Park Jimin
" Park Jimin Em Yêu Anh "
Đã là lần thứ bao nhiêu rồi nhỉ? Đã bao nhiêu lần các bạn trong trường nghe Kim Ami nói câu này rồi. Ami yêu Jimin là chuyện ai cũng biết, nhưng đáp lại tình cảm của cô chỉ là sự lạnh nhạt đến đau lòng của anh.
Như thường lệ, anh cũng không màng đến lời tỏ tình của ấy, chỉ bước thẳng lên lớp mà chẳng quay đầu nhìn cô. Bước vào lớp, mở cửa tủ đựng giày của mình ra, Jimin thấy một bó hoa và một hộp socola được đựng trong đấy. Ánh mắt lạnh nhạt của anh lướt nhẹ qua những thứ ấy, đôi mắt ấy lạnh lẽo đến nỗi có thể đâm xuyên bất kì ai nhìn vào. Anh lấy hết tất cả những thứ trong ấy ra sau đấy vứt hết vào sọt rác mà chẳng quan tâm ánh mắt mọi người đang nhìn mình. Có lẽ mọi người cũng đã dần quen với tất cả những hành động này của Jimin. Ami nhìn thấy cảnh tượng ấy cũng chỉ có thể gắng gượng vẽ cho mình một nụ cười. Nhưng nụ cười ấy lại chẳng thể che đi tầng tầng lớp lớp những giọt nước mắt trên khoé mi cô. Đến tột cùng Kim Ami vẫn không hiểu tại sao Park Jimin lại có thể lạnh nhạt đến thế. Anh dường như chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của cô. Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì chính cô cũng tự cười giễu bản thân mình. Nếu Jimin đã không yêu mình thì việc gì anh ấy phải quan tâm đến mình. Thật là tức cười mà.
Hôm nay trời rất âm u, những đám mây xám kéo tới che khuất đi ánh nắng của buổi chiều tà. Những cơn gió thu thổi qua làm ai nấy đều bất chợt rùng mình. Có lẽ mùa đông năm nay sẽ lại rất lạnh. Và rồi, những hạt mưa đầu tiên dần dần rơi xuống, chạm đất rồi vỡ tan. Cơn mưa khá lớn, có lẽ đến khuya cũng chẳng dứt. Ami mang theo tâm trạng nặng trĩu đi ra cổng trường. Thấy anh vẫn còn đứng đấy mà chưa về, có lẽ hôm nay anh đã quên mang theo dù. Vội chạy lại đưa chiếc dù của mình trong tay cho anh.
" Anh mau cầm lấy rồi về đi, đừng để ướt mưa kẻo bệnh "
Nói rồi cô chạy vụt đi, để lại cho anh sự ngơ ngác. Đôi mắt anh nhìn vào chiếc dù trong tay mình, trong đôi mắt ấy có thể thấy được sự phức tạp, nỗi buồn mà không muốn ai biết. Anh không đi thẳng về nhà, anh đi đến con phố tấp nập, xuyên qua một con hẻm nhỏ rồi ghé vào một phòng khám tư nhân. Vừa đến, một vị bác sĩ đã lớn tuổi liền đến chào hỏi.
" Cháu đến rồi à, hôm nay chúng ta sẽ chụp lại tim xem có diễn biến tốt hơn chưa nhé "
" Vâng ạ "
Giọng nói của anh không giấu nỗi sự nặng trĩu trong lòng, vị bác sĩ già ấy cũng chỉ biết nhìn anh rồi lắc đầu. Ông ấy cũng đã quá quen thuộc với anh, tháng nào anh cũng đều phải đến phòng khám để kiểm tra định kì. Sau khi trải qua các xét nghiệm và chụp hình x quang, anh ngồi vào chiếc ghế nhỏ, đôi mắt hướng lên màn hình, trên đó là kết quả chụp hình của tim anh. Vị bác sĩ ấy cũng chỉ nhìn rồi sau đó lại thở dài, điều trị lâu như vậy nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả. Bất chợt, mí mắt của ông nóng lên. Ông thật sự không thể kiềm lòng nỗi trước tình trạng của cậu bé này. Đây là con của một người bạn tri kỉ của ông, cậu bé này từ nhỏ đã mắc một căn bệnh tim rất hiếm gặp. Khó khăn lắm mới có thể khiến cậu có thể sống đến chừng tuổi này. Từ nhỏ, cậu bé vì căn bệnh của mình nên không thể vui chơi cùng các bạn bằng tuổi. Nhưng cậu bé lại có một trí thông minh hơn người, nhiều lần khiến ông bất ngờ với các kiến thức mà cậu biết được. Ông quý cậu bé này chẳng khác gì con trai ruột của mình, cố gắng tận tuỵ giúp đỡ cậu bé sống được thêm ngày nào sẽ hay ngày đấy. Vậy mà bây giờ ông thực sự phải đối mặt với sự thật cậu bé sắp rời xa thế giới này. Có lẽ cũng không còn bao lâu nữa...
Anh nhìn lên màn hình, đôi mắt trầm tĩnh như bầu trời mùa thu. Hơn ai hết, anh hiểu rõ tình trạng sức khoẻ của mình. Anh đưa tay lên tim mình, cảm nhận từng nhịp tim đập, có lẽ cũng sẽ không còn nhiều thời gian nữa dành cho anh.
" Còn khoảng bao lâu ạ? "
" Có lẽ cũng chỉ còn hơn 3 tháng..."
Anh chợt nở một nụ cười nhạt. Anh thực sự vẫn chưa muốn chết. Anh vẫn còn muốn sống để ở bên người con gái mình yêu. Anh vẫn còn muốn sống để chăm sóc cô ấy. Vị bác sĩ nhìn anh đành thở dài rồi lắc đầu.
" Thật ra chú nghĩ cháu nên nói cho con bé biết tình cảm của mình. Đừng để quá muộn để rồi hối hận "
" Con có thể hát cho cô ấy nghe, con có thể chăm sóc cô ấy, con có thể yêu cô ấy như thiêu thân lao vào đám lửa. Nhưng sao con lại không thể cho cô ấy một lời hứa hẹn trọn đời trọn kiếp "
" Con có bao giờ nghĩ con bé muốn ở bên con dù có như thế nào nó vẫn chấp nhận ở bên con không? "
Câu nói của ông như đánh thẳng vào trái tim anh, phải chăng anh đã quên mất nghĩ đến cảm nhận của cô. Anh không nói gì, bước về trong cơn mưa xối xả. Về đến nhà, anh lấy từ trong cặp mình hộp socola và bó hoa ra. Anh cắm hết những đoá hoa ấy vào lọ rồi đem hộp socola vào một hộp kính tinh xảo. Tất cả món quà cô tặng anh, anh đều cất kĩ từng món. Anh yêu cô, yêu từ cái nhìn đầu tiên. Lúc ấy anh chỉ mới vào trường, bắt gặp hình ảnh cô hồng hào rạng rỡ trong bộ đồng phục học sinh dưới cái nắng hè rạng rỡ. Khi biết cô thích anh, anh vui mừng vô cùng, nhưng rồi anh nhận ra mình chẳng còn nhiều thời gian, bệnh tình anh càng ngày càng trở nặng nên chỉ có thể từ chối tình cảm của cô, âm thầm quan tâm và yêu thương cô. Có một lần cô làm mất chiếc vòng tay của mình nên đã khóc ầm ĩ. Anh liền chạy khắp nơi đi tìm cho cô, đến khi tìm thấy liền vội chạy đưa cho cô. Lần ấy, vì chạy quá sức nên bệnh tim anh tái phát bị ngất xỉu tại nhà, cũng may hàng xóm phát hiện nên đưa anh đến bệnh viện.
Lật một quyển sổ nhật kí ra. Anh bắt đầu viết từng dòng chữ nắn nót.
" Hôm nay ngày ... tháng ... năm ....
Trời khá âm u, những cơn mưa cứ mãi không dứt. Ami đã tỏ tình với mình lần thứ 12. Cô ấy thật kiên trì làm sao. Đúng là người con gái mình thích có khác. Cô ấy vì mình mà nhường cả dù, mình thật sự không thể đuổi theo cô ấy nên chỉ có thể bất lực nhìn cô ấy chạy dưới mưa. Mình thật tệ mà. Bác sĩ nói mình chỉ còn hơn 3 tháng... Hơn ba tháng nữa thôi, mìmh phải làm sao đây? Mình không muốn rời xa Ami, nhìn thấy cô ấy, trái tim mình lại đập rộn ràng. Mình gặp qua biết bao nhiêu cô gái rồi, nhưng lại nhận ra chẳng ai bằng cô ấy. Thứ 7 nào mình cũng đều len lén trốn sau kệ sách ngắm nhìn cô ấy học trong thư viện. Chắc chỉ có lúc ấy mình mới có thể yên lặng mà ở bên cô ấy. Mình yêu cô ấy mất rồi.
Kim Ami
Anh Yêu Em "
Đóng quyển nhật kí lại, anh bắt đầu lim dim chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ, anh bất giác sờ vào tấm ảnh trên bàn, là hình lúc cô đoạt một giải thưởng trong cuộc thi nào đó mà anh có được. Có lẽ anh chỉ có thể có mỗi duy nhất tấm ảnh này của cô...
Sáng hôm sau, anh đặc biệt tới sớm, sau đó lén vào lớp của cô đem cho cô một bình trà giải cảm. Anh sợ cô sẽ bị bệnh. Lúc đó có như thế nào anh cũng sẽ chẳng thể tha cho bản thân mình. Sau đó, anh lại quay trở về lớp như chưa hề có chuyện gì. Anh luôn như vậy, luôn âm thầm quan tâm cô.
Hôm nay cô uể oải đến lớp, bất ngờ thấy một bình trà trên bàn. Đang đi đến, chân cô đạp phải một thứ gì đó. Là một quyển sổ. Khi mở quyển sổ ra, cô liền nhận ra đó là nét chữ của Jimin. Dù biết là không nên, nhưng vì tò mò nên cô lật từng trang để đọc và rồi cô đã biết tất cả...
Anh đang ăn trưa trên sân thượng, cánh cửa sân thượng chợt mở ra. Thì ra là cô, nước mắt cô giàn giụa. Chưa kịp hiểu chuyện gì thì cô đã chạy lấy ôm chầm lấy anh.
" Nếu chỉ còn 3 tháng em sẽ ở bên anh trọn 3 tháng. Chúng ta sẽ yêu nhau oanh oanh liệt liệt suốt cả 3 tháng. "
Sau đó cô đưa quyển sổ lên, anh còn chưa hết bất ngờ thì cô đã áp lên môi anh một nụ hôn ngọt ngào và nóng bỏng. Giờ phút này anh chỉ đành nghe theo con tim mình. Có lẽ anh không nên làm tổn thương cô nữa. Anh sẽ dùng trọn 3 tháng ấy để dâng cho cô tất cả những điều tốt đẹp nhất.
Kể từ hôm ấy Park Jimin chính thức trở thành bạn trai danh chính ngôn thuận của Kim Ami. Anh cưng chiều cô đến nỗi chỉ tiếc không thể dâng hết tất cả mọi thứ trên thế giới này cho cô. Bất kể là lúc nào, chỉ cần cô muốn gặp anh, anh liền chạy đến bên cô. Thời gian cứ như một dòng suối chảy, cứ chảy mãi không ngừng. Thấm thoát 3 tháng đã dần trôi. Sức khoẻ của Jimin ngày càng tệ. Anh thường xuyên ngất xỉu, khiến cô lo lắng vô cùng. Nhưng Park Jimin là người che dấu rất giỏi, dù đang rất đau nhưng lại cắn răng chịu đựng đi mua thức ăn cho cô. Cho đến một ngày vở kịch cũng phải hạ màn. Anh ngất xỉu khi đang học. Lập tức đưa đến bệnh viện. Bác sĩ nhìn thấy tình trạng của anh cũng chỉ nhíu mày rồi thở dài. Bác sĩ bảo hãy vào gặp anh vào lần cuối. Cô liền chạy vào nắm chặt lấy tay anh. Nước mắt cứ rơi mãi chẳng ngừng.
" Park Jimin đừng rời xa em mà. Em hứa sẽ nghe lời anh mà, không quậy nữa. Em xin anh... xin anh "
Anh ngay đến việc mở miệng cũng khó khăn nên chỉ có thể dùng tay lau nước mắt cho cô. " Bíp bíp bíp " là tiếng của máy đo nhịp tim. Cô vội hốt hoảng kêu bác sĩ, anh dùng hết sức lực cuối cùng nói với cô.
" Anh yêu... em, yêu em... hơn 4 năm rồi. Không....không dài nhưng khiến anh chẳng thể nào quên được....Nếu có kiếp...kiếp sau chúng... ta hãy kết hôn nhé "
" Được. Nhất định mà "
Bây giờ cả gian phòng tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng bíp kéo dài của máy đo nhịp tim. Đôi tay anh buông thõng xuống, đôi mắt nhắm lại. Cô nhẹ đưa môi mình áp lên đôi môi vẫn còn chút hơi ấm của anh.
Park Jimin em cũng yêu anh. Kiếp sau chúng ta hãy cùng nhau kết hôn. Sau đó chúng ta sẽ có những đứa con thật dễ thương. Cùng nhau nắm tay đi trọn kiếp người.
4 năm âm thầm theo đuổi một người đổi lại một kiếp lưu luyến chẳng ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com