Chương 2
Trong lúc đó, tại Kinh thành, đệ đệ yêu dấu của họ - Lâm Mặc - đang vật vã bên chồng tài liệu bụi bặm cao ngất. Chẳng là Kinh thành thì vẫn yên bình như vậy, nên An Thành hầu Châu Kha Vũ quyết định lục lại hồ sơ những vụ án còn bỏ ngỏ năm xưa. Quyết định đó dẫn đến cảnh tượng ở sảnh đường Tam Pháp ty lúc này, An Thành hầu cùng với Lưu đại thiếu gia Lưu Chương đang nghiêm túc lật từng bản ghi chép để nghiên cứu, còn cẩn thận chú thích lại. Còn ở bên kia, Trương Gia Nguyên cùng với nhân sự mới Lâm Mặc cũng cố gắng nghiêm túc đọc tài liệu đấy, nhưng bản thân hai người vốn hiếu động linh hoạt, nên ngồi yên một chỗ lâu thế này thỉnh thoảng lại ngáp ngắn ngáp dài.
Ngồi đọc tài liệu suốt một ngày từ sáng sớm cho đến tận khi nắng chiều xiên xiên, chỉ nghỉ ngơi một chút lúc ban trưa, Châu Kha Vũ cuối cùng cũng hoàn thành xong danh sách những vụ án được sắp xếp theo thứ tự khả năng tra lại được, kèm theo bản tóm tắt tình tiết. Ngẩng lên nhìn Lưu Chương, ca ca của cậu cũng vừa xong việc. Hai người không hẹn mà gặp quay sang nhìn hai người còn lại, thì thấy Lâm Mặc một tay chống lên trán làm điểm tựa, một tay lật giở sách chầm chậm, thỉnh thoảng lại dừng tay, díp mắt vào rồi gục xuống một cái, đầu trượt khỏi tay làm bản thân bừng tỉnh, tiếp tục chầm chậm giở trang giấy. Trương Gia Nguyên còn khoa trương hơn, cứ thế mà nằm úp mặt lên giấy ngủ mất. Lưu Châu hai người quay sang nhìn nhau cười bất lực.
Lưu Chương đang tính đứng lên gọi người dậy, thì Châu Kha Vũ khoát tay ra hiệu, nở nụ cười hơi... bất thiện. Lưu Chương hiểu ý, cười thầm nghĩ đệ đệ của anh ngồi yên một ngày hẳn cũng có chút nhàn cư vi bất thiện, bây giờ lại nghĩ ra trò gì nghịch ngợm rồi đây.
Châu Kha Vũ khẽ đằng hắng một tiếng lấy giọng, rồi dùng sức hô to:
- Cháy!!!
Tiếng hô hoán bất ngờ làm Lâm Mặc giật mình bừng tỉnh. Cậu đứng vội lên định chạy ra ngoài, nhưng vì còn đang mơ màng buồn ngủ, chân nam đá chân chiêu móc vào nhau ngã cái "rầm" sõng soài trên nền đất. Ngã một cú có vẻ khiến Lâm Mặc thanh tỉnh hơn, lồm cồm bò dậy định thần lại nhìn xung quanh mới thấy không có khói ở đâu hết, chỉ có Lưu Chương đang mở quạt che đi nửa phần gương mặt nhưng cả người thì run rẩy vì cười, còn Châu quận vương bình thường lãnh đạm giờ đang hớn hở với trò chơi của mình, đến sát bên Trương Gia Nguyên lên tiếng hô hoán thêm lần nữa:
- Có cháy!!! Mau dập lửa!
Lần này âm thanh sát bên tai thành công gọi tỉnh Trương Gia Nguyên. Cậu mở bừng mắt, phản xạ cực nhanh lập tức đứng phắt dậy, lao về phía hai ca ca, hai tay túm hai người lao thẳng ra ngoài cửa, còn chưa kịp để ý biểu cảm của hai vị ca ca lúc này không nghiêm túc một chút nào. Hành động quá nhanh của Trương thiếu công tử khiến hai ca ca không kịp phòng bị, cứ thế bị lôi đi. Châu Kha Vũ vốn là đang đứng bên cạnh Trương Gia Nguyên, bị kéo đi cũng không vướng mắc gì. Nhưng Lưu Chương lại đang ngồi bên thư án. Đệ đệ của anh một lời không nói lập tức lôi người đi, anh không phản ứng kịp vấp chân vào cạnh bàn, mất đà chúi về phía trước, thành công đẩy ngã Trương Gia Nguyên, kéo theo cả Châu Kha Vũ ngã xuống.
Cho nên sau đó, Lư phó tướng chạy vào xem tình hình thì thấy một màn Lâm Mặc ngồi ngơ ngác, tay xoa xoa cục u trên đầu mình, mắt chằm chằm nhìn phía đối diện ba vị công tử con nhà quyền quý ngã đè lên nhau, trông mất hình tượng hết sức.
Lư phó tướng thở dài, biểu cảm đã quá quen với chuyện này, lại biết vừa rồi chỉ là câu đùa vui, không có chuyện gì xảy ra thật, bèn tiến đến khép lại cánh cửa, che đi cảnh tượng bên trong, vừa làm vừa lắc đầu "Nhiều lúc cứ ngỡ như mình đang đi trông trẻ."
Đợi Trương Gia Nguyên tỉnh táo lại nhận ra mọi chuyện, mãnh hổ lập tức xắn tay áo lên định hỏi tội ca ca của mình - nhưng bị tiếng cười của Lâm Mặc làm cho chùn bước:
- Haha, Gia Nguyên... mặt của đệ...
À, đoạn này phải giải thích một chút. Trương Gia Tiểu Nguyên Nguyên của chúng ta là một người hào sảng, không thích quy củ gò bó, nên khi biết Lâm Mặc lớn tuổi hơn mình đã nhất quyết xưng đệ gọi huynh với Lâm Mặc. Mặc Mặc đành theo ý Gia Nguyên, nhưng rồi cậu nhanh chóng phát hiện ra, xưng hô thân thiết thế này, thực sự khiến con người ta mở lòng và gần gũi hơn với nhau.
Quay trở lại với hiện tại, Kha Vũ và Lưu Chương lúc này đã đứng dậy chỉnh trang y phục xong, nghe tiếng cười của Lâm Mặc mới ngẩng lên nhìn, thì thấy làn da trắng của đệ đệ yêu quý của họ - Gia Nguyên - giờ tèm nhèm mấy vết mực in, trông hết sức ngộ nghĩnh. Mãnh hổ biến thành mèo con, thành công chọc cho cả hai người vừa cố lấy lại vẻ nghiêm túc lại ôm bụng cười haha.
Lâm Mặc cố nén cười, vất vả tiến tới đưa cho Gia Nguyên đang đứng như trời trồng giữa sảnh đường cái gương nhỏ. Gia Nguyên nhìn vào trong gương, thấy bộ dạng của mình lúc này, mặt hết đỏ bừng rồi chuyển sang xanh trắng. Cậu đặt cái gương xuống, gầm lên ba chữ:
- Châu! Kha! Vũ!
Châu quận vương nhanh như chớp xoay người bỏ chạy vào sân sau, vừa nín cười vừa chạy nên trông bộ dạng có vẻ chật vật. Theo sát đằng sau là Trương công tử đằng đằng sát khí, tay không biết từ lúc nào đã rút ra côn nhị khúc, sẵn sàng dạy cho ca ca dám trêu chọc cậu một bài học.
- Huynh có giỏi thì đứng lại!
- Không đời nào, Nguyên Nhi. Đệ bỏ côn nhị khúc xuống rồi chúng ta nói chuyện. Mặt đệ dính mực là do đệ ngủ gật đè lên giấy tờ mà, không phải do ta!
- Huynh còn dám nhắc lại???
Một màn gà bay chó sủa ở sân sau Tam Pháp ty khiến Lưu Chương và Lâm Mặc không nhịn nổi cười. Lâm Mặc cười nhiều quá, cảm giác hít thở không thông đến nơi, vừa thở gấp vừa quay sang Lưu Chương:
- Lưu đại thiếu gia, hôm nay thật sự tôi đã mở rộng tầm mắt. Tiếng lành đồn khắp Kinh thành, An Thành hầu là vị công tử ngọc thụ lâm phong, trầm ổn sáng suốt. Không ngờ... có thể bày trò đùa nghịch, nháo đến như vậy.
Lưu Chương vui vẻ:
- Phận làm ca ca, ta rất mừng vì đệ ấy vẫn còn giữ được sự hồn nhiên, nhiệt huyết của cậu thiếu niên 19 tuổi. Thực ra con người Kha Vũ ấy à, bình thường thích làm mặt lạnh vậy thôi, ở bên người thân, bằng hữu là lộ nguyên hình một cậu bé ít nói dễ ngại ngùng, nhưng cũng tẩm ngẩm tầm ngầm lắm trò nghịch ngợm ngay.
- Nhưng ở đây là Tam Pháp ty, là nơi làm việc mà. "Lộ nguyên hình" như Lưu thiếu nói, có vẻ không hay lắm nhỉ?
- Kha Vũ đã sớm coi đây là nhà, coi các phó tướng, quân lính dưới quyền là huynh đệ, bạn hữu. Đương nhiên, trong công việc vẫn cần nghiêm túc, quy củ rồi. Nhưng khi nghỉ ngơi, cũng nên thả lỏng tâm tình một chút.
Lưu Chương nói xong thì mỉm cười quay sang Lâm Mặc:
- Mà đấy là cậu nghe nói về Kha Vũ thì như thế, ta tò mò một chút, cậu nghe người ta nói về ta như thế nào?
Lâm Mặc duỗi tay chân, hào sảng nói thẳng:
- Thì cũng từa tựa vậy... Nhưng mà, hình tượng của Lưu đại thiếu gia trong tôi đã sụp đổ từ hôm khảo thí rồi.
Nét cười trên mặt Lưu Chương càng đậm:
- Vậy sao? Sụp đổ thành như thế nào cơ?
Lâm Mặc lắc đầu quầy quậy:
- Tôi nghĩ Lưu thiếu không muốn nghe đâu. Nhưng Lưu thiếu chỉ cần biết là, so với cú ngã ngựa của An Thành hầu ngày hôm nay, tuyệt đối chỉ hơn không kém.
- Bình thường ta là con người khá lí trí. Cũng không rõ hôm đó ta làm sao nữa, có thể là vì...
Lúc này Lưu Chương đột nhiên tiến tới sát bên Lâm Mặc, làm người nhỏ hơn rùng mình, rồi thì thầm vào tai cậu:
- Gặp một người đặc biệt chăng?
Tim Lâm Mặc đột nhiên nhảy lên một cái. Xưa nay cậu vẫn tự hào về sự nhanh nhẹn của mình, nhưng ngay lúc này đây, cậu chỉ muốn bản thân trì độn một chút, biểu thị cái câu nói kia hàm ý gì cậu một chút cũng không nghe hiểu, lại càng không muốn hiểu!
Nhưng tên thiếu gia đáng ghét kia vẫn không tha cho cậu:
- Đang nghĩ gì thế? Nghĩ xem bản thân có phải người đó không à?
Lâm Mặc kìm nén xúc động muốn đánh người trước mặt - dù sao mình cũng là cấp dưới, cậu cắn răng nhủ thầm. Cậu còn đang suy nghĩ xem phải đối đáp thế nào thì may mắn sao, Châu Trương sau một hồi vật lộn đuổi bắt cũng quay trở về sảnh đường, phá vỡ đi không gian đang ngày một trở nên kì quặc giữa hai người họ. Trương Gia Nguyên đang nhéo eo Châu Kha Vũ kéo đi mặc cho Kha Vũ la:
- Đau... Nguyên Nhi đệ nhẹ tay thôi...
- Nhéo chết huynh. Lần sau còn dám bày trò trêu đệ nữa không?
Hai người ồn ã đi ra, Trương Gia Nguyên miệng vẫn đang lầm bầm, nhưng vừa ra đến ngoài, nhìn thấy mặt Lâm Mặc bỗng nhiên khựng lại. Lâm Mặc cũng ngạc nhiên sờ tay lên mặt:
- Sao thế? Lẽ nào mặt huynh cũng dính mực?
Gia Nguyên lúc này mới bừng tỉnh, lắc đầu:
- À không, không có gì, đến giờ dùng cơm rồi. Vất vả cả một ngày trời, chúng ta đi ăn đi.
Nói xong nhanh chóng tiến tới, thân thiết khoác tay Lâm Mặc cùng đi.
Bốn người cùng nhau dùng bữa tối tại một tửu lâu gần đó theo ý của Trương Gia Nguyên. Lâm Mặc có chút xúc động nhìn bàn ăn toàn những món mình thích, đang vui vẻ cảm ơn ông trời chuẩn bị cầm đũa lên thì bỗng nhiên, một miếng gà hầm hạ cánh vào bát của cậu.
Kha Vũ Lưu Chương Lâm Mặc không hẹn cùng nhìn về phía Gia Nguyên - chủ nhân của đôi đũa vừa rồi, trong khi Gia Nguyên cố lờ đi những ánh mắt đó, thản nhiên nói:
- Món đấy ở xa huynh mà Mặc Mặc.
Lâm Mặc ngơ ra một chút rồi cũng vui vẻ đáp lại:
- Cảm ơn đệ, Nguyên Nguyên.
Kha Vũ, Lưu Chương nhìn nhau nhíu mày. Nguyên Nguyên mà họ biết chưa từng gắp đồ ăn cho người khác bao giờ, có thể vì đệ ấy là nhỏ tuổi nhất. Lưu Chương nháy mắt, ý nói "Đệ quản cho tốt Gia Nguyên, Mặc Mặc là của huynh!". Châu Kha Vũ cũng không vừa, lườm lại "Đệ còn chưa được ăn đồ ăn Nguyên Nguyên gắp! Lâm Mặc bằng tuổi đệ mà, dựa vào cái gì chứ?"
Cuộc đấu mắt chỉ kết thúc khi đũa của Trương Gia Nguyên một lần nữa hạ cánh xuống bát Lâm Mặc. Và như để làm hai người kia thêm sầu não, chuyện đó vẫn tiếp diễn cho đến cuối bữa ăn.
Trên đường về, Lâm Mặc cố tình kéo Gia Nguyên đi nhanh hơn để nói chuyện riêng, bỏ lại Châu Lưu hai người nhìn nhau ủ ê.
Lâm Mặc không ngốc đến mức không phát hiện ra sau chiều nay Gia Nguyên đối với mình có bao điểm kì quái. (Còn việc Châu Kha Vũ và Lưu Chương không phát hiện ra mà còn mải ủ ê sầu não, có lẽ chúng ta nên tin rằng vướng vào tình cảm thì trí thông minh của ai cũng bị giảm mà thôi...) Từ việc chọn món ăn toàn món ăn Lâm Mặc thích, gắp thức ăn cho cậu liên tục, tránh nhìn thẳng vào mắt cậu, giống như Gia Nguyên đang áy náy một điều gì đó. Cẩn thận lục lại ký ức, Lâm Mặc phi thường hoàn mỹ đã nhận ra đâu là vấn đề, và bây giờ cậu cần phải gỡ cái nút thắt trong lòng Gia Nguyên đây.
- Gia Nguyên, đệ có gì muốn nói với huynh không?
Gia Nguyên mặt đỏ bừng, lúng túng:
- Đệ...
Sau đó đối diện với ánh mắt chân thành của Lâm Mặc, Gia Nguyên hít sâu một hơi, thẳng thắn giãi bày:
- Chiều nay, phản xạ đầu tiên của đệ khi biết có nguy hiểm là kéo hai ca ca của đệ chạy đi. Đệ... quên mất huynh. Thật xin lỗi...
Lâm Mặc đã đoán được câu trả lời, nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy ấm áp vì có người nghĩ đến cảm nhận của mình, lo lắng cho mình như vậy. Cậu bật cười:
- Gia Nguyên ngốc. Huynh không trách đệ. Chúng ta mới làm việc với nhau chưa được bao lâu, làm sao đệ đã quen bên cạnh còn có huynh được chứ? Với cả, huynh cũng không yếu đuối đến mức cần đệ bảo hộ. Người cần bảo hộ nhất ở đây chắc hẳn là đại ca họ Lưu không biết võ công của đệ đó.
Nói đến đây, Lâm Mặc không tự chủ được nghĩ về Lưu đại thiếu gia, về câu nói ban ngày, mặt không hiểu sao hơi nóng nóng. Cậu lắc đầu cố xua đi dòng suy nghĩ không liên quan kia, rồi nghiêm túc nói:
- Gia Nguyên là một người trượng nghĩa, huynh biết. Nhưng đôi khi đệ không thể ôm quá nhiều trách nhiệm, quá nhiều mối lo, quá nhiều tình cảm. Những thứ huynh vừa kể sẽ là vũ khí rất mạnh giúp đệ xông pha chiến trận, nhưng quá nhiều vũ khí sẽ biến thành gánh nặng. Đệ là con nhà tướng, có thể sẽ đối mặt với việc đánh trận bất cứ lúc nào, đến khi đó huynh hy vọng đệ nghĩ kỹ những lời huynh nói.
Gia Nguyên còn đang chầm chậm tiêu hóa những lời Lâm Mặc nói, Lâm Mặc đã chọt nhẹ lên má của cậu em rồi vui vẻ chạy biến đi, trước khi chạy đi còn nói:
- Tóm lại là, Mặc Mặc không giận Nguyên Nguyên, hơn nữa, còn rất cảm kích Nguyên Nguyên, vì đã quan tâm đến sự an toàn, và cả cảm nhận của Mặc Mặc như vậy. Vậy nên, đừng nghĩ nhiều nữa, để dành trí tuệ để ngày mai phá án đi. Hai ca ca của đệ đã viết ra cả một danh sách dài những vụ án trước đây chuẩn bị điều tra lại rồi đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com