_Ngoại truyện 18 _
Daniel nhìn thẳng sâu vào mắt tôi , cậu ấy siết chặt eo tôi lại , từ từ cậu ấy kề sát vào mặt tôi hơi thở của cậu ấy chạm nhẹ vào mặt tôi , toàn người của tôi lúc này đều cứng đơ , tim của tôi đập một cách không kiểm soát . Bỗng dưng điện thoại của tôi lúc này lại reng lên , tôi rời khỏi vòng tay của Daniel sang chỗ khác để nghe điện thoại .
[ Alo ! ]
- Ai vậy ?
[ Cô có phải là bạn của Park Jihoon không ? ]
- Đúng vậy mà chú là ai vậy ?
[ Tôi là chủ nợ của cậu ấy đây , cậu ấy say bí bì không biết trời đất gì mà bây giờ tôi phải đóng cửa quán rồi mà cậu ấy nhất định không chịu về . Cứ gọi tên So Hwayoung mãi , tôi vào danh bạ thấy cuộc gọi gần đây là số này nên tôi gọi báo cho cô biết rằng cô tới đây dẫn cậu ấy về giúp tôi . ]
Tôi cúp máy tức tốc chạy đến chỗ của Jihoon , ngay lúc này thật sự tôi chỉ nghĩ đến cậu ấy thật sự tôi rất lo cho cậu ấy . Chỉ sợ cậu ấy không ổn rồi lại nảy sinh thêm nhiều chuyện , Daniel cậu ấy đi kề ngay bên tôi . Tôi đứng thở gấp trước cửa tiệm nơi mà Jihoon đang ở đó , trông bộ dạng của cậu ấy lúc này thật bê tha , người thì nồng nặc mùi rượu , tôi tiến gần đến đỡ cậu ấy đứng dậy , tự dưng Daniel đẩy lùi tôi về phía sau và cõng Jihoon trên vai .
" Này ! Nhà ở đâu ? "
[ Thả xuống ! Chủ quán cho thêm 2 chai nữa . ]
- Jihoon à cậu say lắm rồi về nhà thôi . Chỉ tớ về nhà cậu đi .
" Có nghe gì không ? Chỉ mau không bỏ cậu xuống đấy . "
Jihoon cậu ấy không trả lời , cậu ấy dựa vào vai của Daniel rồi ngủ mất . Tôi lúc này không biết xử lý cậu ấy sao , tôi không biết nhà cậu ấy càng không biết số điện thoại gia đình cậu ấy . Điện thoại Jihoon lúc này cũng đã hết pin , tôi quay sang bảo Daniel .
- Daniel . Hay bây giờ vậy đi , cậu cho Jihoon qua nhà ngủ cùng nhé .
" Khônggggg ! Không thể nào , tớ không muốn ở cùng cái tên này đâu . "
- Chẳng lẽ cậu muốn để mặc Jihoon vậy à ?
" Ừ mặc cậu ấy đi . Tớ cho cậu ấy ngủ ở đây luôn . "
- Vậy thôi cậu ráng cõng Jihoon về nhà tớ đi .
" Thôi được rồi tớ đưa cậu về rồi tớ và cái cục nợ này sẽ về nhà tớ ngủ "
- Daniel tốt bụng thật .
[ Không .... không .... Hwayoung tớ muốn về ... cho tớ xuống . ]
- Không được đâu Jihoon, cậu về với Daniel nhé .
" Haizzzz tại cậu nói giúp cho cậu ấy nên tớ mới chịu cõng về đó không thì tớ cho cậu ấy ngủ ở đây luôn rồi . "
Nói rồi tôi và Daniel trở về nhà , mặc dù trời đã tối nhưng tôi và cậu ấy vẫn lang thang ở trên con đường vắng vẻ không bóng người , nhưng đây cũng là lần đầu tôi và Daniel có nhiều chuyện nói đến mức này , thật sự quãng đường rất xa nhưng chả hiểu sao dường như quãng đường nó lại ngắn lại . Nói thật tôi không muốn rời xa cậu ấy lúc nào , lúc này tôi lại có cảm giác muốn ở cùng Daniel , nhưng không thể . Tôi luôn dặn bảo cậu ấy về nhà cẩn thận , đứng chờ đợi bóng cậu ấy khuất dần mới vào nhà . Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi lại háo hức chủ động nhắn tin cho cậu ấy , chẳng lẽ tôi quá hứng thú trước lúc ấy , nhưng từ khi cậu ấy tỏ tình tôi thì lúc đó chợt nhận ra trái tim của tôi đã trao cho cậu ấy mặc dù tôi chưa trả lời Daniel nhưng tôi nghĩ rằng cậu ấy đã biết rõ kết quả . Lúc ấy tôi rất muốn chủ động hôn lên môi cậu ấy , nói ra hơi lộ liễu nhưng nếu điện thoại lúc đó không reng lên thì bây giờ mọi chuyện sẽ tốt hơn rất nhiều . Tôi vội mở điện thoại của mình ra và nhắn tin cho cậu ấy .
Vitamin_Euigeon : Cậu về chưa ?
Kang Choding : Tớ về rồi đang đợi cậu nhắn tin đây .
Vitamin_Euigeon : Jihoon cậu ấy sao rồi ?
Kang Choding : Đang nằm ở sofa và say giấc nồng đây .
Vitamnin_Euigeon : Sao lại là sofa ? Phải để cậu ấy nằm ở giường chứ !
Kang Choding : Còn tớ ? Muốn giết tớ hả ?
Vitamnin_Euigeon : Cậu có bệnh gì đâu ! Giúp cậu ấy đi Daniel .
Kang Choding : Giúp cậu ấy tớ được gì ?
Vitamin_Euigeon : Mai tớ làm bữa sáng cho cậu .
Kang Choding : Cho mình tớ thôi nhé !
Vitamin_Euigeon : Ừ tớ hứa . Nhưng mà phải chăm sóc cho Park Jihoon đàng hoàng đó , nhớ đắp chăn cho cậu ấy và đặc biệt cho cậu ấy uống nước chanh rồi hẳn ngủ nhé .
Kang Choding : Vậy để hôm nào tớ say để được Hwayoung chăm sóc .
Vitamin_Euigeon : Cậu dám thử say đi , tớ xử cậu đó .
Kang Choding : Mà Hwayoung này !
Vitamin_Euigeon : Sao ?
Kang Choding : Tên Jihooon cứ gọi tên cậu mãi . Tớ phát cọc rồi đây .
Vitamin_Euigeon : Hahaha vậy vẫn có người nhớ tớ đấy !
Kang Choding : Khuya rồi cậu ngủ đi mai còn đi học .
Vitamon_Euigeon : Ừ mai tớ đợi cậu ở cổng nhé .
Kang Choding : Giỏi đấy ! Không được đi học một mình đâu biết chưa ?
Vitamin_Euigeon : Tớ biết rồi . Cậu ngủ ngon nhé .
Kang Choding : Hwayoung ngủ ngon mơ thấy tớ đấy nhé .
Tôi đã dậy từ sớm , tôi đã hứa với cậu ấy là làm bữa sáng cho cậu ấy , tôi chả biết làm gì ngoài vài lát bánh mì sandwich kẹp với thịt nguội phô mai , vài lát thì kẹp với mứt dâu . Nói là làm cho mình cậu ấy thôi nhưng tôi vẫn lén làm cho Jihoon vài phần , tôi đã bày cách đưa cho Jihoon để Daniel không nhận ra nếu cậu ấy mà nhận ra thì lại giận dỗi như con nít .
Tôi đứng đợi Daniel trước cổng nhà , từ đằng xa tôi đã nhìn thấy hình bóng cậu ấy , tôi nhón nhẹ chân vẫy tay cho Daniel nhìn thấy . Bước chân của Daniel dường như càng vội hơn , cậu ấy ôm chằm lấy tôi và hôn nhẹ lên trán tôi . Tôi thất thần , đồng tử dãn nở khi nhìn thấy cậu ấy hôn vào trán tôi nhưng tôi lại mỉm cười và ôm lấy cậu ấy .
" Cậu ngủ ngon chứ ? "
- Ừ cám ơn cậu nhé .
" Nhớ cậu chết đi được . "
- Kệ cậu ...
Nói rồi tôi rời khỏi vòng tay của Daniel và chạy thật nhanh phía trước , còn cậu ấy thì chạy nhanh về phía tôi và ôm lấy cổ tôi , Daniel nói nhỏ vào tai tôi .
" Cậu có chạy đằng trời cũng thoát khỏi tớ , Hwayoung là của Daniel mất rồi không ai có thể chiếm đoạt được cũng không thể rời xa Daniel được , nghe chưa ? "
- Ủa tớ là của cậu khi nào vậy ?
" Từ lúc Hwayoung sinh ra đã là của tớ ! "
Nói thật Daniel chỉ giỏi dẻo miệng , nếu như đó không phải tôi hay là ai khác mỗi lần nghe cậu ấy nói như vậy đều cảm thấy xiêu lòng , tôi cũng vậy khi nghe Daniel nói khóe miệng tôi tự động nhếch lên , lòng cảm thấy vui đến lạ . Daniel cậu ấy đã là liều thuốc chữa lành cho tôi , chữa lành mọi nỗi buồn cho tôi , từ lúc chuyện ngày ấy xảy ra Daniel không bỏ mặc tôi lúc nào , dù cho những lúc tôi cần một mình thì cậu ấy vẫn luôn cố gắng xen vào để kéo tôi khỏi nỗi buồn đó . Thật sự rất cám ơn cậu ấy , cám ơn Daniel đã bên tớ nhé , cậu đã quá tốt với tớ rồi tớ không biết trả ơn cậu bằng cách nào ngoài yêu thương cậu thật nhiều .
Tôi và Daniel đã đi đến trường cùng nhau , ăn sáng cùng nhau ở tầng thượng của trường .
Nhưng kể từ ngày hôm đó , tôi cảm thấy Jihoon rất khác lạ , mỗi lần tôi có ngọ ý mời cậu ấy đi chơi cùng thì cậu ấy lại bảo bận , những lúc tôi và Daniel nói chuyện cùng nhau nhìn sang cậu ấy thì lúc nào cũng trong trạng thái bất ổn lắm lúc lại tức giận bỏ đi . Thật sự tôi không biết cậu ấy đang nghĩ gì , tôi đã muốn nói chuyện với cậu ấy nhiều lần nhưng cậu ấy lại đánh trống lãng đi .
Ngày hôm nay Jihoon hẹn tôi ở trên tầng thượng , cậu ấy bảo chỉ có tôi và cậu ấy , nên tôi đã nói với Daniel rằng là về trước đừng đợi tôi .
Tôi đợi Jihoon nơi hẹn , Jihoon lúc này đang đứng đối diện tôi , đôi mắt của cậu ấy hiện ra một nỗi buồn , dường như cậu ấy sắp khóc , đúng vậy giọt nước mắt của ấy đã rơi xuống . Tôi không biết gì ngoài tiến đến cậu ấy lau nhẹ nước mắt đang lăn dài trên má cậu ấy , Jihoon nắm chặt bàn tay tôi .
[ Hwayoung , cậu có biết tại sao tớ lại khóc không ? ]
- Jihoon cậu bình tĩnh , tại sao cậu lại như vậy chứ ?
[ Cậu có biết khoảng thời gian vừa qua là khoảng thời gian khủng khiếp với tớ không ? ]
- Jihoon à , tại sao cậu lại trở nên như vậy ?
[ Cậu đang thương hại tớ đúng không ? ]
- Cậu đừng nghĩ như vậy , tớ không hề có ý đó .
[ Cậu có biết cảm giác nhìn thấy người mình thích vui vẻ cưòi đùa cùng người khác là thế nào không ? ]
- Ý cậu là ....
[ Cậu có bao giờ nhìn thấy tớ đứng một mình nhìn cậu và Daniel từ đằng xa không , cậu có thấy tớ lặng lẽ nhìn cậu không ? Mọi việc tớ làm đều nghĩ đến cậu , ngày hôm đó tại sao tớ lại say ? Cậu có biết không ? Tớ rất đau buồn khi nhìn thấy cậu ôm lấy Daniel , nhìn thấy cậu đi cùng Daniel mà bỏ mặc tớ , lúc ấy tớ rất cần cậu bên cạnh , hôm đó tớ muốn đi xem phim cùng cậu để nói chuyện cần nói nhưng cậu lại đến cùng Daniel , lúc ấy tớ cứ nghĩ rằng tớ rất phiền nhưng vì tớ nghĩ cho cậu nên tớ mới để cậu đến chỗ Daniel . Ngày hôm đó sao tớ không nói sớm hơn , đón nhận câu trả lời của cậu sớm hơn thì bây giờ đâu có thành ra đến vậy . Hwayoung ! Cậu có biết rằng tớ thích cậu không ? ]
- Tớ xin lỗi cậu . Vì đã làm cho cậu buồn .
[ Lỗi không phải do cậu , nhưng có phải cậu và Daniel đã trở thành người yêu của nhau đúng không ? ]
" Đúng vậy , tớ và Hwayoung đã quen nhau . "
Là giọng nói của Daniel , tại sao cậu ấy lại xuất hiện lúc này , Daniel đi đến cạnh tôi , Jihoon lúc này cậu ấy buông nhẹ tay tôi ra đi đến phía Daniel . Daniel nắm chặt lấy tay tôi và kéo tôi đi về phía cửa thoát hiểm , Jihoon cậu ấy vẫn đứng đó và nhìn lấy tôi cùng với Daniel ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com