Oriental Wind
"Cách của chị khiến tôi thất bại thảm hại! Thật ngu ngốc! Tại sao tôi lại nghe chị cơ chứ?"
Heehyun hét lên trong điện thoại. Giờ cô nàng chỉ có thể ngồi trong nhà vệ sinh nhìn hoàng tử đi với người "bạn" mà mình vừa chạm môi về nhà. Thật thảm hại. Thật chẳng khác gì mụ phù thuỷ trong những câu chuyện xấu xa, làm bao nhiêu chuyện nhưng chẳng chiếm được trái tim chàng.
Trái lại với Heehyun, người trong điện thoại lại nói với giọng tỉnh bơ:
"Đấy là tại mày ngu, con ạ. Đáng ra mày phải để con bé đó bị vấp, chứ không phải hắn ta. Nhưng mày làm cho họ đến với nhau bằng cách chạm môi. Mày đúng là ngu mạt hạng."
Heehyun tắt máy. Cô nàng muốn khóc, nhưng dường như nó chẳng đúng với tình cảnh chút nào. Giữa những con người đang hạnh phúc vì vở kịch thành công này, chỉ vì khóc, Heehyun có thể trở thành tâm điểm hơn cả nàng Bạch Tuyết bị đau bụng nằm viện.
Lựa chọn duy nhất của Heehyun bây giờ là ở một mình, dưới bầu trời đêm Busan, và rồi khóc nếu có thể.
Cô nàng chạy ngay ra ngoài. Dường như vạn vật trên thế gian này đều ngừng lại, như thể chẳng có gì ngăn cách giữa quãng đường dài từ sân khấu đến nhà của cô nàng vậy. Heehyun khóc, phải, khóc như chưa từng được khóc, khóc như cố rửa trôi lớp make up đẹp đẽ - lớp make up khiến cô nàng cố công đến bao nhiêu để làm vừa lòng chàng hoàng tử. Người đi đường quay lại nhìn cô nàng, nhưng kệ chứ, thà bị những con người xa lạ hơn là chính những kẻ cùng tổ hậu cần với mình.
Chợt Heehyun đâm vào một thứ gì đó, một thứ gì đó cứng cứng, ấm ấm. Hi vọng không phải là một cái cột điện dưới ánh mặt trời.
Không, nó không phải là cột điện.
Đó là chàng trai làm ca ngay sau Heehyun, chàng trai lùn lùn, thấp thấp luôn luôn cực kì tốt với nó.
Gật và lắc. Gật và lắc.
Heehyun chưa bao giờ nghe cậu ta nói, hay thậm chí còn không biết họ tên cậu ta là gì. Đấy là lí do vì sao thi thoảng khi làm việc, cậu ta khiến cô nàng chết khiếp khi đứng đằng sau mà không nói câu nào.
Bây giờ cũng vậy. Cậu ta chỉ chìa tay tỏ ý giúp đỡ, và tuyệt nhiên vẫn không nói lời nào.
Chàng trai kì lạ....
"Ừm, cảm ơn anh."
Heehyun ngượng ngùng nói. Trong khoảnh khắc sầu bi thế này, cô nàng vẫn không quên để ý đến chuyện cô nàng còn cao hơn người đồng nghiệp đến 2cm.
Điều này thật sự khá buồn cười.
Nhưng sự buồn cười đấy cũng trôi qua nhanh như chớp để nhường chỗ cho cảm giác xấu hổ, mệt mỏi và hổ thẹn. Nhận thấy chàng trai đó nhìn mình, Heehyun nức nở rồi khóc to, gào lên như một đứa trẻ, để lại chàng trai trẻ trở nên cực kì bối rối khi bị người xung quanh nhìn.
Nhưng Heehyun không thể ngờ là vì sự bối rối đó, cậu ta quay đít đi thẳng, mặc kệ cô nàng ngồi khóc giữa đường.
——————————————
"Tên điên đáng ghét..."
Sau khi người đồng nghiệp bỏ đi, Heehyun không có lựa chọn nào khác ngoài đứng lên và đi về hướng khác, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm chửi rủa. Cậu ta bình thường vẫn cực kì tốt cơ mà, tại sao chỉ trong thoáng chốc mọi chuyện lại thành ra như này?
Heehyun chợt thấy một sân chơi vắng tanh không một bóng người. Tốt thôi, đằng nào cô nàng cũng cần phải khóc mà không bị bất cứ ai, đặc biệt là chàng trai dở hơi sẵn sàng bỏ đi khi thấy người ta khóc.
Heehyun ngồi xuống một cái xích đu rồi lại khóc một mình. Nhưng vì cái gì cơ chứ? Đằng nào những chuyện hôm nay, cũng đều là vì cô nàng gây ra mà. Nhưng tạm thời cô nàng không cần biết. Cần có một ngày để chôn nỗi đau rất sâu vào lòng mà.
Chợt cái xích đu bên cạnh cô nàng đụng đậy, rồi có cái gì đó đụng vào tay cô nàng. Heehyun ngẩng lên. Chỉ hơn một giây sau, cô nàng hét lên:
"Anh quay lại làm gì hả? Đằng nào anh cũng để tôi lại..."
Chưa nói dứt câu, anh chàng đối diện chìa ra một cái kem cá. Một cái kem cá, kèm hoá đơn mua tại chính cửa hàng mà cô nàng làm việc.
Ha. Đã nói là người này kì lạ kinh khủng mà.
"Ừm, cảm ơn..."
Heehyun lắp bắp, rồi bóc giấy gói ra ăn. Người con trai bên cạnh cũng bóc gói giấy của một cái kem cá tương tự.
"Mà hình như tôi chưa biết tên anh nhỉ?"
"Lee Jihoon."
"À, tại anh đi nhanh như một cơn gió vậy."
Heehyun tiếp lời, rồi nuốt một miếng kem to.
"Mà sao anh lại đến đây?"
"Chỉ đến thôi."
"Câu trả lời không hợp lệ đâu."
Lại im lặng. Cái im lặng dễ chịu. Sao Heehyun chưa bao giờ tận hưởng khoảnh khắc như này nhỉ? Kể cả với Wonwoo, cái im lặng ấy giống như là cái im lặng chết người hơn là im lặng dễ chịu.
Jihoon liếc sang đôi giày sneakers của Heehyun, rồi đột nhiên dẫm đôi giày của mình lên vũng bùn gần đó. Bùn bắn lên cả cái áo trắng của Heehyun, và cả cái áo đen của cậu nữa.
"Này!"
"Gì? Vui mà? Nhìn chúng ta giống nhau không?"
Wow. Câu nói dài nhất ngày của cậu ta đấy.
Jihoon chỉ vào đôi giày của Heehyun, rồi lại chỉ vào đôi giày của mình. Cô nàng bật cười.
"Đôi giày của anh chắc sẽ mất công giặt lắm đấy."
"Cô cũng thế."
Lại im lặng. Chẳng biết tự bao giờ, Heehyun đã ngừng khóc.
"Vì sao cô khóc thế?"
"Chuyện riêng thôi."
"Cô thử kể đi, được chứ? Nếu cô không muốn thì..."
"Không sao. Tôi cũng cần người tâm sự."
Nhận được cái gật đầu của Jihoon, Heehyun bắt đầu tuôn ra một tràng, từ khoảnh khắc cô nàng gặp và yêu Wonwoo thế nào đến khoảnh khắc cô nàng hại nữ chính lại thành ra tác thành cho họ. Sự đau buồn, từ lúc nào đã trở thành lời thú tội.
"Tôi...cảm thấy thật tồi tệ. Kể cả khi ngồi đây kể chuyện này với một người lạ như anh..."
Jihoon nhún vai. Cậu không hẳn là người ngoài, nhưng thây kệ...
"Không sao đâu..."
"Tôi hết cơ hội rồi đúng không? Anh ấy đã hôn chị ta rồi. Chỉ vì tôi..."
Dứt lời, Heehyun lấy tay ôm mặt. Jihoon lặng lẽ nhìn cô nàng, tặc lưỡi rồi lên tiếng:
"Thật lòng mà nói, cái thiện luôn chiến thắng cái ác. Nếu cô không làm vậy thì cô có thể ra tranh đấu với cô ta rồi."
Nhìn thấy Heehyun ôm mặt, cậu ngập ngừng thêm:
"Và đừng khóc nhé."
"Tôi không..."
Heehyun ngẩng lên, cố gắng nở một nụ cười. Để chuyển chủ đề, cô nàng hỏi lại:
"Ôi, tôi có làm mất thời gian của anh không? Anh có phải hẹn bạn gái hay làm gì không?"
Lắc lắc.
"Wow, thật sự cảm ơn anh. Tôi không biết phải nói như nào nữa...anh quá tốt, kể cả khi anh đổi ca trực cho tôi..."
Jihoon nhún vai. Heehyun chuyển ca vì thích Wonwoo, cậu biết chứ.
"Nhiều lúc tôi tự hỏi tại sao anh lại tốt với tôi đến vậy..."
"Vì tôi thích cô."
Jihoon nói rành mạch. Cậu vốn là con người không thích vòng vo. Nhưng câu nói của cậu lại làm cho người kia sửng sốt.
"Hả? Chuyện thích ai đó...không phải đùa đâu. Vì...vì sao cơ chứ?"
"Chỉ vậy thôi."
Jihoon nhún vai. Cậu cũng đâu hiểu nổi bản thân mình.
"Tôi...nghĩ tôi nên về..."
"Nếu cô cảm thấy ngại vì điều tôi vừa nói ra, coi như tôi chưa nói gì đi."
"...tôi sẽ coi như vậy."
Jihoon gật đầu. Cả hai im lặng ngắm nhìn bầu trời. Chưa bao giờ cậu nhìn thấy những ngôi sao đẹp đẽ đến vậy. Vì chúng đẹp, hay vì người con gái xinh đẹp bên cạnh đã phản chiếu chúng?
Ơ, câu này hay. Phải cho vào bài hát mới mới được.
Ở bên cạnh, Heehyun thở dài. Những ngôi sao trông thật gần, mà cũng thật xa. Y như Wonwoo vậy. Ngôi sao mà cô nàng sẽ chẳng thể với tới...
Heehyun tựa nhẹ vào vai Jihoon, làm cậu hơi giật mình một chút. Không phải có ý tán tỉnh gì...chỉ là những lúc thất tình, người ta cần bờ vai để buồn, để khóc.
Để nhìn ngày mai tốt hơn một chút để mà mong chờ...
——————————————
Me again 👀
Cảm ơn vì các rịt đờ đã ủng hộ tớ đến tận giờ, vì càng ngày tớ cứ càng up ít chap í 🤣
À, có rất nhiều bạn đã add truyện của tớ vào danh sách đọc của các bạn í, tớ thật sự rất cảm kích vì điều đó. Chỉ là nếu các bạn vote luôn thì tớ còn vui hơn nữa í 😊 một ngôi sao là đã thay đổi cả bảng xếp hạng rồi (tớ nghĩ thế), giống như Ngưu Lang Chức Nữ thay đổi lời hứa của Wonwoo và Uchu vậy 😂
BaronessJ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com