Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

17. Là g.i.e.t ng.u.o.i



.

.

Buổi sáng giữa mùa Đông tại ngôi dinh thự tráng lệ nhất khu Pyeongchan-dong luôn bắt đầu trễ hơn những mùa khác nhưng đó là buổi sáng của những vị gia chủ kia còn những người hầu vẫn bắt đầu làm việc từ sớm.

"Ơ, tại sao hôm nay quản gia Yoon vẫn chưa sang bên này nhỉ, phía nhà nhỏ cũng không bật đèn ngoài.."

Eun Mi cùng những nữ hầu khác ở nhà ăn đã đến vào chuẩn bị được một lúc lâu nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Jeonghan đâu. Mọi hôm Jeonghan luôn luôn đến trước hơn cả bọn cô nếu có việc gì cũng thông báo trước nhưng hôm nay mọi công việc đã hoàn thành còn Jeonghan đến giọng nói cũng chẳng nghe thấy. Đã thế đèn bên ngoài cũng không bật nghĩa là người không có ở trong phòng, vậy thì cậu ấy đang ở đâu?

Eun Mi hết nhìn về phía sân sau rồi nhìn đến phía sân trước sau lại nhìn đến phía cây quýt và vườn hướng dương, vì nếu buổi sáng cậu không phải ở nhà bếp thì cũng đi xung quanh quan sát và hướng dẫn những nhóm người hầu khác làm việc nhưng vẫn chẳng thấy người đâu.

"Tìm làm gì, chắc là người ta vẫn còn đang chăn êm nệm ấm mà ngon giấc đến quên cả làm việc rồi"

"Nè!!! Cô..."

"Còn cô đó, Eun Mi suốt ngày bám lấy cái tên quản gia ẻo lả kia cũng không ít lợi gì đâu, dù là để được thơm lây cũng chẳng bao lâu nữa sẽ bị tống cổ ra khỏi đây thôi"

Cô ả là con gái của một người hầu lâu năm đến từ gia đình trung lưu, vẻ ngoài có nét nổi bật hơn những người hầu khác nhưng trái lại tích cách thì dở dở ương ương, đa số những người hầu ở đây đều nhẫn nhịn cô ta vì mẹ cô ta là một trong những trụ cột làm việc lâu nhất tại nơi đây, mặc dù bà đã về hưu nhưng người hầu ở đây vẫn cực kì tôn trọng bởi trước khi có quản gia chính thức thì bà là người đã chỉ dẫn bọn họ rất nhiều việc.

Thế nên ngay khi được tuyển thẳng vào đây do là con gái của bà thì cô ta luôn ra vẻ ta đây và luôn muốn hơn thua với người khác, tuy có khó chịu nhưng việc đó không ảnh hưởng đến công việc chung nên chẳng ai lên tiếng đả động gì đến cô ta và vì thế nên ả ngày càng hóng hách lên mặt.

"Na Hyolim! Cô đừng tưởng lâu nay tôi không nói đến cô thì cô muốn nói gì thì nói làm gì thì làm..."

Eun Mi vốn dĩ là người hoà nhã với mọi người chưa bao giờ lớn tiếng mắng nhiếc hay gây sự với ai, lần này cô lại lên giọng nổi nóng như thế khiến những người xung quanh bất ngờ, càng ngạc nhiên hơn là lại gây sự với con người hóng hách kia.

Cô chưa hề muốn động đến cái thùng rỗng kia nhưng ả lại có ý mang Jeonghan ra để bôi nhọ khiến cô không thể không lên tiếng, hổ không gầm thì ả lại nghĩ cô là hello kitty chắc.

"Sao? Tôi không thể nói đến anh ta à? Cùng là người hầu như nhau thì có gì là không thể? Hay do tôi đã động đến chỗ dựa của cô..."

Hyolim vào nơi này làm việc trước khi Jeonghan đến nên đã tận mắt nhìn thấy rất nhiều quản gia, người hầu rời đi trong tình trạng không nguyên vẹn cả thể chất lẫn tinh thần nhưng ả không lấy làm lo lắng về việc đó và vẫn có thể vượt lên những người khác mà tự kiêu tự đại ở đây vì ả được cậu chủ khen ngợi là người có gương mặt xinh xắn nhất nơi này.

Nhưng từ khi Jeonghan xuất hiện, ả tự nhận thấy được bản thân không được chú ý như trước, đáng ghét hơn là ngoại hình đến cả nam lẫn nữ đều ghen tị với cậu, các cậu chủ ngày ngày chỉ quấn lấy quản gia Yoon, mọi thứ xung quanh ả đều xoay quanh Jeonghan mà không phải ả, kể cả những người hầu lúc trước bị ả sai khiến bây giờ cũng một mực tuân thủ những quy định mà Jeonghan đưa ra rồi chống đối ả. Thế nên ả cảm thấy vị trí của mình bị đe dọa, ả luôn tìm mọi cách bày đủ trò để khiến cho công việc của cậu không được suông sẻ để cậu nhanh chống bị tống khỏi đây.

Trò hoá trang trong buổi tiệc là trò mà ả đã đề ra cho Mingyu, việc này có thể khiến cho Jeonghan bị bêu xấu mà nếu làm phá hỏng buổi tiệc có thể bị đuổi cổ ngay lập tức. Đêm qua cô đã nghỉ lần này ả đã thành công nhưng không ngờ Jeonghan vẫn có thể trở về nên tâm trạng ả vô cùng khó chịu. Ngày thường ả chỉ âm thầm bày những trò chọc gậy bánh xe sau lưng cậu, nhưng hôm nay có vẻ ả đã chẳng còn kiên nhẫn với việc đợi chờ Jeonghan biến mất khỏi nơi đây đến nổi phát tiết những lời khó nghe như thế.

"Malim! Em càng nói càng sai rồi đó, quản gia Yoon đã giúp đỡ chúng ta nhiều như vậy sao em có thể dùng những lời vô lễ đó chứ. Dừng lại ở đây thôi nếu để các cậu chủ nghe thấy thì không hay đâu"

Một người hầu khác cũng không nhịn được mà đứng ra can ngăn vài câu nếu không hai người kia sẽ làm lớn chuyện mất.

Bây giờ chỉ mới hoàn thành xong công việc buổi sáng, các cậu chủ thì không biết lúc nào mới tỉnh dậy nếu kéo dài chuyện này sẽ đến tại bọn hắn thì tất cả bọn cô cũng không thể thoát tội.

"Sao phải dừng, các cậu chủ nghe được thì càng tốt, để các cậu chủ biết người mà được các cậu ấy ưu ái chọn làm quản gia chưa bao lâu đã ỷ vào cái chức quản gia đó mà bỏ bê công việc như này đ..."

"Các người ồn ào quá đấy"





Một giọng nói phát ra từ loa truyền thanh bên trên khiến những người bên dưới liền im lặng mà nhanh chóng trở vào vị trí của mình, đợi thêm vài phút cũng không một người bước xuống nhưng âm thanh phía trên lại một lần nữa vang lên

"Tôi sẽ xuống bên dưới nên nếu người nào làm gì ồn trong lúc tôi ở phía dưới thì tự biết thân biết phận đi"

Lần này giọng nói lại hoá thì thầm nhỏ nhẹ không không lạnh lùng và cứng ráp như lần trước dường như người bên kia loa không muốn để người khác nghe thấy tiếng nói của mình.

Nhưng điều ngạc nhiên ở đây là mặt trời vẫn chưa thấy hình hắn đã tỉnh giấc sớm như vậy, đúng là trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Không bao lâu tiếng bước chân chậm rãi từ trên tầng lầu đang tiến gần xuống sảnh chính. Một dáng người to cao lướt ngang cửa nhà ăn rồi chợt dừng lại, hắn lạnh mắt liếc nhìn một lượt vào những người đang khúm núm gập người bên trong mà không nói lời nào rồi nhẹ nhàng bước đi để lại cho đám người hầu một luồng khí lạnh run người.

Hắn đi được vài bước thì cô đã lén nghiêng mặt nhìn theo hướng Kim Minguy đi, hắn đang bế trên tay thứ gì đó được quấn quanh bởi chiếc mền trắng lớn. Cho đến khi cô nhìn đến đoạn cuối của thứ đó thì bàn tay đang đan vào nhau của cô liền trở nên run rẩy

"Cậu chủ Kim và qu-quản gia Yoon!..."

Eun Mi hoảng hốt khẽ hét thầm trong miệng rồi vội đưa tay che đi những lời muồn thốt ra.

Chiếc mền trắng quấn quanh che phủ từ đỉnh đầu lộ ra đôi chân không chút lực lơ lửng giữa không trung, Eun Mi nhận ra dáng quần tây ống suông cùng đôi chân thon dài kia, ở nơi đây duy chỉ có một người là Yoon Jeonghan mới phù hợp với hình ảnh đó.

Một loạt nghi vấn nảy lên trong đầu cô. Yoon Jeonghan bỗng nhiên không xuất hiện, cậu chủ lại ôm một cơ thể không cử động mà người đó chắc chắn là Yoon Jeonghan, người cậu chủ lại toả ra một loại sát khí rợn người chẳng lẽ

'Là g.i.e.t người rồi sao!!!'

Không, không thể nào như vậy được, Eun Mi cố gắng dập tan suy nghĩ vừa chớm hiện lên trong đầu mình. Cô không tim chuyện đó sẽ xảy ra với Jeonghan, cô điều chỉnh ý nghĩ của mình sang một hướng khác những bày tay vẫn không ngừng run lên

"Hôm nay quản gia Yoon không thể làm việc được, các người tự mà liệu đi"

Eun Mi mãi lo nghĩ nên không biết từ khi nào Mingyu đã đi vào bên trong nhà ăn đứng trước mặt bọn cô.

Nói rồi hắn quay người đi đến phía tủ nước lấy ra vài chai nước khoáng và uống một hơi hết một chai trong số đó.

Bây giờ cô mới nhìn lại hắn vẫn còn giữ nguyên bộ quần áo ngủ chất lông nhung cao cấp dài, bình thường nếu hắn xuất hiện dù là ở nhà hay ra ngoài hoặc không vì việc gì đều là một vẻ tươm tất chỉnh tề khiến các nữ hầu phải trầm trồ âm thầm liếc nhìn nhưng hôm nay vì lí nào hắn lại quên đi vẻ ngoài của mình như thế chứ.

Nhưng dù với dáng vẻ nào thì khí chất của hắn vẫn không thể bớt đi mà trái lại với hình ảnh này còn giúp tăng thêm phần gợi cảm quyến rũ của hắn khiến cho người bên cạnh cô đây bị mê hoặc không lối thoát

"Chút nữa hãy thức ăn nhẹ sang căn nhà bên cạnh, không hãy nấu cháo đi, 2 phần, khi nào tôi gọi thì hãy mang qua..."

"...phải rồi, nếu tôi không gọi thì không ai được phép đến gần khu vực bên cạnh, còn mấy người làm việc xong rồi cũng trở về đi chiều và tối không cần làm đâu"

Mingyu nói với đám người hầu một cách gấp gáp rồi vội rời đi về phía gian nhà nhỏ của Jeonghan nhưng vẫn chẳng thấy hình dáng của Jeonghan ở đâu, nghĩ được một lúc Eun Mi len lén lui đi phía sau những người hầu khác và hướng về phía cầu thang dẫn đến tầng trên.





.

Mingyu vừa mở cửa thì chẳng thấy người ban nãy được hắn đặt yên trên giường liền đặt bừa những chai nước trên tay rồi vội chạy đến lật tung chiếc chăn trên giường

"Yoon Jeonghan! Anh đâu r..."

Hắn bước sang đầu giường đối diện liền nhìn thấy một thân ảnh gầy gò nằm co người trên nền khiến tim hắn chợt nhói lên một hồi.

"Anh bị điên à, sốt cao như vậy mà nằm dưới đất, anh muốn chết sao?..."

Hắn vừa nói vừa bế người dưới nền đất đặt lại lên giường rồi lấy chăn đắp lên người cậu

"Lạnh..."

"Phòng thì bé giường thì nhỏ lăn một cái liền rơi xuống đất, ngay cả máy sưởi cũng là loại bình thường không ấm như ở phòng của tôi, anh nằng nặc đòi về đây, bây giờ lại kêu lạnh???"

Miệng luôn cằn nhằn nhưng tay hắn không ngừng đắp rồi chặn chăn, 1 cái, 2 cái, 3 cái rồi cứ thế cho đến khi xây thành một ổ chăn cao như núi. Nhìn như này thì bệnh không chết mà là bị nghẹt dưới núi chăn mà bỏ mạng mất.

Chuyện là, đêm hôm qua hắn lôi Jeonghan vào phòng rồi ép cậu nhận hình phạt của hắn nhưng có điều hình phạt của bọn hắn nghĩ ra có khi nào là bình thường và đảm bảo tính mạng đâu kia chứ.

Hắn ra lệnh cho cậu thay một bộ áo voan trắng mỏng xuyên thấu, quần ngắn trên gối, chân trần chạy 10 vòng quanh sân.

Dưới khí trời âm 7 độ thì hình phạt của hắn là điều phi lý, biến thái không thể thực hiện nhưng đối với hắn mà nói đây lại là điều vô cùng thú vị, là tuyệt cảnh đáng xem.

Lí do hắn đưa ra hình phạt như thế này cũng đơn giản thôi, vì trong buổi tiệc hắn vốn muốn đưa Jeonghan khiêu vũ dưới ánh đèn trong bộ trang phục diễm lệ kia rồi ngắm nhìn thoả thích dáng cẻ xinh đẹp của cậu nhưng trò chơi vẫn chưa bắt đầu đã bị người khác phá hỏng, hắn còn chưa xem đủ đã phải quay về khiến lòng hắn không cam. Coi như hình phạt này là giúp hắn bù lại phần hắn vẫn chưa xem.

Hắn lệnh cho những người vệ sĩ trực ở sân trước rời đi chỉ giữ lại vệ sĩ trực ở xung quanh bên ngoài dinh thự vì hắn không muốn ai ngoài hắn được chiêm ngưỡng cảnh này.

Jeonghan không phản kháng mà lặng lẽ tuân theo, cậu một thân mặc như không mặc đứng dưới ánh sáng trắng mờ nhạt của vầng trăng lại càng uỷ mị huyền bí mà quyến rũ hơn.

Bờ vai run lên bần bật, cơ hàm cũng đánh loạn xạ, bản thân cậu là người chịu lạnh kém nên dưới thời tiết này cậu cũng chẳng thể thể kiểm soát được sự run rẩy của cơ thể của mình, cậu liếc mắt lạnh nhạt nhìn về phía người ngồi bên dưới mái hiên được mặc chiếc áo lông cao cấp ấm áp.

Mingyu nhận được ánh mắt sắt bén chất chứa đầy ấm ức tận sâu bên trong nếu không phải hắn là người đã đem đến cho cậu từ trò chơi hoá trang đến hình phạt này thì hắn sẽ không thể nhìn ra được mất. Thế nên điều này càng kích thích hắn, hắn gật đậu hiệu cho cậu bắt đầu chạy.

Jeonghan bắt đầu chạy, càng chạy càng nhanh vì chỉ có như thế nhiệt độ trong cơ thể mới tăng lên và làm ấm các giác quan giúp cậu giữ lại một chút tỉnh táo để hoàn thành hình phạt này vì cậu không muốn kéo dài sự dày vò giữa hắn và cậu.

Nhưng Jeonghan sao có thể chống đỡ được với cái rét cắt da cắt thịt này.

Cuối cùng cậu cũng đã hoàn thành hình phạt chạy 10 vòng sân trong vòng chưa đến 40 phút khiến hắn cũng phải thán phục vài câu không ngờ với thân hình mảnh khảnh kia mà lại có thể cứng rắn như vậy đúng thật không thể nhìn bìa sách mà đoán nội dung được.



.

Jeonghan lê từng bước loạng choạng đến trước hắn, lúc cậu chạy ngoài sân hắn không thể nhìn rõ được làn da trắng ngần của cậu lúc này ửng đỏ từ mặt, vai, tay, đầu gối, từ đầu đến chân là một thân hồng hào nhưng vô cũng lạnh giá.

Khi được hắn xác nhận đã hoàn thành việc chạy thì cậu vừa run vừa cúi người chào để quay về phòng những vừa gập người thì đầu óc đã quay mòng và ngã ngã nhào vào lòng hắn.

Thân nhiệt của cậu thấp đến nổi khi cậu ngã xuống cách một lớp lông ấm mà Mingyu vẫn cảm nhận được độ lạnh truyền vào da mình rất nhanh, hắn nhìn người đang ửng hồng và run bần bật đang dúi người vào lòng mình khiến khoé miệng hắn vươn cao không thể hạ xuống

Trái lại Jeonghan lúc này không còn ý thức được chuyện gì nữa, chỉ thấy thoải mái với hơi ấm kia rồi tham lam muốn được thêm mà chui rút vào người hắn

"Xem tình hình này, tôi phải cho anh ngủ nhờ một hôm rồi"

Hắn nói rồi ôm lấy người kia vác lên trên tầng và đi thẳng đến phòng mình rồi dùng cậu làm gối ôm vào lòng mà ngủ mà chẳng để tâm người kia thế nào.

Đến giữa đêm thân nhiệt Jeonghan dần chuyển từ lạnh sang ấm rồi tăng lên nóng, trong cơn mê ngủ mà hắn cẫn cảm nhận được mà tỉnh giấc. Người kia cả người này nóng rang khiến hắn có chút kinh ngạc vội lay Jeonghan tỉnh dậy, khi lờ mờ mở hí mắt Jeonghan cũng lấy lại một chút ý thức và một mực muốn trở về gian nhà nhỏ bên cạnh.

Nhưng hắn làm sao có thể để cậu đi với tình trạng như thế, nếu để những người anh em khác trong nhà phát hiện cậu thành ra thế này đều do một tay hắn thì sẽ không biết thành ra thế nào đây. Suy đến cùng trong sô bọn hắn không nhiều thì ít vẫn có những người thật tâm coi trọng cậu, tất nhiên là trừ hắn ra vì hắn vẫn có một chút nghi ngờ kiểu người sống tốt và luôn nghĩ cho người khác như cậu nên mới bày ra nhiều trò như vậy.

Hắn giữ cậu lại dù cho cậu luôn miệng đòi về, lúc này tay chân cậu mềm oặt không thể cử động nổi nên hắn ngăn cậu lại là điều đơn giản nhưng làm cách nào để cậu hạ sốt mới là điều khó với hắn vì thân thể hắn cường tráng, ít bệnh vặt nếu có thì cũng có bác sĩ riêng của bọn hắn đến thăm khám, dù có được dạy về những kiến thức này thì vài người anh em của hắn học thôi còn hắn không quan tâm đến vấn đề này.

Bây giờ thì hay rồi, chẳng có một chút kiến thức gì về chăm sóc người bệnh thì làm sao. Thế là hắn tìm đến chiếc điện thoại đã bỏ quên một xó, cầm lên và lướt một lượt sau đó đi vào nhà vệ sinh mang ra một thau nước lạnh và vài chiếc khăn, nhúng nhúng, vắt vắt đắp lên cổ của cậu.

Hắn cứ lặp đi lặp lại liên tục như vậy cho đến khi Jeonghan hạ nhiệt và thiếp đi, hắn cũng được chợp mắt một lúc thì tiếng ồn từ bên dưới truyền lên khiến Jeonghan giật mình nửa tỉnh nửa mê muốn ra khỏi nơi này khiến hắn tỉnh giấc lần này thì thân nhiệt cậu lại tăng thêm, hắn cũng không thể ngăn được ý muốn của cậu nên hắn đã bế cậu trở về gian nhà bên cạnh và tiếp tục giúp cậu hạ nhiệt cơ thể.




.

Eun Mi sau một lúc lâu biến mất lại xuất hiện trong nhà ăn, việc này không khiến mọi người nghi ngờ vì cô đã lấy lí do bụng không được khoẻ khi quay trở về mà không một ai biết thật ra cô đã đi đâu và làm gì.

Không bao lâu thì những người trên tầng lần lượt đi xuống, họ không đi đến nhà ăn hay làm những hoạt động buổi sáng như mọi hôm mà tiến thẳng ra ngoài đến chỗ những người vệ sĩ dừng lại một lúc sau đó vội vàng đi đến gian nhà nhỏ bên kia.

Những người bên trong nhà bếp thì vô cùng tò mò, bọn họ chưa từng chứng kiến bầu không khí này tại nơi đây, dù cho đã đứng trước rất nhiều hình ảnh đáng sợ của bọn hắn nhưng được tận mắt thấy được gương mặt nhu hoà của cậu Jun và cậu Jisoo đều biến sắc như trở thành người khác thế kia thì là chuyện vô cùng lạ lẫm đối với những người ở đây

Thế bọn họ lại càng tò mò không biết có việc gì lại khiến bọn hắn tụ tập tại gian nhà của quản gia Yoon như thế nhưng dù là chuyện gì thì hôm nay bên kia sẽ được một phen náo nhiệt cho xem.





.


—————————————————————

Chap này đọc thấy kì kì, kì này cậu Mingyu bị sấy cho te đầu😇

Viết xong chap này cực khổ vô cùng các nàng oi, vì con W của au cứ nhảy ra nhảy vô vì mạng lỗi íiii nên là đây cũng là một trong những lí do au ra chap chậm như ni 😭 ảnh cũng không tải lên nổi luôn. Quá bùn TT

Khi nào bình thường trở lại au sẽ chèn ảnh vào sau vậy 🤧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com