Vol 3 - Cảnh 11: Angelica- Số phận của những người mẹ của main.
"Cuối cùng cũng về đến Kurl..."
Angelica nói trong khi vẫn ngái ngủ, đã mất hơn 40 tiếng đồng hồ di chuyển trên tàu và chỉ một lần dừng nghỉ để chuyển tàu khiến cô khá mệt mỏi.
"Coi nào tươi tỉnh lên chứ Angelica, mẹ em chắc không muốn nhìn thấy con mình ủ rũ như thế này đâu."
Người đàn ông ít tóc với ria mép và là một khối cơ bắp đầy tự hào đi bên cạnh - Alex Armstrong đang làm nhiệm vụ hộ tống cô về nhà và đảm bảo an toàn cho cô cho chuyến đi trở lại Amestris.
"Cơ mà em vẫn chưa biết lý do tại sao mẹ lại chuyển em lên thành phố trong khi cuộc sống ở đây đang rất tốt?"
Đi đến trước căn nhà thân yêu của mình, Angelica đã nhìn khung cảnh quen thuộc này suốt 4 năm nhưng vẫn chưa thấy nó xấu ở điểm nào.
" Có lẽ đây là cơ hội tốt để hỏi mẹ em đấy, anh sẽ đứng đợi ở đây... Hửm?"
"Chuyện gì vậy anh Alex?"
"Không, không có gì, chắc anh nhầm."
Đứng trước cửa nhà. Cô nhìn lên cái chuông ấy và định với tới nó, chỉ để nhận ra rằng mình chưa đủ cao.
Armstrong cười khẽ trước sự ngốc nghếch của cô. Đi đến bên cạnh cô, đưa tay rung chuông cửa.
"A, em cảm ơn..."
...
....
.....
Không ai trả lời, không có tiếng động, ngay cả tiếng chim hót trong trí nhớ của cô cũng không có.
Armstrong gõ cửa...
Cánh cửa tự mở ra.
Khí lạnh tỏa ra từ căn nhà bao trùm cả hai và làm cho Angelica rùng mình.
"Mẹ? Mẹ có nhà không?"
Khẽ đẩy cửa ra và bước vào. Căn nhà cô vừa mới rời đi được một tuần và giờ đây nó như chưa từng có một chút hơi ấm của người vậy.
Một bàn tay lạnh toát của kim loại chạm vào vai làm cô giật thót. Alex đã trang bị vũ khí của mình, nhìn như găng tay sắt của các hiệp sĩ thời trung cổ nhưng nó có các mũi nhọn trên từng khớp ngón tay, ở mu găng tay còn có vòng tròn phép của giả kim thuật.
"Alex! Anh định làm gì với thứ đó!"
"Đứng về phía sau Angelica, anh có cảm giác rằng đây không còn là nơi con người sống nữa rồi."
Cô lắc đầu, túm vào áo của Alex.
"Mẹ em chắc chắn là ở trong nhà, anh hẵng hãy sử dụng giả kim thuật."
Mở rộng màn cảm nhận, ngoài cô và Alex ra còn một số các sinh vật khác trong nhà, lớn nhất trong đó có một cảm giác thân quen.
"Mẹ em ở trong đó."
Không nghĩ thêm gì nữa, cô lập tức chạy vào căn nhà của mình thậm chí kéo theo cả Alex - người có cân nặng chắc phải gấp 10 lần cô bé.
*Chờ đã! Thứ nặng mùi kinh khủng gì thế này, mẹ ở nhà làm gì thế này?*
Mùi hôi lạ bốc lên mỗi khi bước chân cô dậm lên sàn nhà, nó tựa như trứng ung trộn với dấm táo rồi ép ra làm tinh dầu vậy. Bên trong căn nhà cô có thể nhận ra những sự biến đổi về mặt cấu trúc, gần như ngôi nhà này được biến thành một sinh vật, với khung xương lộ ra từ các góc tường và các tĩnh mạch lan ra rộng khắp nơi.
"Alex? Anh có thấy mấy thứ này không? Đây có lẽ là giả kim thuật?"
"Anh không chắc là ở Kurl có giả kim sư nào không nhưng dù hắn là ai thì kẻ thi triển hẳn là một tên điên và hắn chắc chắn vẫn còn ở đây."
Cánh cửa phía trước hướng xuống dưới nhà kho, nơi cô chưa từng có cơ hội để tìm hiểu. Ngay phía sau cánh cửa này là kẻ đã biến căn nhà trở thành một nơi quái dị.
Nắm cửa lạnh lẽo không nhúc nhích mặc dù cô đã thử xoay chúng cả hay chiều.
Armstrong cũng đã thử và tức giận khi dùng tất cả sức bình sinh của mình cũng không mở được cánh cửa gỗ đó.
"Lùi lại, anh sẽ phá nó."
Alex vào tấn đấm bốc, đấm cả hai tay vào bản lề cùng một lúc và bắt đầu sử dụng giả kim thuật. Tia sét tóe ra từ bắp tay của anh ta và chuyền vào cánh cửa, Alex ngạc nhiên.
"Thứ này không phải là gỗ! Chất sừng này như là móng tay vậy..."
Cô cảm thấy mình vừa có thêm được một thứ gì đó rất lớn về mặt tri thức nhưng cô gạt chúng đi và tập trung vào điều trước mắt.
Sau khoảng 5 giây đắn đo, Alex nhấc tay ra và mở nắm cửa nhẹ nhàng.
"Em sẵn sàng chưa?"
Không biết được điều gì chờ cô ở phía trước nhưng cô vẫn mím môi gật đầu. Alex nở nụ cười chấn an cô bé, mở cánh cửa ra dứt khoát.
Tối đen như mực, dĩ nhiên rồi đây là nhà kho mà.
Nhưng không hẳn.
Trước mắt hai người là một hòn đá đỏ phát sáng hời hợt trong bóng tối. Mặc dù Alex không nhận ra nó nhưng với Angelica, người có thể cảm thấy năng lượng thì thứ đó như đã tự xưng tên rồi.
"Một hòn đá triết gia?!"
"Đá triết gia?"
Bốn mắt nhìn về hướng ánh đỏ rồi lại nhìn nhau rồi lại nhìn về hòn ngọc phát quang.
"Anh Alex."
"Anh đây, làm sao mà em được biết đến hòn đá triết gia?"
"Em biết điều này là ích kỉ nhưng giờ không phải là lúc xem ai sẽ nói được nhiều giả thuyết về đá triết gia hơn. Rõ ràng đây là một cái bẫy."
"Ừm. Nó chắc chắn là một cái bẫy, có điều... nó để cho ai?"
"Đầu tiên... đèn, đèn đèn? Chậc...giá như mình còn đôi mắt cực tím."
Cô lần mò trong không khí trước để tìm dây đèn, thay vào đó cô sờ được một thứ cứng cứng trong một chỗ không khí lạnh toát.
*Nó là một cái đèn pin hiện đại? Mình vừa mới lấy nó ra được nó từ khoảng không sao? YEAH! Mình nhớ ra cảm giác này rồi!*
Rút ra từ void một cái đèn, soi sáng khoảng không trước mắt cô.
-!-
"Đèn pin ư? Em lấy đâu ra..."
Alex không thể nói hết câu vì khung cảnh trước mắt anh không cho phép.
"Mẹ?!"
Lời nói dường như không thoát được khỏi môi của cô.
Người phụ nữ héo hon với tóc nâu rũ xuống trước mặt ngồi dựa lưng vào tường, phần ngoài của cơ thể dính liền vào bức tường, nơi trước kia từng là lồng ngực của bà nay trống hoác, thay nơi trái tim cư ngụ là một viên đá đã ăn sâu tới tận lồng ngực.
*Phải cứu được bà ấy!*
Đó là suy nghĩ duy nhất của cô. Lao đến và chạm tới viên hồng thạch.
"Không! Angelica!"
https://youtu.be/77AuJmnoWjI
Dòng điện đỏ tóe ra và cuốn lấy khắp cơ thể nhỏ bé của cô.
Ngay lập tức mọi thứ xung quanh cô đều trắng xóa, hay nói đúng hơn là cô đã biến mất khỏi thực tại trong khoảnh khắc.
"Mẹ?"
Cô thấy mẹ mình đang bị dính chặt lên một tấm đá, ai đó đang đứng đó quay lại và nhìn thấy cô với con mắt đỏ thú vị.
Hắn có mái tóc trắng buộc đuôi ngựa dài chấm gáy, mặc bộ áo blouse trắng của các y sĩ, quần vải đen và áo màu mè kẻ sọc dường như đổi màu khi hắn xoay người, khuôn mặt của hắn khoảng 13-16 tuổi và quen đến kì lạ, như là cô nhìn vào gương vậy.
"Ái chà, quý khách? Quý khách đến xem thí nghiệm của ta đây sao? Thật vinh dự, thật vinh dự đấy. Nào đến đây nào vị khách nhỏ tuổi."
Hắn đưa tay đeo găng trắng hướng về phía mặt cô, mời gọi bằng giọng thân mật.
"NÀY! Ngươi là ai!? Ngươi đang làm gì với bà ấy thế! Mau thả bà ấy ra!"
Tức giận lao đến, cô muốn cứu người mẹ của mình, cô không thể mất đi gia đình của mình một lần nữa mà chưa trả hết ơn sinh thành được.
"Yahhh"
Gồng hết sức mình nhảy lên đấm vào hắn rồi chỉ để nhận ra là mình không có một chút sức lực nào cả. Cô ngã lăn ra khoảng không trắng toát dưới chân hắn.
"Cái gì?"
"Hka hka hka~ định làm gì thế quý khách? Ta chỉ muốn cho quý khách xem thấy sự tuyệt vời của sinh mạng thôi mà. À... chẳng nhẽ nhóc muốn..."
"...trả đây!"
Cô rùng mình cố nén cơn đau vì bị ngã và đứng lên trước mặt hắn và mẹ của cô.
"Trả mẹ ta đây!"
"hoi~!"
Hắn ta đưa ra một tờ giấy trước mặt cô.
"Hợp đồng đây, chữ ký của bà ấy đây, máu của bà ấy đây, giá cả là: bất kì giá nào. Điều kiện là: Bảo vệ đứa con gái của tôi mãi mãi."
Búng ngón tay và tờ giấy biến mất, hắn nhìn vào mắt của cô, ho xù xụ như viêm phổi.
"Nếu không có cản trở gì thì bà ấy sẽ biến mất như hàng loạt các nhân vật người mẹ khác trong các anime khác và tôi đây sẽ bán cho quý khách bảo hiểm nhân thọ có thời hạn đến hết đời, hiểu rồi chứ?"
*anime?*
"Khoan đã! Ngươi nói cái gì cơ? Anime? Ngươi là ai?"
Hắn liếm mép, đứng nghiêm và cúi mặt xuống ngang tầm Angelica, để tay trước ngực, xoay cái đầu của mình đi 45 độ.
"Thứ lỗi, tên tôi là Kiiro Akira Yaru, một đại diện của tội lỗi tham lam, xin kính chào quý khách."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com