4. Tên của tôi..
Naib đang đứng giữa một vùng đất đầy sự chết chóc, xung quanh không có lấy một ngọn cây hay thảm cỏ, đến cả bầu trời cũng được nhuộm một màu đỏ máu kinh tởm đến đáng sợ, nhưng đó có thật là bầu trời hay không?. Những cái xác chết nằm la liệt trên mặt đất, hoàn toàn không có một chút sự sống nào ở đây. Naib bắt đầu mất bình tĩnh, từng nhịn thở đã bắt đầu nhanh hơn trước. Bỗng anh bị một thế lực gì đó kéo về phía sau. - "Đừng..làm ơn..đừng là nơi đấy!". Mặc kệ những lời cầu xin, Naib vẫn bị kéo ngày một nhanh hơn, không gian và thời gian trong phút chốc thay đổi. Lần này, Naib đang bị cố định trên một khung sắt, tay chân bị trói chặt ở 4 góc khung ở một căn hầm đầy mùi thối rữa của xác chết phân hủy, thậm chí trong góc còn có vài bộ xương trơ. Cậu gào thét trong hoảng loạn như một con sư tử bị ép đến bước đường cùng, hình ảnh bóng ai đó từ từ bước xuống từng bậc thang cùng tiếng cộp cộp phát ra từ đế giày là những hình ảnh cuối cùng trước khi Naib quay lại thực tại. Người anh nhể nhại mồ hôi, hơi thở cũng gấp gáp như bị thiếu dưỡng khí, trên má còn có cả giọt nước mắt đang chảy xuống nửa mặt.
Naib cứ ngồi đấy, cố gắng điều chỉnh nhịp thở một cách khó khăn, tay cứ vô thức rờ lên vết thương ở sau lưng và trước cổ. Aesop và Norton vẫn còn ngủ rất ngon lành, tất cả những gì anh vừa trải qua chỉ là một giấc mơ, hay nói đúng hơn là một cơn ác mộng. Dù gì đây cũng không phải lần đầu anh mơ thấy cơn ác mộng đó.
.....
Sau khi bình tĩnh được phần nào, Naib rời khỏi chỗ ngủ men theo bức tường mà đi đến chỗ tủ lạnh lấy nước rồi nốc cạn nửa chai. Bất chợt cơn đau đầu lại kéo tới một cách dữ dội, Naib choáng váng ôm đầu ngã khụy xuống nhưng cơn đau vẫn tiếp diễn. Những cơn đau đầu thế này đã liên tục xảy ra kể từ lúc Naib gia nhập Liên minh, thể trạng cơ thể của anh được đánh giá là bình thường và chẳng ai biết những cơn đau dữ dội đó xuất phát từ đâu vì thế mà anh thường tự chịu đựng nó 1 mình. Lúc này Naib chỉ mong nó dừng lại, chi ít thì không phải lúc này... Cứ như đáp lại lời thỉnh cầu trong cơn đau đớn, tiếng đàn trong trẻo từ đâu đó phát ra, tiếp sau đó là một giọng hát dịu dàng vang vọng cất lên, những nốt nhạc du dương, nhẹ nhàng đang làm tan biến cơn đau từng chút, từng chút một. Lần đầu tiên trong suốt nhiều năm, có thứ có thể làm dịu đi cơn đau đang hành hạ mình. Naib vô thức lần theo tiếng nhạc vang vọng cứ thế leo lên cầu thang dẫn lên mái nhà. Trước mắt anh, một bóng hình với bộ quần áo kín người quen thuộc có điều chiếc mũ trùm đầu lúc này đã được gỡ xuống lưng để lộ một mái tóc nâu được trải chuốt gọn gàn, chỉ riêng cái khăn bịt mắt là vẫn nằm yên đấy, tay cầm một chiếc đàn hạc nhỏ trông khá cầu kì và bắt mắt. Từng ngón tay lướt qua như đang nhảy múa trên dây đàn tạo ra những giai điệu vui tươi và đầy trong trẻo.
Những sinh vật kì bí trong rừng cũng vì tiếng đàn bình yên mà kéo tới mặc cho việc chúng chả ưa gì sự náo nhiệt của trung tâm thành thị, một vài trong số chúng phát sáng như đang trình diễn một buổi hòa nhạc vậy. Naib cứ đứng ngay tại cái cầu thang ấy, nhìn ngắm bóng hình đang vừa nô đùa với đàn tinh điệp đầy màu sắc, vừa mỉm cười rạng rỡ. Cứ thế đoạn nhạc ấy cũng kết thúc, chủ nhân của nó cũng nhận ra ai đó đang nhìn mình.
- "A... em làm anh thức giấc sao?"
- "Không,..là..tôi..."
Nhìn thấy Naib có vẻ bối rối, Eli mĩm cười rồi nghiêng nhẹ đầu. - "Anh có muốn... nghe thêm 1 bài nữa không?"
Đáp lại lời mời ấy, Naib chỉ cúi mặt nhẹ khẽ gật đầu, Eli từ từ tiến lại nắm lấy tay Naib kéo lại chỗ mình đang ngồi."Cẩn thận, anh mà di chuyển nhanh quá sẽ dọa sợ chúng đấy!". Cứ thế, cả 2 cùng tận hưởng những giây phút bình yên bên nhau, những cơn gió nhẹ se se lạnh thổi qua làm chiếc áo choàng của cả 2 bay phấp phới trong gió giữa màn đêm nhưng cũng tràn ngập ánh sáng giữa cả hai. Nhìn Eli lả lướt dưới ánh trăng tròn, lần đầu tiên Naib thật sự thấy nhẹ nhõm, không có gì giày vò thân xác của mình nữa cứ như chúng đã bị những giai điệu trong bài hát kéo đi toàn bộ vậy.
-"Có thể là em hơi nhiều chuyện, nhưng em có thể biết chuyện gì đã khiến anh phiền lòng không?"
- "Em...không giúp được tôi đâu"
- "Vậy sao..." - Eli nhìn về phía Naib rồi từ tốn bước những bước chân nhẹ như bay rồi ngồi xuống bên cạnh anh - "Trăng đêm nay đẹp nhỉ? Em luôn tin rằng mặt trăng mang đến sự thanh tẩy. Chỉ cần ngắm nhìn và thành tâm cầu nguyện, ánh trăng sẽ giúp ta mang tất cả phiền muộn đi và thanh tẩy chúng. Để rồi ta sẽ không còn phải đau buồn vì quá khứ nữa. Nếu em không thể giúp anh, vậy hãy để Ngài ấy giúp anh nhé!"
Eli khẽ mỉm cười nhìn sang Naib bằng ánh mắt dịu dàng dù Naib không thể thấy rõ nhưng đó là một đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp. Quả thật trước giờ anh chưa hề nói gì về quá khứ của mình cho mọi người kể cả là Norton, người mà anh thân thiết nhất. Anh có vẻ không muốn nói nên Norton cũng không dám hỏi gì nhưng chắc cậu ta cũng đoán được phần nào rồi. Nhìn Naib có vẻ không tin lắm, Eli lại ngước mắt lên nhìn ánh trăng khuyết mà nói tiếp.
- "Có một truyền thuyết rằng vị thần Mặt Trăng người từ xưa đã luôn chứng kiến những khổ đau của loài người. Ngài ấy đồng cảm nhưng vì ràng buộc nên không thể can thiệp vào cuộc sống của họ, chính vì thế ngài đã ban xuống một chúc phúc cho những tín đồ của mình."
[Mọi khổ đau của các ngươi, hãy dâng hiến chúng cho ta, hãy sống một cuộc sống mà các ngươi không bao giờ phải hối tiếc. Nghèo khổ cũng được, bệnh tật cũng không sao nhưng tuyệt đối không bao giờ được từ bỏ hy vọng được sống, được tự do theo đuổi ước mơ. Ta đồng cảm nhưng tiếc thay không thể trực tiếp giúp đỡ các ngươi nhưng phải luôn nhớ rằng ta sẽ luôn dõi theo và chia sẻ cùng các ngươi. Từ nay trở về sau, nguyện để ánh trăng dẫn lỗi cho các ngươi.]
Giọng nói trong trẻo ấy cứ như thế lướt qua trong đầu Naib, dù anh không phải là dạng tin vào tín ngưỡng, cũng chẳng tin vào những vị thần nhưng anh không phủ định thần có tồn tại. Chẳng biết ảo giác hay thật sự mà Naib đã nghe thấy được giọng nói của vị thần đó trong đầu mình. Dưới sự dịu dàng của Eli, có vẻ như Naib không còn lựa chọn nào khác ngoài làm theo, anh nhắm nhẹ đôi mắt mình lại. Trong tiềm thức, Naib nhìn thấy một con đại bàng đang bị những sợi roi siết chặt và tra tấn, từng chút từng chút một nó dần bị những sợi roi đầy gai siết chặt nhiều hơn. Nhìn nó lúc này thật thảm hại, chỉ còn là hơi thở thoi thóp. Tim Naib thắt lại, sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả nếu những thứ xứng đáng được tự do lại bị ràng buộc. Cơn đau ấy lại kéo đến lần này thậm chí còn nặng hơn bình thường gấp nhiều lần, anh đau đớn đến chảy dãi, đồng tử có giật liên hồi, ôm đầu đầy đau khổ. Vào thời khắc tuyệt vọng nhất, ánh sáng le lói nhẹ nhàng chiếu sáng nội tâm con người đang bị cơn đau hành hạ.
- "Bình tĩnh thôi! Hãy đặt sự tin tưởng của anh vào thần, nói ra nguyện vọng của anh đi. Điều đau khổ nhất đang hành hạ anh, hãy để ánh trăng thanh tẩy nó" - Giọng nói của Eli vang vọng, một chiếc lông chim trắng từ chỗ ánh sáng trắng rơi xuống nằm yên vị trên tay Naib.
- "Mong ước sao?... Tôi muốn... Làm ơn, hãy mang nó đi đi"
Sau câu nói, chiếc lông trên tay anh phát sáng chói lòa. Phút chốc, nó bay lên rồi phóng đi như một ngôi sao băng hướng thẳng về phía con đại bàng. Những sợi roi đầy gai cũng nhanh chóng bị thứ ánh sáng đó đi qua thổi bay. Sau nhiều năm, cuối cùng con đại bàng ấy cũng được tự do mà sải cánh bay vút lên bầu trời rộng lớn. Nơi này cũng nhanh chóng thay đối khung cảnh từ bóng tối sâu thẳm trở thành một màn đêm đầy sao tuyệt đẹp trên đồng cỏ thảo nguyên rộng lớn, những cơn gió nhẹ thổi ngang qua kèm theo sải cánh rộng lớn của con đại bàng hướng về ánh trăng đang chiếu rọi. Sau tất cả, nó đã thực sự được tận hưởng sự tự do đúng nghĩa.
Naib mở mắt, trước mặt anh vẫn là nụ cười ấy, vẫn là đôi mắt xanh lam hiền dịu mờ ảo đang nhìn anh
- "Thế nào rồi? Anh cảm thấy tốt hơn chứ?"
- "..Cảm ơn em" - Naib đáp lại bằng một nụ cười đầy hạnh phúc, điều mà lâu lắm rồi anh chưa từng thể hiện.
- "Um! Không có gì đâu"
Eli mỉm cười đáp lại rồi cậu chợt nhớ ra điều gì đó
- "À mà, bây giờ mới nói thì hơi ngại nhưng mà..tên của anh là gì vậy?"
-"..."
Eli đỏ mặt luống cuốn, quơ tay quơ chân loạn xạ nhưng cũng thật dễ thương -"..X..Xin lỗi, em thường hay quên hỏi những chuyện thế này nên.."
Eli đan hai tay vào nhau tỏ vẻ xấu hổ, như một chú mèo con đang tròn mắt nhìn chủ nhân. Chưa để đối phương nói tiếp, Naib trực tiếp đưa tay lên xoa đầu Eli, bàn tay khô ráp cứng chắc bây giờ lại dịu dàng đến lạ thường nhẹ nhàng lướt trên mái tóc nâu bị lộ ra khỏi mũ trùm đầu.
- "Không sao, cũng là lỗi của tôi vì đã không nói cho em biết."
- "À..ừm..."
- "Naib Subedar, đó là tên tôi, nhớ kĩ đấy!"
- "Chắc chắn rồi!.. Còn đây!" – Vừa nói, Eli vừa lấy ra một cây sáo trúc nhỏ nhưng cũng thật vừa vặn để vào tay Naib. "Đây là phần thưởng cho anh, vì đã là thính giả của em! Cứ tập chơi dần đi nhé!"
- "À ừm..cảm ơn"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com