Vol3 Cảnh 35 - Tăng tốc để thoát ra, thay vào đó lại tiến vào cội nguồn. 🏆
Angelica cắn miếng thịt tôm tiền sử đắng nghét, chỉ với muối biển, món tôm biển cổ đại nướng mặc dù không ngon lắm nhưng đó là những gì cô có lúc này.
Đã được 3 ngày cô ở trên hòn đảo này, tính từ ngày thứ 2, cô đã nhận ra tính dị thường của nơi này.
Hố cát nơi cô đáp xuống đã biến mất khỏi bờ biển tiền sử và cô chắc chắn là thủy triều không lên cao đến thế. Vào sáng hôm thứ 3 thì cái bếp lửa đêm trước của cô đã biến mất và những cái cây hôm trước cô chặt lấy củi giờ lại trở về nguyên trạng.
*nơi này nằm trong vòng lặp vô hạn...*
Kết luận này đã được khẳng định bởi 1 phần kiến thức của Doctor còn sót lại bên trong cô.
Vì nơi này là vòng lặp vô hạn nhưng cô lại không phải một phần của nó nên thời gian của cô vẫn trôi đi như thường - cơ thể cô vẫn cần ăn ngủ nghỉ. Những thay đổi mà cô gây ra cho nơi này sẽ được hoàn tác vào hôm sau.
Nhưng trời xanh, mây trắng và gió đầy mùi khói chỉ diễn ra ở nơi này, một khi đi qua bức màn kia thì mọi thứ sẽ thay đổi, như một thước phim trong một đoạn video vậy.
*Có một ai hay một thứ gì đó gây ra điều này.*
...
*Nếu có Tardis ở đây thì tốt nhưng làm gì có nhỉ?*
...
Phần sức lực của cô đã quay lại, cô duỗi tay và hít thở không khí. Không khí ở hòn đảo này nặng nề theo một cách nào đó, cô đoán là do thời kì này còn ít oxi do chưa nhiều cây lớn.
*ước gì mình có thể đi đủ nhanh để thoát khỏi nơi này...*
Cô muốn thoát khỏi đây.
-bùm!-
Cô quay theo hướng nổ nhưng chẳng có gì ở đó nhưng một nguồn năng lượng lớn đến với cô kèm theo một thông tin... rất nhiều thông tin.
*GO!!!*
Cô đứng bật dậy và bắt đầu bay nhanh hết mức mình có thể về phía trước. Sử dụng thuật toán mà cô vừa mới học được - đốt cháy hết năng lượng của cơ thể và trí não, cô phóng nhanh đến mức vượt qua tốc độ vận tốc thoát li trong vòng 3 giây và nhanh hơn nữa.
Cơ thể cô vụt cháy.
*Nhanh hơn nữa!!!*
...
*N h a n h !!!*
...
*!!!*
...
Ánh sáng trước mắt, cô dồn tất cả những gì còn lại của mình về phía trước và nói:
*GO!!!*
*******************************
Phía trước cô là một thứ ánh sáng chói lòa.
Sau 89911021 lần tích lũy năng lượng và sửa đổi thuật toán rồi truyền lại cho bản thể quá khứ, Angelica t vào lần thứ 89911022 được nhận năng lượng đã đủ để thoát ly khỏi vòng lặp của hòn đảo và đến một nơi khác.
Năng lượng thuần túy tỏa ra từ vật thể đốt cháy màn A.T của cô như bánh ở trong lò, từ ngoài vào trong một cách chậm dần đều.
*nó có nóng không?*
Lạ lùng, không nóng.
Thứ ánh sáng đó không phải nhiệt lượng.
Là Mana! Hay ma năng, năng lượng ma thuật hay gì đó. Mặc dù không nóng nhưng nó hoàn toàn làm tan rã mọi thứ nếu ở trong môi trường quá nhiều ma năng.
Thứ gì có thể có nhiều ma năng đến thế!?
Đến gần nó, nếu không vì màn A.T thì giờ có lẽ cô đã hòa chung với môi trường trung gian này rồi, đến gần nó, mọi thứ càng thêm đông lại và cứng hơn, ngón tay cô gần như không thể chạm vào nó mặc dù chỉ cách nó có 1 cm.
Ngón tay cô tan rã...
*hơ...*
Cô nắm chặt vào chỗ bị thương nhưng cả tay kia cũng vụt tan ra như thể giọt nước rơi xuống chảo lửa.
*không*
Từ ngoài vào trong, lượng ma năng đậm đặc hòa tan cô vào môi trường. Cô đưa phần còn lại của tay phải mình hướng tới nguồn căn của không gian này.
*không phải thế này*
"ít nhất thì hãy cho tao quay lại...! khặc..."
Không thở nổi nữa, lồng ngực của cô đã bị thủng. Lưỡi của cô biến mất khi nói xong, mắt của bay hơi nhưng những hình ảnh về những người cô đã từng gặp lần lượt lướt qua trong tâm trí. Mọi điều hạnh phúc thoáng qua mà cô từng chứng kiến và cảm nhận dần dần vuột mất đi khỏi trí nhớ của cô.
Hồi ức của kết thúc cô nhìn thấy cơ thể cô tan ra trong vô vọng.
Cơ thể cô đã tan thành bọt trắng. Tất cả mọi tan ra trừ một tấm thẻ lộ ra từ đám bọt.
-!-
Là tấm thẻ có in hình Eva-01 lên đó.
*Tại sao mày có thể chống lại nó?*
*Tại sao mày có thể tiếp tục tồn tại?*
*Làm thế nào để mày tiếp tục tồn tại? Tao vẫn chưa xong việc với thế giới này, làm ơn hãy nói cho ta biết bí quyết đi! Làm ơn đi, làm ơn đi làm ơn đi...*
Tấm thẻ tất nhiên là không biết nói nhưng dường như nó trả lời câu hỏi của cô khi nó phát sáng và hút phần còn lại của tâm trí cô vào trong nó và tiến vào trong vật phát ra nguồn ma năng kinh khủng kia.
Như một hố đen, lượng ma năng kinh khủng kia nuốt chọn thẻ bài và cô. Lần đầu tiên từ khi bước vào không gian này, cô cảm thấy thanh thản.
Và chỉ còn im lặng.
***
Lớp sương mù bao quanh hòn đảo biến mất, bên ngoài là một con thuyền đánh cá nhìn thảm hại nhưng vẫn nổi được trên mặt nước, trên mạn thuyền nhảy ra một cậu nhóc chừng 10 tuổi.
Milles Sanson theo lời tinh linh gió bay vào trong bờ biển tìm kiếm người bạn mất tích của mình.
"Angelica! Trả lời mình đi! Cậu ở đâu?"
Bằng tất cả giác quan của mình, cậu chỉ cảm nhận được một nguồn ma năng lớn chưa từng thấy ở sâu trong rừng. Cậu quyết định tiến vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com