Chương 6
Tony đứng giữa phòng khách, lần đầu tiên cảm thấy mình thật sự có chút... lúng túng. Anh đã từng xây dựng những công trình vĩ đại, chế tạo công nghệ hàng đầu, nhưng việc chuẩn bị trang trí nhà đón Giáng sinh lại khiến anh bận rộn một cách lạ thường. Đồ trang trí rải khắp nơi: dây đèn, quả châu, ngôi sao, và thậm chí cả những thứ anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tự tay sắp xếp. Tony nhìn vào cây thông đã được dựng lên giữa phòng, còn thiếu lớp trang trí, nhưng anh vẫn cảm thấy có chút hào hứng, một cảm giác đã lâu không xuất hiện.
Những ký ức về Giáng sinh lại ùa về. Hồi nhỏ, Giáng sinh luôn là một dịp kỳ lạ. Howard luôn bận rộn, chẳng bao giờ ở nhà vào đêm Giáng sinh. Đối với ông, đó chỉ là một ngày lãng phí thời gian, không đáng bận tâm. Tony còn nhớ rõ Howard có một thái độ lạnh lùng, coi thường những hoạt động gia đình nhỏ nhặt ấy. Chỉ có mẹ anh và Jarvis - người quản gia thân yêu mà Tony coi như cha mình - là những người thực sự giữ lại chút không khí lễ hội trong ngôi nhà trống vắng.
Tony nhớ lần đầu tiên anh được ngồi lên vai Jarvis, tay run run nhưng đầy phấn khích khi cắm ngôi sao lên đỉnh cây thông. Jarvis mỉm cười, bàn tay vững chãi giữ chặt cậu bé Tony trên vai, trong khi mẹ anh đứng dưới, mỉm cười tự hào và cổ vũ. Đó có lẽ là kỷ niệm Giáng sinh đáng nhớ nhất trong đời anh, khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng ngập tràn sự ấm áp và tình yêu. Những Giáng sinh sau đó, Tony chỉ nhận được những gói quà nhỏ, đặt bên đầu giường sau ngày hôm ấy, đôi khi là do người giúp việc gửi đến thay cha mẹ.
Anh nhớ năm lên 4, khi chế tạo được bản mạch đầu tiên, niềm vui sướng khi hiểu ra cơ chế hoạt động của nó quá lớn, khiến anh không nhận ra đó là thời điểm mà Howard bắt đầu thay đổi hoàn toàn cuộc sống của mình. Cha anh đã kéo Tony vào những phòng thí nghiệm, gửi cậu đến những khóa huấn luyện thiên tài, nơi mà không có chỗ cho trò chơi hay nghỉ ngơi. Giáng sinh, từ đó, không còn là ngày lễ mà chỉ là một dấu mốc nhạt nhòa trong lịch làm việc dày đặc, đầy những bài toán và công trình nghiên cứu.
Tony mỉm cười một cách chua chát khi nhớ lại. Anh thở dài, nhìn ngôi sao cầm trên tay, rồi cắm nó lên đỉnh cây thông. Một phần nào đó trong anh vẫn muốn tạo ra một kỷ niệm mới, một Giáng sinh thật sự, một điều mà anh chưa từng thực sự có được kể từ khi còn nhỏ.
Tony đứng im lặng bên khung cửa sổ, nhìn ra ngoài nơi tuyết bắt đầu rơi, những bông tuyết xốp trắng xóa nhẹ nhàng phủ lên từng mái nhà và cành cây, biến cả khu phố thành một bức tranh yên bình, tĩnh lặng. Hơi lạnh của mùa đông thấm vào không khí, mang theo cảm giác se se buốt giá đặc trưng của những ngày lễ Giáng sinh. Anh nhớ lại những ngày còn bé, khi anh thường nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn các gia đình khác đang đoàn tụ bên những ánh lửa ấm áp trong lò sưởi, tiếng cười đùa và sự vui vẻ ngập tràn trong những ngôi nhà đối diện. Còn anh... anh chỉ biết đứng từ xa mà lặng lẽ ngắm nhìn, không dám mong ước gì nhiều.
Lòng Tony đan xen giữa cảm giác ghen tị và ngưỡng mộ. Dù được mệnh danh là một thiên tài từ nhỏ, sâu thẳm bên trong, Tony vẫn chỉ là một cậu bé với những mong ước giản dị như bao đứa trẻ khác. Anh thèm khát những khoảnh khắc ấm áp và những món quà đơn giản, dễ thương – những thứ mà bạn bè cùng tuổi anh thường nhận được. Họ có những chiếc xe đồ chơi, những chú gấu bông mềm mại, hay đôi khi là những bộ quần áo mới nhưng đều đậm chất ngây thơ của tuổi thơ. Trong khi đó, Tony lại nhận được những món quà mà anh chưa bao giờ thực sự khao khát.
Những gói quà của anh luôn được bọc trong giấy bạc lấp lánh, ruy băng đỏ tinh tế, trông thật sang trọng và đắt tiền. Nhưng khi mở ra, bên trong chỉ toàn là sách, tài liệu kỹ thuật cao cấp, hoặc những món đồ dành cho giới thượng lưu – những bộ quần áo hàng hiệu hay những thiết bị công nghệ mà một đứa trẻ như anh không hề mong đợi. Càng lớn, số lượng những món quà như vậy càng nhiều, nhưng không có món nào thực sự làm Tony thấy vui. Chúng chỉ là những biểu hiện của sự giàu sang, của mong muốn cha anh thúc đẩy tài năng, nhưng lại thiếu đi sự tinh tế, sự thấu hiểu về một đứa trẻ cần gì để cảm thấy hạnh phúc.
Tony nhớ về món quà mà anh yêu thích nhất – không phải một món đồ đắt tiền hay công nghệ cao, mà chỉ là một chú gấu bông. Đó là một chú gấu bông màu vàng nhạt, với đôi mắt nâu to tròn lấp lánh, đầy bông và mềm mại. Jarvis đã tặng cho anh khi anh chỉ mới ba tuổi, và nó trở thành người bạn thân thiết nhất của Tony. Anh thường ôm nó vào lòng, nhắm mắt lại và tưởng tượng rằng mình không phải đang ở trong một căn biệt thự lạnh lẽo, mà ở trong một ngôi nhà ấm áp với người thân yêu.
Chú gấu bông đó đã theo anh qua nhiều năm, từ những ngày tháng cô đơn trong phòng thí nghiệm đến những giấc ngủ chập chờn sau những bài học khắc nghiệt mà Howard sắp đặt. Chú gấu trở thành một vật kỷ niệm quý giá, thứ mà Tony cảm thấy gắn bó nhất trong cuộc đời đầy áp lực của mình. Nhưng rồi, tất cả kết thúc vào cái ngày biệt thự Malibu của anh bị tấn công và cháy thành tro bụi. Tony đã mất rất nhiều thứ ngày hôm đó, nhưng thứ làm anh đau lòng nhất có lẽ là mất đi chú gấu bông, biểu tượng cuối cùng của một tuổi thơ mà anh chưa từng thực sự có được.
Tony hít một hơi thật sâu, cố gắng gạt bỏ những ký ức đau lòng ấy khi nhìn vào căn phòng trước mắt. Đèn Giáng sinh lấp lánh, cây thông đã được trang trí hoàn chỉnh, ngôi sao trên đỉnh cây gợi nhắc anh về lần đầu tiên anh ngồi trên vai Jarvis, còn mẹ anh đứng dưới mỉm cười tự hào. Đó có lẽ là ký ức Giáng sinh đẹp nhất mà Tony từng có. Những năm sau đó, mọi thứ đã thay đổi, và Giáng sinh chỉ còn là một ngày trong lịch làm việc dày đặc, hay những buổi của một tay chơi, những buổi tiệc điên rồ phóng túng. Nhưng năm nay, Tony muốn tự mình làm điều gì đó khác biệt, để cảm nhận lại một chút ấm áp mà anh đã đánh mất quá lâu.
Đôi khi, giữa những ánh đèn lung linh và không khí náo nhiệt của mùa lễ hội, điều mà anh thực sự mong muốn chỉ đơn giản là một khoảnh khắc bình yên, một chút tình cảm ấm áp... một điều mà tiền bạc hay tài năng không bao giờ có thể mang lại.
Hai ngày trước, Tony đã gửi một email đến Stephen Strange, mời anh ấy đến nhà mình để đón Giáng sinh. Đó không phải là một bữa tiệc đông đúc hay một cuộc tụ tập lớn—thực ra, đó chỉ là một lời mời riêng tư, chỉ có hai người. Còn nhóc Lars đã về đoàn tụ với gia đình để đón Giáng sinh. Nghĩ đến điều đó, Tony có chút bồn chồn và lo lắng. Anh tự hỏi liệu Stephen đã nhận được lời mời của mình chưa, vì Stephen không phải người dễ dàng tiếp cận, và không có số điện thoại của anh ta khiến Tony không khỏi bứt rứt.
Nhưng sáng nay, khi Tony kiểm tra hộp thư, mắt anh sáng rực khi thấy một email từ Stephen gửi lại. Vài chữ ngắn gọn nhưng đầy đủ xác nhận: "Tôi sẽ có mặt. Cảm ơn vì lời mời." Chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến Tony mỉm cười ngớ ngẩn cả buổi sáng.
Đây có phải là một cuộc hẹn không? Tony tự hỏi, rồi nhanh chóng gạt đi suy nghĩ đó. "Không, không hẳn... Chỉ là một cuộc tụ họp Giáng sinh mà thôi." Nhưng sâu thẳm trong lòng, Tony biết rằng không phải mọi cuộc tụ họp đều được trang trí như thế này.
Trên bàn ăn đã được chuẩn bị sẵn những món ăn truyền thống cho bữa tiệc Giáng sinh. Anh đã đặt nhiều món thịnh soạn: gà tây nướng thơm lừng, bánh pudding, và tất nhiên là không thể thiếu những ly rượu vang đỏ ấm nồng. Nhưng rồi, Tony cảm thấy có chút ngượng ngùng khi nhìn quanh phòng. Không chỉ có đồ ăn, trên bàn còn có cả... nến. Những cây nến sáp trắng lung linh nằm kiêu hãnh giữa bàn ăn, tạo nên bầu không khí ấm cúng, nhưng Tony tự hỏi liệu có phải anh đã đi quá xa không.
Thực ra, Friday – con gái anh đã đề nghị anh thêm những cây nến này. Friday thậm chí còn khuyên thêm một lọ hoa hồng nhỏ xinh trên bàn, và Tony chỉ còn biết gật đầu đồng ý, dù anh chưa chắc lắm về việc đó. Có khi nào anh đang chuẩn bị cho một buổi tối quá lãng mạn không? Tony đột nhiên cảm thấy hoang mang. "Không phải là tán tỉnh gì đâu..." anh tự nhủ, nhưng trong lòng thì lại không thể không nghĩ đến những gì có thể xảy ra.
Tất cả những điều này làm Tony nhớ đến sự khó xử của mình khi anh mời Stephen hôm trước. Anh cảm thấy có chút xấu hổ, tự hỏi liệu mình có đọc nhầm tín hiệu từ bác sĩ không. Rõ ràng là Stephen có chút gì đó... kỳ lạ. Mọi cử chỉ, ánh mắt của anh ta khiến Tony cảm thấy mình như bị cuốn vào một dòng chảy cảm xúc mà bản thân chưa từng trải qua trước đây. Nhưng liệu đó có phải chỉ là sự tưởng tượng của anh? Tony không thể chắc chắn.
Trong khi đó, Friday lại không ngừng thêm thắt các ý tưởng lãng mạn vào bữa tối. "Boss, có lẽ nên thêm vài bó hoa khác để tạo sự ấm áp," giọng của cô vang lên đều đều. "Và có thể thêm vài loại rượu khác cho phong phú."
"Friday, đủ rồi!" Tony phản đối, đưa tay lên vò đầu. "Chúng ta không cần quá lãng mạn thế này. Đây chỉ là... một bữa tối bình thường thôi."
Tony thả mình xuống ghế, nhìn lên trần nhà và cố gắng tưởng tượng vẻ mặt của Stephen khi anh bước qua cánh cửa kia. "Liệu anh ta có nghĩ rằng mình đang bị tán tỉnh không?" Cảm giác này làm Tony vừa lo lắng vừa buồn cười. Đã lâu rồi kể từ khi Tony chuẩn bị một buổi tối với ai đó, và thật ra, anh chưa bao giờ giỏi trong chuyện này, Pepper và nhà hàng đã chuẩn bị hết anh chỉ tiện đường mua một bó bông và chạy trên chiếc Audi đỏ rực tán tỉnh những cô gái.
Nhưng sâu thẳm, Tony biết rằng sự chờ đợi này không giống với bất kỳ buổi hẹn nào trước đây. Stephen Strange không phải là người dễ dàng đoán trước, và Tony vẫn chưa chắc về những cảm xúc mà anh đang đối mặt. Nhưng có một điều rõ ràng buổi tối này sẽ đặc biệt, dù nó diễn ra theo cách nào đi nữa. Anh chỉ cần chuẩn bị sẵn tinh thần để đón nhận mọi điều sẽ đến.
"Boss, nên nhớ rằng Giáng sinh là dịp để mang lại niềm vui và sự ấm áp," Friday nói, như đọc được suy nghĩ của Tony.
"Phải, đúng vậy," Tony thì thầm, ánh mắt hướng về phía cây thông Giáng sinh sáng lấp lánh trong góc phòng. "Niềm vui và sự ấm áp... Hy vọng là lần này tôi sẽ cảm nhận được cả hai."
...
Stephen Strange đứng trong phòng, đôi tay bồn chồn lục tung tủ quần áo vốn chẳng có mấy bộ tử tế của mình. Ánh mắt anh lướt qua từng chiếc áo, từng cái quần mà anh chẳng mấy khi để tâm đến. "Cái này có quá nghiêm túc không? Còn cái này... có quá xuề xòa không?" Stephen tự lẩm bẩm, rồi không chịu nổi sự phân vân, anh lại đi tìm Wong để xin ý kiến.
Wong, người đang ngồi nhâm nhi tách trà yên tĩnh trong căn phòng bên cạnh, đã bị Stephen làm phiền quá nhiều lần đến mức phát bực. Mỗi lần Stephen bước vào với một bộ đồ mới, ánh mắt lo lắng và câu hỏi: "Bộ này trông thế nào? Có hợp không?" khiến Wong thở dài và kiên nhẫn trả lời, cho đến khi anh không thể chịu đựng thêm nữa.
Lần thứ mười Stephen xuất hiện, Wong cau mày: "Stephen, mặc gì cũng được. Không ai quan tâm đến bộ đồ của anh nhiều như thế đâu. Đừng lo lắng quá, Soulmate của anh không qua tâm đến điều đó đâu!" Nhưng Stephen không dễ dàng bỏ cuộc.
"Làm sao mà không lo lắng chứ? Đây...đây là lần đầu tiên tôi được anh ấy mời. Anh không hiểu đâu," Stephen cãi lại, giọng lộ rõ sự căng thẳng. "Tôi cần mọi thứ phải hoàn hảo."
Cuối cùng, sau một hồi chịu đựng không nổi nữa, Wong bỏ tách trà xuống bàn và thở dài một cách bực dọc. "Tôi đến Kamar-Taj. Hãy tự mình xoay xở." Rồi mặc kệ Stephen lúng túng gọi với theo, Wong biến mất qua cổng, để lại một căn phòng im ắng. Áo choàng của Stephen, vốn luôn đồng hành cùng anh, lần này cũng chẳng thèm quan tâm. Nó phất nhẹ một góc, rồi bay lên giá treo, để lại Stephen một mình giữa đống quần áo rối tung.
"Ích kỷ, đúng là ích kỷ," Stephen lầm bầm, nhưng nhanh chóng quay lại tập trung vào nhiệm vụ quan trọng nhất—tìm trang phục hoàn hảo.
Cuối cùng, sau một hồi đắn đo, Stephen chọn cho mình một chiếc áo sơ mi xanh, màu xanh nhạt vừa vặn làm nổi bật đôi mắt sâu thẳm của anh. Chiếc áo ôm sát cơ thể rắn chắc và khiến làn da tái nhợt của anh trông tươi tắn hơn. Anh phối nó với một chiếc quần kaki đen, ôm sát đôi chân dài của mình. Không muốn mọi thứ quá cầu kỳ nhưng vẫn muốn chút gì đó ấn tượng, anh khoác lên mình chiếc áo khoác đen dài, và để thêm điểm nhấn, và anh yêu cầu áo choàng biến thành chiếc khăn choàng cổ đỏ rực. không chỉ tạo sự ấm áp mà còn tạo cảm giác nổi bật, phù hợp với không khí lễ hội.
Sau khi ngắm mình trong gương lần cuối, Stephen gật đầu tạm hài lòng. "Được rồi... đủ ổn rồi." Nhưng khi anh nhìn đồng hồ, tim anh bất giác đập nhanh hơn. Chỉ còn ít phút nữa là đến giờ hẹn với Tony. Một cảm giác lo lắng và phấn khích đan xen trong lòng.
Nhưng trước khi rời đi, anh không quên món quà mà anh đã chuẩn bị. Stephen cẩn thận nhấc lên gói quà nhỏ từ bàn, nơi anh đã đặt nó sẵn từ trước. Chiếc hộp nhỏ màu bạc, được buộc bằng một dải ruy băng đỏ, nằm gọn trong tay anh. Món quà có vẻ khiêm tốn, và đơn giản nhưng Stephen hy vọng sẽ làm Tony thích. Anh khẽ mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng khi nghĩ đến khoảnh khắc trao món quà ấy.
Sau khi kiểm tra lại lần cuối, Stephen nhẹ nhàng nhét gói quà vào túi áo khoác, đảm bảo nó an toàn, rồi anh mở cổng thông tin. Không giống như mọi lần, anh cẩn thận chọn một vị trí cách nhà Tony khoảng 50 mét, tránh việc xuất hiện quá đột ngột. Anh muốn có thời gian để bình tĩnh, tránh bị nghi ngờ và để chuẩn bị tinh thần trước khi bước vào ngôi nhà của Tony, nơi mà anh mong đó là một buổi giáng sinh đặc biệt.
Không khí mùa đông bao trùm xung quanh anh khi Stephen bước qua cổng thông tin và nhẹ nhàng đóng nó lại. Những ngọn đèn Giáng sinh từ xa đã bắt đầu le lói, phủ đầy con đường dẫn đến nhà Tony. Tuyết phủ một lớp mỏng dưới chân anh, kêu lên những tiếng rắc rắc nhẹ nhàng mỗi khi bước qua. Cảm giác hồi hộp vẫn âm ỉ trong lòng anh, nhưng lần này, đó là một loại cảm giác kỳ lạ, vừa lo lắng vừa mong chờ.
Stephen bước đến gần ngôi nhà của Tony, ánh đèn Giáng sinh nhấp nháy từ bên trong làm cảnh tượng thêm phần ấm cúng. Cây thông Noel được trang trí lộng lẫy, ánh sáng vàng dịu dàng xuyên qua khung cửa sổ, phản chiếu trên lớp tuyết phủ bên ngoài. Không khí mùa lễ hội tràn ngập, đầy mê hoặc, nhưng chính cái cảm giác hồi hộp trong lòng anh khiến bước chân thêm phần chậm rãi. Stephen hít một hơi thật sâu trước khi đưa tay lên nhấn chuông, cảm giác lúng túng và mong chờ đan xen.
Nhưng chưa kịp để cho tim đập dồn dập thêm, cánh cửa đã bật mở ngay lập tức. Đôi mắt nai nâu của Tony xuất hiện trước mặt Stephen, sáng lấp lánh như thể chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu. "Bác sĩ tới thật đúng giờ," Tony cười nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự phấn khích.
Bất ngờ, bàn tay ấm áp của Tony nắm lấy cổ tay Stephen, kéo anh vào nhà với một sự tự nhiên khiến cả hai không khỏi ngạc nhiên. Stephen bị kéo đi mà không có chút phản ứng, chỉ biết đi theo dòng chảy này, mắt vẫn dán vào đôi mắt nâu sâu thẳm của Tony. Sự gần gũi và thoải mái đó làm anh bất giác muốn giữ im lặng, như thể chỉ cần một lời nói cũng sẽ phá vỡ khoảnh khắc này.
Tony, cũng không hiểu tại sao mình lại vô thức kéo tay Stephen, nhanh chóng nhận ra hành động có phần quá mức tự nhiên của mình. Anh cảm thấy như cả người đang nóng lên, tim đập nhanh trong lồng ngực, nhưng đôi mắt vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh. "Mình vừa làm gì thế này?" Tony thầm nghĩ, cố che giấu sự bối rối. Anh vốn định đứng chờ sau cửa để dọa Stephen khi Friday báo bác sĩ đang tiến đến, nhưng lại bị phản ứng ngược khi thấy Stephen xuất hiện đẹp trai đến mức làm anh cứng đơ.
Tony đã chuẩn bị sẵn một lời thoại tinh quái, nhưng khi vừa nhìn thấy Stephen, trái tim anh như bị bóp nghẹt bởi vẻ ngoài của người đàn ông này. "Oh Shit!... anh ta... đẹp đến vậy từ bao giờ?" Tony thầm nghĩ, nhưng thay vì buột miệng nói ra điều gì đó ấn tượng, anh chỉ lúng túng thốt lên câu: "Bác sĩ tới đúng giờ" — một câu quá tầm thường đến mức chính Tony cũng muốn tự tát mình.
Stephen bước vào nhà, ánh mắt khẽ nhướn lên khi nhìn quanh. Bàn tay Tony vẫn còn cảm giác ấm áp, nhưng rồi nhanh chóng buông ra khi anh dẫn Stephen vào phòng khách. Đầu óc Tony quay cuồng với những suy nghĩ lẫn lộn. "Mình có đang quá lộ liễu không?" Anh tự hỏi, mắt vô thức dán chặt vào thân hình cao lớn của Stephen khi anh bước đi. Quá đẹp trai. Quá hoàn hảo. Tất cả những điều này đang làm cho Tony mất tập trung.
Cả hai người tiến đến gần bàn ăn, nơi Tony đã dành cả buổi chiều để chuẩn bị. Anh hắng giọng, cố gắng giữ vẻ tự tin, nhưng môi lại khô khốc và giọng nói dường như không phát ra được đúng cách. Tony ngước mắt nhìn Stephen, thăm dò phản ứng của anh. Cuối cùng, anh đánh liều: "Anh ăn tối cùng tôi chứ, Stephen?"
Stephen vẫn chưa hết bất ngờ. Mắt anh mở to khi nhìn cảnh tượng trước mặt: một bàn ăn trang trí tỉ mỉ với ánh nến lung linh, đĩa thức ăn truyền thống cho ngày Giáng sinh, và những bông hoa hồng đỏ kiêu sa đặt trên bàn. Cả căn phòng ngập tràn trong không khí ấm áp, những giai điệu jazz nhẹ nhàng vang lên từ đâu đó, tạo nên một không gian vừa trang trọng vừa thân mật.
Stephen chớp mắt, vẫn chưa thể tin được những gì đang diễn ra. "Tony Stark... tổ chức một bữa tối Giáng sinh...cực kỳ lãng mạn... chỉ cho một người?" Anh thầm nghĩ, và cảm thấy trái tim mình bất giác đập nhanh hơn.
Tony, nhận thấy vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt Stephen, không thể không cảm thấy thích thú. Anh đã thành công trong việc gây ấn tượng. Cuối cùng cũng có thể làm cho anh ấy bất ngờ, Tony nghĩ, cảm giác tự tin bắt đầu quay trở lại. Nhưng đồng thời, một nỗi lo nhẹ nhàng len lỏi vào đầu anh vì anh sợ mình đang làm quá lên.
Stephen không thể không để ý đến mọi chi tiết trong phòng. Ánh sáng dịu dàng từ những ngọn nến, mùi thơm từ các món ăn đã được chuẩn bị cẩn thận, và cả bó hoa hồng đỏ nổi bật giữa không gian. Tất cả những điều này tạo nên một bầu không khí vô cùng lãng mạn, một điều mà Stephen không hề ngờ đến khi nhận lời mời đến đây.
"Tôi không biết anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng đến vậy," Stephen nói, khẽ mỉm cười, giọng nhẹ nhàng nhưng pha chút ngạc nhiên. "Tôi không ngờ buổi tối này lại... đặc biệt như thế này."
Tony cười, dù lòng vẫn còn một chút lo lắng. "Tôi cũng không biết mình đang làm gì nữa. Nhưng... tôi nghĩ anh sẽ thích." Lời nói của anh dường như có một tầng ý nghĩa sâu hơn, và Stephen có thể cảm nhận được điều đó.
Tony và Stephen ngồi đối diện nhau, ánh nến từ trên bàn phản chiếu ánh sáng ấm áp lên khuôn mặt của họ. Không khí trong phòng thật nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần căng thẳng. Cả hai đều cảm nhận được điều đó, nhưng không ai muốn là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
Tony hắng giọng, tay với lấy ly rượu để giảm bớt cảm giác lúng túng. "Vậy, tôi nghĩ tôi đã có một chút quá tay với buổi tối này." Anh nói, mắt liếc về phía những ngọn nến lung linh và bó hoa hồng đỏ trước mặt Stephen.
Stephen nhướn mày, đôi mắt xanh của anh nhìn thẳng vào Tony với một ánh nhìn pha chút tinh nghịch. "Một chút quá tay?" Anh nhắc lại, giọng mỉa mai nhưng không quá gay gắt. "Tony Stark mà lại không làm gì quá mức à? Tôi không nghĩ điều đó tồn tại."
Tony bật cười, đôi vai thả lỏng hơn khi cảm thấy Stephen cũng đang thoải mái hơn. "Touché. Tôi quên mất rằng anh có thể đọc vị tôi nhanh đến vậy." Anh đặt ly rượu xuống và nhìn thẳng vào mắt Stephen, một nụ cười nhếch lên trên khóe môi. "Nhưng này, nếu tôi không làm mọi thứ to tát, thì anh đâu có gì để mong đợi, đúng không?"
Stephen ngả lưng ra sau, đôi môi cong lên thành một nụ cười nhẹ nhàng. "Tôi sẽ không phủ nhận điều đó. Nhưng tôi cũng không ngờ anh lại có khả năng tổ chức một buổi tối lãng mạn như thế này. Ai mà biết Tony Stark lại có... sở trường trong việc tạo bầu không khí?"
Tony nhướn mày, có phần ngạc nhiên khi nghe từ "lãng mạn" thoát ra từ miệng của Stephen. "Lãng mạn à? Anh có đang ngầm nói rằng tôi đã thành công không đấy? Nhưng này! Tôi rất giỏi tạo bầu không khí đấy!" Anh nghiêng người về phía trước, cười đùa nhưng ánh mắt đầy sắc sảo.
Stephen mỉm cười nhưng không trả lời ngay lập tức. Anh cầm ly rượu, xoay xoay nó trong tay trước khi nói. "Nó phụ thuộc vào mục đích của anh." Giọng anh trầm hơn, mang một sự thách thức nhẹ nhàng. "Anh chỉ đang cố tạo ra một buổi tối Giáng sinh hay là....có điều gì khác mà tôi nên chú ý?"
Tony cảm nhận được hơi nóng trong lòng ngực mình tăng lên, nhưng lần này không phải là do sự bối rối, mà là do trò chơi tinh tế giữa hai người. "Đó là một câu hỏi hay, bác sĩ Strange," Tony nói, giọng điệu trở nên khẽ khàng hơn, gần như tán tỉnh. "Có lẽ tôi đang thử xem anh có đủ nhanh để bắt được gợi ý không thôi."
Stephen nhấp một ngụm rượu, mắt anh không rời khỏi Tony, nụ cười nửa miệng vẫn hiện diện. "Và tôi có bắt được không?"
Tony nhoẻn miệng cười, ánh mắt anh hơi lấp lánh. "Tôi nghĩ anh biết mình đã bắt được rồi. Tôi không phải kiểu người chơi trò úp mở quá lâu." Tony dựa người vào ghế, mắt vẫn giữ chặt Stephen như muốn thăm dò, xem thử anh sẽ đáp lại ra sao.
Stephen đặt ly rượu xuống, cơ thể nghiêng nhẹ về phía trước, đôi mắt xanh sâu thẳm như muốn đọc mọi suy nghĩ trong đầu Tony. "Vậy thì nói thẳng ra đi, Tony. Anh muốn gì từ tôi?"
Tony khẽ cười, giọng nói của anh giờ đây không còn chút sự đùa cợt nào, mà có phần chân thành hơn. "Tôi muốn... anh ở đây, với tôi. Không chỉ là một buổi tối Giáng sinh, không chỉ là cuộc hẹn tình cờ. Mà là... nhiều hơn thế."
Không gian giữa hai người bỗng trở nên tĩnh lặng hơn. Stephen nhìn sâu vào mắt Tony, trong khoảnh khắc đó, anh nhận ra lời tán tỉnh đã không còn là trò chơi nữa, mà là lời thú nhận từ trái tim của Tony.
Không gian trong căn phòng giờ đây tràn ngập sự im lặng đầy căng thẳng, nhưng không còn là sự lúng túng như trước, mà là một bầu không khí đặc biệt, tràn đầy cảm xúc không lời. Ánh mắt của Stephen như bị khóa chặt vào Tony, nơi mà lời tán tỉnh trước đó đã biến thành một lời thú nhận chân thành, trực tiếp từ trái tim. Stephen cảm thấy tim mình đập mạnh hơn bao giờ hết, một cảm giác choáng ngợp lan tỏa khắp cơ thể, khiến anh lưỡng lự trong một khoảnh khắc.
Tay anh hơi run khi lấy từ bên trong áo khoác của mình một chiếc hộp quà nhỏ. Anh đặt nó lên bàn, đôi mắt xanh biếc vẫn dán vào Tony, như muốn tìm kiếm một dấu hiệu nào đó trong phản ứng của anh. Bàn tay Tony khẽ động, rồi anh nhìn Stephen, đôi mắt ánh lên sự vui sướng lẫn tò mò.
"Tôi có thể mở nó ra ngay bây giờ không?" Tony thăm dò, nụ cười tinh quái thoáng trên môi, nhưng sự nghiêm túc và chờ đợi trong ánh mắt không giấu được.
Stephen gật đầu nhẹ nhàng, cố gắng kiểm soát sự run rẩy trong lòng, như thể anh đang chuẩn bị trao đi một phần quan trọng của mình. "Mở đi," anh thì thầm, giọng trầm và khẽ, chứa đựng cả sự hồi hộp và kỳ vọng.
Tony hồi hộp mở chiếc hộp quà nhỏ ra, anh cẩn thận tháo ruy băng và giấy gói quà xếp gọn qua một bên và đôi mắt anh lập tức sáng lên khi nhìn thấy món quà bên trong. Nụ cười trên môi anh càng lan rộng, như thể không thể kìm lại được. Bên trong hộp là một chiếc dây chuyền bạc, với mặt dây chuyền tạo hình lò phản ứng ARC - biểu tượng đặc trưng gắn liền với Tony.
Tony cười thành tiếng, niềm vui của anh hiện rõ qua ánh mắt rạng ngời. Anh ngẩng lên nhìn Stephen, đôi mắt lấp lánh như một đứa trẻ vừa nhận được món quà mà nó luôn khao khát. "Stephen, điều này... thật sự rất tuyệt vời." Giọng anh có chút khàn, như thể xúc động trước món quà nhỏ nhưng đầy ý nghĩa này.
Stephen ngồi đó, cảm thấy mọi thứ xung quanh bỗng trở nên nhẹ nhàng và chậm lại. Anh chưa kịp chuẩn bị cho phản ứng tiếp theo của Tony, khi thấy Tony bước lại gần anh, nụ cười vẫn không tắt trên môi. Trước ánh mắt mở to đầy bất ngờ của Stephen, Tony không do dự, tự tin bước lên, ngồi lên đùi anh, cơ thể nhẹ nhàng chạm vào người anh.
"Đeo nó lên cho tôi, được không?" Tony ngửa cổ lên, để lộ làn da trần, đôi mắt lấp lánh ánh nến nhìn thẳng vào Stephen với một sự mong chờ đáng yêu. Giọng nói của anh không còn chút gì đùa cợt, mà đầy chân thật, khẽ khàng nhưng đủ để Stephen cảm nhận rõ ràng.
Khoảnh khắc đó như kéo dài vô tận với Stephen. Anh cảm thấy cơn nóng trên má lan ra, hơi thở mình dừng lại trong giây lát khi Tony ngồi lên đùi mình, thân thể anh áp sát vào Stephen, hơi ấm của Tony làm Stephen càng thêm bối rối. Đôi tay của Stephen run lên lần nữa, nhưng lần này không phải vì sợ hãi, mà là vì cảm giác thân thuộc ấm áp, lạ kỳ mà anh chưa từng trải qua.
"Tony..." Stephen khẽ gọi, giọng anh trầm và khẩn trương, nhưng không có thêm lời nào thốt ra. Anh nhẹ nhàng cầm lấy dây chuyền, những ngón tay anh chạm vào kim loại mát lạnh, cảm giác như đang nâng niu một món đồ quý giá. Anh từ từ đưa nó quanh cổ Tony, chậm rãi cài khóa, trong khi ánh mắt vẫn không rời khỏi anh. Hơi thở của hai người như hòa vào nhau trong không gian tĩnh lặng, chỉ có ánh nến lung linh và bản nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên xung quanh, tạo nên một bầu không khí đầy lãng mạn.
Stephen nhẹ nhàng nâng chiếc vòng cổ quanh cổ Tony, những ngón tay anh lướt nhẹ trên da gáy khiến sống lưng của người kỹ sư rùng mình. Kim loại mát lạnh của chiếc vòng cổ nằm trên ngực anh, sức nặng của nó tạo nên một sự hiện diện an ủi kỳ lạ. Cảm giác ấy như một lời hứa hẹn, một kết nối sâu sắc hơn cả những gì họ đã chia sẻ trước đây.
"Nó trông đẹp trên người anh," Stephen thì thầm, đôi mắt anh lướt qua cách chiếc vòng cổ làm nổi bật đường nét cổ và xương quai xanh của Tony. Hơi thở của anh gần như dồn dập, và anh cảm nhận được sự rung động từ ánh mắt của Tony.
Tony khẽ nhắm mắt lại trong một khoảnh khắc, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay của Stephen chạm vào cổ mình. Rồi anh mở mắt, đối diện với ánh nhìn đầy cảm xúc của người đàn ông trước mặt. "Cảm ơn anh, Stephen," Tony nói, giọng nói khẽ rung lên, không chỉ vì món quà, mà vì khoảnh khắc đặc biệt giữa họ, như một lời mời gọi vượt ra khỏi những rào cản của lý trí.
Đôi mắt Stephen dịu lại khi anh nhìn Tony, thấy vẻ yếu đuối trong biểu cảm của người kỹ sư. Anh đưa tay lên, ôm lấy khuôn mặt Tony trong tay mình, ngón tay cái vuốt nhẹ lên râu ria trên cằm Tony, tạo ra một kết nối chạm nhẹ mà sâu sắc. "Không cần phải cảm ơn tôi đâu, Tony," anh nói, giọng ấm áp và dịu dàng. "Nhìn thấy anh vui vẻ với món quà có ý nghĩa với tôi hơn bất cứ điều gì khác. Anh, ở đây, như thế này, với tôi - đó là tất cả những lời cảm ơn mà tôi cần."
Ánh mắt họ khóa chặt, không khí giữa họ nổ lách tách với sự pha trộn giữa hơi ấm và sự thân mật. Tim Tony đập nhanh trong lồng ngực, cảm giác như mọi thứ xung quanh đang ngừng lại. Cơ thể anh phản ứng với sự chạm vào của Stephen, như một tia lửa nhỏ châm ngòi cho ngọn lửa lớn hơn. Anh dựa vào tay Stephen, mắt nhắm hờ, cảm nhận nhịp tim hòa cùng nhau.
"Stephen," anh thở dài, cái tên thoát ra như một tiếng thở dài, vừa nhẹ nhàng lại vừa chất chứa những điều sâu sắc. "Anh đang làm tôi rối trí rồi."
Stephen mỉm cười, một nụ cười đầy ý nghĩa, như thể anh biết rõ cảm giác đó là gì. "Tôi không muốn rối trí, chỉ muốn khiến anh cảm thấy... đặc biệt hơn," anh đáp lại, giọng điệu châm biếm nhưng ấm áp, tạo nên một không khí vui vẻ nhẹ nhàng.
Tony không thể không cười, cái cười đầy ẩn ý, đầy sức quyến rũ. "Đặc biệt? Anh đang làm tôi cảm thấy như một ngôi sao sáng nhất giữa bầu trời đầy sao."
Stephen khẽ nhướng mày, vẻ mặt của anh như không tin nổi. "Một ngôi sao? Anh có chắc chắn không? Tôi nghĩ mình chỉ là một bác sĩ khó ưa, không có gì đặc biệt cả."
Tony nghiêng đầu, ánh mắt sáng lên với một sự quyết đoán. "Stephen, những gì anh đang làm là đặc biệt. Không chỉ là món quà, mà là sự chăm sóc, sự quan tâm mà anh dành cho tôi."
Sự nghiêm túc trong ánh mắt Tony khiến Stephen chững lại, không còn đùa giỡn nữa. Anh cảm nhận được những cảm xúc sâu sắc trong lời nói của Tony, và trong giây phút đó, mọi rào cản dường như tan biến. Họ đang đứng ở ranh giới giữa tình bạn và một điều gì đó sâu sắc hơn.
"Nếu đó là điều anh muốn," Stephen nói, giọng anh dịu dàng, "thì tôi sẽ không ngần ngại. Tôi chỉ muốn được ở bên anh, làm những điều khiến anh hạnh phúc."
Tony nhìn sâu vào mắt Stephen, nơi mà anh thấy sự chân thành, không còn là một bác sĩ, mà là một người đàn ông muốn kết nối với anh theo cách thật sự. "Vậy chúng ta sẽ bắt đầu từ đây," Tony nói, hơi thở nặng nề nhưng đầy hy vọng. "Bắt đầu một cái gì đó mới mẻ và thú vị."
Một nụ cười nở trên môi Stephen, ánh sáng trong đôi mắt anh như bừng lên một niềm hạnh phúc không thể chối cãi. Giữa không gian ấm áp của căn phòng, mọi thứ như được vẽ lên bằng những sắc màu mới. Stephen ôm lấy eo của Tony, kéo anh lại gần hơn, gần đến mức mà hơi thở của họ hòa quyện vào nhau, tạo thành một bầu không khí đầy điện khí.
"Tony..." Stephen thì thầm, giọng nói anh đầy nhẹ nhàng, nhưng đầy sức mạnh. Chưa bao giờ anh cảm thấy mình mong mỏi một điều gì đó nhiều như thế này. Mọi nỗi sợ hãi và nghi ngờ dường như tan biến, chỉ còn lại mong muốn mãnh liệt.
Tony thở dài nhẹ nhõm khi anh cảm thấy cánh tay Stephen quấn quanh eo mình, kéo anh lại gần hơn. Đôi môi của Stephen chạm vào môi anh như một luồng điện, mang theo cảm xúc mãnh liệt và một nguồn nhiệt, như thể những cơn gió mùa đông lạnh lẽo bên ngoài đang bị xua tan. Anh nghiêng người vào nụ hôn, hai tay đưa lên nắm lấy vai Stephen, cảm nhận sức mạnh và sự bảo vệ trong cái ôm của anh.
Thế giới bên ngoài dường như tan biến, tất cả chỉ còn lại họ trong khoảnh khắc này. Cơ thể họ áp chặt vào nhau trong một cái ôm, như thể cả hai đã tìm thấy nơi trú ẩn giữa bão tố. Đôi môi và lưỡi của họ khám phá nhau trong một điệu nhảy của ham muốn và khao khát. Nụ hôn diễn ra chậm rãi nhưng lại đầy nhiệt huyết, không vội vàng mà cũng không có dấu hiệu dừng lại.
Stephen kéo Tony gần hơn nữa, như thể muốn hòa làm một với anh. Nụ hôn trở nên sâu sắc hơn, lưỡi họ lướt qua nhau một cách đầy cuồng nhiệt. Tony cảm thấy mọi áp lực và lo lắng của những ngày trước đó tan biến, nhường chỗ cho một cảm giác ngọt ngào, một sự tự do mà anh chưa bao giờ trải qua. Anh mỉm cười trong nụ hôn, không thể kiềm chế được cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình.
Khi Tony cử động, hơi thở của anh trở nên dồn dập, và Stephen không thể không cảm thấy được sự khao khát đang phát ra từ anh. Mỗi cái chạm, mỗi cái hôn dường như tạo nên một ngọn lửa bên trong họ, một ngọn lửa mà cả hai đều mong muốn nuôi dưỡng. Không chỉ là một nụ hôn, mà còn là một lời hứa, một sự cam kết cho một tương lai tươi sáng hơn.
"Tony," Stephen thì thầm, tách môi ra trong khoảnh khắc, đôi mắt họ khóa chặt vào nhau. Nụ cười trên môi Tony rạng rỡ như ánh sao giữa bầu trời đêm. "Anh không biết tôi muốn điều này nhiều đến thế."
Tony cười, một nụ cười tràn đầy hạnh phúc và hy vọng. "Chúng ta hãy khám phá điều này cùng nhau," anh nói, giọng nói đầy tự tin. "Chúng ta không cần phải vội vàng, chỉ cần tận hưởng từng khoảnh khắc."
Stephen gật đầu, tay vẫn giữ chặt lấy Tony, cảm nhận sự ấm áp và an toàn mà anh mang lại. Họ tiếp tục hòa quyện vào nhau, mỗi nụ hôn lại thêm sâu sắc và đầy đam mê, tạo ra một vòng xoáy không bao giờ kết thúc. Những nụ hôn sâu hơn, mỗi người đắm chìm vào nhau, tay họ lướt trên cơ thể nhau. Những ngón tay của Tony đan vào tóc Stephen, cơ thể anh cong lên theo những cái chạm, khao khát nhiều hơn nữa. Anh có thể cảm thấy cái chạm của Stephen đang đốt cháy một con đường trên làn da anh, thắp lên ngọn lửa mà chỉ Stephen mới có thể dập tắt.
"Stephen," anh thở hổn hển, chỉ ngắt nụ hôn trong chốc lát. "Anh làm tôi phát điên mất."
Stephen cảm nhận được sự run rẩy trong cơ thể Tony, và nụ cười của anh trở nên đầy quyến rũ, như thể anh đang thưởng thức từng khoảnh khắc của cuộc gặp gỡ này. Anh nắm lấy tay Tony, bàn tay anh chạm nhẹ vào má Tony, ngón tay vuốt ve làn da mềm mại, để lại những cảm giác nóng bỏng và đầy rạo rực.
"Đó là điều tôi muốn," Stephen thì thầm, giọng nói trầm ấm, gần như đầy bí ẩn. "Tôi muốn anh cảm nhận được những gì tôi cảm thấy." Anh không thể kìm lòng trước sức hấp dẫn mãnh liệt mà Tony mang lại, như một viên ngọc quý mà anh đã tìm kiếm cả đời.
Tony không thể không mỉm cười, nhưng ánh mắt của anh lại đầy khao khát. "Nếu đây là điều anh muốn, thì chúng ta đang ở trên cùng một chiếc thuyền." Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng trong đó chứa đựng sức mạnh và quyết tâm. Anh đã sẵn sàng cho mọi thứ mà Stephen muốn chia sẻ, kể cả những mạo hiểm.
Stephen cúi xuống, đôi môi anh tìm lại sự kết nối, nhưng lần này không chỉ đơn thuần là một nụ hôn; nó chứa đựng sự hứa hẹn, những điều chưa nói ra, và cả những khao khát sâu thẳm. Hơi thở của họ hòa quyện vào nhau, tạo ra một giai điệu ngọt ngào mà chỉ có họ mới hiểu.
Tay Tony di chuyển dần xuống, chạm vào lưng Stephen, những ngón tay anh như đang khám phá từng đường nét trên cơ thể đối phương. "Tôi không thể tin rằng chúng ta lại đến được đây," anh thầm thì, một chút ngạc nhiên trong giọng nói. "Cảm giác này... nó thật tuyệt vời."
Stephen kéo Tony lại gần hơn, như thể muốn nói với anh rằng không có gì là không thể. "Và nó chỉ mới bắt đầu," anh trả lời, một nụ cười hạnh phúc trên môi. "Tôi muốn khám phá tất cả mọi thứ về anh."
Tony cảm thấy một luồng điện chạy dọc cơ thể khi nghe thấy những lời đó. Anh nhắm mắt lại, để những cảm xúc lấp đầy tâm trí mình. Mỗi cử chỉ của Stephen, từ cái chạm nhẹ nhàng đến những nụ hôn đầy lửa, đều khiến anh quên đi mọi lo lắng, mọi rào cản.
"Tôi cũng vậy," Tony thì thầm, giọng nói yếu ớt nhưng chân thành. "Tôi muốn anh hiểu tôi, từng phần của tôi."
Stephen hít một hơi thật sâu, tâm trí anh đầy ắp hình ảnh của Tony—người đàn ông không chỉ tài năng mà còn mang trong mình những vết thương sâu sắc. "Tôi sẽ làm điều đó," anh cam kết, đôi mắt anh sáng lên với sự quyết tâm. "Tôi sẽ không bỏ cuộc."
Trong khoảnh khắc đó, họ lại chìm vào những nụ hôn đầy cuồng nhiệt. Stephen cẩn thận nắm lấy mặt Tony, những ngón tay anh lướt nhẹ qua gò má, rồi dần xuống cổ. Cảm giác ấm áp và mạnh mẽ của Stephen thắp lên ngọn lửa trong Tony, khiến anh cảm thấy mình đang bay lên.
Cảm giác Stephen chạm vào dọc theo đường cổ họng khiến Tony rùng mình, cơ thể anh háo hức đáp lại sự chăm sóc của phù thủy. Anh có thể cảm thấy hơi nóng dâng lên trong bụng, một cuộn dây mong đợi thắt chặt với mỗi lần Stephen chạm vào da anh.
"Tôi muốn mãi mãi ở bên cạnh anh," Tony thì thầm, cảm xúc lấp đầy từng chữ trong không gian tĩnh lặng. Anh cảm thấy như thể cả thế giới đã biến mất, chỉ còn lại họ và những cảm xúc mạnh mẽ đang nở rộ giữa những nụ hôn.
Stephen nín thở khi nghe lời thú nhận, cơ thể anh bất động trong giây lát khi những lời nói đó thấm vào anh. Một cảm xúc hỗn tạp dâng trào trong anh, niềm vui, sự ngạc nhiên, hy vọng và một cảm giác yêu thương mới mẻ.
Anh hơi lùi lại, trán họ chạm vào nhau khi anh nhìn sâu vào mắt Tony. "Tôi cũng muốn điều đó, Tony," anh nói, giọng khàn khàn vì xúc động. "Tôi muốn luôn ở bên anh, vượt qua mọi chuyện."
Không khí giữa họ nổ lách tách vì điện, sức nặng của những lời tuyên bố của họ treo lơ lửng trong không khí. Đôi mắt Tony tối sầm vì ham muốn, cơ thể anh vẫn căng thẳng về phía Stephen, muốn, cần, được gần hơn nữa.
Tony đưa tay ra, tay ôm lấy hàm của bác sĩ, những ngón tay lần theo đường viền hàm của anh. "Hứa với tôi nhé," Tony nói, giọng anh thì thầm. "Hứa với tôi rằng anh sẽ không bao giờ rời xa tôi."
Tim Stephen đập thình thịch trong lồng ngực, cảm xúc thô sơ trong giọng nói của Tony khiến anh không thể làm gì khác ngoài việc đưa ra một lời hứa trang trọng. Anh nắm lấy tay Tony trong tay mình, giữ chặt khi anh nói, "Tôi hứa, Tony. Anh sẽ không bao giờ rời xa em. Bất kể có chuyện gì xảy ra."
Một làn sóng nhẹ nhõm tràn qua Tony, một sự căng thẳng mà anh thậm chí không nhận ra mình đang mang đang dần thoát ra khỏi cơ thể. Anh áp mặt vào hõm cổ Stephen, giữ chặt anh như thể anh là một sợi dây cứu sinh.
"Tôi yêu anh," anh nói, những lời nói thốt ra lặng lẽ, trên làn da của Stephen. "Thật lố bịch chúng ta mới gặp lần hai nhưng mà tôi yêu em rất nhiều."
Những lời này vang vọng trong trái tim Stephen, khiến nó nhảy lên theo phản ứng. Anh vòng tay ôm chặt Tony, giữ anh thật chặt, cảm nhận sức nặng của ba từ đó lắng sâu trong anh.
"Tôi cũng yêu anh, Tony," anh đáp, những từ ngữ tuôn ra trong một cơn xúc động. "Nhiều hơn bất kỳ ai mà tôi từng yêu."
Họ ôm chặt lấy nhau, cơ thể họ run rẩy nhẹ vì cảm xúc mãnh liệt. Căn phòng tràn ngập sự im lặng nặng nề, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng thở hổn hển của họ.
Sau đó, gần như thể có một sự đồng thuận ngầm nào đó, họ lại lao về phía nhau, môi họ chạm vào nhau trong một nụ hôn dữ dội, đói khát. Nụ hôn này không hề dịu dàng hay e dè. Đó là một cuộc trao đổi tuyệt vọng, điên cuồng, được thúc đẩy bởi nhu cầu sâu sắc, hoàn toàn chiếm hữu của họ dành cho nhau. Tay họ cào cấu nhau, kéo và giật quần áo, nhu cầu cảm nhận da kề da lấn át mọi thứ khác.
Họ loạng choạng đi về phía phòng ngủ, không ngừng nụ hôn khi họ đi. Khi mép giường chạm vào sau chân Tony, anh ngã xuống nệm, kéo Stephen xuống cùng anh. Cơ thể họ rơi vào nhau trong một mớ chân tay rối rắm, miệng họ vẫn khóa chặt trong một nụ hôn nồng cháy.
Đôi tay tự do di chuyển trên cơ thể nhau, chạm vào, vuốt ve, khám phá mọi đường nét, mọi mặt phẳng và chỗ trũng. Không khí đặc quánh hơi ấm từ cơ thể họ, mùi hương của ham muốn, âm thanh hơi thở hỗn loạn của họ tràn ngập căn phòng, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng rên rỉ hoặc thở hổn hển.
Tay Tony tìm thấy chỗ bám trên viền áo sơ mi của Stephen, những ngón tay lướt qua làn da trần của bụng anh. Anh rên rỉ khi cảm thấy cơ bắp của bác sĩ căng cứng dưới sự đụng chạm của anh, cơ thể anh cong lên về phía Stephen, tìm kiếm thêm sự ma sát ngon lành đó.
Stephen cũng không nhàn rỗi. Đôi tay của anh luồn vào bên dưới áo Tony, đẩy nó lên và cởi ra, để lộ bộ ngực rộng lớn của Tony trước ánh mắt đói khát của anh. Anh cúi đầu, đôi môi lướt một đường xuống xương quai xanh của người kỹ sư, hàm răng anh cọ vào làn da nhạy cảm ở cổ anh.
Mắt Tony nhắm nghiền, đầu anh ngả ra sau gối. Hai tay anh nắm chặt rồi lại thả lỏng trên lưng Stephen, cơ thể anh cong lại và quằn quại dưới sự chạm của Bác sĩ. Nhiệt độ đang tăng lên, cuộn tròn trong dạ dày anh, một sự căng thẳng gần như không thể chịu đựng được mà anh biết chỉ Stephen mới có thể giải tỏa.
"Stephen," anh thở hổn hển, giọng anh khàn đi vì ham muốn. "Stephen, làm ơn... Tôi cần... tôi cần..."
Anh không biết mình đang nói gì, tâm trí anh mơ hồ vì khoái cảm và nhu cầu. Nhưng Stephen dường như hiểu, đôi môi anh để lại một vệt hôn dọc theo ngực Tony, đôi tay anh khéo léo cởi cúc quần jeans của anh. Tony nhấc hông lên, giúp Stephen cởi nốt phần quần áo còn lại, tay anh lướt trên làn da trần của Tony. Cảm giác ngón tay của Stephen vào phần da thịt quá nóng của anh khiến Tony rùng mình, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, cơ thể anh cong lên theo phản xạ.
"Anh đẹp quá," Stephen thì thầm, giọng anh đầy vẻ kính sợ khi nhìn thấy Tony nằm bên dưới mình. Tay anh lướt nhẹ xuống bụng Tony, dừng lại trên hông anh, ngón tay cái lướt qua đường cong sắc nhọn của xương hông anh.
Ánh mắt Tony chạm mắt Stephen, ham muốn thô sơ trong ánh mắt của phù thủy gửi một luồng nhiệt khác chạy qua cơ thể anh. Anh đưa tay lên, nắm lấy vai Stephen, kéo anh lại gần hơn, muốn cảm nhận sức nặng của cơ thể người đàn ông trên cơ thể anh.
"Làm ơn," anh khàn giọng. "Làm ơn, Stephen, tôi cần anh. Tôi cần anh ngay bây giờ."
Với nụ cười dịu dàng, đầy tính săn mồi, Stephen hạ mình xuống Tony, cơ thể họ áp vào nhau, da kề da. Anh chiếm lấy miệng Tony trong một nụ hôn sâu, chiếm hữu, lưỡi anh nắm quyền kiểm soát, đòi hỏi và tuyên bố. Tay anh trượt xuống hai bên hông Tony, nắm chặt đùi anh, ngón tay anh ấn vào phần thịt mềm mại.
Đầu Tony quay cuồng, tâm trí và cơ thể anh choáng ngợp trước sự tấn công của những cảm giác. Cảm giác cơ thể Stephen áp vào cơ thể anh, vị của lưỡi anh, hơi ấm và sức nặng của anh khi anh ấn anh xuống giường, tất cả đều quá nhiều, nhưng vẫn chưa đủ. Anh quấn chân quanh eo Stephen, cơ thể cong lên để đón nhận từng va chạm và dấu ấn lên cơ thể anh. Anh lạc vào thế giới cảm giác, bị thiêu đốt bởi nhu cầu của anh đối với Bác sĩ ở phía trên anh.
Miệng Stephen tìm thấy hõm cổ Tony, cắn và mút làn da nhạy cảm, biết rằng điều đó sẽ khiến Tony phát điên. Tay anh ở khắp mọi nơi, lang thang trên từng inch cơ thể của kỹ sư, để lại một vệt nhiệt theo đường đi của chúng.
Cơ thể Tony đang trong tình trạng quá tải, mọi dây thần kinh đều sống động với cảm giác. Anh cảm thấy như mình đang chìm đắm trong khoái cảm, chìm sâu hơn và sâu hơn vào sự lãng quên ngọt ngào của Stephen. Hai bàn tay anh nắm chặt lấy vai của phù thủy, những ngón tay anh ấn vào những cơ bắp căng cứng, bám chặt để giữ lấy mạng sống.
"Làm ơn," Tony thở hổn hển, giọng anh khàn khàn và đứt quãng. "Làm ơn, Stephen, anh cần... Anh cần..."
Anh không biết mình đang cầu xin điều gì, nhưng điều đó không quan trọng. Stephen dường như hiểu. Anh ngẩng đầu lên, mắt khóa chặt vào mắt Tony, sự nóng bỏng và ham muốn ở đó rõ ràng.
"Suỵt," anh thì thầm, môi anh lơ lửng ngay trên môi Tony. "Tôi biết anh cần gì."
Với những động tác khéo léo, thành thạo, Stephen bắt đầu di chuyển xuống thấp hơn, miệng anh lướt một đường xuống thân mình Tony. Anh đặc biệt chú ý đến làn da nhạy cảm ở gốc rốn, cắn và liếm cho đến khi Tony cong người khỏi giường, một tiếng rên rỉ tuyệt vọng thoát ra khỏi đôi môi anh.
Stephen đẩy hai đùi Tony ra, tạo khoảng trống cho anh khi anh nằm giữa hai người. Môi anh tiếp tục cuộc hành trình, đưa một chuỗi nụ hôn xuống đùi trong của Tony, lưỡi anh nếm vị muối trên da anh.
Tony là một mớ hỗn độn quằn quại, thở hổn hển, cơ thể anh bùng cháy vì nhu cầu và ham muốn. Anh không thể kiểm soát được những âm thanh thoát ra khỏi đôi môi mình, một mớ hỗn độn những lời cầu xin và nguyền rủa dường như thúc đẩy Stephen. Những ngón tay anh nắm chặt tấm ga trải giường, cố gắng tìm một mỏ neo nào đó trong biển cảm giác đang đe dọa nhấn chìm anh. Ẩn sau quần lót của Tony, phía dưới nó đó cương cứng và rĩ nước.
"Này...Stephen," Tony thốt lên, nước bọt đọng lại ở khóe môi. Anh cảm giác được những ngón tay của Stephen luồn xuống dưới quần lót của mình, nhẹ nhàng kéo chúng xuống khỏi người anh. "Tôi sắp không thể chịu nổi này..."
Stephen vẫn đang mải mê hôn và mân mê thân dưới của Tony. Lưỡi anh quét qua những đường cong của cơ thể Tony, khiến cho những âm thanh kích thích càng ngày càng lớn. Ngón tay Stephen tiến sâu vào bên dưới, nhẹ nhàng đẩy qua hậu môn của Tony. Bên dưới của Tony bị kích thích bởi sự xâm nhập đột ngột và kịch tính của Stephen.
Stephen nâng đầu lên khỏi bụng Tony, nhìn xuống người dưới thân mình, mắt đong đầy lửa dục vọng. Anh nhẹ nhàng đặt tay dưới cằm Tony, kéo nâng khuôn mặt ấy lên để hai người trao nhau một nụ hôn vừa kích dục vừa dịu dàng. Cùng lúc đó, tay còn lại của ông lại di chuyển xuống dưới, sờ đến hậu huyệt đã ướt đẫm của Tony.
"Anh đã chuẩn bị sẵn rồi" Stephen luồn vào nơi ẩm ướt thú vị nói.
"Tôi..không có...tôi không biết.."Tony trả lời, giọng anh nghèn nghẹt vì ham muốn. Anh run rẩy khi ngón tay của Stephen nhẹ nhàng thăm dò, tiến vào sâu hơn và trở nên kích tình hơn. Anh không hiểu tại sao nơi đó lại ẩm ướt đến thế..chưa bao giờ như thế này cả, nó..nó còn hơn là anh tự chuẩn bị...giống như nó tự tiết ra vậy.
Stephen nhẹ nhàng mỉm cười, tay vẫn tiếp tục những chuyển động dịu dàng của mình, kích thích Tony sâu trong người. "Anh thích như vậy chứ?", Stephen thì thầm, môi nhẹ nhàng thổi lên tai Tony, khiến người dưới thân run lên nhẹ.
"Tôi không biết nó lại như thế này..." Tony thì thào, mắt nhắm lại khi những cảm giác kích thích len lỏi khắp cơ thể. Anh cảm giác nó...không chỉ là sự kích thích xác thịt, mà còn sâu hơn thế. Nó... như thể cơ thể anh đã sẵn sàng để dành cho Stephen. Như một phụ nữ vậy..anh không hiểu..thật không hiểu nổi cơ thể mình tại sao biến thành như vậy.
Stephen nhẹ nhàng nâng bàn tay Tony đặt lên ngực mình, để cho người dưới thân cảm nhận được trái tim anh đập loạn, đập nhanh như thể sắp văng khỏi xương sườn, đồng thời cũng để thể hiện sự kích thích mãnh liệt của chính bản thân anh khi được Tony nức nở dưới thân như thế này. Tay còn lại của Stephen tiếp tục thăm dò kích thích hậu huyệt của Tony và tìm được điểm thịt mềm nhô lên, anh nhấn mạnh xuống.
"Aaahhh..Stephen!!" Tony rên rỉ, tay của anh bám chặt lấy áo của Stephen, tiếng anh nghèn nghẹn trong cổ họng. Mỗi lần Stephen chạm đến tuyến tiền liệt của anh, tất cả những cảm giác kích thích sẽ dâng lên cuồng loạn vượt tầm kiểm soát.
"Anh thích thế sao?", Stephen thì thào, khuôn mặt vẫn giữ vẻ thờ ơ nhưng bàn tay anh vẫn tiếp tục kích thích hậu huyệt Tony, kích thích ngón tay của mình nhẹ nhàng ấn mạnh hơn, nhanh hơn, khiến Tony nghẹt thở.
"Vâng..ưm..thích quá.." Tony trả lời trong tiếng nức nở kích thích, cơ thể run rẩy dưới những kích thích quá đỗi khoái cảm của Stephen. Anh không thể nghĩ được nhiều, tâm trí và tất cả giác quan của anh đều tập trung vào ngón tay của anh ấy.
"Fuck me...Stephen!..tôi muốn..tôi muốn anh lấp đầy"
Đôi mắt Stephen tối sầm lại vì ham muốn, hơi thở của anh trở nên gấp gáp trước lời cầu xin tuyệt vọng của Tony. Anh không thể phủ nhận nhu cầu thô sơ trong giọng nói của người kỹ sư, cách cơ thể anh quằn quại dưới sự đụng chạm của anh, cầu xin nhiều hơn nữa.
"Tony," anh thì thầm, giọng khàn khàn. "Anh chắc là mình đã sẵn sàng chưa?"
Đôi mắt Tony mở to, ngọn lửa bùng cháy trong sâu thẳm. "Vâng," anh thở hổn hển, gần như rên rỉ. "Tôi đã sẵn sàng. Tôi cần anh, Stephen. Ngay bây giờ."
Stephen có thể cảm thấy cơ thể mình phản ứng với lời nói của Tony, một luồng nhiệt dâng lên trong bụng. Anh đưa một tay lên, vuốt một lọn tóc trên trán Tony, động tác của anh nhẹ nhàng đến ngạc nhiên.
"Được rồi," anh ta lẩm bẩm, giọng nói nặng trĩu. "Lật người lại."
Tony tuân lệnh ngay lập tức, lăn người nằm sấp. Anh cảm thấy bị phơi bày và dễ bị tổn thương, cơ thể anh run rẩy trong sự mong đợi ngay cả khi anh cố gắng ổn định hơi thở.
Ánh mắt của Stephen nán lại trên tấm lưng rộng lớn của Tony, các cơ bắp căng cứng và run rẩy vì nhu cầu. Anh di chuyển ra sau người đàn ông, tay lướt trên làn da đầy sẹo.
"Anh thật tuyệt vời," anh thì thầm, môi anh lướt nhẹ trên sống lưng Tony. "Đối với tôi thì anh thật xinh đẹp."
"Stephen," Tony rùng mình, rên rỉ, tay anh nắm chặt ga trải giường. Anh cảm thấy sức nặng của cơ thể Stephen đè lên lưng mình, và hơi thở nóng hổi của anh phả vào da anh. "Làm ơn... đừng trêu tôi nữa."
"Tôi sẽ không," Stephen hứa, giọng anh trầm khàn. Ngay lập tức Tony cảm nhận được thứ cực nóng cương cứng của Stephen đang đập vào mông anh làm mặt anh đỏ bừng.
"Stephen...ah...," Tony mềm nhũn xuống dưới thân Stephen, cảm giác kích thích gần như kiệt sức. Tay anh bám lại chặt lấy cái ga trải giường, cố gắng tìm cách thả lỏng cơ thể dưới sự kích thích của Stephen. Tay Stephen vẫn tiếp tục hôn, liếm theo đường lưng Tony đến tận hậu huyệt đã trở nên đỏ ẩm và nước đã bắt đầu chảy.
"Anh thật kỳ diệu Tony" Stephen ngạc nhiên và thích thú liếm hết từng giọt mà cơ thể Tony tiết ra "Thật ngọt, thật đặc biệt." Bàn tay đầy sẹo xoa bụng có chút mỡ của Tony anh trầm khàn nói: "Ở trong đây có bộ phận đặc biệt nào sao, Tony. Phản ứng này giống như...phụ nữ?"
Tony đỏ mặt hơn, cơ thể anh giật giật không tự chủ dưới sự đụng chạm của Stephen. Anh cảm thấy vừa xấu hổ vừa tò mò, tự hỏi liệu Stephen có nghĩ rằng phản ứng của anh trước khoái cảm này là bất thường đối với một người đàn ông không.
"Tôi... tôi không biết," anh thì thầm, giọng nói nhuốm màu không chắc chắn. "Chỉ là... cơ thể tôi phản ứng thế nào khi anh chạm vào chỗ đó. Tôi không thể kiềm chế được...Tôi...tôi trước đây chưa từng thế bao giờ..."
Anh không thể ngăn được cảm giác dễ bị tổn thương tràn ngập trong anh, cách cơ thể anh dường như phản ứng với Stephen theo những cách mà anh không thể giải thích. Vừa hồi hộp vừa đáng sợ, cách Stephen có thể khiến anh cảm thấy những điều mà anh chưa từng cảm thấy trước đây.
"Stephen," anh thì thầm, giọng nói trầm thấp và khẩn cầu. "Làm ơn... đừng dừng lại. Lấp đầy tôi đi...nhanh...AAAAaa!!" Vừa dứt lời Tony anh đã bị phía dưới thô to của Stephen đẩy mạnh vào không thương tiếc.
Giọng Tony nghẹn lại trong tiếng thở hổn hển khi anh cảm thấy mình bị Stephen nhồi nhét một cách mạnh mẽ. Anh không thể kiềm chế được, sự căng phồng và đầy đặn đột ngột khiến anh nghẹt thở.
"God!..Ahahaaa...a" anh rên rỉ, toàn thân run rẩy.
Stephen cũng hét lên với khoái cảm, cảm giác hậu huyệt kích đến ngứa ran quanh Stephen. Một khoang kín chặt và ẩm ướt khiến Stephen cảm giác như thể anh là người duy nhất được như thế với Tony. Thật khác với những quan hệ trước đây anh từng có, cãi lỗ của Tony dường như dành cho anh vậy, không có tí khó khắn nào mà một đường thuận lời đâm sâu vào phía trong Tony, nó mút lấy anh, chật hẹp, ẩm ướt làm anh như lên nấc thiên đàng.
Cả hai nồng nhiệt, điên cuồng cho đến khi lò sưởi phòng khách của những gia đình mà Tony từng hâm mộ đã tắt. Stephen ôn nhu vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Tony đang bất tỉnh, anh bật cười dùng phép thuật rửa sạch cơ thể Tony và ôm anh vào lòng ngủ.
"Tôi yêu anh, Soulmate của tôi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com