Chương 6
Một khoảng lặng dài. Lưu Vũ lo lắng lay lay Bá Viễn xem anh có ổn không, thì nhận được hồi đáp:
- Huynh vẫn ổn, không sao… Thật khéo làm sao… Duyên phận này… cũng không biết là lương duyên hay…
Bá Viễn nói đến đó rồi thôi, nở nụ cười buồn. Lưu Vũ thấy thế, vội vã thuyết phục:
- Ca ca, chuyện năm xưa chúng ta đã có manh mối. Có thể cả phụ thân huynh và phò mã đều bị người khác hãm hại. Huynh không được nghĩ huynh là con trai của kẻ thù giết hại cha của Hạo Vũ đâu đấy!
Bá Viễn lắc đầu:
- Năm đó ta ở chiến trường cũng có ấn tượng là đã nhìn thấy phò mã, người với cha ta cùng bị tấn công bởi một đám người trang phục giống nhau, nên ta đoán hai bên không phải kẻ thù. Chỉ là…
Bá Viễn ngừng một lúc, rồi nói tiếp:
- Ta biết thì có ý nghĩa gì? Nếu không minh oan được chuyện năm xưa, trong mắt Hạo Vũ, trong mắt tất cả mọi người…
Lưu Vũ siết lấy tay ca ca động viên:
- Huynh phải tin là sẽ làm rõ được chuyện năm xưa chứ. Còn một chuyện nữa đệ chưa kể cho huynh, cũng có liên quan đến việc này.
- Nói thế nghĩa là đệ đã biết thân phận của Hạo Vũ từ lâu rồi, chỉ là chưa nói cho ta?
- … Đệ… đệ là lo lắng cảm nhận của huynh… Xin lỗi ca ca…
- Sao lại nói lời xin lỗi… Đệ đã vì ta làm bao nhiêu chuyện, ta còn chưa cảm ơn đệ nữa là…
Bá Viễn cười khẽ, xoa đầu Lưu Vũ. Lưu Vũ vững tâm hơn, kể lại mọi chuyện:
- Lâm Mặc trong lúc nói chuyện với Hạo Vũ đã tình cờ giúp được An Thành hầu một vụ án, sau đó đã trải qua bài kiểm tra để trở thành người của Tam Pháp ty. Đệ ấy có đặt bàn tại Túy Tiên Lâu mời An Thành hầu, Lưu thiếu gia Lưu Chương và Trương thiếu gia Trương Gia Nguyên mà huynh vừa gặp, cùng Hạo Vũ. Hôm đó cũng chính là hôm huynh đi Tô Châu nên huynh không biết. Nhờ hôm đó, đệ và Tiểu Cửu đã quen được các vị thiếu gia ấy.
Cũng là một sự tình cờ khiến đệ và Tiểu Cửu gặp Tam Pháp ty đi phá án tại Hàng Châu. Thực ra suốt thời gian ở Hàng Châu, đệ với Tiểu Cửu ở cùng họ. Đã có nhiều chuyện diễn ra: Lưu thiếu gia chẳng may bị thương, Tiểu Cửu là người cứu chữa. Rồi… Tiểu Cửu gặp lại phụ thân, nhưng phụ thân đệ ấy là người giang hồ. Giang hồ tranh đấu, thế lực thù địch nhằm vào ông ấy, nhằm vào Tiểu Cửu và cả bằng hữu của Tiểu Cửu. Hắn ta tấn công Gia Nguyên, rồi đệ đỡ cho Gia Nguyên một phi đao… Ấy từ từ, đừng nhìn đệ với ánh mắt ấy, phi đao chỉ găm vào bả vai đệ thôi, mà đệ cũng khỏe lại rồi… Sau đó, Gia Nguyên đi cùng Tiểu Cửu trả thù cho đệ, rồi lỡ tay giết chết hắn ta nên bị An Thành hầu phạt, tức giận bỏ đi - chắc cậu ấy gặp huynh trong lúc tách đoàn đó. Mới gần đây thôi, người tình của kẻ giết hại phụ thân Tiểu Cửu đã âm mưu hãm hại Gia Nguyên và An Thành hầu, làm hai người bị thương không nhẹ. Lâm Mặc cũng bị thương liên đới từ chuyện đó. Vậy nên chuyến đi Hàng Châu này của đệ mới kéo dài như thế. Chuyện đệ nói là Tiểu Cửu đi cùng mẫu thân đệ giải quyết chuyện gia đình, chính là chuyện liên quan đến cha của Tiểu Cửu. Có điều huynh yên tâm, mọi người nhất định sẽ bình an trở về.
Lưu Vũ kể đến đây thì ngừng lại để Bá Viễn dần dần hiểu được hết thông tin. Ngẫm lại, đúng là trong vòng hơn nửa tháng qua đã có biết bao chuyện đã xảy ra. Đời này Lưu Vũ cậu chưa từng trải qua đoạn thời gian nào trắc trở liên tiếp như thế.
Bá Viễn nghe xong câu chuyện không khỏi cảm thán:
- Chuyện lớn như vậy mà đệ định giấu ta? Mà thời gian qua vất vả cho đệ và Tiểu Cửu rồi. Mọi người nhất định phải bình an…
Còn đệ, mai ta mời đại phu về tái khám, phải nghe đại phu đích thân nói ta mới an tâm. Đệ thật là… đã không biết võ công lại còn lao đầu vào nguy hiểm như thế….
- Thôi mà, Bá Viễn ca ca… đừng giận…
Lưu Vũ lắc tay ca ca giả vờ nũng nịu, thành công chọc cho Bá Viễn bật cười, gương mặt cũng giãn ra đôi chút. Cậu cũng cười theo vui vẻ. Sau đó mới nghiêm túc trở lại:
- Mà nói chính sự, vì những chuyện đã xảy ra nên bây giờ mối quan hệ giữa đệ, Tiểu Cửu và Tam Pháp ty có thể nói là bằng hữu thân tình. Đệ đang nghĩ, chúng ta nên làm thế nào để có thể nhờ cậy họ giúp điều tra chân tướng năm xưa. Bây giờ có tin tức này của huynh, đệ chợt nghĩ ra một cách: chi bằng chúng ta chia sẻ với họ, đương nhiên sẽ khéo léo nói… ví dụ như Lưu gia mang ơn Phò mã, nên quan tâm đến chuyện này… Chuyện của cha, An Thành hầu nhất định sẽ điều tra đến cùng.
Bá Viễn đồng ý - đệ đệ anh suy nghĩ mọi chuyện trước giờ luôn chu toàn:
- Được. Ta nghĩ có thể sắp xếp một buổi gặp riêng tư với họ. Và… đừng mời Hạo Vũ. Ta không muốn đệ ấy bị vướng vào chuyện này.
Lưu Vũ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Cùng lúc đó, ở phủ Lưu đại học sỹ.
- Cha, mẹ, con đã về.
Lưu Chương bước vào sảnh chính, liền rơi vào cái ôm thật chặt của Lưu phu nhân.
- Bình an về là tốt rồi.
Lưu Văn cười mỉm, vỗ vai con trai. Còn Lưu phu nhân sau khi ôm con thật chặt liền nhanh chóng phân phó trù phòng chuẩn bị đồ ăn - cơ man là những thứ bồi bổ sức khỏe.
Lưu Chương bật cười:
- Con ở Hàng Châu đã được bồi bổ nhiều lắm rồi. Mẫu thân còn làm vậy nữa là con biến thành quả cầu đó.
Lưu phu nhân xót con, lập tức bảo:
- Quả cầu thì sao? Còn hơn bây giờ, nhìn con gầy quá đi mất. Đợt này Tam Pháp ty có vẻ không bận vụ án nào, hay là con về phủ nghỉ ngơi một thời gian…
- Không được - Lưu Chương hô lên, rồi chợt nhớ ra vụ án đang điều tra là điều tra bí mật, bèn nói lảng - Con không đi làm hai đệ đệ yêu quý của con sẽ nhớ con lắm, nên là thôi, vẫn là đến Tam Pháp ty mỗi ngày đi ạ.
Lưu Văn nhướn mày, nhìn biểu cảm của con trai, ông đoán mấy đứa trẻ lại có gì giấu giếm trưởng bối rồi. Con lớn rồi, thật là khó quản mà - nội tâm Lưu Văn thở dài.
- À, cha, mẹ, con cũng có chuyện muốn hỏi hai người. Chiếc nhuyễn giáp đó là sao?
- À… chuyện là thế này…
Hóa ra Lưu phu nhân vốn tinh thông Kinh dịch, bói toán, lại có nguồn năng lượng tâm linh đặc biệt. Bà cũng có xem bát tự cho con trai, có dự đoán được năm hai mươi hai tuổi Lưu Chương sẽ gặp hạn ở nơi phương xa, ảnh hưởng không nhẹ. Chuyện này không phải chỉ mình Lưu phu nhân biết, mà Lưu đại nhân và Trương đại nhân cũng biết. Trương đại nhân biết chuyện đã tặng chiếc nhuyễn giáp hiếm có đó cho Lưu Chương, bảo vệ đứa con duy nhất của bằng hữu khỏi nguy hiểm.
Lưu Chương nghe xong lời giải thích của mẹ, bật cười:
- Ai lại xem trước vận mệnh của con thế, nhỡ biết con sẽ gặp nạn vào thời điểm nào đó thì có phải hai người sẽ ưu phiền không?
Lưu phu nhân mỉm cười:
- Vốn ta cũng có làm thế với những người thân khác đâu. Nhưng ai bảo ngày con sinh ra, trời đất lại có nhiều sự lạ như thế làm gì. Ta cũng là một người mẹ muốn làm tất cả để bảo vệ con mình thôi. Mà con yên tâm, năm nay tuy con gặp hạn, nhưng cũng gặp được quý nhân, có vận đào hoa. Ta không biết hai người này có phải là một không, nhưng khả năng lớn là có. Có người này bên cạnh, sau này con sẽ chuyển nguy thành an, gặp nhiều may mắn.
Lưu Chương tủm tỉm cười, bất giác nghĩ về thiếu niên rạng rỡ trong bộ y phục biếc xanh:
- Vậy con đoán con đã gặp được người đó rồi…
- Thật sao? Có thể bật mí cho chúng ta biết, đó là con cái nhà ai không?
Lưu đại nhân Lưu phu nhân phấn khởi hỏi lại, nhưng Lưu Chương lắc đầu:
- Bây giờ chưa phải là lúc, nhưng con sẽ đưa người ấy về ra mắt, sớm thôi.
Từ sáng sớm, Lưu Vũ đã gửi thư sang Tam Pháp ty hẹn gặp. Châu Kha Vũ nhận thư khá băn khoăn, không biết có chuyện gì mà Lưu Vũ muốn hẹn riêng bản thân, Trương Gia Nguyên, Lưu Chương, Lâm Mặc tới Túy Tiên Lâu làm khách, còn đặc biệt nhắc không nói với Hạo Vũ. Lưu Chương thì bình tĩnh nhâm nhi li trà, thầm nghĩ cuối cùng anh cũng đợi được Lưu Vũ nói ra chuyện của mình, sau đó anh gập quạt quyết đoán:
- Có chuyện gì không phải đến gặp là biết sao?
Vậy là ngay buổi trưa hôm đó, bốn người của Tam Pháp ty đã có mặt tại Túy Tiên Lâu. Lần này không có Tiểu Cửu, nhưng có Bá Viễn ở đó đón tiếp.
Trương Gia Nguyên thấy Bá Viễn, lập tức vui vẻ hô lên:
- Viễn ca!
Rồi chạy đến bên cạnh hỏi thăm:
- Sức khỏe của huynh thế nào rồi? Nghe Hạo Vũ nói sau khi đi Tô Châu về huynh sốt liên miên? Biết chuyện xong đệ còn chưa kịp đến thăm huynh nữa, đệ vừa gặp nhiều chuyện quá.
Bá Viễn cười xòa:
- Gặp lại đệ rồi, Gia Nguyên. Ta khỏe hẳn rồi. Chuyện vừa rồi ta cũng có nghe Tiểu Vũ nói qua, đệ chú ý nghỉ ngơi nhé.
Trương Gia Nguyên gật đầu đã hiểu, đoạn tự nhiên kéo tay Bá Viễn đến giới thiệu với Châu Kha Vũ và Lưu Chương:
- Đây là Bá Viễn ca ca. Đệ chưa kể cho hai người nhỉ, đợt đệ đi Tô Châu có tình cờ gặp Viễn ca.
Bá Viễn đã quan sát Châu Kha Vũ và Lưu Chương từ ban nãy. Vì từ Tam Pháp ty ghé qua Túy Tiên Lâu luôn nên ba người không thay trang phục, một thân chính khí lẫm liệt đi vào, làm Bá Viễn thầm cảm thán trong lòng.
Bây giờ đến lúc bị kéo ra đối diện với hai người, anh để ý kỹ hơn mới thấy An Thành hầu và Hạo Vũ có vẻ không có nhiều nét giống nhau - có thể một người giống cha, một người lại giống mẹ nhiều hơn. Nhưng cả hai khi nghiêm túc đều toát ra vẻ lạnh lùng, có điều ánh mắt vẫn rất ôn nhu, không hề dữ dằn. Lưu Chương đại thiếu gia thì mang lại cho anh cảm giác của một chiến lược gia đúng nghĩa, thông minh, sắc sảo và có phần hơi… nguy hiểm.
Mặc dù xác định họ không biết thân phận của mình, hơn nữa chuyện năm xưa cũng có ẩn tình, cha anh không hề tạo phản, nhưng lần đầu đứng trước người của triều đình, lại là những người liên quan rất mật thiết đến chuyện năm xưa, Bá Viễn không tránh khỏi có chút khẩn trương. Anh cúi người chào:
- Bái kiến An Thành hầu, Lưu thiếu gia.
Châu Kha Vũ và Lưu Chương đã được Lưu Vũ giới thiệu trước, vả lại cũng không khó để đoán ra người trước mặt là ai. Hai người nghiêng người chào đáp lễ. Kha Vũ còn nói thêm:
- Thời gian vừa rồi cảm ơn công tử đã chiếu cố Hạo Vũ.
Bá Viễn còn đang lúng túng chưa biết trả lời thế nào thì Trương Gia Nguyên khi thấy hai bên nghiêm túc chào hỏi nhau đã tủm tỉm cười lên tiếng:
- Hạo Vũ chưa kể cho Kha Vũ à?
Châu Kha Vũ nghiêng đầu như muốn hỏi kể chuyện gì cơ, thì nhận được nụ cười xán lạn của Gia Nguyên:
- Thực ra để đệ giới thiệu cũng không hay lắm, đáng ra Hạo Vũ phải đích thân nói chuyện này cho mọi người. Nhưng xét thấy mọi người nói chuyện với nhau câu nệ quá, đệ sẽ nói luôn…
Nói rồi Gia Nguyên vòng tay qua vai Bá Viễn:
- Xin giới thiệu với hai người, đây sẽ là người nhà tương lai của chúng ta. Hạo Vũ nói, đệ ấy và Viễn ca chính thức quen nhau rồi.
“!!!”
Lâm Mặc nãy giờ vẫn đang đứng bên hóng náo nhiệt, lập tức nhào tới lắc Bá Viễn người lúc này mặt càng ngày càng hồng.
- Bá Viễn!!! Đệ mới đi có nửa tháng thôi mà mọi thứ tiến triển nhanh quá vậy!!! Đợi Tiểu Cửu về, chúng ta phải ăn mừng mới được.
Châu Kha Vũ và Lưu Chương ồ lên hiểu ý, họ cũng không bất ngờ lắm, dù sao đệ đệ của họ thể hiện niềm yêu thích và quan tâm đặc biệt cho người đang đứng trước mặt họ này cũng đâu phải ngày một ngày hai. Châu Kha Vũ nãy giờ nghiêm mặt, giờ khóe miệng đã hơi nhếch lên. Lưu Chương vui vẻ:
- Nói vậy thì không cần xưng hô câu nệ nữa nhỉ. Hình như huynh hơn tuổi ta đúng không? Vậy, Viễn ca cứ gọi ta là Lưu Chương là được.
Bá Viễn vội xua tay:
- Thế làm sao được, Lưu thiếu gia…
Trương Gia Nguyên buồn cười chọc tiếp:
- Lưu Chương, tại huynh tạo cho người khác cảm giác xa cách đó. Chứ Viễn ca vẫn gọi đệ là Gia Nguyên mà.
Bá Viễn lúng túng:
- Đó là tại lúc quen đệ ta chưa biết gia thế của mọi người lại lớn đến vậy…
- Thật hả? Hạo Vũ không nói cho huynh??? - Trương Gia Nguyên tròn mắt.
Lưu Vũ thấy thế vội vã đứng ra giải vây:
- Chắc vì Hạo Vũ nghĩ tôi đã nói lại cho Viễn ca từ hôm Lâm Mặc kết nối được với Tam Pháp ty thông qua Hạo Vũ. Nhưng mọi người có nhớ không, hôm đó huynh ấy đi Tô Châu luôn, mới trở về gần đây. Lưu Vũ tôi cũng mới về đến Kinh thành, ngày hôm qua gặp lại, kể chuyện cho Viễn ca huynh ấy mới biết. Mọi người đừng chọc huynh ấy nữa. Viễn ca cũng là bảo bối của Túy Tiên Lâu chúng tôi, mọi người làm huynh ấy buồn thì chúng tôi liều mình với mọi người đấy nhé!
Nói xong Lưu Vũ còn dứ dứ nắm đấm nhỏ, khiến mọi người đều bật cười. Nhưng chỉ có nội tâm Lưu Vũ biết, cậu không hề đùa - nếu không làm rõ được ẩn tình, rồi lỡ có một ngày hai bên hai chiến tuyến, cậu cũng sẽ bảo vệ Viễn ca đến cùng.
Châu Kha Vũ theo thói quen hắng giọng ổn định xung quanh:
- Được rồi, không nói chuyện này nữa. Lưu công tử mời chúng ta đến đây có chuyện gì vậy?
Bá Viễn không tự chủ được mà cứng người lại. Lưu Vũ nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh trấn an, từ tốn nói:
- Chúng ta lên lầu, vào phòng riêng ăn trưa rồi nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com