Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6


Cái chết của Sirius tựa như đã qua một thế kỷ: Thân thể hắn uốn lượn, hình thành một đường cong duyên dáng mà ngã xuống, linh hồn hắn thì đi theo Giám Ngục. Harry nhìn thấy, cha đỡ đầu ngã xuống, thân thể thoạt nhìn gầy ốm, trên khuôn mặt thập phần anh tuấn đã sợ hãi lại thêm kinh ngạc, hắn bị hút vào cánh cửa kia, liền biến mất. Cánh cửa kia động trong chốc lát, tựa như vừa rồi có một trận cuồng phong thổi qua, rồi sau đó mới lại khôi phục hình dạng trước kia.

"Sirius!" Harry hô, "Sirius, Sirius!" Sirius đang ở kia, đằng sau cánh cửa đó, cậu biết. Cậu có thể cứu hắn, cậu có thể......chính là có vật gì đó ngăn trở cậu, cái gì đó quấn bên chân cậu ......một con rắn, một con cự xà, quấn lấy mắt cá chân cùng đầu gối của cậu, phát ra tiếng tê tê, không cho cậu hướng cha đỡ đầu chạy tới.

Cậu nên thoát khỏi cự xà này, cậu cần thiết -- cậu cần thiết cứu vớt Sirius. "Sirius!" Harry cõi lòng đầy bi thống mà kêu to, "Sirius, Sirius!" Cậu dùng hết sức lực toàn thân mà giãy giụa, cuối cùng thoát được sự uốn lượn của xà. Cậu động một chút, liền ngã xuống dưới -- ngã xuống sàn nhà, chăn vẫn quấn lấy chân cậu.Harry chậm rãi ngồi dậy, cậu kịch liệt mà thở hổn hển, giống như cậu mới chạy một quãng đường rất dài. Bên tai là tiếng tim đập mạnh, mồ hôi từ trên mặt chảy xuống.

Merlin a, dượng Vernon! Cậu nghĩ. Nếu mà mình đánh thức ông ấy, mình nhất định phải chết. Harry vội vàng đứng lên chạy đến cửa phòng ngủ, cậu không dám mở cửa, chỉ dựa vào cửa cẩn thận lắng nghe động tĩnh.Một lát sau, tim cậu đập bình tĩnh trở lại, có thể nghe được dượng Vernon đang hô hấp ổn định.Harry nhẹ nhàng thở ra, trở lại mép giường ngồi xuống.

Mồ hôi mỏng trên người đã bắt đầu làm cậu có điểm phát run. Cậu mở đèn bàn, mang lên mắt kính, rồi mới từ trên tủ đầu giường cầm lấy ly nước, một hơi uống cạn. Một trận sột sột soạt soạt nhỏ khiến cho Harry chú ý, cậu quay đầu nhìn lồng Hedwig. Hôm qua, buổi sáng cậu trở về từ vườn, cứu được một con dơi, lãnh đạm mà nhìn anh.

"Hảo, Spartacus." Harry an tĩnh mà nói. Con dơi chỉ là chớp đôi mắt, cũng không nháy mắt mà nhìn chằm chằm cậu. Ở ánh sáng của đèn bàn mỏng manh, đôi mắt đen lóe sáng. Harry bắt đầu dời đi ánh mắt. Cậu nhìn đồng hồ báo thức trên giá, kia thật ra là của Dudley, vào một buổi sáng ngày nọ, Dudley đem nó ném vào tường, nó hỏng rồi, liền đem tới phòng này.

Harry sửa được nó, hiện tại là 2:30. Harry dựa tường, khuỷu tay đặt ở đầu gối, che mặt lại, ngón cái từ phía dưới mắt kính chậm rãi vòng quanh đôi mắt mà mát xa.Tối nào cũng mơ thấy ác mộng, nếu không phải là Sirius, thì chính là Cedric. Nếu không phải Cedric, thì chính là Voldemort.

Mỗi ngày, mỗi tối, ác mộng quấn lấy cậu, làm cậu không thể yên giấc, có khi cậu la lên sẽ vang đến mức đánh thức dượng Vernon, như vậy Vernon liền sẽ đột nhiên từ lối đi nhỏ mà vọt tới, thưởng cho cháu trai vài câu uy hiếp thậm chí đánh cậu vài cái. Mặc kệ là bị mắng hay là bị đánh, Harry đều đến cưỡng ép chính mình phải tiếp tục ngủ.

Trước mắt, Harry bị ác mộng làm cho tỉnh . Cậu không biết phải làm thế nào mà ngủ tiếp, nếu mai cậu không làm xong công việc thì sẽ làm dượng Vernon nổi giận. Bị đánh tất nhiên là không sao, nhưng bị nhà Dursley nhốt lại, mặc cậu đắm chìm bi thương bên trong, điều đó mới là đáng sợ. Harry hy vọng Hedwig ở chỗ này. Đương nhiên cậu không muốn yêu cầu người khác nói chuyện này, cậu sẽ cùng Hedwig nói, mà Hedwig tựa hồ là......như muốn nghe.

Có lẽ cậu sẽ viết thư cho Ron hoặc là Hermione. Đương nhiên, không có Hedwig, thư không thể lập tức đưa đi, nhưng cậu có thể gửi cho họ khi cú mèo của họ gửi thư đến, bọn họ thật là  bạn bè tốt. Bọn họ, hai người đều gửi cho cậu một lần thư, cậu còn nhận được thư của Lupin, Hagrid cũng ngắn gọn mà nói cho cậu nghe Hedwig đang dưỡng thương rất khá.

Chính là không biết vì sao, Harry nghĩ đem cảm giác cậu đối với Sirius viết lại trên giấy. Cậu cũng không thật sự nghĩ sẽ cùng hắn làm bạn bè thân mật ( bọn họ thậm chí còn không biết  lời tiên đoán ) thẳng thắn cậu có bao nhiêu, thì lo lắng cùng sợ hãi nhiều bấy nhiêu. Hết thảy thoạt nhìn mọi chuyện đơn giản như vậy, cậu biết cậu đang suy sụp. Cậu nhớ Hedwig.

Harry thở dài một tiếng, tắt đi đèn bàn trên tủ đầu giường, trở lại gối đầu, vẫn cứ mang mắt kính. Gió nhẹ nhàng mà thổi, làm bức màn hơi mở, ánh sáng đèn đường mỏng manh góc đường chiếu vào trong phòng, chiếu sáng lồng chim của Hedwig cùng con dơi.Harry từ trên giường nhìn sang con dơi đang dùng móng vuốt mà chải chuốt. Hiện tại, nó tựa hồ cảm giác được cậu đang nhìn chăm chú, liền ngẩng đầu lên nhìn cậu.

"Hảo, Spartacus." Harry lại lần nữa mở miệng, thanh âm bảo trì ôn nhu. "Ta hy vọng, ta không có dọa đến ngươi. Có đôi khi ta gặp ác mộng liền đem Hedwig sợ tới mức không nhẹ." Con dơi chỉ là nhìn cậu. Harry thở dài, nhìn chằm chằm trần nhà. Một lát sau, cậu bổ sung, thanh âm thậm chí càng thêm an tĩnh, "Ta vừa nằm thấy ác mộng."

Cậu vẫn nhìn chằm chằm vào con dơi, con dơi vẫn nhìn cậu như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com