Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

xliv. mèo thanh.

Nguyễn Trường Sinh x Phạm Anh Duy.

1 shot ? chap.

Warning: tâm lý méo mó vặt vẹo, song tính, giam cầm play, cosplay, grooming.

---

Những đêm dài vùi mình trong bóng tối, tôi không thể thoát khỏi những bức vẽ về em, những nét cọ cuồng loạn, những đường chạm khắc lên từng phần hình dáng ấy, mỗi nét đều chứa đựng một nỗi khát khao không thể lý giải. Tôi lạc lối trong những hình ảnh ấy, trong sự lãng mạn hoang dại mà tôi tạo ra để nuôi dưỡng niềm tin rằng em là của tôi, rằng mọi thứ tôi vẽ ra, những hình ảnh ấy, sẽ là thực tế một ngày nào đó.

Trong mỗi bức vẽ, em không phải là người em vốn có. Em là thứ hoàn hảo nhất, là thần thánh trong mắt tôi, là nguồn sống mà ta khao khát. Tôi tựa vào những bức vẽ ấy như một kẻ say, không thể dừng lại. Cả tôi và em dường như hòa vào nhau trong mỗi đường nét, mỗi chi tiết, từng cánh hoa, từng đám mây, mỗi cái chạm tay lướt qua làn da mềm mại. Tôi muốn em trong hình hài này, trong giấc mơ của tôi, nơi tôi có thể sở hữu em hoàn toàn, nơi không có sự phản kháng, chỉ có tình yêu đắm say và cuồng loạn.

Có phải tôi đã điên rồi không?

Khi những bức vẽ này trở thành thực tại của tôi và em. Khi mỗi nét vẽ càng khiến tôi thêm say đắm em hơn nữa, không thể quay lại.

----

Sau đêm định mệnh hôm đó, Anh Duy vẫn ngoan. Ít nhất là về mặt hình thức.

Em chịu ngồi yên, đi lại trong căn phòng mà Trường Sinh đã sắp xếp riêng cho em. Sàn gỗ được lau bóng, tấm rèm mỏng buông lơi, ánh sáng vừa phải, và những đồ vật gã lựa chọn kỹ càng - tất cả để biến nơi này thành một chiếc tổ vừa đủ mềm mại cho con mèo mà gã giữ lại cho riêng mình. Em vẫn mặc chiếc sơ mi màu kem, vẫn đi chân trần, vẫn ngồi vào ghế khi được bảo, vẫn ăn hết đồ ăn trong đĩa của mỗi bữa tối.

Nhưng có gì đó không đúng.

Trường Sinh trong đêm khuya, đã ngờ ngợ, đã cảm nhận được sự thật đó qua những bức vẽ bằng chì. Trường Sinh xuất phát từ ham muốn muốn bắt lấy mọi biểu cảm trong mắt em - ánh nhìn ngoan hiền, sợ hãi, cả cả cái gì đó mơ hồ như phản kháng.

Bàn tay gã rê bút trên giấy, đầu ngón tay dính nhẹ than chì. Nhưng khi mắt gã lia tới gương mặt em - nơi chiếc cổ trắng lộ ra khỏi lớp cổ áo buông lơi, khi thấy em lơ đãng quay đầu đi, đôi mắt thấp thoáng một thứ cảm xúc gì đó không gọi tên được - tay gã khựng lại. Trường Sinh là kẻ để ý đến từng tiểu tiết.

Đó không phải hoảng sợ. Không phải phục tùng.

Mà là tự chủ.

Một chút gì đó vẫn còn sống và hy vọng trong em, lẩn sau hàng mi, sau dáng ngồi tưởng chừng ngoan ngoãn. Một sự phản kháng ngấm ngầm, dù rất khẽ, vẫn là gai nhọn cắm sâu vào lòng bàn tay gã.

Gã siết bút mạnh hơn.

Chỉ một giây sau, đầu bút than cào mạnh lên giấy - không còn là đường nét mềm mại của cằm, của cổ, mà là nét chéo điên cuồng.

Một nét. Hai nét. Gã không thể dừng lại.

Cho đến khi tờ giấy rách toạc ra ở giữa bức vẽ, gã mới hoàn hồn. Đôi mắt mở lớn như không tin tự tay mình vừa phá hỏng đi một tác phẩm nghệ thuật. Đầu ngón tay gã tê cứng, trong chốc lát như muốn tì vỡ thân gỗ của bút. Gã thấy mình đang không ổn, thái dương giật nhẹ một cái, và đôi mắt mờ nhạt dần. Gã cố ép mình bình tĩnh, đặt bức vẽ sang bên cạnh, miết lại tay mình bằng vết than mờ, rồi đứng dậy, quay về phía giá sách.

Gã rút ra một cuốn sổ da cũ, bìa trầy nhẹ nơi góc - cuốn nhật ký vẫn giữ từ rất lâu, từ khi cái bóng dáng mảnh dẻ ấy bước chân đầu tiên vào căn nhà này.

Căn phòng của Trường Sinh không bật đèn lớn, chỉ có ánh đèn bàn màu vàng nhạt hắt xuống một góc sàn. Bên ngoài cửa sổ, bóng đêm đặc quánh. Còn bên trong, là sự tĩnh lặng của một thế giới riêng, nơi từng hơi thở đều là một phần của cơn mê đắm đang dần mất kiểm soát.

Không khí trong phòng đặc lại. Gã ngồi im một lúc lâu, ánh mắt đờ ra. Rồi như chợt nhớ điều gì, gã quay người, mở ngăn kéo bàn gỗ. Một cuốn sổ bìa da đen. Là quyển nhật ký. Hơi trầy xước ở góc. Gã hít một hơi thật sâu, cầm nó ra khỏi ngăn kéo.

Trường Sinh đưa tay lật cuốn sổ da như người bị ma ám. Những trang giấy bị ngón tay gã quét qua điên cuồng, lật phăng từng dòng chữ ghi chép đầy ám ảnh, từng dòng nhật ký được viết bằng mực đen thẫm, gọn gàng đến mức rợn người. Trang này, không. Trang kia, không. Gã lật tiếp, hối hả như thể đang rượt đuổi thứ gì trốn chạy bên trong mình.

Cho đến khi..

Từng dòng chữ ấy hiện ra, giữa hai trang nhật ký cũ kỹ sắt son tình yêu của gã. Trường Sinh lật đến trang nhật ký cần thiết, rồi một đoạn hiện lên rõ ràng - và nó đủ để gã thấy cả lòng bàn tay mình dần siết lại. Gã cầm chặt quyển sổ, tờ giấy mỏng manh bị vò nhàu dưới sức lực không cần nhiều lý trí.

Gã không biết là mình đã ngừng thở từ lúc nào. Mặt nóng lên, méo mó đi vì thứ cảm xúc không rõ tên. Không phải giận, cũng không phải buồn. Có gì đó còn tối tăm hơn cả thế. Sự mất kiểm soát trào lên - như lửa bùng trong lòng một cách vô lý - chỉ vì mấy dòng chữ trên trang giấy ấy, chỉ vì ánh mắt em khi gã vẽ lại, ánh mắt vẫn đang phản kháng gã.. dẫu em sợ hãi đến thế.

Tại sao em còn nhìn gã như vậy?

Tại sao trong em vẫn còn dám giữ lại một phần không thuộc về gã?

Trường Sinh ném cuốn nhật ký xuống đất. Giấy lật lên một góc, phơi ra những dòng mực đen thẫm và vài chỗ bị nhoè, như máu bị giấu lâu ngày nay lộ sáng.

Gã sững lại. Như thể cả căn phòng bỗng nín thở.

Một giây. Hai giây.

Rồi Trường Sinh ngồi phịch xuống ghế, chiếc lưng va mạnh vào thành tựa gỗ phát ra tiếng cộc lạnh lẽo. Đầu óc gã choáng váng. Cảm giác như vừa bị chính mình trong quá khứ giáng thẳng một cú vào giữa trán.

Gã cười nhạt.

Cơn bực bội đột ngột trào lên như một đợt thủy triều mặn chát.

- Khốn kiếp..

Trường Sinh lầm bầm, giọng khàn khàn, rồi đột ngột cúi sầm người xuống, hai tay lục soát tất cả các ngăn kéo quanh bàn như thể đang moi tim mình ra. Những tập giấy bị hất tung, bút văng khỏi ống cắm, có ngăn kéo bị giật mạnh đến bật hẳn ra.

Cho đến khi gã khựng lại.

Dưới đáy ngăn kéo bên phải, nơi lót một lớp vải nhung cũ mềm và bạc màu, là mấy túi zip nhỏ.

Bên trong là mấy viên thuốc thần tiên - một phần còn sót lại từ người phụ nữ đã biến mất khỏi đời gã từ lâu. Người phụ nữ từng để lại rất nhiều mùi, rất nhiều vết, và rất nhiều cách để điều khiển một con người.

Trường Sinh nhìn chúng. Lặng đi.

Rồi gã siết chặt túi zip trong tay, như kẻ đang nắm lấy một thứ chìa khóa cuối cùng dẫn về nơi bóng tối bắt đầu.

Gã ngồi thẫn thờ vài giây, lồng ngực phập phồng. Mắt dán chặt vào ba gói thuốc trong tay như thể không còn nhìn thấy gì khác nữa. Môi mím lại, hơi thở trầm và nặng, như thể một cơn giông đang đè nén trong ngực. Rồi bất ngờ, Trường Sinh bật dậy. Không chần chừ. Không suy tính. Không kiểm tra liều lượng, không nhớ nổi lần gần nhất là khi nào. Gã xé toạc lớp túi đầu tiên, nhét thẳng thuốc vào miệng như kẻ chết khát gặp nước.

Không đợi cảm giác chảy đến. Không đợi vị đắng kịp lan ra. Gã đã tiếp tục xé gói thứ hai. Rồi thứ ba.

Tất cả bị nhai nát trong miệng gã, như thể gã đang nghiền nát luôn cả nỗi bất an, sự mất kiểm soát đang lớn dần trong lồng ngực.

Mắt gã đỏ lên. Hàm răng siết chặt, quai hàm giật liên tục như bị co thắt. Đầu óc quay cuồng. Cảm giác như não bộ vừa bị mở nắp ra, như có luồng điện rối tung phóng thẳng từ thái dương xuống cổ.

Không còn chỗ cho suy nghĩ.

Không còn lý trí để nói với bản thân rằng đây là giới hạn.

Chỉ còn cơn hỗn loạn cuộn trào, xé rách gã từ bên trong.

Trường Sinh bật cười. Một tiếng cười khan, trầm và méo mó. Một tiếng cười nghẹn, khàn đặc như đứt từ cổ họng, dần vỡ ra thành tràng cười man rợ kéo dài trong căn phòng im lặng như tẩm liệm.

Nụ cười của kẻ đã trượt dốc khỏi mép vực lý trí.

Nụ cười méo mó của một con nghiện không còn kiểm soát được tay mình, mắt mình, và cả tim mình - khi đang nhìn chằm chằm vào những bức tranh treo vất vưởng khắp phòng.

Trên từng trang giấy, là khuôn mặt ấy.

Là đôi mắt tròn long lanh, là sống mũi nhỏ mềm mại, là vành môi mím nhẹ như lúc em cố nhịn khóc, là từng đường nét non dại trong veo đến mức gã phát điên. Trường Sinh loạng choạng bò dậy rồi bước lại gần, tay run rẩy đưa lên sờ lên má em trên giấy.

- Mèo con của ba.. - Gã thì thầm, miệng nhếch cười như bị kéo lệch bởi dây thần kinh đứt đoạn.

Gã áp trán vào tấm giấy, rồi bật cười nữa. Cười như một gã điên đang nói chuyện với ảo ảnh, cười như thể em vừa lên tiếng nũng nịu trong tranh, van xin được gã tha thứ.

- Chỉ cần là của ba thôi.. em à.. là của ba.. xin em..

Giá vẽ nơi còn dang dở nét phác chân dung mèo con, bức tranh đã rách toạc. Ngón tay gã sục vào lọ mực đen đặc, rồi vẽ loạn xạ lên phần mặt em trong tranh, như đang cố che đi cái nhìn phản kháng ẩn sâu dưới cặp mi dài ngoan ngoãn ấy.

- Không được.. - Gã thở ra, lạc giọng, tay vẫn tô lên lớp mực đã dày cộm. - .. không được nhìn ba như thế..mèo con..

Sắc đêm phủ kín căn phòng, chỉ còn ánh đèn bàn chập chờn soi lên gương mặt Trường Sinh - ướt mồ hôi, ánh nhìn chao đảo, và bàn tay thì không ngừng run. Như thể gã đang cắm móng vào chính cái tâm trí của mình, giữ lấy chút kiểm soát cuối cùng.

Bàn tay dính mực kéo tấm tranh sát vào ngực, như muốn nhấn chìm cả phần trí nhớ trong veo đó vào lòng mình - trong cơn nghiện nặng, trong nỗi chiếm hữu đã vượt mọi giới hạn của kẻ từng tin rằng mình đủ mạnh để làm chủ tình cảm.

Nhưng giờ thì không.

Giờ thì gã chỉ là một con thú, run rẩy ôm lấy mùi ảo giác từ vài nét bút, như ôm lấy phần người cuối cùng của mình còn chưa bị vỡ vụn. Gã vuốt nhẹ lên má em trong tranh. Những ngón tay lấm mực, xù xì và khô cứng một cách khó tin, lại chạm vào từng nét vẽ bằng sự dịu dàng đến ám ảnh.

Từng đường nét hiện ra dưới đầu ngón tay gã như có hồn. Đường cong bầu má, bóng mi thấp thoáng, chiếc cổ nhỏ lộ ra nửa vời như thể đang chờ một bàn tay ôm lấy.

Nhưng không bao giờ có ánh nhìn.

Không có đôi mắt nào ngoái lại nhìn gã. Không có nét môi nào nhoẻn ra mỉm cười với gã. Không có một cái nghiêng đầu như em vẫn hay làm khi bị gã trêu chọc.

Chỉ là hình bóng - luôn dở dang. Luôn là những bức vẽ bị bỏ lửng như một cơn mộng bị bứt giữa chừng. Trường Sinh ngồi thụp xuống sàn. Gã vơ cả những tấm giấy rơi, ôm trong tay, rồi tiếp tục cười. Cười đến rung cả bờ vai, cười khan đến khi lồng ngực đau rát.

Gã gào lên với tờ giấy như thể em đang ẩn nấp sau lớp chì than mờ nhòe đó. Cơn giận của gã không hướng vào em, mà hướng vào chính tay mình - đôi tay không đủ can đảm để vẽ trọn một khuôn mặt. Không dám vẽ ra đôi mắt ấy, vì sợ rằng một khi vẽ xong, em sẽ quay đầu bỏ đi.

Gã gào tên em không ra tiếng, môi chỉ mấp máy như van xin một ảo ảnh.

Phía sau đôi mắt dại đi kia, là sự tan vỡ từ từ. Một kẻ không còn tự phân biệt được giữa hiện thực và ám ảnh, chỉ còn biết níu lấy từng vết mực như một cọng rơm cứu mạng.

Bởi giờ đây, chỉ có em - trong tranh, trong mộng, trong từng nhịp thở rối loạn của gã - là thứ duy nhất còn khiến Trường Sinh thấy mình đang sống.

Dù có là sống trong điên dại.

Trường Sinh đấm mạnh vào tường. Một, rồi hai, rồi ba cú liên tiếp - không một tiếng rên. Chỉ có tiếng va chạm khô khốc giữa da thịt và bê tông, xen lẫn tiếng gãy rạn không rõ là của lớp sơn hay của khớp tay gã. Máu rỉ ra từ kẽ ngón tay, loang lổ trên tường trắng. Màu đỏ tươi như một vết nhơ nhức nhối, cứ chảy dài xuống, từng giọt rơi lên nền nhà đầy giấy vụn và mảnh vỡ của ly tách, ướt nhẹp trong tàn thuốc và bột chì.

Gã ngồi thụp xuống sàn, thở như kẻ vừa chạy trốn khỏi một vụ giết người - chỉ khác là nạn nhân chính là bản thân mình. Đôi mắt mở to nhìn trừng trừng vào không khí, như thể đang tìm kiếm một ai đó mà gã đã đánh mất trong chính tay mình. Phòng làm việc từng là nơi gã nâng niu, lau dọn từng ngày, chỉnh từng cây bút theo đúng góc, xếp từng cuốn sổ đúng thứ tự. Giờ đây là bãi chiến trường. Ghế ngã, tranh rách, giấy vung vãi như xác pháo sau lễ cưới nhuốm máu.

Bức tượng bán thân dang dở bị lật nghiêng, một phần gương mặt không hoàn thiện vỡ toác, nằm chỏng chơ như lời nguyền mà gã tự trút lên chính mình. Trường Sinh ôm lấy bàn tay rướm máu, dựa lưng vào chân bàn, đầu ngửa ra sau, mắt ngước lên trần nhà đầy những vệt mờ do sơn nứt.

- Đẹp thật.. em của ba..

Gã lẩm bẩm, tiếng thì thào như làn hơi cuối cùng của một kẻ đã mòn hết lý trí. Gã đang chết chìm trong chính tình yêu của mình - thứ tình yêu dị dạng, lệch lạc, bị dồn nén đến mức bùng phát như một con thú bị thương quay về liếm láp nỗi đau, chỉ để tiếp tục tồn tại bằng cách tàn phá tất cả những gì gã từng gìn giữ. Và căn phòng ấy, phút chốc trở thành minh chứng cho điều đó - cho sự lụi tàn từng chút một của một con người mang tên Trường Sinh.

Ngăn kéo cuối cùng, giờ bật tung ra dưới bàn tay run rẩy của gã. Không còn gì trong đó ngoài vài gói thuốc rỗng đã bị vò nát và một khẩu súng ngắn, đen ngòm, nặng trĩu như chứa cả cơn bão đang gào thét trong lồng ngực gã. Trường Sinh siết chặt lấy nó. Đầu ngón tay vẫn còn dính máu, trượt trên báng súng, để lại những vệt nhầy nhụa kỳ dị. Gã nhìn chằm chằm vào thứ vũ khí quen thuộc, hơi thở dồn dập. Cảm giác khao khát trào lên, không phải là khao khát giết, mà là một ham muốn đau đớn muốn làm gì đó thật khốc liệt, thật tàn nhẫn với em - chỉ để em mãi mãi không thể rời khỏi gã.

Chỉ là.. chưa phải lúc này.

Gã tự nhắc mình. Lặp đi lặp lại trong đầu như thần chú.

Chưa được. Không phải bây giờ. Phải kiên nhẫn. Phải chờ đợi..

Gã cúi gằm mặt, nụ cười méo mó chực trào trên môi. Gã không được phép phá hủy đứa nhỏ mà gã đã dày công nuôi dưỡng, không được để thứ bóng tối trong người gã nuốt trọn lấy em - chưa phải bây giờ. Vì Anh Duy vẫn chưa đủ mười tám. Vì gã đã chờ nhiều năm, gã sẽ chờ thêm được. Dù đầu óc gã đang quay cuồng, dù đôi tay gã đang co giật vì phải kiềm nén, gã vẫn sẽ chờ. Gã thì thầm, khẽ cười giữa cơn điên dại, giọng như dỗ dành một đứa trẻ không chịu ngủ. Trường Sinh đặt khẩu súng lên bàn, ngay cạnh bản vẽ còn dang dở. Bức chân dung của em - vẫn thiếu một nụ cười.

Gã sẽ vẽ nó hoàn thiện vào trong ngày sinh nhật em.

Ngày gã sẽ cột em lại, thật chặt, bằng tất cả những gì gã có. Gã đứng lặng một lúc lâu giữa đống đổ nát. Nhìn bức tranh bị xé nát, vết máu còn tươi vương vãi trên sàn, những trang nhật ký bay lả tả như thể gã vừa bước ra khỏi một cơn điên. Nhưng rồi, như một cú bật tắt của công tắc thần kinh, Trường Sinh lấy lại sự điềm tĩnh đến rợn người. Gã gọi điện, chỉ gọn một câu.

- Dọn sạch. Trong vòng mười lăm phút.

Đám người mặc đồ đen lặng lẽ xuất hiện. Không ai dám thở mạnh. Chúng nhặt từng mảnh vụn tranh, lau sạch vết máu trên tường, trả lại căn phòng về dáng vẻ vốn có - hoàn hảo, vô cảm và lạnh lẽo như mặt gã lúc này. Chẳng mấy chốc, Trường Sinh khoác chiếc áo khoác dài đen phủ gót, tay đeo găng da, đầu hơi cúi xuống khi bước ra khỏi nhà. Chiếc Rolls-Royce Phantom phiên bản cổ đen tuyền đã chờ sẵn, ánh đèn vàng dịu từ bên trong khiến nó trông như một quan tài di động của đế vương - sang trọng, quyền uy nhưng phảng phất mùi tang tóc.

Gã ngồi vào hàng ghế sau, không buồn ra lệnh. Tài xế biết điểm đến, một trong những nhà kho kín nằm bên ngoài thành phố, nơi gã giữ những "con tin" cuối cùng từ vụ phản bội gần đây. Nhưng với Trường Sinh, đó chẳng qua là những cái cớ.. để gã xả ra cơn điên bên trong mà không làm tổn thương người đang ngủ ở biệt thự kia.

Chiếc xe lăn bánh êm ru trong đêm khuya, băng qua những con đường vắng người như thể tách gã khỏi thế giới. Trong bóng tối, Trường Sinh tựa đầu ra sau, mắt nhìn trân trân lên trần xe, nghĩ đến em - đến mái tóc rối bù, đôi mắt rụt rè và giọng nói run run gọi gã là ba.

Gã khẽ nhắm mắt lại, môi mím chặt.

Nếu không giam giữ được bản năng này của mình.. gã sẽ huỷ hoại tất cả.

Giam người thì dễ. Nhưng giam lòng mình, mới là việc Trường Sinh bắt đầu không chắc còn khống chế nổi bao lâu nữa. Gã vuốt mái tóc rối nhẹ một bên trán, động tác chậm rãi quen thuộc như thể đang chuẩn bị cho một buổi họp kín, chứ không phải màn tra tấn trong đêm. Mắt gã lặng lẽ nhìn đám người đứng trước cửa nhà kho - toàn bộ đều cúi đầu, không ai dám thở mạnh. Bọn chúng biết, đêm nay không chỉ là một màn trừng phạt. Đó là lễ xá tội cho cơn điên của Trường Sinh.

Nhà kho được xây bằng tôn, xung quanh lác đác ánh đèn vàng rọi xuống nền xi măng cũ mòn. Gió thổi, những tấm bạt treo vắt rung lên, phát ra tiếng rít khô khốc như tiếng rên rỉ từ xa xăm. Cửa sắt mở ra, tiếng bản lề kêu lên cọt kẹt như một lời rên đau đớn của chính nơi này, đón gã vào sâu hơn.

Trong kho tối, một người bị trói tay treo lên xà ngang, máu đã chảy thành vệt xuống nền. Gã chẳng nhìn thẳng vào hắn. Gã cởi găng tay da, quăng xuống đất, rồi nhận lấy cây gậy sắt từ tay đàn em.

Tiếng vút đầu tiên vang lên, bén ngọt như lưỡi dao rạch thẳng vào thinh lặng. Tiếng thứ hai - nặng và lạnh - kéo theo một tiếng hét thất thanh, xé toạc không khí. Rồi đến tiếng đấm, tiếng vỡ, tiếng thịt nện vào nền gạch. Tiếng xương gãy như một nhạc nền méo mó mà ác thần dùng để giữ lại lý trí cho gã.

Trường Sinh không nói lời nào. Mỗi lần gã vung tay, chỉ có cặp mắt lạnh tanh là sống, là gào rú, là đầy rẫy những oán hờn kìm nén. Gã không cần giải thích, không cần kết tội. Bọn phản bội tự biết chúng sai ở đâu - và chúng sẽ chết vì điều đó. Giống như một cách để gã thấy vui vẻ. Cho đến cuối cùng, khi tiếng rên rỉ nhỏ nhất cũng lịm tắt, gã cầm lấy khẩu súng bạc trong áo khoác.

Một bước lên phía trước.

Một viên đạn.

Một tiếng nổ.

Người cuối cùng gục xuống như một bao thịt rỗng ruột.

Trường Sinh đứng yên giữa vũng máu đang loang ra trên nền xi măng cũ kỹ. Gã chậm rãi đặt súng xuống mặt bàn gỗ gần đó, lấy khăn tay chấm nhẹ vào má - nơi vệt máu bắn lên thành dấu đỏ lốm đốm. Vẫn là động tác quen thuộc, vẫn là kiểu chải tóc một bên, chỉnh cổ áo cho phẳng.

- Dọn đi.

gã nói, giọng đều và khô khốc.

Trường Sinh quay bước, bóng lưng cao lớn dần chìm vào bóng đêm, để lại sau lưng một nhà kho như vừa trải qua một trận thảm sát. Và trong khi lũ đàn em vội vã che đậy mọi thứ bằng bao tải, giẻ lau và xăng.. gã thì đang nghĩ đến em - với ánh mắt trong trẻo chưa một lần gã dám vẽ trọn, không biết đã vô tình kích hoạt con quái vật trong gã thế nào. Trường Sinh ngồi trong chiếc xe sang trọng, ánh sáng mờ nhạt từ đèn đường ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt gã, hắt lên những đường nét lạnh lùng. Mới đây thôi, trong nhà kho, gã đã xử lý một con tin, một kẻ thất bại trong nhiệm vụ. Giờ gã lại cảm thấy đầu óc trống rỗng, lạ lùng thay.

Đêm nay, một cơn sóng dữ dội đã tràn vào tâm trí gã, không phải vì những vụ làm ăn, không phải vì những quyết định tàn bạo, mà là vì em, Anh Duy của gã.

Những hình ảnh của em quay cuồng trong đầu gã. Lúc em còn chống cự, lúc em còn ngần ngại, hay cả những lúc em ngoan ngoãn, cúi đầu dưới sự điều khiển của gã. Tất cả đều hiện ra rõ rệt như những bức tranh không hoàn thiện, như những nét vẽ chưa đủ để vẽ nên một hình hài trọn vẹn. Và giờ, gã nhận ra một điều, gã cần em. Không phải theo cách của một kẻ chỉ muốn chiếm đoạt thể xác em, mà là chiếm đoạt tâm hồn, kìm nén hy vọng, khiến em mất đi mọi thứ để chỉ còn lại gã.

Khi chiếc xe dừng lại trước biệt thự, Trường Sinh bước ra, đầu óc vẫn còn hoang mang, nhưng là sự hoang mang đầy sự tính toán. Gã bước vào nhà, đi qua hành lang dài, chầm chậm. Mọi thứ xung quanh vẫn như cũ, vẫn tĩnh mịch, nhưng giờ đây, gã cảm thấy sự căng thẳng trong lòng mình đang dâng lên.

Gã dừng lại trước cửa phòng em, đứng đó một lúc, nhìn qua khe cửa. Em vẫn nằm trong giường, yên lặng. Một sự yên lặng không có sự sợ hãi, không có sự phản kháng. Nhưng chính sự yên lặng đó làm gã cảm thấy như mình chưa làm đủ.

Gã mở cửa phòng, bước vào, chậm rãi đến gần giường em. Nhìn gương mặt em, Trường Sinh không thể không cảm thấy sự nhức nhối trong lòng. Những lúc Anh Duy phản kháng, lúc em còn giãy giụa, dường như càng khiến gã thỏa mãn hơn là những lúc em ngoan ngoãn như thế này. Đôi tay gã vươn ra, vuốt nhẹ lên mái tóc em, động tác rất nhẹ nhàng, như một sự xoa dịu, nhưng lại chứa đựng trong đó một sự chiếm hữu rất rõ ràng.

Gã nhìn em, không cần những lời nói đao to búa lớn. Không cần những lời thuyết phục hay đe dọa. Gã biết em sẽ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc ngoan ngoãn chấp nhận. Không phải là bạo lực. Không phải là những đòn roi. Gã biết, chỉ cần bóp vỡ hy vọng của em, chỉ cần làm em mất đi cái nhìn về tự do, gã sẽ chiếm lấy em trọn vẹn. Mỗi lần em nghĩ đến việc phản kháng, gã chỉ cần một cái nhíu mày, một cái nhìn lạnh lùng, là em sẽ biết rằng không thể thoát khỏi cái bẫy mà gã đã giăng sẵn.

Gã quay lưng rời khỏi phòng, nhưng lần này, không phải để chuẩn bị cho một đòn đánh hay một sự trừng phạt. Mà là để chuẩn bị cho những ngày tiếp theo, khi gã sẽ khắc sâu sự phụ thuộc vào em, khi em sẽ không còn gì ngoài sự tuyệt vọng và đành chịu khuất phục.

Gã biết rằng, một khi em mất đi hy vọng, em sẽ thuộc về gã mãi mãi. Trường Sinh đứng trong bóng tối, ánh đèn mờ mờ hắt lên gương mặt lạnh lùng của gã, những vết thương trên tay gã vẫn còn nhói buốt, nhưng giờ đây, tất cả dường như chẳng còn quan trọng. Gã đưa tay vuốt mái tóc, đôi mắt đen tuyền đầy u ám nhìn vào căn phòng, nơi mà Anh Duy đang ngủ yên.

Gã không còn cảm thấy sự kiên nhẫn nữa. Bao ngày qua, gã đã dày công theo đuổi từng bước một trong trò chơi của mình, nhưng một phần của gã vẫn cảm thấy thiếu thốn. Sự ngoan ngoãn của em không đủ để làm dịu đi cơn khát chiếm hữu trong gã. Đêm nay, gã đã làm rõ ràng một điều - không phải cách bạo lực, mà là cách bóp vỡ từng chút một những mảnh hy vọng của em.

---

Phòng ngủ im ắng, chỉ có tiếng thở đều của Anh Duy. Trường Sinh ngồi bên cạnh, nhìn xuống người con trai mà gã đã quyết tâm biến thành của riêng mình. Mái tóc em bù xù, ánh sáng nhẹ nhàng phản chiếu lên làn da sáng, nhưng những hình ảnh này không còn làm gã thấy thỏa mãn nữa. Gã muốn nhiều hơn thế. Gã muốn thấy em, không chỉ là hình bóng hiền lành này, mà là một con mèo ngoan ngoãn, vĩnh viễn không thể trốn thoát.

Gã không muốn chỉ giữ em trong lòng tay như một thứ đồ vật vô hồn. Gã muốn em hoàn toàn thuộc về mình, từng hơi thở, từng suy nghĩ. Ngày hôm nay, gã hiểu rõ điều này hơn bao giờ hết. Gã không cần lời nói. Không cần đe dọa hay thuyết phục. Chỉ cần một cái nhìn, một cái vuốt tóc nhẹ nhàng, là đủ để em hiểu. Em không thể rời khỏi gã, không thể thoát ra khỏi cái bóng đen của gã. Gã là tất cả những gì em có, và sẽ không có gì ngoài gã nữa.

Trường Sinh đứng đó, hồi lâu để nhìn em, cảm nhận cơn thèm khát quyền lực trong lòng. Một phần trong gã đang muốn tiếp tục đẩy em xa hơn nữa vào cơn mộng mị này, nhưng gã biết, phải kiên nhẫn. Chưa đến lúc, và em chưa sẵn sàng. Gã quay lưng, rời khỏi phòng. Trong đầu gã, những hình ảnh của Anh Duy vẫn lặp lại, nhưng không phải với sự thương cảm, mà với sự khắc nghiệt. Từng ngày trôi qua, từng chút hy vọng của em sẽ bị bóp nát, cho đến khi không còn gì ngoài sự lệ thuộc.

Gã biết, chỉ cần kiên nhẫn, cuối cùng em sẽ hoàn toàn thuộc về gã, không còn gì khác.

---

Tôi đã không thể kiềm chế được cơn giận của mình. Khi lòng tôi trào dâng, khi sự bất mãn như những con sóng vỗ ào ạt vào bờ, tôi cần phải trút giận lên một ai đó. Tất cả những bận lòng của tôi đều hướng về em.

Nhưng, em không bao giờ là người phải hứng chịu tất cả.

Dù mọi thứ quanh tôi có trở nên hỗn loạn đến đâu, tôi không thể để em dính dáng vào. Tôi không muốn em thấy bộ mặt xấu xí của tôi, càng không muốn em nhìn thấy sự tàn bạo mà cơn giận có thể mang lại.

Dù tôi có đau đớn đến thế nào, dù tôi có phẫn nộ đến đâu, tôi thề sẽ không để em phải nhìn thấy sự bạo lực này.

Bản thân tôi biết mình muốn làm gì. Nhưng em không cần biết. Tôi không muốn em bị cuốn vào thế giới phức tạp cả đời tôi phải chịu. Em chỉ cần là em, là những gì tôi yêu thương.

Với tôi, vậy là đủ.

---

Anh Duy co người lại trên chiếc ghế sofa lớn trong phòng khách, bàn tay ôm lấy chiếc gối ôm mềm, mắt mệt mỏi dán vào màn hình tivi trước mặt. Dạo gần đây, ngôi nhà trở nên im ắng lạ lùng. Trường Sinh không còn xuất hiện thường xuyên như trước, và dù em chẳng dám nói thành lời, nhưng em biết.. gã đang không muốn nhìn thấy em. Cảm giác đó rõ ràng đến mức khiến từng bước chân em bước trong căn biệt thự này đều cẩn trọng, khẽ khàng như sợ chạm phải cơn thịnh nộ còn âm ỉ đâu đó trong bóng tối.

Em không về phòng, cũng chẳng rời khỏi nhà, nhưng nhất quyết không ở lại vào những giờ gã có thể trở về. Hai ba hôm rồi, em chọn tránh mặt, tự nhủ là để gã nguôi giận. Là để cả hai có thời gian.. nhưng thực ra là để em tự trốn tránh ánh mắt không còn dịu dàng nữa của gã.

Chương trình trên tivi là một tập đặc biệt về các vụ án chưa được giải quyết, những kẻ bị truy nã gắt gao nhất trong giới ngầm. Người dẫn chương trình đọc danh sách, hình ảnh lần lượt lướt qua màn hình trong gam màu xám lạnh. Em gần như lơ đãng, cho đến khi..

.. một khung hình mờ hiện lên.

Gương mặt đó chỉ hiện thoáng qua, chất lượng video cũ kỹ, ánh sáng nhòe mờ và phần lớn khuôn mặt bị che bởi chiếc mũ tối màu. Nhưng với em, không thể lẫn vào đâu được. Gương mặt ấy.. là Trường Sinh.

Tim em thắt lại. Không cần đến tên gọi, không cần đến thông tin phía dưới ảnh. Một góc xương hàm, đôi mắt tối sắc lặng im nhìn về phía camera, đường nét dù mờ cũng đủ khiến em chết lặng. Đôi bàn tay em bấu chặt lấy gối ôm, mồ hôi thấm dần nơi lòng bàn tay.

Gã đã từng bị truy nã sao?

Hay đúng hơn, gã thực sự là loại người đó?

Anh Duy ngồi lặng đi trong căn phòng vắng, tiếng tivi tiếp tục vang đều đều, nhưng đầu óc em đã chìm vào một loại hỗn loạn lặng lẽ. Em từng nghĩ mình biết Trường Sinh. Từng tin rằng dù gã có tàn nhẫn đến đâu, cũng là trong một giới hạn mà em có thể hiểu. Nhưng giờ.. có lẽ tất cả chỉ là vỏ bọc. Và em - vẫn luôn bị nuôi dưỡng như một món đồ chơi ngoan ngoãn, không chút phản kháng.

Em rùng mình. Không vì sợ hãi.

Mà vì thứ gì đó rất lạ đang lớn dần lên trong lòng ngực.

Một nỗi ám ảnh dịu dàng, lẫn cả cơn rùng mình đầy ma mị. Anh Duy vẫn ngồi im trong ánh sáng vàng nhạt của phòng khách, ánh đèn pha lê lấp loáng trên trần phản chiếu lên đôi mắt em một thứ gì đó như ánh nước. Màn hình tivi vẫn sáng, nhưng âm thanh giờ đã chỉ là tiếng nền lặng lẽ, mơ hồ. Trong đầu em, hình ảnh gã hiện ra mờ mịt như làn khói - một bóng dáng vừa gần gũi, vừa nguy hiểm như vết cắt ẩn dưới lớp lụa mềm.

Em đã biết. Biết từ rất lâu, từ khi tận mắt thấy những vết máu nhỏ dính trên cổ tay gã trong một lần vội vàng cởi áo khoác. Từ cái đêm gã trở về trễ, nồng mùi thuốc súng, ánh mắt thâm trầm mà dịu dàng vuốt tóc em như thể không có gì. Em biết, nhưng em vờ như không biết. Vì biết rồi thì làm gì được chứ?

Em vẫn sống dưới cùng một mái nhà, vẫn ăn cơm do người của gã mang đến, vẫn nhận những cái vuốt ve nhẹ như gió, lặng im để gã chạm vào mình như thể em là một sinh vật quá nhỏ bé để có quyền phản ứng. Nhưng cái tên trong đoạn tin truy nã kia - gương mặt kia - nó khiến thực tại đập vào em như một nhát búa. Không còn là nghi ngờ, không còn là cảm giác mơ hồ nữa. Em đang sống với một con thú. Một con thú chỉ cười với em, chỉ vuốt ve em, nhưng, cũng có thể siết cổ em bất cứ lúc nào.

Tick tock.

Đồng hồ quả lắc nạm vàng trên tường - món đồ cổ duy nhất Trường Sinh từng nói là di vật gia đình - bất ngờ vang lên từng tiếng một, đều đặn, nặng nề. Âm thanh của nó như xé rách không khí trong phòng, đếm từng nhịp run của trái tim em. Bảy giờ tối. Thời gian gã thường trở về. Và rồi, cạch một tiếng - tiếng chốt khóa cửa quay nhẹ, tiếng tay nắm đồng kim loại bị xoay một cách chậm rãi.

Ngay khoảnh khắc đó, cơ thể em phản ứng nhanh hơn cả ý thức. Toàn thân giật nảy, như một con mèo hoang bị bắt gặp. Bàn tay vô thức siết lấy gối ôm, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa như thể nó có thể bật tung bất kỳ lúc nào. Tim đập nhanh đến nghẹt thở. Bước chân quen thuộc vang lên - không vội, không chậm - như một nhịp gõ gõ gõ vào lồng ngực em, như tiếng gõ cửa tử. Và rồi, hình bóng cao lớn ấy hiện ra, phủ trong áo choàng đen, mùi gió đêm và khói thuốc luẩn quẩn quanh người.

Ánh mắt gã, từ nơi ngưỡng cửa, quét qua em.

Yên lặng bao trùm.

Chỉ một ánh nhìn thôi, cũng đủ khiến từng mạch máu trong người em như đông cứng lại. Em không biết gã có nhận ra vẻ mặt hoảng loạn của mình hay không, cũng chẳng biết gã có nghe thấy tiếng đồng hồ vẫn đang tiếp tục vang lên từng hồi lạnh lẽo kia hay không. Nhưng em biết một điều - đêm nay, sẽ không còn như trước nữa. Và em, sẽ không còn có thể giả vờ là mình vô tội.

Trường Sinh bước vào phòng đúng lúc bản tin vẫn còn lướt dòng chữ đỏ phía dưới màn hình.

Nghi phạm truy nã: Nguyễn Trường Sinh - trùm buôn ma túy đứng sau đường dây tội phạm xuyên quốc gia.

Gã không đổi sắc mặt, không tỏ ra kinh ngạc cũng chẳng nổi nóng, chỉ lặng lẽ nhìn màn hình trong vài giây - vừa đủ để bắt được gương mặt mình hiện lên mờ mờ qua đoạn phim trích xuất từ một camera an ninh nào đó. Điều khiển được bấm xuống. Màn hình tối đen ngay lập tức, để lại không gian như nghẹn lại giữa hai người.

Không khí trong phòng dày đặc đến ngột ngạt.

Gã quay sang nhìn em, mắt vẫn tối lặng như hồ nước đứng gió.

- Đi ăn cơm đi.

Giọng gã vang lên, không cao cũng không thấp, chỉ như một câu nói đơn giản trong vô số lần khác, nhưng lần này.. có gì đó rắn hơn, sắc hơn. Một mệnh lệnh nhẹ tựa gió, nhưng đầy trọng lượng. Anh Duy vẫn ngồi yên, cơ thể có chút căng cứng. Mắt em liếc qua chiếc điều khiển vẫn còn nằm trong tay gã, rồi lặng lẽ ngẩng lên nhìn thẳng vào Trường Sinh.

Trong đôi mắt em có chút ngập ngừng, một vệt gì đó rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để lướt qua như vết xước mảnh trên mặt kính. Một chút phản kháng, dù rất mỏng, dù rất ngắn.

Nhưng gã thấy.

Gã luôn thấy.

Đôi mắt kia chẳng giấu được gì.

Trường Sinh vẫn không nói thêm lời nào. Gã chỉ đứng đó, hai tay đút túi quần, vai hơi nghiêng dựa vào cánh cửa. Ánh nhìn nửa buông thõng nửa bóp chặt lấy em, như thể chỉ cần một cái nhíu mày thôi cũng đủ khiến người đối diện không thể cựa quậy.

Gã thu hết cái ánh nhìn ấy vào đáy mắt - cả sự không bằng lòng, cả nỗi lo âu, cả việc em biết quá nhiều nhưng vẫn còn ở lại. Rồi gã quay người, bỏ đi trước, bước chân lặng lẽ nhưng sắc lạnh. Không cần đe doạ, cũng chẳng cần cảnh cáo. Chỉ cần một bữa cơm, để giam em lại gần hơn. Anh Duy sẽ ngồi bên cạnh Trường Sinh, sẽ đúng vị trí mọi khi - ghế ăn bọc nhung, bàn gỗ lim sẫm màu, khăn trải trắng muốt, ánh đèn vàng nhạt phủ xuống hai bóng người ngồi im lặng như một nghi thức. Như vậy là đủ.

---

Trên bàn, món ăn được bày biện đẹp mắt như mọi ngày. Và, như thường lệ, một ly sữa tươi được đặt ngay ngắn trước mặt em. Thứ chất lỏng trắng ngà ấy lấp lánh dưới ánh đèn, vô hại, dịu dàng - và cũng là ranh giới mong manh giữa ngoan ngoãn và phản kháng. Anh Duy nhìn ly sữa một lúc lâu. Trong cổ họng em trào lên cảm giác chán ngán tận cùng. Em đã uống nó mỗi ngày, không thiếu một giọt. Nhưng hôm nay, không hiểu vì sao, cái ý nghĩ tiếp tục nuốt thứ ấy lại khiến dạ dày em quặn lại như muốn ói ra.

Một chút thôi - một ý nghĩ rất nhỏ, nhưng nó dẫn đường cho hành động.

Em đưa tay ra, khẽ đẩy ly sữa ra xa. Không mạnh tay, chỉ là một cử chỉ thận trọng, chậm rãi, như thể em cũng sợ chính mình. Giọng em vang lên nhỏ xíu, gần như hòa tan vào tiếng thìa đũa.

- Ba, em không muốn uống..

Trường Sinh đang cắt lát một miếng thịt đỏ. Lưỡi dao của gã dừng lại. Chỉ trong thoáng chốc, không khí trên bàn ăn trĩu xuống như có thứ gì vô hình vừa bị kéo căng. Gã không lập tức ngẩng lên. Ngón tay vẫn đặt trên cán dao, cơ bắp nhẹ co lại. Anh Duy cúi đầu, cắn môi, hai tay đặt lên đùi, trong lòng khẽ run nhưng vẫn không thu tay lại. Cảm giác như em vừa phá vỡ một nguyên tắc nào đó. Và gã, dù chưa lên tiếng, đã trở nên khác. Không cần lời trách mắng, không cần ánh mắt giận dữ.

Chỉ là im lặng - kiểu im lặng khiến người ta nghe rõ cả tiếng tim mình đang gõ rối rít trong lồng ngực. Tiếng kéo ghế vang lên lạnh tanh trong gian phòng rộng rãi. Anh Duy hơi giật mình. Em ngẩng lên, chỉ thoáng thấy Trường Sinh đang đứng, bóng gã đổ dài dưới ánh đèn. Không có dấu hiệu rõ ràng của giận dữ, nhưng cũng chẳng còn sự yên tĩnh thường ngày. Có gì đó trong không khí như bị đẩy lệch. Trường Sinh cầm lấy ly sữa trên bàn. Ngón tay gã vẫn giữ một sự ung dung quen thuộc, nhưng phần cổ tay hơi căng, mạch máu nổi nhẹ. Gã không nhìn thẳng vào em, hay ít nhất là, em không dám nghĩ đó là một ánh nhìn. Em vẫn không dám ngẩng lên.

Giọng gã cất lên, không lớn, không nhỏ, đều đều như thể đang hỏi chuyện thời tiết.

- Vì sao không muốn uống?

Không hề có sự trách móc, nhưng thứ lạnh lẽo bên dưới câu hỏi ấy khiến gáy em tê buốt. Em không dám đáp lại ngay. Đầu óc trống rỗng, ngôn từ mắc kẹt trong cổ họng. Đến lúc này, em mới nhận ra mình chưa từng được gã hỏi lý do. Những thói quen, những yêu cầu - tất cả đều đến từ một chiều. Và nay, khi em lần đầu bước ra khỏi hàng kẻ chỉ của sự phục tùng, gã lại hỏi.

Nhẹ nhàng.

Mà khủng khiếp.

Anh Duy cắn nhẹ môi, mắt nhìn xuống bàn, cố không chạm vào ánh mắt của Trường Sinh. Em ngập ngừng, giọng nhỏ như tiếng muỗi.

- Em..em uống mãi thấy ngán rồi. Hôm nay không muốn uống nữa.

Lời nói vừa dứt, cả căn phòng như rơi vào một khoảng lặng đặc quánh. Trường Sinh không phản ứng ngay. Gã vẫn đứng đó, cầm ly sữa trong tay. Anh Duy thoáng hy vọng, có lẽ gã sẽ hiểu. Nhưng rồi em nghe thấy tiếng thở chậm, dài - và cảm nhận rõ ràng bóng gã đang tiến lại gần.

Một bước. Hai bước.

Em ngẩng lên đúng lúc thấy Trường Sinh nâng cao tay. Chiếc ly nghiêng dần. Và trong khoảnh khắc chậm chạp như thể thời gian bị kéo dài ra vô tận, dòng sữa trắng đổ thẳng xuống đầu em. Cái lạnh bắn mạnh vào da đầu, tràn qua tóc, chảy dọc xuống trán, má, và cổ. Áo em ướt sũng trong vài giây. Sữa dính bết từng sợi tóc mỏng, đọng lại ở cằm, thấm dần vào khe áo. Mùi sữa ngọt hăng nồng bám lấy làn da, khiến em buồn nôn.

Em ngỡ ngàng, trơ mắt đứng yên như bị hóa đá.

Không dám kêu.

Không dám khóc.

Gã đặt chiếc ly rỗng xuống bàn, tiếng đáy ly chạm gỗ vang lên khô khốc, rồi quay lưng bỏ đi, để lại một anh Duy ngồi co lại, toàn thân bốc lên mùi sữa, mắt hoảng loạn trống rỗng như con mèo nhỏ vừa bị dội nước lạnh giữa mùa đông. Dòng sữa lạnh buốt dội thẳng từ đỉnh đầu xuống, khiến toàn thân anh Duy co rúm lại như phản xạ. Tóc em bết xuống, từng giọt sữa len lỏi qua kẽ tóc, chảy dọc xuống trán rồi rơi từng giọt xuống má, cổ. Áo ngủ mỏng thấm ướt tức thì, dính chặt vào da, lạnh lẽo và nhầy nhụa như một lớp vỏ bọc làm nhục.

Em mở to mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đầu óc em trống rỗng, chỉ còn lại tiếng sữa nhỏ giọt tí tách xuống sàn và tiếng tim đập thình thịch trong ngực. Em định nói gì đó, định thanh minh, định giải thích một cách yếu ớt rằng em không có ý chống đối.

Nhưng vừa mở môi, em lập tức ngậm chặt lại.

Bởi vì ánh mắt gã lúc đó - lạnh lẽo, sắc như dao - khiến em cảm giác chỉ cần một tiếng thốt ra thôi, gã sẽ lập tức ra tay. Em cúi đầu, vai run lên nhẹ. Không phải vì lạnh. Mà vì sợ.

Lần đầu tiên em thấy rõ ràng sự mất kiên nhẫn trong Trường Sinh. Không có lời mắng chửi, không có tiếng quát tháo - chỉ là một hành động tưởng như bình thản, nhưng lại khiến em thấy mình như bị vứt bỏ, như một món đồ hư gã không còn muốn giữ. Chiếc ly sữa trống rỗng được đặt xuống bàn, vang lên một tiếng cạch khô khốc giữa không gian đặc quánh mùi sữa và tĩnh lặng rợn người.

Trường Sinh quay lưng đi không nói thêm một lời.

Chỉ còn lại anh Duy ngồi đó, tóc tai ướt sũng, ánh mắt mở lớn trân trối nhìn theo bóng lưng gã, như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi dưới cơn mưa bất chợt, không biết đã sai điều gì. Hai tay anh Duy khẽ run khi đưa lên trước mặt, đầu ngón tay vẫn còn đọng lại màu trắng đục lờ mờ của sữa.

Chất lỏng lạnh lẽo ấy bám dính, trơn trượt như một thứ dấu vết không cách nào xóa bỏ. Em nhìn chúng, đôi mắt đờ đẫn, phản chiếu ánh đèn vàng vọt trên trần nhà. Những giọt sữa cuối cùng vẫn đang nhỏ tí tách từ mái tóc rối xuống bờ vai, vẽ những đường uốn quanh cổ áo, ngấm dần vào từng sợi vải.

Gã trở lại không một tiếng động.

Chỉ là một tiếng ly chạm mặt bàn.

Anh Duy giật mình. Trường Sinh đã đặt xuống một ly sữa khác. Sạch sẽ. Vẹn nguyên. Gã không nói gì, không hề thúc giục. Gã chỉ đứng đó, cao lớn và im lặng, như một cái bóng nặng nề áp sát lấy không khí quanh em. Đôi mắt gã lạnh lùng, không giận dữ, không ghét bỏ, cũng chẳng thương hại - chỉ là một cái nhìn trầm mặc, nhưng áp lực đến nghẹt thở. Em ngẩng đầu nhìn gã, môi mím chặt. Một giọt sữa từ đuôi tóc chảy xuống gò má, rồi rơi vào khoảng trống giữa hai bàn tay đang đan lại vì lạnh và sợ.

Không có lựa chọn nào khác.

Anh Duy với tay, chạm vào ly sữa còn ấm - hơi ấm mỉa mai ấy đối lập hoàn toàn với cảm giác giá buốt đang thấm vào da thịt em. Bàn tay em run lên từng nhịp nhỏ. Ly sữa nâng lên, môi chạm vào thành ly, và em bắt đầu uống. Uống từng ngụm một, em cảm thấy như mình đang nuốt xuống cả nỗi nhục nhã, cả cái cảm giác bản thân chẳng khác gì một con vật được huấn luyện. Uống cho đến giọt cuối cùng. Dư vị ngọt ngấy bám lấy vòm họng. Khi đặt ly xuống, em không dám ngẩng lên.

Bởi vì Trường Sinh vẫn đang đứng đó, mắt gã chưa rời khỏi em lấy một giây. Như thể gã đang ghi nhớ từng phản ứng nhỏ nhất, từng cử động run rẩy của em để giữ lại, nghiền ngẫm, và dùng nó thuần phục em lâu dài hơn nữa. Trường Sinh khẽ cười. Nụ cười mờ nhạt, nhưng đầy tính toán. Trong đáy mắt gã lấp lánh một thứ ánh sáng lạnh lẽo, không hẳn là niềm vui - mà là sự thỏa mãn khi thấy con mồi đã bắt đầu co mình trong bẫy. Gã biết mình đang tiến rất gần đến cái đích cuối cùng, nơi không còn ranh giới giữa sự phục tùng và tuyệt vọng.

Gã bước đến chậm rãi, từng bước đều đều như thể đang đi dạo trong một buổi chiều không có gió, không có biến động - nhưng áp lực từ bóng dáng gã lại như cuộn xiết quanh cổ em. Trường Sinh cúi người, vừa đủ để hơi thở gã lướt qua lớp tóc còn ẩm, sát bên tai Anh Duy. Hơi thở ấy ấm, nhưng giọng gã thì lạnh.

- Em có thấy khó chịu không?

Một khoảng ngừng ngắn.

- ..vì sữa dính khắp người thế này.

Không phải giễu cợt, không phải thương hại. Chỉ là một câu hỏi như gợi nhắc, như ấn sâu vào nhận thức của em rằng em đang bẩn, rằng gã là người khiến em trở nên như vậy - và rằng gã đang đứng ở trên. Gã vẫn cúi sát như thế, như thể đang chờ một câu trả lời. Nhưng Anh Duy chỉ có thể run lên một cái thật khẽ, hai bàn tay vẫn đặt trên đùi, dính ướt, lạnh lẽo và bất lực. Em không dám trả lời, cũng không dám trốn đi.

Bởi vì em biết, câu trả lời nào cũng sẽ bị bóp méo theo cách mà gã muốn. Anh Duy khẽ gật đầu. Một cái gật đầu nhẹ đến mức gần như không thể nhìn thấy, nhưng vẫn đủ để Trường Sinh nắm bắt. Gã không nói gì trong giây lát. Chỉ nhìn em. Mắt gã đen đặc, sâu như vực, và trong đó không hề có lấy một tia cảm xúc dễ đoán. Rồi chậm rãi, gã đưa tay lên, bàn tay to, lạnh, hơi sần - chạm lấy má em, ve vuốt.

Ngón cái gã quệt đi vệt sữa vừa trượt xuống nơi gò má, để lại một vệt ẩm. Và sau đó gã đưa ngón tay ấy lên môi mình. Đầu lưỡi Trường Sinh lướt qua làn da, như đang nếm thử một món gì đó rất đặc biệt - không phải sữa, mà là cảm xúc vừa bị tổn thương, vừa bị thuần phục.

- Ngọt thật đấy, em nhỉ?

Gã nói, nhưng không nhìn vào mắt em. Lời lẽ ấy như thì thầm với chính mình, như thể gã đang cân đo, đang thử xem cái cảm giác nắm giữ em đã đến mức nào. Rồi bất ngờ, ánh mắt ấy trở lại, khóa chặt lấy em.

- Em có muốn đi tắm không?

Giọng gã trầm, thấp, như từ trong lồng ngực vọng ra. Không buộc, không ép, nhưng chứa đựng thứ lực hút kỳ dị khiến anh Duy không thể không gật đầu thêm một lần nữa.

Dù lòng vẫn còn run rẩy, dù bước chân chẳng muốn nhấc lên, nhưng em vẫn đứng dậy. Chậm rãi. Và Trường Sinh chỉ đứng nhìn như thể đang thưởng thức sự ngoan ngoãn cuối cùng sau một màn thị uy tinh tế đến rợn người. Trường Sinh không đợi em phản ứng. Gã nắm cổ tay anh Duy, lôi em theo như thể kéo một đứa trẻ ngoan cố về đúng vị trí phải thuộc về mình. Gã khẽ cười, dịu dàng dẫn em đi vào bẫy.

---

Tiếng chân va vào nền gỗ vang lên khô khốc, hòa trong tiếng mở cửa nhà tắm lạnh ngắt. Không khí trong phòng phủ một tầng hơi nước cũ, âm u như chính ánh mắt gã lúc này.

- Ta sẽ tắm cho em.

Chỉ một câu. Ngắn, gọn, như một mệnh lệnh đã được định đoạt từ trước. Anh Duy cứng người lại ngay tức khắc. Cơn lạnh từ dưới bàn chân như lan dần khắp sống lưng. Tim đập loạn, lòng bàn tay run lên. Em nhìn Trường Sinh chằm chằm, đôi môi khẽ mím lại. Anh Duy muốn thốt lên, muốn van xin, nhưng cổ họng em nghẹn ứ. Chỉ còn một sự thật. Bí mật em chôn giấu, giữ khư khư trong từng lần thay đồ, từng lần né tránh ánh mắt gã - giờ đây có thể sẽ bị lột trần, phơi bày dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, theo cách tàn nhẫn nhất.

Cái cách mà em không thể nào kiểm soát.

Một tiếng cạch vang lên khi Trường Sinh vặn vòi nước. Tiếng nước ào ào đổ xuống càng khiến mọi thứ như vỡ vụn. Gã quay đầu nhìn em, vẫn bằng ánh mắt không đọc được điều gì. Nhưng trong sự im lặng đó, em cảm thấy như mình đã bị bóp nghẹt hoàn toàn. Anh Duy giật mình khi dòng nước lạnh bất ngờ xối thẳng xuống vai, tràn qua gáy, thấm qua lớp áo mỏng bết đầy sữa. Em hốt hoảng lùi lại, hai tay ôm chặt lấy thân mình trong vô thức.

- Em tự làm được! Ra ngoài đi!

Giọng em cao hơn thường lệ, có lẽ vì sợ hãi. Có lẽ vì tủi hổ. Nhưng cũng vì lần đầu tiên, em dám nói ra điều đó. Trường Sinh đứng yên. Gã không đáp, không phản bác, không có lấy một ánh nhìn giận dữ. Chỉ là gã siết nhẹ vòi sen trong tay, nâng lên cao hơn, rồi nghiêng nó theo một góc đủ để nước lạnh xối thẳng xuống đỉnh đầu em.

Tóc em bết lại, nước chảy ròng ròng xuống cổ, qua lưng, rơi tí tách xuống nền gạch. Chiếc áo ngủ sẫm dần, dính bết vào da thịt. Anh Duy thở hắt ra một hơi nặng nề, muốn quay đi nhưng không dám. Gã vẫn không nói gì. Không một lời trách mắng, không một câu dọa nạt. Chỉ là sự im lặng đáng sợ, sự im lặng khiến em run lên.

Em biết từ lúc này, mọi phản kháng đều sẽ bị nhấn chìm theo kiểu như thế. Lặng lẽ, chậm rãi, nhưng không lối thoát. Khi dòng nước dừng lại đột ngột, không còn âm thanh rào rào nào nữa, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt tí tách từ tóc, từ vạt áo dính sát vào người - anh Duy cảm thấy mọi thứ như đông cứng lại trong khoảnh khắc đó.

Em quay đầu thật khẽ, tim đập dồn dập khi bắt gặp bóng gã đang tiến tới. Không còn tiếng bước chân, chỉ còn tiếng nước vang lên mỗi khi gã giẫm qua nền gạch ướt. Cái bóng ấy mỗi lúc một gần hơn, chậm rãi và nặng nề như một bản án.

- Ba..

Em lắp bắp gọi, cổ họng khô khốc như nghẹn lại. Phản xạ đầu tiên là lùi lại. Em quay nhanh về phía cửa, hai tay run rẩy vặn chốt nhưng rồi em chết lặng.

Nó đã bị khóa từ bên trong. Không biết từ khi nào. Không biết chính xác khoảnh khắc nào gã đã chốt lại tất cả lối thoát. Trường Sinh không nói gì. Gã chỉ đứng đó, bàn tay khẽ hất nhẹ mái tóc đang ướt rượt ra sau, ánh mắt bình thản đến rợn người.

Anh Duy ép lưng vào cánh cửa lạnh ngắt, cơ thể run rẩy không phải vì nước, mà vì ánh nhìn ấy. Em muốn van xin, muốn nài nỉ, nhưng môi vừa mấp máy đã vội ngậm lại, sợ rằng chỉ cần thốt ra một âm, sự im lặng ấy sẽ bị xé toạc, và cơn bão phía sau ánh mắt gã sẽ trút xuống như dòng nước vừa rồi. Không cần gằn giọng, không cần tức giận. Giọng Trường Sinh vang lên thấp, khẽ nhưng đầy uy lực.

- Cởi áo ra.

Chỉ ba chữ, khô khốc và lạnh lẽo như viên đá ném xuống mặt hồ đang yên ả.

Anh Duy đứng yên, đôi mắt mở to nhìn gã, cổ họng như bị ai bóp nghẹn. Nước từ vạt áo vẫn nhỏ từng giọt xuống nền gạch, hòa cùng mùi ẩm ướt, ngột ngạt, khiến em càng thêm choáng váng.

- Em..em tự làm được. Em nói rồi, ba đi ra ngoài đi.

Giọng em vỡ ra như hơi thở, như muốn biến mất khỏi chính âm thanh vừa thốt lên. Trường Sinh vẫn đứng đó. Không tiến đến, không nhấc tay, chỉ nhìn. Nhưng cái nhìn ấy đủ để toàn thân anh Duy cứng đờ, một cái nhìn không chứa tức giận, không biểu cảm mà chính vì thế càng đáng sợ. Gã như đang chờ đợi. Như thể gã biết rõ em sẽ không từ chối được. Như thể mọi sự vùng vẫy chỉ là màn khởi động trong trò chơi gã đã sắp đặt từ lâu.

Gã vẫn đứng yên. Chỉ là cái chợt nhìn lạnh tanh, không một gợn cảm xúc. Rồi đột ngột, gã bước đến. Không hề có dấu hiệu báo trước, Trường Sinh đẩy mạnh em áp sát vào cánh cửa ướt lạnh. Nhưng khác với những cú đánh đấm của thế giới bạo lực kia, gã không dùng sức, chỉ dùng sự im lặng như cái bẫy trùm kín đầu, để em hoảng loạn vì không biết tiếp theo là gì.

- Em sợ cái gì? Ba nói để ba tắm cho em thì mau cởi đồ ra.

Đầu em áp vào gỗ, hai bàn tay gầy chống lên bề mặt ẩm lạnh. Gã không chạm vào em, nhưng hơi thở ở sau gáy lại khiến tim em đập loạn. Gã chỉ đưa tay, chậm rãi kéo chiếc khăn vắt bên cạnh, lau lấy những vệt sữa chưa tan hết trên cổ em. Sự dịu dàng giả tạo đó như một cách trói buộc mới, khiến em muốn khóc.

- Người em vẫn dính sữa đấy, Duy.

Giọng gã rì rầm, không rõ là trêu chọc hay là dằn mặt. Em không đáp. Đôi vai khẽ run, hai mắt nhắm lại thật lâu như đang đếm từng nhịp thở của gã để tìm ra khoảnh khắc gã lơ là mà chạy. Nhưng Trường Sinh đâu dễ để em thoát. Áo em ướt đẫm, bết lấy da thịt mỏng manh. Từng sợi tóc nặng trĩu sữa và nước, nhỏ giọt xuống nền gạch men lạnh ngắt, nghe rõ từng tiếng tí tách như kim châm lên mặt gã.

Trường Sinh vẫn đứng đó, một tay giữ chặt cửa, một tay siết lấy bả vai em, không mạnh nhưng đủ để em không thể rời khỏi. Mắt gã không rời khuôn mặt em, ánh nhìn ấy chẳng còn sự giận dữ lúc trước, mà là thứ gì đó lạnh hơn, âm trầm hơn - như thể gã đang quan sát một con mồi vừa mới rơi vào bẫy, chờ xem nó vùng vẫy ra sao. Anh Duy cắn môi, nước từ cằm chảy xuống lẫn trong giọng run nhưng ngoan cố.

- Để em tự làm được.

Anh Duy lùi lại một bước, lưng đập vào cửa. Cơn lạnh từ lớp quần áo ướt thấm sâu tận da thịt không lạnh bằng cảm giác sắp bị bóc trần, sắp bị nhìn xuyên qua từng lớp vỏ bọc mỏng manh em cố gắng giữ suốt bao nhiêu năm.

Nước từ vòi sen vẫn chảy, lại xối thẳng lên người em, lạnh ngắt như thể gã cố tình không để nó ấm. Anh Duy vẫn giữ nguyên tư thế phòng thủ. Quần áo sũng nước dính bết vào da, nặng trĩu và buốt giá, càng khiến Anh Duy run lên từng đợt. Em cắn chặt môi, lùi một bước sát vào tường, hai tay ôm lấy thân mình. Trường Sinh đứng im dưới làn nước, toàn thân gã cũng đã ướt đẫm, nhưng ánh mắt thì như thể đang bốc cháy. Gã không tiến thêm bước nào, chỉ nói bằng giọng bình thản đến bất thường.

- Để ba tắm cho em. Ba nhắc lại.

Ngay lập tức, em lắc đầu. Gã vẫn đứng yên, không nói gì thêm, nhưng bàn tay từ từ vươn tới, như muốn kéo áo em ra. Anh Duy giật mình, né tránh, vùng vẫy.

- Đừng có chạm vào em! Em đã nói là tự làm được!

Tiếng nước vẫn chảy ào ào như không nghe thấy gì. Rồi đột nhiên, gã quát lớn.

- Cứng đầu vừa thôi, em định chống đối ba đó hả Phạm Anh Duy!?

Ngay sau đó, Trường Sinh không nhân nhượng, hai tay túm lấy vạt áo em, giật mạnh. Gã vốn dĩ muốn xem xem rốt cuộc em bị làm sao mà từ chối gã. Vải ướt bị xé toạc ra từng đường, dính bết vào da em rồi bị lôi xuống thô bạo. Anh Duy hốt hoảng, hai tay đẩy gã ra khỏi người mình. Ánh mắt thất thần như thể mọi thứ vừa sụp đổ. Chiếc áo trượt khỏi người em.

Còn Trường Sinh đứng bất động.

Ánh mắt gã găm chặt vào dải vải quấn ngang ngực em như thể không tin nổi, rồi lập tức lại như thể không thể rời mắt. Không phải kinh ngạc. Những mảnh vải thấm nước quấn quanh ngực em lộ ra rõ ràng dưới ánh sáng nhà tắm. Không phải một vết thương. Không phải một loại phụ kiện y tế nào đó. Mà là thứ em đã cố giấu, từng lớp, từng nếp, siết thật chặt vào cơ thể mình như thể đang bóp nghẹt một sự thật không được phép tồn tại.

- Em.. cái gì đây?

Anh Duy dùng cả hai tay siết chặt lớp vải, mặt trắng bệch đi vì sợ. Ánh nước trên tóc còn nhỏ tí tách theo từng cử động run rẩy. Em muốn quay đi, nhưng bàn tay Trường Sinh đã kẹp chặt cổ tay em.

Gã cúi xuống, gò má kề sát phần vải đã sẫm nước. Thay vì đẩy ra.. gã lại rướn tới, như thể đang hôn lên bí mật mà em tuyệt vọng muốn giấu. Gã không hiểu, em đang sợ hãi thế nào. Lồng ngực em đập liên hồi khi gương mặt gã gần chạm vào đó. Thứ mà em căm ghét trên cơ thể này. Thứ em đã che giấu suốt thời gian qua.

- Đừng chạm vào em..

Anh Duy rít lên, cắt ngang trong tuyệt vọng. Nhưng Trường Sinh bỗng cười khẽ, tiếng cười của một kẻ điên vừa mở khóa chiếc hộp Pandora của riêng mình. Gã cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên dải vải trắng ấy - nhẹ nhàng, gần như nâng niu - rồi thì thầm như thể đang thú nhận.

- Thứ khiến em phải giấu đi như thế.. là gì vậy?

Gã siết tay. Và lần đầu tiên, Trường Sinh không giấu giếm cơn nghiện ngập trong mắt mình nữa. Không còn kiềm chế. Không còn giả vờ. Chỉ có anh Duy, ướt sũng, sợ hãi, bị dồn sát tường, và Trường Sinh, như một cơn lũ thèm khát, sẵn sàng vùi em vào cái thứ tình yêu méo mó đến ngạt thở. Anh Duy dùng cả hai tay đẩy Trường Sinh ra, giọng khàn đặc vì sợ hãi.

- Đừng... em xin ba, đừng nhìn nữa..

Nhưng gã không nghe. Hoặc đúng hơn, gã đang nghe một bản nhạc khác trong đầu, thứ giai điệu u mê, điên cuồng dẫn lối cho đôi mắt vẫn dán chặt vào lớp vải đang run lên giữa hai bàn tay em.

- Im lặng đi, đừng run nữa.

Gã nói bằng giọng trầm khàn, như thể dỗ dành một con thú con đang sợ hãi. Anh Duy vùng mạnh khỏi tay gã, lùi về sát góc tường nhà tắm, nơi ánh đèn trắng rọi xuống như thể phơi bày toàn bộ bí mật. Ánh nước vẫn đang nhỏ tí tách từ tóc xuống gáy, từ cổ xuống nơi băng quấn. Mái tóc rũ xuống che nửa mặt. Cơ thể em nhỏ hơn những gì Trường Sinh từng nghĩ. Và yếu đuối hơn. Yếu đến mức gã chỉ cần một tay là đủ giữ lại.

Vẫn nụ cười đó. Nhẹ tênh. Rất mỏng. Rất dịu dàng. Nhưng trong ánh mắt, thứ dịu dàng ấy bị bóp méo bởi lửa cháy, bởi khát khao không giới hạn, bởi sự lệch lạc gã đã nuôi lớn từng ngày chỉ để chờ khoảnh khắc này. Trường Sinh đưa tay lên, để ôm lấy em, nhẹ nhàng mà chặt đến mức Duy không thể động đậy. Cằm gã tì lên vai em, giọng trầm dội xuống như lời thì thầm của ác quỷ.

- Em dám giấu ba sao?

Lời nói ấy thổi thẳng vào vành tai ướt lạnh, khiến sống lưng em rợn lên như bị điện giật. Em muốn đẩy ra. Nhưng tay gã siết lấy eo em, kéo vào gần hơn. Cái gần khiến cho từng dải vải quấn chặt cũng không thể bảo vệ được em nữa. Một tay Trường Sinh từ từ trượt xuống phần băng ướt nước, đầu ngón tay gợn lên như muốn lột sạch tất cả. Nhưng vẫn dừng lại. Gã đang chờ xem em sẽ chống cự đến mức nào.

Anh Duy giật mạnh người, cả hai tay vung lên đẩy Trường Sinh ra bằng tất cả sức lực em còn. Em thở gấp, hai mắt mở to đầy hoảng loạn, nước mắt lấp lánh trong ánh đèn sáng rực như thể bị dồn vào đường cùng.

- Không! Ba điên rồi! Đừng động vào em!

Tiếng hét ấy vỡ ra trong hơi thở nghẹn. Nhưng chỉ một tích tắc sau đó, bàn tay gã đã túm lấy cổ tay em, kéo lại như chẳng tốn một chút sức lực nào. Gã ép em vào tường, đôi mắt đen sẫm như đang bị thiêu rụi từ bên trong.

- Em càng giãy giũa, ba càng muốn biết đấy.

Em quay mặt đi, cắn chặt môi dưới như muốn nhốt lại tiếng nấc nghẹn. Nhưng Trường Sinh vẫn không dừng lại. Gã buông một tay em ra, và khi anh Duy còn chưa kịp hiểu, ngón tay gã đã chạm vào mép băng quấn, kéo nhẹ một đoạn nhỏ.

- Em cẩn thận quấn băng mỗi ngày, là vì sợ ba thấy gì sao, mèo con? - Lời gã nhẹ như gió, nhưng vang dội trong đầu em như sấm rền.

- Im đi... đừng nói nữa! - Em hét lên, bàn tay run rẩy đẩy gã ra lần nữa.

Trường Sinh bực tức nhưng cũng phấn khích. Nó là sự thoả mãn đến rùng rợn của tên đàn ông như ác quỷ trước đức tin duy nhất đời gã. Chỉ còn lại tiếng nước nhỏ tí tách từ vòi sen, nhỏ đều lên nền gạch. Dưới ánh đèn nhà tắm lạnh lẽo, Trường Sinh chầm chậm đưa tay lên mép dải băng vải quấn quanh ngực Duy. Không vội vàng, không nói gì, chỉ có ánh mắt gã, lạnh băng mà dứt khoát, như thể đang bóc một lớp vỏ cuối cùng của món đồ gã muốn chiếm hữu từ lâu.

Anh Duy giật mình, cả người rùng lên, cố nghiêng người né đi nhưng hai tay em đã bị gã siết chặt. Gã không cần dùng sức nhiều, chỉ là sự kiên quyết đến tàn nhẫn. Mỗi vòng vải bị gỡ ra như chạm vào tận tủy sống em, từng lớp từng lớp, chậm rãi và lạnh lẽo. Anh Duy bặm môi, cố gắng cầu xin.

- Đừng.. em xin ba đó..

Nhưng gã không đáp. Bàn tay Trường Sinh vẫn tiếp tục, đều đặn như một cỗ máy chỉ biết tiến về phía trước. Gã đang giống như bóc được một phần quà quý giá vậy. Càng làm càng lún sâu.

Cho đến khi cả dải vải trắng dày rơi xuống.

Trường Sinh thở hắt ra. Gã nhìn em, như thể vừa mở được cánh cửa dẫn tới địa ngục và thiên đường cùng một lúc. Trường Sinh siết lấy tay em, đôi mắt tối sầm như thể thế giới của gã vừa nổ tung trong một phát hiện ngoài sức tưởng tượng. Dải vải quấn quanh người em rơi xuống, để lộ đôi gò bồng đảo mềm mại mà em đã cố giấu bấy lâu bằng cách bó chặt, phủ kín.

Gã như kẻ đói khát nhìn thấy ánh trăng sau hàng ngàn đêm tối. Đôi mắt gã rực lên, không còn một chút lý trí nào gọi là kìm nén. Gã đưa tay lên, run nhẹ trong khoảnh khắc.. nhưng em lập tức giãy lên, ánh mắt hoảng hốt như con thú nhỏ bị dồn vào góc.

Gã không dừng lại. Hơi thở gấp gáp, ánh mắt trượt dọc vòm ngực non tơ đang phập phồng theo nhịp thở dồn dập.

- Đẹp thật.. sao em lại giấu ba?

Câu hỏi không thành lời, chỉ nằm trong cái nhìn điên cuồng ấy. Em lắc đầu, miệng mở ra rồi lại ngậm lại. Và rồi, từng chút một, sự phản kháng yếu ớt dần bị áp đảo bởi đôi bàn tay gã, bởi hơi thở gấp rút và giọng nói trầm thấp như ma túy, khiến mọi bí mật em cất giấu bỗng hóa thành mê cung trần trụi.

Gã không nói lời nào, chỉ cúi xuống, răng ghé đến gấp gáp cắn nhẹ vào nơi vừa mới bị bóc trần như một kẻ đói khát tìm thấy bí mật ngọt ngào của đời mình.

Trường Sinh nhẹ nhàng nâng niu một bên ngực em, cảm nhận hơi ấm tỏa ra len vào lòng bàn tay đến nghiện. Trắng mịn, mềm nhũn, nhấn nhẹ một cái liền lõm xuống da thịt non nớt. Gã đưa nó vào miệng, chậm rãi cắn một miếng.

Thịt mềm tràn trong sự đê mê, thơm lừng mùi sữa thứ hương vị đặc trưng vẫn quanh quẩn nơi đầu lưỡi gã từ nãy. Nhưng không chỉ có vậy. Xen lẫn trong mùi sữa là một mùi hương khác, mong manh hơn, dịu dàng hơn, như thể gã đang ngửi thấy mùi tóc em, mùi da thịt đang đẫm nước trong lòng bàn tay gã.

Gã bóp nhẹ bên còn lại trong tay, đôi nhũ mềm căng đầy giữa lòng bàn tay, mùi da thịt xen lẫn chút hương sữa thơm ngầy ngậy khiến đầu óc gã choáng váng. Gã cắn khẽ lấy điểm hồng, nghe em thở gấp từng nhịp.

Ngón cái ấn xuống chính giữa, bầu ngực mềm mại nõn nà bị nhào nặn cong lên như phản ứng khẽ khàng của một cơ thể sống. Trường Sinh nhắm mắt lại, cảm giác đầu lưỡi vẫn còn vương chút ngọt, chút thơm, và cả một thứ thôi thúc ngào ngạt đến điên dại.

Em giật mình thảng thốt, tiếng nức nở hòa vào âm vang rì rầm của vòi nước nhỏ giọt. Trong bóng đèn phòng tắm chao nghiêng, da thịt ướt nước bỗng trở nên lấp lánh như thứ thủy tinh mong manh mà gã muốn nghiền nát trong tay.

Gã thở gấp, hơi thở của gã nóng rát phả lên vùng da, môi tham lam mút chặt lấy đỉnh hồng. Gã mê mẩn, mân mê như thể đang ôm trọn một tội lỗi vừa được khai quật - mềm mại, sống động, và không bao giờ muốn buông ra.

- Agh..hức..ba ơi..xin ba mà..

Anh Duy cố đẩy cái đầu đó ra. Cảm giác khó chịu cùng cực, nhớp nháp và trơn tuột của nước bọt làm em hoảng loạn. Đây là lần đầu tiên có ai đó chạm vào cơ thể em kiểu này. Trường Sinh cũng không nghe em nói, gã như tìm thấy một loại thuốc phiện mới mà chỉ mình gã mới được sử dụng. Bàn tay trượt trên ngực em cứ bóp chặt thích thú.

- Ngoan một chút nào.. ba đã làm gì quá đáng với em đâu..

Miệng đảo đầu ngực đang cứng lên một cách cưỡng ép trong miệng mình. Gã để nó nằm trong khoang miệng, day day giữa lưỡi và vòm họng, nghiền nát từng chút một. Lớp thịt mềm mịn tan dần theo lưỡi, để lại da thịt toả ra thứ hương ngai ngái, non mềm, ẩm ướt và hoang hoải như thể từng tấc đều đang thì thầm mời gọi. Cái mùi nồng ngậy của nhục cảm, quấn lấy người như lưới, như bẫy. Thơm đến nhức óc, thứ mùi chỉ có thể tỏa ra khi người ta vừa khóc, vừa run, vừa khao khát được giữ lấy. Trường Sinh hít lấy sạch sẽ, chỉ muốn vùi mặt vào mà cắn, mà liếm cho bằng sạch.

Gã nhắm mắt lại, lưỡi xoay nhẹ, dường như muốn giữ cảm giác ấy lâu hơn một chút. Cái mềm, cái ngọt, cái dịu dàng, tất cả tạo lên hình ảnh em run rẩy trong tay gã, ánh mắt ngấn nước mà vẫn cố chấp chống cự.

Ngón tay vô thức bóp chặt, khiến thịt chảy và tràn ra nơi kẽ tay. Gã thở ra một hơi dài, nghe trong lòng ngực có thứ gì đó sôi lên, vừa là thèm muốn, vừa là mê đắm. Đến khi thoả mãn chán chê, gã mới bỏ em ra, quệt miệng thoả mãn trước cơ thể run rẩy tổn thương của em. Anh Duy trực trào nước mắt, nhưng đây sẽ không phải lần cuối gã để em khóc.

---

Ánh mắt em khi ấy trống rỗng, cứ như thể em là một cái xác vậy. Tôi không biết cảm giác hỗn độn mình mang là gì, chỉ biết tôi không thể xoá đi hình ảnh đó của em trong tâm trí. Tôi ước, tôi sẽ được lần nữa chạm vào cơ thể mỏng manh của em, sẽ lại cảm nhận được hơi thở dịu dàng nhưng hoảng loạn của em trên đỉnh đầu mình. Sẽ lại được hôn lên bí mật thầm kín và lặng lẽ đó của em.

Sợi tóc mềm rơi lả tả giữa các ngón tay tôi như tơ lụa rút từ kén, thơm mùi nắng, mùi non nớt, mùi của một điều gì đó chưa từng bị chạm đến. Lúc ấy, tôi không chỉ đang chạm vào một đứa trẻ sắp bước ra khỏi ranh giới mỏng manh, mà còn đang chạm vào một điều cấm kỵ mà bản thân tôi đã không còn muốn cưỡng lại.

Đó là một con số, nghe như tiếng mở khóa. Một chiếc cửa dẫn đến vực sâu. Và tôi - kẻ đã đứng trước cánh cửa đó quá lâu - giờ đây, đang cúi đầu trước vẻ đẹp nguyên sơ mà em vô tình mang theo.

Tôi từng được ngắm nhìn rất nhiều bức tranh cổ. Những bức vẽ đã bạc màu, được giấu kỹ sau hàng lớp kính dày trong bảo tàng nơi không ai còn cảm giác rung động. Nhưng em thì khác. Em là bản gốc còn ấm, còn thở, còn run rẩy dưới tay tôi. Vẻ đẹp của em không cố tình, không khoe khoang, mà lặng lẽ như pho tượng đá chưa được hoàn thiện, như đường nét thần linh quên không chạm đến.

Tôi đã chiêm ngưỡng em như cách người ta ngắm một bức tranh thiêng - không dám chạm quá mạnh, sợ làm tróc đi cái đẹp nguyên bản. Nhưng cũng không thể rời mắt, không thể bước đi. Tôi biết, từ khoảnh khắc ấy, tôi đã không còn tỉnh táo nữa. Và có lẽ, chưa bao giờ tôi muốn tỉnh táo lại.

Bởi tôi nhận ra, bốn ngày nữa là sinh nhật tròn mười tám tuổi của em.

---

đụ má viết mà tưởng đâu là làm kịch bản phim😞🫰 comment đi đừng để anh nhắc nhiều các em😡

anh sinh ảnh gọi là chuẩn bị làm gì con rồi đoáaaa, ehehe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com