Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

05. you never say it, i feel that a lot

Long tỉnh vào sáng hôm sau, không cảm thấy gì ngoài một khoảng trống rỗng dài rộng như lạc trong miên trường. 

Cậu quờ tay sang bên. Xám hồn nhận ra một chút hơi ấm cũng không có. Rồi Long giật người ngồi dậy, chiếc giường trống không, căn phòng quơ quạnh, chỉ một mình cậu giữa bầu không gian lành lạnh. Dũng đâu. Anh ấy đâu.

Cậu lại nhìn sang mình. Áo xống thẳng thớm, thoang thoảng mùi nước xả vải quen thuộc mà cả hai dạo đây thường dùng. Nếu không nhờ cơn đau nửa thân dưới đột ngột truyền lên, Long nghĩ cậu khéo còn chẳng tin được đã có một trận vật lộn cuồng nhiệt khác hẳn với mọi lần đêm qua. Cậu nhăn mặt, khẽ khàng dịch chuyển cơ thể. 

Điện thoại sáng màn hình, hiện lên là một tin nhắn. Long sớm đã không còn thói quen bật thông báo hộp thoại, chỉ để lại vài cái tên quan trọng, và Dũng là một trong số đó. 

"Anh còn ở lại Sài Gòn vài ngày, việc phát sinh. Em cứ về đúng lịch bay đi."

Lịch bay của họ là vài tiếng tới, lúc chiều tối. 


#


Đứng tần ngần trong Tân Sơn Nhất, không thể là ai khác hơn Hoàng Long. Cậu dòm đồng hồ, nửa giờ nữa máy bay cất cánh. Chẳng biết làm gì cho thời gian trôi mau hơn, không có ai để trò chuyện cũng chán.

Cậu nghĩ ngợi vẩn vơ, hầu hết là về Dũng. Kì thực sau trận mây mưa đêm qua, cậu không hiểu tâm tình anh hơn một tí nào cả. Cậu vẫn chưa định nghĩa được vì sao anh chọn chuếnh choáng say, chưa giải thích nổi là do đâu mà anh đuổi cậu về trước. Phần nho nhỏ còn lại là về câu hỏi mà Tuấn Huy đặt ra. Rằng có còn yêu hắn không. Long đã nghĩ nát cả óc. 

Nói thẳng thì, với thắc mắc của Tuấn Huy, cậu chỉ có thể ném lại một từ không (và quả thực cậu đã trả lời hắn như thế). Cậu từng dằn vặt muốn nghỉ thở về những kỉ niệm liên quan đến hình bóng hắn, rồi xám mình nhận ra cuối cùng thứ cậu nuối tiếc chỉ là một tấc kí ức. Còn hắn, hắn của nguyên bản, hắn của những gì thật nhất, hắn của nồng nàn xúc cảm, Long có còn khao khát không?

Mặt khác, Huy có lẽ cũng chẳng tha thiết gì nghe cậu nói có. Hắn vui vẻ với cuộc sống mới, độc thân, tự do, vui vẻ, không ràng buộc, không vướng bận ai. Hắn không muốn lần nữa trói bản thân vào một mối quan hệ có thể phá hỏng quan điểm sống của mình. Huy không nói ra nhưng mà cậu đoán vậy, vì ngay sau khi cuộc trò chuyện đó dứt, hắn đã tạm biệt cậu để lao vào cuộc chơi mới cùng bạn bè rồi. Còn không cả thèm nói câu chào, dứt áo đi ngay lập tức. Dũng sẽ không bao giờ làm thế đâu.

Khoan, sao tự dưng chủ đề lại là về Dũng rồi? 

Long vò đầu bứt tóc, cậu giấu khuôn mặt sau hai bàn tay, quan ngại hết sức. Không phải không muốn, cậu chỉ không ngờ mình nghĩ tới anh nhiều như thế, trong cả một số trường hợp chẳng liên quan gì cả. Cậu đem Dũng làm hệ quy chiếu, vô tình lại đặt anh lên ưu tiên. Có phải do thói quen sống không?

Làm sao thế được. Ở chung nhà với Đình Dương mấy năm, bạn thân chí cốt anh em xương máu đồ, đi chơi không khi nào mua quà nữa là nhung nhớ tới cái bản mặt nhau.

Vậy Dũng đối với cậu, có vẻ là một loại hình quan hệ nào đó khác hẳn tình bạn. 

Long đột nhiên nhớ tới chuyện anh bảo thích cậu (theo kiểu lãng mạn). Phản ứng của cậu thì khỏi nói, không phải bối rối thông thường, là cực kì bối rối. Nếu kêu chẳng thấy xao động chắc chắn là dối lòng, tưởng tượng lại khoảnh khắc ấy mà gò má cậu đỏ au, nhiệt độ xung quanh dường như cũng tăng, khó thở, khó thở quá. 



Long lại nhớ, lại hồi tưởng về một dạo nọ. Thuở cậu mới dọn về sống chung một bầu không gian với Dũng. Mọi thứ lạ đến rất lạ. 

Nói thật thì cậu không quen. Mái đầu cam của Dũng, cùng một màu nhuộm với người kia, nhưng mọi chi tiết đều khác. Hương nước xả vải dìu dịu trên áo anh, nhịp thở phả vào da thịt cậu, tới cả những động chạm nhẹ. Cái hôn phớt lên khóe mi mỗi lần cậu sơ ý trào nước mắt. Hương vị đồ ăn anh làm, nụ cười anh đọng trên gương mặt Long khi nghe cậu nói chuyện, cánh tay anh vươn ra để cậu gối đầu. 

Long chỉ suy nghĩ về điểm chung giữa anh với người kia một thời gian, rồi nhận ra rằng họ rất khác. Chẳng có cái điểm chung nào sất. Đến cả cách họ gửi gắm niềm yêu vào cậu cũng không giống nhau. 

Hồi trước, chập chững bước qua cánh cổng đại học, cậu say mê dáng vẻ bất cần của người kia. Long yêu làn da bánh mật, những câu qua lại ngọt ngào, nụ hôn trong góc tối dồn dập, dấu răng hắn để lại trên cần cổ, đỏ ửng. Cậu yêu đến cả đôi ba lần cùng hắn ngồi trên sân thượng Circle K, xem hắn ôm lấy làn khói trắng, cằn nhằn ba câu rồi lại cười tươi khi hắn hứa sẽ bỏ. Và vai hai người sẽ chạm nhau, rồi sẽ hôn, và sẽ lao vào một cuộc yêu cuồng nhiệt.

Long từng có thời gian mơ màng về những vụng về, những vội vàng và những vụn vỡ của mối tình đầu như vậy. Cậu không biết Dũng có nhìn ra không, có thể là có, có thể không, anh không đề cập. Cậu chỉ biết anh rõ ràng về chuyện ngày đó cậu đi tìm một người để lao vào một cuộc ân ái, nhằm thỏa mãn niềm khao khát thể xác hơn là thứ xa vời với cậu ở thời điểm nọ như tình yêu. Và anh đã tình nguyện trở thành người đó.

Điều ấy làm Long thắc mắc lâu ơi là lâu. Cuối cùng cậu chọn hỏi ra, và anh bảo anh thích cậu. Nhẹ nhàng. Cậu không hiểu đó có phải câu trả lời cậu muốn nghe không, nhưng tim cậu đã đập rộn ràng. Như thể nó một lần nữa sống lại, rộng cửa đón chào những cảm xúc ồ ạt lao vào. 

Đêm đó, nằm trong vòng ôm của anh, cậu giật mình nhận ra cậu quên xừ việc đặt anh lên bàn cân với người kia. Chẳng còn niềm thổn thức nào với kẻ đã qua đời mình. Cậu chỉ còn nhớ, đó là người kia, một người đến từ quá khứ.

Cậu miên man nghĩ đến Dũng, đến điệu anh cười, đến từng thớ cơ rắn rỏi trên người anh, đến từng lời anh đã nói. Tất cả những gì anh mang lại, dần dà tháo gỡ những nút thắt trong lòng cậu.



Long bật dậy khi nghe giọng nhân viên sân bay vang oang oang từ loa. Năm phút nữa chuyến bay khởi hành, nhưng cậu lại chẳng muốn đi qua cổng hải quan chút nào cả. 

Và cậu bỏ ngang chuyến bay, lao ra đường.


#


"A lô. Anh Dũng có đó không?"

Long gọi vào số máy gọi tới cậu hôm qua. Giờ thì cậu đã biết đó là bạn anh đang sinh sống ở Sài Gòn, có biệt danh Hiếu Lạ. 

"Ủa ai đấy? À, em yêu hả." Hiếu Lạ rõ lớn giọng. "Anh ấy có. Hình như đang suy chút chuyện. Hai người cãi nhau hay sao mà thằng cha ấy làm phiền tôi mãi vậy."

"Kh- Ừ, cũng tương tự. Giờ tôi qua đằng ấy nhé." 

"Ô kê."

Được sự chấp thuận, Long cúp, bắt xe ngay. Thật ra chẳng được chấp thuận cậu cũng tới thôi, chẳng qua là nháy một cú điện thoại xác nhận. Sài Gòn chiều tối lành lạnh, gió rít qua tai Long. Siết trên người chiếc varsity của anh, cậu hiểu mình chuẩn bị phải nói gì với Dũng. 



Mở cửa nhà Hiếu không phải Hiếu mà là anh, lí do gì thì Long cũng hiểu, cậu thầm cảm ơn cậu bạn kia. Dũng nhìn thấy cậu thì ngỡ ngàng, nét bức bối hiện lên trên mặt: 

"Sao em chưa về, quá giờ bay rồi."

"Em sẽ không về mà không có anh." Long ngáng ngang cửa, tránh trường hợp anh đóng sập cửa vào, dù cậu biết anh sẽ không làm vậy. "Vả lại, mình vẫn chưa nói chuyện thẳng thắn."

"Có gì để nói đâu." Anh nhẹ nhàng đáp. 

Thế mà Long nghe được cả tiếng nứt kèm theo. Cậu im lặng nhòm anh chừng ba giây, rồi đùng đoàng lên tiếng:

"Hôm nọ, Tuấn Huy hỏi em có còn yêu anh ta không."

Cậu thấy đồng tử trong mắt anh xôn xao ác. Anh nhìn cậu trân trân, như chờ đợi một điều gì đó, thế mà mãi không lên tiếng, làm Long buồn cười ghê nơi. Cậu cười thật:

"Anh không muốn biết em trả lời thế nào à?"

Bị đánh ngay trọng tâm, Dũng lắc đầu: "Không. Có là gì đâu mà muốn biết." Anh thở dài. Đúng hơn thì muốn biết, muốn biết điên lên, nhưng nghĩ lại dù biết hay không có vẻ cũng chẳng có gì khác. 

"Đã không là gì thì không ai đụ nhau đâu ạ." Long không thích câu trả lời này, cậu cáu kỉnh đốp chát.

"Em bảo đôi khi làm tình cũng chỉ là làm tình thôi mà." Dũng vặn lại, bằng câu chính miệng Long từng nói cách đây hai tháng. Cậu bảo vậy khi anh hỏi vì sao con người ta sau khi chia tay tình cũ lại tìm kiếm niềm vui bằng chuyện quan hệ. 

Long ngay đơ, ngập ngừng đáp:

"N-nhưng đó là lần đầu. Nếu có nhiều lần sau thì mọi chuyện khác rồi. Không thể không là gì được."

Ừ, đúng, không sai. One night stand thì chỉ one night thôi. Làm sao tới sống chung với nhau còn dám lại gọi là người lạ. Ánh mắt Dũng khác đi, mềm mại khó tả, anh nghiêng đầu.

"Vậy em trả lời thế nào?"

Ban đầu hùng hổ, bỗng nhiên đứng trước cái nhìn đăm chiêu của đối phương, Long thấy tâm tình náo loạn hẳn. Cậu hít vào một hơi thật sâu. Được rồi, mình nói được. Mình sẽ không làm hỏng khoảnh khắc này đâu. 

"Em bảo không. Em quên lâu rồi." Long nói, liền mạch, không lắp bắp, không đứt đoạn khúc nào. "Vả lại em cũng đã rơi vào tình yêu lần nữa, và anh ta vừa mới thấy đó thôi, nên."

Cậu dứt lời rồi rướn người, đặt lên môi anh một nụ hôn. Đơn thuần là cái chạm, nhưng tan trên khóe miệng cả hai và tan cả trong lòng họ nữa. Dũng đỡ lấy gáy cậu, hai người chìm vào hết thảy ngọt ngào mà nụ hôn trước cửa nhà này mang lại. Anh không ngừng cảm thán mỗi lần cậu chủ động, cơ mà hầu hết đều là cậu chủ động. Tay còn lại vô thức ôm lấy eo đối phương, kéo cả người cậu về phía mình. 

"Anh có quyền ảo tưởng không?" Dũng ngần ngừ, dù mọi chuyện ngã ngũ rồi.

Long lại thả lên môi anh một cái hôn, lần này tức thời dứt ra: "Anh đoán xem." Cậu bắt chước giọng điệu của anh đêm qua rồi cười hí hửng.


#


Họ bước vào cuộc tình, đúng nghĩa một cuộc tình. Dũng đã phủi đi bụi thời gian trên trái tim Long và lấp đầy tâm trí cậu bởi những cảm xúc mới. Vũ trụ của cậu dần xuất hiện vì sao, vì sao duy nhất ngự trị tại đây. 

Mà, sau khi họ chính thức trở thành những người yêu nhau, thế giới cũng chẳng có gì đổi khác so với trước. Những nụ hôn dù phớt dù không vẫn căng tràn vị ngọt lịm. Những lần đan tay vào nhau vẫn bồi hồi y chang. Và những khi ân ái vẫn khoan khoái, vẫn nhẹ tênh. 

Dũng bảo là do anh đã yêu cậu từ trước đó rồi nên vạn vật mới không thay đổi. Long cười toe toét, đáp có lẽ cũng do cậu đã vô tình lạc vào biển tình từ lâu mà không biết. Mặt anh đỏ au, Biết rồi, không cần nhắc. À thì anh cũng biết người ta yêu anh. Long lại cười nữa.

Trên đời, có ai yêu chỉ một người. Có ai đi đến tận cùng cuộc sống với những vỡ tan của lần đầu rung động. Không có hay có, Long không rõ, nhưng cậu thì không như vậy. Cậu thậm chí còn chẳng lựa chọn, chỉ từ từ bước vào một niềm yêu mới với tất cả sức lực của mình thôi. Cậu sẽ lần nữa yêu đến chết đi sống lại. Kể cả phải nhận một cái kết không vừa ý, thì dù có ra sao cũng là một kết cục. Cậu sẽ chấp nhận, sẽ không oán hận gì. Tất cả mọi thứ đều cần cho mình một cái kết mà. 

Nhưng có lẽ Long không cần phải suy nghĩ nữa, vì đối phương là Dũng rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #indiegung