Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

EXTRA (TIẾP)

Khi Châu Chấn Nam nuốt xuống miếng thịt bò cuối cùng, đồng hồ chỉ bảy giờ năm mươi lăm phút.

- Tám giờ hơn rồi đó. Mình làm gì bây giờ đây?

- Anh dẫn em đi một chỗ. - Diêu Sâm mủm mỉm cười, dắt Châu Chấn Nam khỏi bàn ăn, đi về phía cửa.

Một nhân viên phục vụ đã đứng sẵn chờ, cười thật tươi với hai người:

- Anh Diêu và anh Châu đúng không ạ? Mời đi theo tôi.

Hai người đi theo cậu nhân viên ra ngoài phòng ăn, đến khu Tây của khách sạn. Nhô ra giữa lưng chừng núi là một tòa sơn trang to lớn, với những vách mái trắng muốt chạm trổ tinh xảo, rạng lên dưới ánh sáng nhàn nhạt của thanh đăng lung. Không khí nhuốm một mùi hương dặt dìu, có lẽ là sự pha trộn của nghệ tây và hoa Vô Ưu; làn gió hiu hiu của buổi tối muộn càng dâng lên hương vị dễ chịu ấy.

Cậu nhân viên mỉm cười, giơ tay về phía bậc thang:

- Lầu ngắm sao anh đặt đây ạ. Chúc hai người một buổi tối như ý. Đường đi lên khá hẹp, hai người nhớ cẩn thận nhé.

Châu Chấn Nam nhìn con đường dài hẹp đi lên trên, mếu máo:

- Biết trước phải leo nhiều vậy... Em đã không ăn hết chỗ thịt bò kia rồi.

Diêu Sâm nhìn cậu, lắc đầu:

- Thực ra em cũng không nhất thiết phải leo lên.

- Không leo lên thì chả nhẽ bay....Á!!! Anh làm gì thế?! - Cậu hốt hoảng kêu lên khi Diêu Sâm cúi người xuống, bế thốc cậu lên như công chúa.

Nhìn cậu nhân viên bên cạnh khổ sở nhịn cười, Châu Chấn Nam cảm tưởng toàn thân mình có thể bốc cháy đi được. Nhưng Diêu Sâm thì chả để tâm; anh kiêu ngạo cười lại với cậu nhân viên, rồi bế cậu leo lên bậc thang của tòa đại viện.

Khi Châu Chấn Nam rời khỏi ngực Diêu Sâm, hai người đã đi đến tầng trên cùng. Đứng trên này, cậu có thể nhìn thấy được dãy Karakoram như ngay gần trước mắt; dưới ánh sáng bàng bạc của vầng trăng, triền núi phủ tuyết như sáng lên từng vệt. Những ngôi sao lấp lánh vốn phi thực giờ đây lại gần đến lạ kỳ; Châu Chấn Nam có cảm tưởng rằng mình chỉ cần vươn cánh tay ra, cũng có thể chạm đến những viên kim cương thiên chiếu ấy.

Từ phía sau lưng, anh dịu dàng vòng cánh tay ôm eo cậu, cằm tựa lên vai:

- Đẹp không? Anh đặt trước một tuần mới có chỗ đấy.

Cậu ngả đầu ra, ướm một nụ hôn lên má anh:

- Đẹp lắm. Nhưng mà.... Khi đến gần vậy, hóa ra lại không giống những gì em tưởng tượng.

- Sao lại không giống? - Diêu Sâm bắt lấy chiếc khuyên tai đen lủng lẳng của Châu Chấn Nam, quấn giữa những ngón tay.

- Em từng nói với anh, em muốn hai ta cùng leo lên đỉnh núi, vì ở đó, em sẽ thấy mình như chạm được vào những ngôi sao. - Châu Chấn Nam nghiêng đầu, lồng bàn tay mình vào bàn tay Diêu Sâm. - Nhưng lên đến đây rồi, em lại cảm thấy rằng, có chạm được đến chúng không, chẳng phải điều quan trọng nhất. Khoảnh khắc anh ôm em lên bậc thang, em phát hiện ra, nếu không có anh, em sẽ nhìn thấy những vì sao kia thật đẹp đẽ chăng? Anh Sâm, em không cần đôi cánh của Icarus để bay lên những vì sao, vì em đã có một chàng Pegasus luôn sẵn sàng đưa em đi khắp cùng trời cuối đất. Cho dù người ta có lấy cả dải Ngân hà để trao đổi, em cũng sẽ không bao giờ rời bỏ Pegasus của em. Anh Sâm, anh hiểu không?

Diêu Sâm ngọt ngào người nhìn Châu Chấn Nam, một làn sóng hạnh phúc ấm áp dâng lên trong lồng ngực anh. Anh nghiêng người, áp đôi môi mình lên đôi môi của cậu. Đó không phải một nụ hôn mãnh liệt, dữ dội, điên cuồng như cách hai người vẫn trao nhau; đó là một nụ hôn nhẹ nhàng, êm ái, dịu dàng, từng hơi thở ấm nóng vấn vịt như đượm sâu vào lòng người tất cả yêu thương không bao giờ dứt được. Buông Châu Chấn Nam ra, những ngón tay của Diêu Sâm trượt qua gò má cậu, nói khẽ khàng:

- Thực ra có trao đổi cả dài Ngân hà với em để lấy anh cũng chả để làm gì cả.

Nhìn Châu Chấn Nam cau mày tỏ vẻ không hiểu, anh bật cười, xoay cậu ra ngoài ban công, tựa cằm lên đỉnh đầu cậu, thì thầm thật khẽ:

- Vì chàng Pegasus này sẽ hái xuống cho em cả bầu trời sao.

Trong khoảnh khắc Châu Chấn Nam ngẩng đầu lên, bầu trời đang tăm tối bỗng nhiên sáng bừng lên rực rỡ. Từ những góc khuất tối của những cợn sương mù lãng đãng nhuốm màu tím nhạt, những ngôi sao lấp lánh cứ lần lượt mà rơi xuống, tạo thành một cơn thác sáng lộng lẫy trên trời cao đổ từ ba nghìn thước. Gió lồng lộng nổi lên, một số ngôi sao thả mình xuống những rặng núi, tựa như trăm vạn con thác lóng lánh đang đổ về một biển. Một số khác lại buông mình trên những cành Tuyết Liên thơm ngát, khiến những bông hoa như được dát lên một lớp bạc.

Cậu há hốc miệng sững sờ, bàn tay vô thức mà nắm chặt lấy bàn tay của Diêu Sâm. Qua hơi thở gấp gáp, cậu hỏi anh:

- Thì ra đây là bất ngờ mà anh muốn cho em xem sao?

- Chưa hết đâu. - Diêu Sâm tủm tỉm cười, kéo bàn tay Châu Chấn Nam ra ngoài lan can. - Catch the star, baby, and we can rewrite the stars of ours.

Những ngôi sao cứ rơi xuống, rơi xuống mãi, như muốn kéo tuột cả dài Ngân hà khỏi mây; và rồi, một ngôi sao bé xíu rơi vào lòng bàn tay Châu Chấn Nam, khiến cậu vội thu tay vào để nhìn được rõ ràng hình dạng của vì sao ấy.

Nhưng hóa ra, đó không phải là một ngôi sao.

Đó là một chiếc nhẫn.

Cậu quá sững sờ để nói được bất cứ điều gì, chỉ có thể nhìn trân trân Diêu Sâm, người giờ đây đang cúi xuống, tì nhẹ cằm lên vai cậu, thủ thỉ nhẹ nhàng:

- Những ngôi sao này đều là dành cho em, vì sao dẫn đường sáng nhất của cuộc đời anh.

Rồi, rất dịu dàng, anh xoay người cậu lại, một cánh tay vòng qua bờ eo mảnh mai của cậu, tay kia nhẹ nhàng chuồi chiếc nhẫn vào ngón áp út của cậu. Cái vòng bạch kim nho nhỏ trượt xuống ngón tay cậu, đôi ngọc trai lấp lánh dưới ánh đăng lung mờ ảo. Diêu Sâm cúi đầu nhìn sâu vào mắt cậu, giọng hơi khàn đi vì hồi hộp:

- Châu Chấn Nam, anh và em bên nhau đã mười năm có lẻ rồi. Anh đã từng nghĩ rằng, tình yêu định mệnh sẽ gióng trống khua chiêng đi vào đời anh và xây nên một tòa lâu đài tình ái, nhưng không, tình yêu của anh lại đến dưới chiếc áo choàng của một người tri kỷ, và mở ra trước mắt anh cả một vũ trụ mênh mông của ái tình. Em yêu ơi, mười năm bên em, chúng ta cùng ăn, cùng ngủ, cùng cầu nguyện và cùng yêu; anh đã gắn bó mình với em nhiều đến mức một ý nghĩ sẽ rời xa em cũng có thể làm anh đau khổ. Châu Chấn Nam, có thể anh chưa thể hiểu hết được em, và cũng không bao giờ hiểu hết; nhưng anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại của mình để bầu bạn với trái tim em. Giờ đây, giây phút này, trái tim anh sẽ quỳ gối để hỏi em một câu duy nhất: Châu Chấn Nam, em sẽ lấy Diêu Sâm anh chứ?

Nước mắt trào ra từ khóe mi Châu Chấn Nam. Cậu nắm lấy tay Diêu Sâm, hôn thật dịu dàng lên đôi lòng bàn tay anh, giọng nói ngập tràn hạnh phúc:

- Em đồng ý, Diêu Sâm. Và....

Cậu rút ra từ trong túi áo một chiếc hộp nhỏ. Đó là một chiếc hộp cũ kĩ vô cùng, với lớp nhung tím đã bợt đi nhiều và chiếc ổ khóa nhỏ đã bong cả màu vàng mạ.

- Trước khi đi chơi, mẹ em đã đưa em cái hộp này, bảo là đồ gia truyền, chỉ đưa cho vợ. - Cậu cười khúc khích, vặn mở nắp hộp. - Giờ em mới biết bà ấy là một đại tiên tri.

Bên trong chiếc hộp ấy là một chiếc nhẫn vàng, kiểu dáng rất xưa, đính một viên sapphire xanh biếc. Châu Chấn Nam luồn chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của Diêu Sâm; dưới ngọn đèn lồng chấp chới, viên đá nhảy múa lấp lánh tựa một sinh vật.

- Diêu Sâm, chúng ta là bạn, là tri kỷ, là người tình, là người yêu, và giờ đây là chồng sắp cưới. Em chưa bao giờ ngờ được là mình sẽ yêu anh, nhưng đôi mắt, tiếng cười, giọng nói, bóng hình,... tất cả những gì hiện diện nơi anh đã cho em biết, đây chính là người sẽ đi cùng mình tới cuối con đường. Trái tim đang nằm trong lồng ngực này của em, giờ đây sẽ trao anh đến nhịp đập cuối cùng. Diêu Sâm, anh có đồng ý lấy Châu Chấn Nam em không?

- Đương nhiên là anh đồng ý rồi. - Diêu Sâm vui sướng gật đầu, lồng bàn tay đeo nhẫn của mình vào bàn tay của Châu Chấn Nam.

Và hai người hôn nhau, dưới ánh sáng chứng giám của vầng trăng bạc và những ngọn núi tím biếc trong sương khói, tựa như hai thiên sứ bay bổng lên ngai vàng của tình yêu, nơi cuộc sống hạnh phúc, với tiếng cười và nước mắt, với hơi ấm và sức sống rạo rực đang vẫy chào.

-----------------------------------------------

Trong khi đó...

"Trúng rồi đúng không?"

"Trúng rồi chị Châu ạ."

"Chắc là trúng rồi cô ạ. Thằng Nhan Tề nó học bắn súng cả tháng nay rồi."

"May quá, thằng Nam nó nhớ ra cái nhẫn rồi."

"Hai đứa đứng cạnh nhau nhìn đẹp quá chị Diêu nhỉ?"

"Cô Diêu, cô thấy không, cháu chọn địa điểm này cho nó quá tuyệt luôn. Hôm vừa rồi chơi bất động sản cháu nhìn thấy một phát là biết ngay Diêu Sâm phải cầu hôn ở đây rồi..."

"Lạnh quá! Yên Hủ Gia, cho anh mượn cái áo khoác đi."

"Em khoác cho Lạc Lạc rồi, anh mượn người khác đi."

"Anh Hào, kiếm cho em chỗ này đẹp đẹp cỡ này đi? Em cầu hôn Tiểu Quang Quang không thể kém hoành tráng hơn Diêu Sâm được!"

"Triệu Nhượng, mày xem xem liệu hai đứa nó có động phòng luôn không?"

"Em còn nhỏ em không biết cái gì hết đừng có mà nói với em ba cái chuyện như thế a a a a a!!!"



QUIZ:

Hai cái nhẫn của Diêu Sâm và Châu Chấn Nam tặng nhau có ý nghĩa gì? 

Comment for free request!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com