Donner la Seine, anh lại bình thường đến kì lạ.

Những chú chó hoang của Donner la Seine, những kẻ bán thân cho nghệ thuật và văn chương, những gã ngông cuồng và tôn thờ đạo của gã, những tên sẵn sàng cất lên một giai điệu nào đó đã từng nghe hoặc vừa nghĩ ra. Tất cả điều đó biến nơi đây thành nơi lưu lạc của người kì quặc. Còn bà chủ thì coi đó như một thú vui tao nhã.

Dẫu vậy, rất lâu sau đó, Donner la Seine bị buộc dỡ bỏ do bà Noire, chủ quán cà phê, cần tiền để chi trả viện phí cho chồng. Tôi gặp chồng bà ba tháng sau, bên bờ sông Seine, với cuốn album chứa đầy những bức ảnh của quán từ ngày đầu. Trong số đó, anh xuất hiện, nổi bật và rực rỡ.

Ông Noire từng nói, ở Donner la Seine, ông nhớ nhất một chàng sinh viên ngành tâm lý học năm cuối, chàng sinh viên với đôi mắt xanh biếc như hai viên sapphire, chàng sinh viên có niềm đam mê mãnh liệt với việc bói toán. Chàng sinh viên ấy, đã từng nở nụ cười rất tươi rồi lắng nghe mấy lời than phiền của ông.

Trong khi bà Noire là chủ quán cà phê thì ông Noire lại là một nhiếp ảnh gia. Ông luôn ghi lại khoảnh khắc thường ngày của mọi người trong quán, kèm theo một dòng chữ nâu bên dưới ghi tên từng người. Và có một bức chụp ảnh toàn thể khách quen của quán vào một ngày đầu năm. "Từ trái qua phải, Clark - Lydia - Jaccques - Jack. Đằng sau quầy pha chế, Aesop - Emily - Adamov - Gretel."

- Ta từng hỏi tên cậu chàng đấy. Cậu ta chỉ cười, gãi gãi mũi, nói ta gọi cậu là Clark là ổn rồi. Cậu nói xem, ở cái xứ sở hoa lệ này có tồn tại một nam sinh viên năm cuối tâm lí học có tên là Clark ?

Tôi vẫn còn nhớ, câu chuyện về một gia tộc, vì sai lầm của vị đại tiểu thư mà tất cả bọn họ đều bị đưa lên giàn hoả thiêu. Vị tiểu thư ấy trót si mê một tên pháp sư, và rồi dân làng cho rằng nàng là phù thủy.

Nghe nói họ có một đứa con trai, xinh đẹp như anh đào ngày xuân, tĩnh lặng như mặt nước mùa thu, tự do như cơn gió đầu hạ và tinh khiết như bông tuyết cuối đông.

_ _

Kể từ sau đó, tôi vẫn giữ liên lạc với chị Lydia và một vài người khác. Đôi lúc chúng tôi có hẹn nhau qua một quán cà phê nào nó gần sống Seine, như một cách hồi tưởng lại những ngày Donner la Seine vẫn còn nằm im lìm ở đấy, thế chỗ của một cửa hàng thời trang tôi không nhớ tên. Chúng tôi sẽ ngồi bâng quơ rồi hỏi han, rồi lại bâng quơ, chìm đắm trong cảm xúc của mỗi người.

Chị Lydia vừa tốt nghiệp đại học, một ngành nào đó tôi không biết. Chị sẽ thành lương y. Phải, lương y.

Anh ấy cũng giống một vị lương y.

- Cái cậu Clark ấy, làm chị nhớ đến Louki (*)

- Dạ ?

- Louki ấy, cô nàng bí ẩn của La Condé, xuất hiện rồi biến mất, đến khi được tìm thấy thì đã tự tử.

- Mờ nhạt trong mỗi khung hình, không bao giờ vượt qua khỏi ranh giới, cái ranh giới "trai ngoan" nghe sặc mùi giả tạo mà cậu ta đặt ra.

Fiona luôn cười khẩy khi nói về anh - một kẻ đểu cáng giấu mình trong vỏ bọc tri thức hào nhoáng, nàng cho là vậy.

Fiona Gilman, một người con gái thẳng tính và thân thiện, chỉ là cách nàng miêu tả ảnh như thể nàng đã hiểu rõ con người kia như thế nào.

- Bạn cùng trường của tôi mà. Lập dị, kì quái, trầm tính, tất cả những thứ lạ lùng không phải của một chàng trai Pháp tiêu chuẩn cậu ta đều có hết. Em biết đấy. Elly Clark là tập hợp của những cái em không muốn biết.

Nàng kết thúc với một tiếng thở dài.

- Dù cậu ta là người tốt. Đừng khiến mình có liên quan tới Elly, hoặc bất cứ ai có họ hoặc tên là Clark.

Lại thở dài.

_ _

Chúng tôi vô tình lướt qua nhau trên đại lộ Bretteville. Tôi vừa có một buổi tiệc sinh nhật nhỏ ở nhà Jaccques, Gretel đã ngỏ ý muốn đưa tôi về nhà khi mà đồng hồ đã chỉ quá nửa đêm và tàu điện thì không chạy nữa.

Một cái chạm mắt, đủ để tôi biết, anh không giống Louki.

Lần tiếp theo khá khẩm hơn khi anh đến bắt chuyện với tôi, trong hiệu sách kế bên Donner la Seine ngày xưa. Một vài câu chào xã giao và một lời mời đi uống cà phê. Tôi đồng ý, bối rối nhìn anh đi ra thanh toán cho mấy cuốn sách.

"Phố những cửa hiệu u tối"

_ _

Tôi tiếp tục tìm cách gặp anh, mặc cho Fiona liên tục nhắc nhở. Song, nó không phải là một điều gì quan trọng lắm cho cam, khi mà cả tôi lẫn anh đều chỉ là bạn, bạn xã giao, như bình thường. Anh vẫn rủ tôi đi dạo trên một đoạn đường nào đó, hoặc một quảng trường, có lúc là thả mình trôi theo mây trời.

Anh đặc biệt thích đến thăm nhà thờ Đức Bà.

Clark không theo đạo, tôi biết chắc điều đó. Anh có đeo khuyên tai hình cây thánh giá, nhưng anh không đến nhà thờ mỗi ngày chủ nhật. Anh cũng không dành thời gian cho việc học kinh. Nhưng anh đến nhà thờ mỗi khi thời tiết trở nên xấu đi, nhất là những ngày giao mùa.

Tôi có tình cờ biết được rằng anh thích kiến trúc Gothic và Phục Hưng, trong một lần đi dạo bộ vào một buổi sáng thứ ba.

- Một mũi tên mang theo ngọn lửa vĩnh hằng sẽ găm sâu vào trái tim của Paris. Gã hề áo trắng ngu ngốc vẫn không chấp nhận thực tại.

- Thật đáng tiếc cho một tạo vật tuyệt đẹp, đúng không Carl ?

Tôi đã cố hỏi kĩ hơn về "mũi tên", "ngọn lửa" và "gã hề áo trắng", song không có được câu trả lời rõ ràng.

Cho đến 20 năm sau, tôi nhìn thấy nhà thờ Đức Bà rực cháy, tiếng khóc tang thương của một kẻ vẫn văng vẳng trong ngọn lửa, ám ảnh tôi.

"Quảng trường ngôi sao"

_ _

Tôi không phải một kẻ mê tín, tin vào những câu chuyện về cõi niết bàn hay kiếp luân hồi. Tôi theo chủ nghĩa vô thần và thoải mái với điều đó.

Anh thì không.

Clark có một sự hứng thú với bói toán, anh cho rằng mọi việc trên đời đều được định đoạt sẵn, mỗi con đường rẽ ra nhiều nhánh khác nhau nhưng vẫn chỉ dẫn về một kết quả cuối cùng, hay con người thực sự có kiếp sau, hoặc linh hồn họ có thể nhập vào một thứ gì đó.

- Để anh bói cho em một quẻ nhé ?

- Anh sẽ lấy phí bao nhiêu ?

- Miễn phí, cho dịp đặc biệt.

- Phải rồi. Vậy Elly Clark, anh có thể cho tôi một quẻ về tình duyên chứ ?

- Được thôi.

- Tình duyên của anh.

Tôi thấy tay anh khựng lại, rồi khôi phục vẻ vốn có, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng có lẽ anh không để ý, lúc ấy đôi mắt anh bỗng sáng bừng lên.

Một nhà tiên tri sẽ không xem trước vận mệnh của mình. Tôi được nói như thế. Bởi anh.

- Em sẽ có một cuộc sống tốt đẹp bên một người con gái tóc nâu.

Anh ngừng lại một chút.

- Nhưng trái tim của em đã bị đánh cắp bởi một người có đôi mắt xanh biếc tựa Thái Bình Dương.

- Em không bất ngờ lắm nhỉ ?

- Không. Mắt xanh tựa Thái Bình Dương thì em mới chỉ gặp duy nhất một người.

"Xét cho cùng mọi chuyện đều xoay chuyển xấu đi, dù bạn có cố thay đổi thế nào"

_ _

Chúng tôi gặp nhau nhiều hơn, dành thời gian ở bên nhau lâu hơn và tin tưởng nhau hơn. Đó là cả một sự nỗ lực khi tôi quá e ngại còn anh thì quá hiền lành. Dẫu vậy, tôi lại thích anh như thế hơn, mộc mạc, chất phác, tốt bụng. Clark hội tụ toàn bộ các yếu tố để khiến người ta yêu mến anh. Giọng nói trầm ấm quyến rũ bất kì ai nghe thấy. Đôi mắt xanh lam lấp lánh như hai viên ngọc sáng nhất, quý nhất. Sự trìu mến, quan tâm dễ dàng đốn gục tim của những kẻ lãnh đạm nhất.

Và sự huyền bí chết người.

Anh là thứ mật ngọt hảo hạng, còn tôi là một con ruồi ngu ngốc chết dần chết mòn vì anh.

Tôi đã thử hỏi những người bạn khoa tâm lý học, nhưng không ai biết đến một đàn anh tên Elly Clark. Thậm chí trong danh sách lớp cũng không có lấy một người tên Clark.

Cứ như anh là một hồn ma phảng phất quanh tôi và Donner la Seine.

Nhưng, hồn ma nào có thể khiến tôi cảm thấy quyến luyến đến nhường này ?

"Người dân không tin lời nàng nói. "Thiêu chết ả ta ! Thiêu cả con quỷ đang ở trong bụng ả nữa !" Bọn họ rít lên, chỉ tay về phía người con cái tóc đỏ. Lửa nổi lên, tiếng hò reo của chúng át đi tiếng thét đau đớn của nàng."

_ _

- Anh vẫn chưa xong luận văn tốt nghiệp.

Anh bỗng nhiên nói, khe khẽ. Giọng anh khàn khàn. Clark vùi mình vào sâu trong tấm chăn bông, để lộ mỗi mái tóc nâu hạt dẻ cùng đôi mắt mình.

- Em cá là anh chẳng còn sức để ngồi dậy chứ chưa nói đến việc làm luận án.

- Em thật tệ.

Ánh đèn phố xuyên qua tấm rèm mỏng, đổ lên khuôn mặt xinh đẹp của anh. Anh giấu đi đôi mắt của mình sau hàng mi dài và cong, sau cả lớp chăn ấm áp kia nữa.

Da của Clark vốn trắng, bằng một cách kì lạ nào đó, nó trắng hồng, mịn màng, như thể đó không phải da của một chàng trai trưởng thành. Nhờ đó mà dấu hôn trên cổ và ngực càng nổi bật hơn.

Vì đó là thứ chứng tỏ Elly Clark thuộc về tôi chứ không phải ai khác.

"Ôi ! Vì tinh tú ấy yêu chính người đại diện cho mình, trái tim nhỏ bé của nó đã gọi tên kẻ sống sót cuối cùng của dòng tộc bị nguyền rủa !"

_ _

- Anh Eli.

- Cuối cùng em cũng gọi đúng tên anh.

- Anh sẽ đi đâu ?

- Một nơi nào đó, rất xa.

- Sẽ về chứ ?

- Nếu em quên.

- Ôm tạm biệt nào.

- Em quên anh đấy.

- Em không đâu.

"Và Eli Clark, vị tiên tri đầu tiên và cũng là cuối cùng của gia tộc Clark, sau năm mươi bảy năm tồn tại, đã gieo mình xuống đại dương, trở về với tổ tiên của mình.

Aesop Carl trở về làm một người bình thường sau khi lời thề nguyền bị phá vỡ, anh lấy một người vợ là Lily và có hai đứa con, một nam một nữ.

Sau cái chết của Eli, Aesop rơi vào suy sụp, không gặp ai hay đến những nơi từng có hình bóng anh, nhưng luôn giữ cặp kính anh từng đeo bên cạnh mình.

Tóc Aesop trở nên tối hơn, bằng chứng cho việc cậu không còn là một vì tinh tú. Mắt cậu đen hơn và da cậu hồng hào hơn.

Sau khi Eli chết vào mùa đông năm 1999 vào tháng 4 năm 2019, một đám cháy lớn xảy ra ở nhà thờ Đức Bà. Những người có mặt ở đó cho biết họ nhìn thấy bóng dáng một người trong ngọn lửa và tiếng khóc than đau đớn phát ra từ đó.

Sau vụ hoả hoạn, Aesop biến mất."

- Em vẫn còn nhớ anh này.

- Chào mừng em trở về, Aesop.

_ _ _ _ _

(*) Louki : nhân vật chính trong "Ở quán cà phê của tuổi trẻ lạc lối", viết bởi Patrick Modiano.

* Các trích đoạn nhỏ in nghiêng là tên các tác phẩm của Patrick.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com