Tiết tử
" Hey ! Trương ngốc tử !"
Kỷ Thiên Thanh vui vẻ vẫy gọi khi nhận ra người vừa lướt qua mình là ai. Nam nhân dường như còn chưa phản ứng lại kịp, ngay đơ quay đầu nhìn nàng. Thiếu nữ co rút khóe miệng, nhào lên cốc đầu nam nhân một cái :
" Nhìn cái quỷ a ! Không nhớ ra ta ?"
Trương Quân não chập mất năm giây, trong đầu mới hiện ra vài hình ảnh đứt quãng : " . . . . Kỷ hà bá ?"
Sau đó ăn thêm một quyền vào đầu. Kỷ Thiên Thanh thở phì hận không thể tháo ba lô nặng trịch trên lưng xuống tạp đầu hắn : " Hà bá cái đầu ngươi ! Có ai gọi nữ nhi gia như vậy không? Thảo nào ngươi còn là cẩu độc thân !"
Hai kẻ lâu ngày không gặp cứ như vậy đứng hàn huyên ở trạm dừng xe buýt này. Trương Quân vuốt lại mái tóc đã bị vò thành tổ quạ của mình, nghi hoặc nói : " Không phải ngươi đi du học rồi sao ? Bây giờ sao lại ở chỗ này? Lộ trình chẳng lẽ không phải tám năm mới xong sao ?"
" Không phải. " Kỷ thiên Thanh bĩu môi nói : " Hóa ra đó là lừa đảo, ta chỉ mới học ba năm bọn họ đã đòi thanh toán toàn bộ chi phí của tám năm, cha mẹ ta không chịu, sau đó thì ngươi biết rồi đó. . . "
Vô duyên vô cớ trạc đúng chỗ đau của người khác, Trương Quân bản nhân cũng ngượng ngùng không thôi. Hắn đảo mắt, ý đồ tìm một chủ đề khác : " Phải rồi, ngươi về nước rồi có dự định gì sao? Không phải nói muốn theo ngành thiết kế sao? Sao lại mang hành lí như chuẩn bị đi xa lần nữa vậy ?"
Thiêu nữ gãi đầu, tựa hồ không biết bắt đầu từ đâu : " Chuyện nói ra thì dài, nhưng sau ba năm thì cha mẹ ta có nợ một số tiền, bây giờ ta đang tìm việc làm trả nợ. Mấy hôm trước có người quen giới thiệu công việc lương rất cao, gia chủ còn đồng ý trả nợ trước cho gia đình ta nữa. . . "
Trên đời nào có bánh nhân thịt béo bở như vậy ?
Trương Quân nhíu mày : " Sẽ không phải là việc gì nguy hiểm đó chứ ? Làm gì có công việc nào có ưu đãi như vậy bao giờ ?"
Kỷ Thiên Thanh lúc nhận được thông báo cũng rất hoang mang, nhưng cơ hội này nhất định phải thử một lần. Cha mẹ nàng đang bị nợ nần giày vò rất tiều tụy, Kỷ Thiên Thanh cũng sẽ không cho phép mình trơ mắt nhìn cha mẹ chịu khổ vì sai lầm của mình : " Nghe nói là làm nữ hầu, dọn dẹp gì đó. . . .Họ nói sẽ giao việc cụ thể hơn sau khi đến."
" Ngươi làm việc ở đâu ? Có địa chỉ sao ?" Trương Quân cũng không quá yên tâm với người bạn cũ này, chau mày : " Ít nhất phải có địa chỉ, chúng ta còn có thể kiểm tra kỹ lưỡng rồi mới nhận việc- . ."
" Nhưng hôm nay đã là ngày thử việc rồi a. " Kỷ Thiên Thanh hai mắt mở to, cắt ngang câu nói của hắn : " Vả lại, ta cũng không thể gây ấn tượng xấu với gia chủ a. . . Nhỡ đâu thật sự như vậy thì sao ? Hôm trước mẹ ta đã nói khoản nợ gia đình đã được thanh toán rồi a. . . ."
" . . . . " Trương Quân ôm trán : " Xong."
Ván đã đóng thuyền.
Chuyện này không phải Kỷ Thiên Thanh chưa từng hoài nghi qua, nhưng món nợ của gia đình không nhỏ chút nào. Lỗi đều là của bản thân, thiếu nữ đương nhiên không muốn cha mẹ phải vì mình chịu khổ. Cho dù chuyện này có là cạm bẫy đi chăng nữa, chừng ấy tiền coi như cũng đủ mua tính mạng này rồi. Kỷ Thiên Thanh còn trẻ, đương nhiên hy vọng chuyện này sẽ diễn tiến theo chiều hướng tốt, còn nếu không được mà nói, cứ coi như bản thân xui xẻo. Chỉ là không biết cha mẹ ở nhà sẽ thế nào . . . .
Việc đã đến nước này, Trương Quân cũng chỉ có thể chào thua. Kỷ Thiên Thanh hiển nhiên cũng biết mình làm việc quả thật bừa bãi, chỉ có thể biết ơn nhìn hắn : " Dù sao cũng cám ơn ngươi, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi. "
Trương Quân yên lặng liếc mắt : Chẳng lẽ còn có thể làm gì khác?
Kỷ Thiên Thanh cười gượng không nói. Hai người trầm mặc đứng thêm một lúc, từ xa có một chiếc xe điệu thấp xa hoa từ từ chạy đến, cuối cùng dừng lại trước mặt hai người.
Này là có chuyện gì ?
Cả hai từ trong mắt nhau đọc ra vô số dấu hỏi chấm. Đúng lúc này thì cửa xe hợp thời mở ra, một thiếu nữ xinh đẹp từ trên bước xuống, trang trọng mở lời : " Xin hỏi ai là Kỷ Thiên Thanh ?"
Thấy là tìm mình, Kỷ Thiên Thanh phối hợp giơ tay, nghi hoặc trả lời : " Ừm,. . . ở đây."
Thiếu nữ mắt hạnh đảo về phía nàng, nhoẻn miệng cười : " Hân hạnh gặp gỡ, Kỷ tiểu thư. Ta là Kagome, chào mừng tiểu thư gia nhập Nhạc Phủ. "
" A?"
Kỷ Thiên Thanh tạm thời còn chưa phản ứng lại, Trương Quân bên cạnh đã hít một ngụm khí lạnh : " Nh-Nhạc, Nhạc Phủ ?"
Kagome lúc này mới chú ý đến thanh niên đứng cạnh, hơi ngẩn ra, đột nhiên mở to mắt : " A. . .Chẳng phải Trương thiếu đây sao ?"
Nam nhân không khỏi lạnh sống lưng, vô thức lui lại một bước. Kagome giật giật khóe miệng, cố gắng không để nụ cười của mình nứt ra : " Không nghĩ có thể gặp Trương thiếu ở đây, thật xảo a!"
" Ha ha.. . " Trương Quân cười gượng hai tiếng : "Quả thật rất xảo . . "
Xảo đến mức hắn muốn chạy ngay lập tức.
Xàm ngôn vậy là đủ, Kagome dời sự chú ý về thiếu nữ trước mặt mình : " Kỷ tiểu thư chuẩn bị tốt rồi ?"
Kỷ Thiên Thanh ngốc ngốc gật đầu, Kagome híp mắt, nghiêng người mở ra cửa xe : " Vậy đi thôi."
Kỷ Thiên Thanh ngoan ngoãn đi theo thiếu nữ ngồi vào xe. Trương Quân cũng bị thái độ nhu thuận đột xuất này của nàng dọa mở to mắt, lại không nói thêm gì khác. Chiếc xe chậm chạp lăn bánh rời khỏi, cũng đem luôn " hà bá " thuở nhỏ của hắn rời đi.
Trương Quân cũng không biết, mình không ngăn cản đến tận nơi rốt cuộc có đúng hay không. Dù sao chỉ riêng việc Nhạc Phủ không một tiếng động xuất hiện, cũng đã tỏ rõ sự không tầm thường phía sau nó.
Không biết là phúc hay họa nữa.
Trên xe, mắt thấy Kagome quy củ ngồi im, Kỷ Thiên Thanh cũng không mặt dày ngồi loạn, lúng túng móc nghoéo hai tay với nhau. Kagome thấy nhưng không thể trách, buồn cười nói : " Không cần lo lắng, mọi người trong nhà đều rất dễ nói chuyện, họ cũng không có thành kiến hay cao cao tại thượng gì đâu."
Kỷ Thiên Thanh rối rắm cũng không phải vấn đề này, chẳng qua là cảm thấy lạ lẫm và hồi hộp bất thường nên mới cảm giác không ổn lắm. tuy không quá rõ vòng luẩn quẩn này, nhưng có thể không nháy mắt trả nợ cho nhà nàng, ít nhất cũng phải là đại phú đại quý. Kỷ Thiên Thanh chỉ lo mình không dung hợp được với môi trường mới, không cẩn thận sẽ mắc lỗi nhiều hơn là được việc.
" Vậy. . . " Thiếu nữ hít sâu một hơi : " Không biết mọi người có yêu cầu gì về tố chất người hầu không ?"
" Tố chất ?" Kagome kéo kéo khóe miệng : " Có thì cũng có, vấn đề là . . ."
Nhịp tim Kỷ Thiên Thanh không khỏi tăng lên : " Vấn đề ?"
" À . . .Không có gì nghiêm trọng." Kagome thản nhiên cười : " Đập ra tam quan rồi xây lại, vậy thôi."
" . . . "
. . . . .V-Vậy thôi ?
Chẳng lẽ chỉ mình mình nhận ra vấn đề trong câu thôi sao ?
" Kagome không nói dối đâu nha. " Tài xế phía trước đột nhiên lên tiếng, dọa Kỷ Thiên Thanh nhảy dựng. Kagome không phúc hậu cười, chống cằm ngồi : " Tập trung lái đi thôi, Miroku."
" Biết."
Mang theo một đống hỗn độn trong lòng, Kỷ Thiên Thanh theo Kagome đi đến nơi gọi " Nhạc Phủ " kia.
" Đến rồi. " Kagome dẫn đầu mở cửa bước xuống. Cho dù ở trong xe đã quan sát trước, nhưng khi đặt chân xuống đất, Kỷ Thiên Thanh vẫn nén không nổi sợ hãi than : " Thật đẹp!"
Lâu đài nguy nga, hoa hải lộng lẫy. . . .Quả thật là phiên bản đời thực của truyện cổ tích.
Kagome chỉ cười không nói.
Không biết đến lúc cô nhóc này vào ở rồi có hối hận vì đã tự đưa mình vào không nữa. Ha hả.
" Nói vậy chắc mọi người trong nhà cũng tụ tập đầy đủ rồi, chúng ta vào thôi. " Miroku đóng cửa xe, phong độ nói : " Chắc là vị tiểu thư đây sẽ có hứng thú tản bộ vào trong đi?"
Kỷ Thiên Thanh đương nhiên gật đầu. Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên lung lay dữ dội. Kỷ Thiên Thanh không kịp phản ứng, một mông vang dội đáp trên đất, trái lại Kagome coi như đứng vững, chỉ là nụ cười trên mặt cũng theo đó nứt gãy : " Lại nữa."
Ầm một tiếng, Kỷ Thiên Thanh há hốc miệng nhìn một góc mặt đất bị xới tung, cánh hoa bay lả tả.
Có vẻ, nàng nên suy nghĩ lại một chút a.
------------------------------------------Hiện Đại Thiên kính chào quý khách--------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com