| 3 | REQUEST 2. DỊ X NÔNG
Couple: Vương Tử Dị x Trần Lập Nông
Plot: Bản tình ca nơi phố mơ đông đúc, em nghe chẳng hiểu được lòng ai
Thể loại: ngược và ngược
Ending: SE
Author: Soo soopperr
[REQUEST ĐƯỢC TRẢ THÔNG QUA CUỘC THI VIẾT THÁNG 6]
—————————————
Chiến trận hoang tàn, xơ xác, tàn phế trải đầy khắp nơi. Binh lính ngã gục trên nền đất rực lửa, ánh dương hừng hực trút xuống lòng đất thê thảm. Những con người với trái tim anh dũng, hi sinh vì lẽ sống hoà bình, khuôn mặt gai góc đến hốc hác, vấy bẩn với chục vết đen vương đầy, máu khô đọng lại mọi ngóc ngách, trông thê lương thảm thiết. Mái đầu rối rắm, tưởng chừng cháy rụi bởi cái nắng mặt trời gắt gao. Thân ảnh vô hồn dưới lớp phục trang dày cộm, rách tứ tung, cơ thể bất động, kinh hãi và câm lặng. Nắng len qua những vết hở trên binh phục, rọi vào da đến bỏng rát. Xác người tản mát khắp miền hoang vu, đánh lên mùi thối nồng nặc, ghê tởm. Vỏ bom, súng, đạn chất đầy một bãi, chiến tranh tàn khốc, mãnh liệt đáng kinh.
Vùng chiến nằm ở đất cách biệt, không mấy ai qua lại, bởi lẽ nơi đây chỉ còn những mảnh xác chờ chết, hiển nhiên tuyệt vọng. Quân địch tử trận không ít, mục nát trên miếng đất cằn cõi. Đôi chút khắp chốn hẻo lánh lại vang lên tiếng thở khó nhằn, rồi nhanh chóng hạ tắt. Khuôn mặt ai nấy đều trống rỗng, trắng bệch, chỉ bởi đã dành cả tính mạng để đổi lấy đời sống bình an.
Mảnh đất rộng thênh thang, không lấy một sự sống, khả năng hồi sinh thật sự rất ít ỏi. Từ phía cuối chiến trận, bóng người chao đảo đáng thương, lết từng bước nặng nhọc, lặng thinh đến vô vọng, cư nhiên tìm gặp thần chết. Gã cố chấp tiến tới, tìm kiếm hi vọng trong hoài nghi. Hai cánh tay mềm nhũn, thân ảnh cạn kiệt sinh khí. Mặt nạ quân phục trên tay chạm đất trong tức khắc, cả cơ thể yếu mềm tuyệt nhiên sụp xuống, vết thương cũ nay lại rách tợn, tứa máu. Khuôn mặt thương tích, cố nén lại hơi thở còn sót, miệng kiệt sức thở ra lời từ biệt. Gã nhắm nghiền mắt, đôi bàn tay nắm chặt. Chỉ trong chốc lát, tất cả quyết tâm dang dở, bỗng vùi nhẹm đáy lòng. Trút hơi thở ấm nóng còn sót, gã buông thõng bản thân, bỏ lại đó cả một đất nước hoà bình, với dáng dấp em dịu dàng tựa thần tiên, ngày ngày hằng mong gã về.
Cách đó hàng ngàn kilomet, nhân dân vui như trẩy hội. Nền độc lập được xây dựng, toàn dân ôm niềm vui sướng khôn siết. Người người về lại căn nhà cũ, nhanh chóng gỡ những miếng dán trên cửa sổ, cửa kính, lần đầu tiên sau mấy năm đánh giặc, có thể bình yên đứng dưới ánh dương vời vợi. Đất nước thảm thiết, cất lên lời hát quốc ca, cùng nhau xây lại hạnh phúc. Mảnh vụn, đất cát dấy mù cả khí trời, lấp ló những nụ cười họa hoằn.
Em chui ra khỏi căn hầm trống vánh, tay khư khư sấp dày cộm những lá thư ố màu đề tên gã. Khẽ nhíu mày, em rồi mở to con ngươi đen láy, nở vẹn nụ cười trên môi. Quang cảnh nơi đây hoang tàn, đáng thương, bắt đầu gầy dựng lại với niềm hi vọng cao cả.
Em về lại mái ấm của mình, đồ đạc vỡ vụn dưới sàn nhà gỗ, lòng mong chờ lạ kỳ. Đã bao năm thống khổ trong lầm than cơ cực, lệ trượt dài trên gò má xanh xao, mắt óng lên muôn vì sao sáng rực, là bao thương nhớ, lo lắng ấp ủ đong đầy. Thắng trận, cả đất nước vỡ oà, gặp nhau nhớ nhung dâng trào. Rồi mai đây, sẽ không còn chiến tranh bủa vây, trở về với cuộc sống thanh bình.
Em phủi tà áo nhăn nhúm, hoà vào dòng người hạnh phúc, bắt đầu nhặt những mảnh vỡ đau thương, dọn dẹp căn nhà cổ kính, đã có quá nhiều chấn động. Những lá thư gom góp, em đặt dưới miếng chặn bằng gỗ, tất cả nỗi thương, niềm nhớ gửi vẹn trong vài ba con chữ. Bụi cát bay mờ gian phòng lâu ngày, em ho khan vài tiếng rồi thôi. Căn nhà này, rồi sẽ lại đầm ấm, gã sẽ trở về, sau trận đánh dài quặn quại. Đi lính khi vừa bước vào đời, gã nhắn em câu hẹn ước mãi không tàn. Em ở lại, tủi thân co lấy cơ thể tàn tật, chỉ có thể chờ gã thắng trận, đành ngậm ngùi nén lệ cay đắng.
Sớm ban mai thanh đạm, an yên đến lạ, em bước khỏi khuôn giường đổ nát, tiến đến bậu cửa sổ sờn màu hoài niệm. Ngoài xa nơi trung tâm nhộn nhạo, người người ôm lấy quân nhân vẻ vang, sau nghìn trùng cách biệt, lệ đổ vô định, siết chặt vòng tay. Em hiền dịu nhìn họ, cố tìm kiếm bóng hình lều khều, vững chắc của gã. Tham vọng nhớ nhung uỷ khuất, chỉ muốn thật nhanh sà vào lòng gã, một đời an nhàn.
Đằng xa kia nơi phố phường đông đúc, nhân dân quây quần, hạnh phúc khôn tả, khóc về một thời bom khói đã qua, về bao nhiêu thương nhớ đong đầy. Em thật lâu, thuận theo niềm vui trước mắt, vẫn mãi tìm kiếm thân ảnh quen thuộc, không kìm được mong muốn. Gã rồi sẽ về đây, ghì em thật chặt trong bờ vai vững chắc, trao em ngàn nụ hôn không dứt, thoả lòng nhớ mong.
Trên tuyến đường chính đằng kia, người thưa thớt dần, sao vẫn hoài không thấy, tình nhân của em. Nhướn người, nheo mắt, em cố chấp níu lấy niềm hy vọng, rằng gã sẽ bước tới từ cuối đại lộ xa xa.
Gió thoảng, mặt trời dần lên cao. Thật lâu, khi dáng quân phục dần khuất khỏi quãng đường, em vẫn hoài không thấy, bóng người yêu thương.
Một tuần trôi qua, thời gian theo mây trời, rảo bước mất tăm. Mây đưa từng đợt thương nhớ, bềnh bồng giữa trời. Lê bước trên nền gạch gập ghềnh, em hoài nhớ mong một thời mơ mộng, hằng ngày chờ gã quay về. Kể từ hôm thắng trận, em vẫn luôn một lòng ngóng trông nam nhân nọ, quay về rồi cùng thực hiện lời thề ước, nhưng sao vẫn hoài biệt tích.
Những cánh hoa oải hương tím đượm, phơi phới một mảng góc trời. Mái ngói nhấp nhô chỉ có một phần, rực sắc dưới nắng vàng chói chang. Giữa phố phường đông đúc, lời tình ca thoang thoảng trong gió, em nghe mà chẳng hiểu được lòng ai, bởi lẽ tấm tình chỉ một, chung thủy em trao trọn đến gã, nguyện vẫn hoài chờ đợi. Mặc cho khí trời yên bình đến mấy, lòng em càng dậy sóng bấy nhiêu, nhớ nhung thu em vào không gian lẳng lặng một mình, chờ đợi tâm tình thủ thỉ bên tai nơi gã. Ngày ngày suy tình tiêu cực bấu xé tình cảm nhỏ nhoi, em dằn vặt lặng câm, quả quyết rằng gã vẫn còn sống. Tiếng chuông nhà thờ vang lên băng lãnh, khiến em khúc khích mường tượng về đám cưới bên lễ đường thanh cao, cùng vài ba đóa oải hương bình lặng, đành cầu mong gã trở về. Chiếc nhẫn bạc lấp lánh gã giấu sâu bên trong ngăn tủ đầu giường, em đã cầm theo khi nghe lệnh sơ tán, lén gã ướm thử vào ngón áp út, hạnh phúc vô vàn.
Từng áng mây nhạt nhoà, chầm chậm hoà vào nhau, thấu hiểu tâm tình giấu kín. Hồn em lơ đãng, gắn chặt vào khoảng không vô định. Trái tim vẫn mãi một nhịp đập, một tình yêu tha thiết đến day dứt. Lễ đường, vòng hoa và chàng rể, có lẽ chỉ là chút viễn vong em cố tạo ra giữa mớ xúc cảm hỗn độn, giữa những bản nhạc rối rắm trên con phố đông nghẹt.
Cầm trên tay bức thư báo tử, em chết lặng, thinh không ngưng động, bí bức và thảm thiết. Gò má ửng lên một màu chua xót, tình cảm cay đắng đánh vào tâm hồn mục rỗng. Đôi mắt sâu hoắm, đục ngầu đáng sợ. Suy nghĩ thiết tha tan trong tức khắc, còn lại nỗi niềm gắt gao, đau đớn tột cùng. Tiếng lách cách từ chiếc xe đạp tồi tàn dần đi vào trống vắng, bên kia bầu trời ảm đạm, em vẫn câm lặng giữ lấy bao thư xé vội, tờ giấy trắng đã cũ với những dòng chữ nguệch ngoạc dấy lên bao nỗi niềm mục rỗng, vô danh gay gắt. Mái tóc xơ xác buông lơi vô định, em bóp chặt mẩu giấy, nhàu nát với những vết mực nhoè màu ướt lệ. Quỳ xuống đất đá khô cằn, em khóc cho một cuộc tình. Cuộc tình kể về chàng lính chân thành, vẫn hoài ấp ủ tấm lòng với em.
"Bản tình ca nơi phố mơ đông đúc, em nghe chẳng hiểu được lòng ai, bởi lẽ tiếng lòng, đã mãi đắm chìm vào hoài tưởng viễn vong."
[20180627]
——————————————
BROUGHT TO YOU BY IDOL PRODUCER VIETNAMESE FANFIC. PLEASE DO NOT RE-UP!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com