Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Sáng hôm sau, Lâm Mặc đứng trước cánh cổng Tam Pháp ty - nơi mình vẫn luôn ao ước được đặt chân vào, hít thật sâu một hơi để trấn tĩnh, rồi thẳng lưng đoan chính tiến vào. 

Lư phó tướng ân cần ra đón, và dẫn đường cho Lâm Mặc vào thẳng sảnh lớn, nơi An Thành hầu cùng hai vị thiếu gia phò tá đang đợi sẵn. Bước vào đến sảnh, cậu không tránh khỏi căng thẳng lần đầu diện kiến người có chức quyền cao như vậy, nên đột ngột hành lễ:

- Tại hạ Lâm Mặc, bái kiến An Thành hầu, Trương thiếu gia, Lưu thiếu gia. 

Trương Gia Nguyên thấy thế chút nữa không nhịn được cười. Cậu biết Lâm Mặc lớn hơn cậu một tuổi, bằng đúng tuổi với Kha Vũ, nay thấy Lâm Mặc luống cuống chân tay thì buồn cười nghĩ, phải chăng những ai sinh năm Nhâm Ngọ đều hơi ngơ ngơ như vậy - Đừng trông Kha Vũ bình thường phá án mặt lạnh ngầu thế, ngoài đời Kha Vũ vẫn còn là một thanh niên ngơ ngác đáng yêu lắm lắm, đặc biệt là ở trước mặt người thân và bằng hữu. 

Châu Kha Vũ ngồi bên trên cũng cười nhẹ, ôn tồn nói:

- Không cần đa lễ. Lâm công tử có thể đứng lên được rồi.

Lúc này Lâm Mặc mới sửa soạn lại trang phục, đứng lên thẳng người nhìn vào mắt người phía trước, nở một nụ cười tự tin nhưng không hề thiếu lễ mạo. 

Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên khá hài lòng khi nhìn thấy Lâm Mặc - dẫu sao hai người cũng đã có hảo cảm vì đây là bạn của Hạo Vũ, lại thêm khí chất và phong thái tự tin đã tăng điểm cho Lâm Mặc trong mắt hai người khá nhiều. Không hẹn mà gặp, hai người cùng quay sang Lưu Chương - người duy nhất vẫn còn ôm hoài nghi đến với buổi khảo thí lần này. Rồi cả hai ngạc nhiên phát hiện vị ca ca mà họ cho rằng sẽ giữ biểu cảm khó đăm đăm như ai thiếu nợ mình để dọa người kia, giờ đây đang ngơ ra - mà là cái kiểu ngẩn ngơ khi thưởng thức một bất ngờ đẹp đẽ ấy - đồng thời nhìn chằm chằm gương mặt của Lâm Mặc. 

Trương Gia Nguyên nghiêng đầu nhìn Kha Vũ khó hiểu. Còn ở dưới sảnh kia, Lâm Mặc cũng cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt ấy chằm chằm nhìn mình, có chút không tự nhiên, đưa tay chỉnh lại y phục một chút.

Lưu Chương nội tâm còn đang gào thét “Là cậu ấy! Là thiếu niên ấy!”, thấy Lâm Mặc động đậy thì như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, mất tự nhiên mở quạt che miệng ho vài tiếng. 

Châu Kha Vũ thấy Lưu Chương đã tỉnh táo lại, tính toán chuẩn bị bắt đầu chính sự. Nào ngờ cậu vừa mở miệng nói được ba chữ “Lâm công tử” thì “xoạch” một tiếng, cây quạt vốn nằm trên tay Lưu Chương rơi thẳng xuống đất, phá vỡ sự yên tĩnh của sảnh đường. Còn ca ca tốt của họ đang há hốc miệng, người hơi chồm về phía trước nhìn cho rõ. 

Nếu bạn thắc mắc vì sao Lưu Chương lại hành động như vậy, thì đó là bởi vừa rồi anh đã liếc thấy trên thắt lưng của Lâm Mặc có giắt miếng ngọc bội, đính kèm chùm dây đeo tử sắc không thể nào quen thuộc hơn - và lần này, Hán tự được viết trên mặt dây hình tròn đó, lấp lánh một chữ “Lâm”.

Lần này Châu Kha Vũ không làm ngơ được nữa. Cậu không biết người anh lớn của mình đang nghĩ gì, nhưng biểu cảm này hành động này, vẫn là nên thu liễm lại thôi. Cậu khẽ huých tay vào người Lưu Chương nhắc nhở. Nhưng ca ca của cậu hôm nay đưa cậu hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Một người vốn coi trọng quy tắc như Lưu Chương thế mà đột ngột đứng dậy, đằng hắng vài tiếng rồi quay sang nói với cậu và Gia Nguyên, nhưng lớn tiếng như để cả cái Tam Pháp ty nghe thấy:

- Ta chợt nhớ ra trong nhà có việc quan trọng nên mới có hành động như thế. Xin lỗi hai đệ, nhưng buổi khảo thí này có lẽ ta phải vắng mặt khúc đầu một chút. Cứ theo kế hoạch định trước mà ra đề bài nhé. 

Nói đoạn, Lưu Chương mau chóng đi mất, để lại Kha Vũ, Gia Nguyên và Lâm Mặc nhìn nhau trong sững sờ. 

Cuối cùng, vẫn là An Thành hầu hết sức đáng tin cậy của chúng ta lên tiếng xin lỗi Lâm Mặc vì sự cố bất ngờ, đồng thời phổ biến quy tắc khảo thí.

Đề thi có ba vòng, vòng một là những câu hỏi chung phủ khắp mọi lĩnh vực, hỏi đáp theo hình thức người hỏi ra đề - người đáp có nhiệm vụ trả lời luôn. Vòng hai sẽ khảo sát thêm năng lực quan sát, khả năng đưa ra phán đoán trong thời gian có hạn qua đề bài nhìn tranh vẽ tìm chân tướng. Vòng ba liên quan đến năng lực suy đoán, tư duy logic và trí tưởng tượng: đề bài sẽ cho một câu chuyện không hoàn chỉnh, chỉ có mở đầu và kết thúc. Người suy luận phải thông qua việc đặt một loạt các câu hỏi nghi vấn mà chỉ nhận được các câu trả lời đúng/ sai hoặc không liên quan, từ đó suy ra toàn bộ nội dung mạch truyện.

Toàn bộ đề bài do Châu Trương Lưu ba người nghĩ ra và duyệt cẩn thận, hứa hẹn sẽ là một cửa ải không dễ để vượt qua. 

Lâm Mặc khi nghe thấy đề bài khảo thí có chút lạ như vậy, mắt thoáng qua chút ngạc nhiên, rồi lại trở lại bình thường. Cậu thậm chí còn có chút hưng phấn, quả đúng là lãnh đạo Tam Pháp ty rất linh hoạt, tài trí và sáng tạo - đúng như lời nghĩa phụ đã nói với cậu trước khi cậu đến Kinh thành. 

Vòng một nhanh chóng được bắt đầu. Những câu hỏi với Lâm Mặc không tính là khó, ngoài những kiến thức cơ bản mà ai đi học đều đã từng đọc qua, Lâm Mặc còn được hỏi thêm về các kiến thức y học, địa lý - hai lĩnh vực sở trường của cậu. Những câu hỏi về quân sự và võ thuật thì hơi làm khó Lâm Mặc một chút - Điều này khiến Gia Nguyên thở dài, xem ra ca ca mới đến này cũng không phải là dân nhà võ như cậu rồi, thật buồn quá đi.

Ở Tam Pháp ty, tốc độ vòng một diễn ra rất nhanh. Ở trên đường lớn, tốc độ rảo bước về nhà của Lưu đại thiếu gia cũng rất gấp rút. Lưu Chương thề đời này anh chưa vội như thế bao giờ, nhưng mà trái tim đang đập rộn ràng, cùng sự khao khát được biết rõ chân tướng làm anh kích động không thôi. Biết sao được, hình như có những người đã định là khi xuất hiện sẽ phá vỡ rất nhiều quy tắc, kéo theo rất nhiều ngoại lệ đến với cuộc đời người khác. 

Đến phủ, Lưu Chương lập tức đến tìm cha. Cha anh lúc này không có ở nhà, anh chỉ có thể xác nhận lại về chùm dây tử sắc - xem xem có đúng là giống với chùm dây mà anh thấy Lâm Mặc đeo trên người không, bởi hôm đó uống chút rượu, anh sợ bản thân mình có chút men mà nhớ nhầm. Lưu Chương còn đang săm soi nó thật kỹ thì mẫu thân anh và Trương bá mẫu đi ngang qua, thấy anh trong thư phòng cha ngây người thì đánh tiếng:

- Chương Chương, con đang làm gì vậy?

Lưu Chương ngẩng đầu lên:

- Con chào mẫu thân, chào bá mẫu. Con là đang…

Nói đến đây, mắt Lưu Chương lóe lên tia sáng. Đúng rồi, mẫu thân anh và Trương bá mẫu ắt hẳn biết đến người kia. Tại sao mình lại không dò hỏi thử nhỉ? 

- Hồi trước con có nghe phụ thân nói về chuyện năm xưa bốn người kết nghĩa huynh đệ lấy chùm dây này làm tín vật. Tình cờ hôm nay con qua thư phòng phụ thân có chút việc, nhìn thấy chùm dây này nên đứng lại cảm khái một chút thôi.

Mẫu thân anh cầm lấy chùm dây, vuốt ve nâng niu rồi cũng cảm thán:

- Vật còn, mà người thì đã không đủ nữa rồi. Phò mã, rồi Lâm Phong huynh cũng đi mất, giờ chỉ còn lại hai ông bạn già Lưu Trương nhà chúng ta thôi. 

- Nói đến lại nhớ, hôm trước chẳng phải chúng ta nhìn thấy một thiếu niên vận khinh công giống hệt Lâm Phong huynh năm đó sao. Chẳng biết là hậu duệ của Lâm Phong huynh thật, hay là chúng ta nhớ mong quá đâm ra nhìn nhầm nữa…

- Đợi đã, Trương bá mẫu, người vừa nói là mấy hôm trước người và mẫu thân gặp thiếu niên vận khinh công giống hệt Lâm thúc phụ? 

- Đúng vậy, kiểu khinh công ấy thúc phụ con tự sáng tạo ra, nên rất đặc biệt.

- Người có thể miêu tả qua cho con, làm thế nào để nhận ra không?

- Lâm công tử, chúc mừng thuận lợi vượt qua vòng đầu tiên. Hãy nghỉ ngơi một chút trước khi bắt đầu vòng thứ hai, được chứ? 

Lâm Mặc đang nhiệt huyết sôi trào, chỉ nhấp vài ngụm trà cho nhuận giọng, rồi nhanh chóng bắt đầu đề bài thứ hai: suy luận dựa trên bức tranh có sẵn. 

Đề bài lần này đưa ra hai bức họa, điểm chung giữa chúng là đều có sự xuất hiện của một dòng nước chảy trôi - Lâm Mặc âm thầm ghi nhớ trong lòng, ắt hẳn sự giống nhau này có liên quan đến câu hỏi.

Quả đúng như cậu dự đoán, đề bài được đưa ra là: có hai kẻ tình nghi cho vụ án giết người cướp của ở hạ lưu sông - cả hai đều nói rằng mình đã ở thượng lưu chứ không phải hạ lưu con sông đó. Giả sử bạn có thể xem được cảnh quan xung quanh kẻ tình nghi tại thời điểm xảy ra vụ án, hãy suy luận xem ai là hung thủ. 

Lâm Mặc tiến tới gần hơn. Bức tranh thứ nhất họa cảnh một lang trung đang hái thuốc. Bức tranh thứ hai lại vẽ một công tử đang tản bộ. Cậu quan sát một chút hai kẻ tình nghi, từ trang phục đến dáng người và vật dụng cầm tay, nhưng không thấy có nghi vấn. 

"Vậy là trọng điểm không nằm trên người thủ phạm. À đúng rồi, vì sao đề bài này lại quan trọng địa điểm hạ lưu sông và cảnh quan như vậy? Chắc chắn có vấn đề!" 

Lâm Mặc chợt ngộ ra, bèn chăm chú quan sát các sinh vật bên cạnh dòng nước đó. Nhưng những loại sinh vật này đều là những loại cây thường thấy, không thể dựa vào chúng để phân biệt địa điểm. 

Lâm Mặc thở dài. Bức tranh có nhiều chi tiết quá, không biết dụng ý nằm ở đâu. Thời gian thì lại có hạn. Nghĩ đến đây, cậu bất giác liếc mắt về phía nén hương đang thắp, làn khói bay lên nhắc nhở cậu thời gian đang trôi đi. "Tập trung nào, Mặc Mặc!" Nhủ thầm với lòng, Lâm Mặc nhanh chóng xốc lại tinh thần, bình tĩnh xoa xoa mi tâm cho tỉnh táo trước khi ngắm kĩ lại hai bức tranh lần nữa. 

Đúng là tâm không phiền, mắt mới có thể thấy được điểm đột phá. Lần này sự chú ý của cậu chuyển dịch đến những hòn đá trên mặt đất, và rất nhanh cậu đã tìm được câu trả lời. Nở một nụ cười tự tin, Lâm Mặc lên tiếng: 

- An Thành hầu, Trương công tử, tại hạ đã tìm ra được câu trả lời. 

Nhận được sự gật đầu đồng ý cùng ánh mắt khích lệ của Châu Kha Vũ cùng Trương Gia Nguyên, Lâm Mặc hít sâu một hơi, đem suy luận của mình nói ra: 

- Ở bức tranh thứ nhất, một lang trung cặm cụi hái thuốc trên vùng đất đá sỏi góc cạnh; còn ở bức tranh thứ hai, một vị công tử thả bộ tản mạn trên mặt đất đá sỏi trơn nhẵn. Hạ lưu sông là vùng mà đá sỏi do sự bào mòn của dòng nước sẽ mất đi các góc cạnh vốn có, trở nên nhẵn nhụi. Đá ở thượng lưu sông mặt đá sẽ gồ ghề hơn. Vậy nên có thể khẳng định, vị công tử trông có vẻ tản bộ thảnh thơi này thực ra đã nói dối, hắn không hề ở thượng lưu sông, mà chính là đã ở hạ lưu sông - cũng tức là địa điểm xảy ra án mạng. 

Không gian im ắng một lúc, rồi chính An Thành hầu vỗ tay giòn giã phá vỡ sự tĩnh lặng ấy. Không cần quá nhiều lời, tiếng vỗ tay tán thưởng kia là sự hồi đáp mà Lâm Mặc luôn mong mỏi. 

---------------------------------------

Nếu bạn thấy kiểu đề bài của buổi khảo thí này quen quen, ắt hẳn ngoài fandom này chúng ta còn cùng chung một fandom nữa =)))
Nếu chưa quen, hê hê để author Pr 1'cho chiếc show tuyệt vời mang tên Học viện trinh thám - hội tụ những chiếc học bá giỏi ơi là giỏi, ngoại hình cũng hịn, và quan trọng là cũng cực kì hài và nhây =))) show thiên về giải đố, nhưng cũng có những đoạn ở kí túc chung cùng nhau trải nghiệm ^^ Nói về dàn cast, 3 mùa đầu có Cửu Châu của TXCB, Minh Minh của Chuang 4 luôn =))) Một số ng còn lại cũng đã có dịp chung khung hình hay hợp tác theo kiểu rất ô dề với Into1, ví dụ như Văn Thao từng livestream cho 1 thương hiệu điện máy cùng Nguyên Nguyên và AK =))) Tiểu Tề từng là MC dẫn cùng với Líu Dủy trong một thảm đỏ nào đấy, Tuấn Vỹ từng pk bắn cung với Kha Vũ ở vòng bán kết SNG (chiếc pk của hai huynh đệ họ Châu này khiến toy phải ngạc nhiên ngã ngửa), và thgia show Nhà của Đại Hỏa cùng Momo và AK - behind the scene của con show đấy 3 bạn chơi Đúng sai không liên quan, chính là nguồn cảm hứng để mình viết đoạn sau của buổi khảo thí này =))) Hà Vận Thần Tào Ân Tề thì đang tham gia show Bắt đầu suy luận nào cùng với Kha Vũ =))) Đấy tóm lại là vòng giải trí nói to cũng ko to ha =)))
Well hơi nhiều lời rùi =)) Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com