Chương 7: Thần Chiến - Kukai! ( Remake )
- Ali! Em làm gì vậy? Đã bảo là ngồi im mà! Ngồi im tại chỗ!
- Chủ nhân có nói thì em phải nhớ chứ! - Ali ngây thơ đáp lại, giọng còn có chút trách mắng Ten. Ten khá khó khăn để che giấu Ali một Hệ Thống được sáng tạo ra bởi Skill < Kiến tạo vật chất >. Khó khăn vì Ali không phải là học sinh của trường và sức mạnh thì quá khủng bố, nếu có ai phát hiện ra thì xác định là chết chắc, đuổi thẳng cổ, Ten còn phải ở lại đây để...mạnh hơn... Vài kí ức của quá khứ hiện lên trong cậu, cảm giác nhìn lại nó...thực sự rất đáng sợ.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Ten trầm xuống, có vài nét đáng sợ. Ali đột nhiên lạnh run người, nó nghĩ rằng, Chủ nhân của nó - rất bí ẩn. Ali nghĩ rằng, việc chọn được chủ nhân như Ten là một duyên số, Ali quyết định sẽ đi theo Ten, vì mắt nhìn người của nó dù gì cũng là từ một thứ tên là < Hệ Thống > mà.
- Ten - sama, em nhất định sẽ trung thành với anh!
- Ah... - Cậu giật mình - Uh...rất vinh dự. - Ten thoát khỏi trạng thái mơ hồ trong kí ức, cậu cảm thấy được cứu rỗi, cảm giác như vừa được một vị thánh cứu rỗi vậy. Cảm giác lạ kì thật, đây cũng không phải là lần đầu, lúc mà Ten cạn kiệt mana do bạo phát " thức tỉnh nguyên tố ", khi đó, Ali đã...làm gì nhỉ? Sao Ten lại không nhớ? đã quên!? Không thể! Chuyện vừa mới xảy ra sáng nay...chuyện này là sao?
Ngước lên trời, đã thấy gần tối rồi, hình như kí túc xá sẽ đóng cổng trước 6h. Mà bây giờ cũng phải hơn chục phút rồi. Không phải chứ! Năm giờ rưỡi, nơi đăng kí cũng đã đóng cửa rồi. Mà...lúc đó sao tôi lại đăng kí vậy? Hình như...tôi...aaaaa!!!!! Việc lĩnh sách!!!! Tôi quên mất nó! Richard nói mai là buổi học đầu tiên nhưng tôi lại quên mất rằng phải đi lĩnh sách! Richard đã nhắc nhưng do chuyện của Ali đánh lộn nên Ten đã vội chạy đi mà quên lấy. Ten cảm thấy việc này thật sự khó khăn nếu không có sách để học.
- Ten - sama, em muốn về....
- Ah....được...về...thôi...không...từ từ...em là con gái mà! Sao lại quay về kí túc xá nam!? Nhưng làm gì có chỗ ở cho Ali...con bé cũng đâu phải là học viên.
( chuyện của tác không nghiêm túc được quá 5 phút )
Tôi quay về phúa Ali, con bé cười một cách đáng yêu nhưng cũng khá đáng sợ.
- Về. - Tôi đặt tay lên trán, hướng về phía khu kí túc xá.
- Vâng!
---------
Chưa đặt chân vào phòng, đứng từ bên ngoài tôi đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Là Richard nấu sao? Tôi một tay cầm nắm cửa, một tay dắt Ali, con bé luôn miệng tủm tỉm cười, có vẻ rất vui sướng.
" Được chủ nhân nắm tay vui quá!"
Tôi vặn tay nắm cửa, mùi thịt nướng thơm nức mũi, í? Có gì đó đang cuốn quanh người tôi, nó hoá thành những vệt sáng vàng kì ảo, thoắt ẩn thoắt hiện, cả người tôi đang phát sáng vì nó. Ali cũng hứng thú, hò hét lên rằng: " Đẹp quá!"
- Đây là?
- Ten - chan! Về rồi ư? - Tiếng cửa Richard vọng ra từ trong bếp, là cậu ta nấu. Mùi thơm thật.
- Ten - chan, vào đi vào đi! - Cậu ta chạy ra từ trong bếp, mặc một chiếc tạp dề màu hồng có gắn hình thỏ con trước ngực. Cậu ta đẩy tôi vào trong phòng bếp rồi lại loay hoay làm việc tiếp, bỏ Ali ở bên cạnh cửa.
- Này! Này! Cái thái độ gì thế hả?? - Ali hét lên, chạy vào trong bếp. - Bổn tiểu thư cũng cần được mời vào chứ tên hầu!
Richard nghe thấy rõ mồn một mà lại vờ như không biết, tiếp tục lật miếng thịt trên giàn nướng của bếp.
- Tên hầu! Ngươi lại dám lơ bổn tiểu thư! Bổn tiểu thư mới gặp ngươi chưa được bao lâu nhưng chí ít hãy hầu hạ ta chứ! - Ali nhấn mạnh chữ tê hầu, dáng vẻ kiêu ngạo hiện rõ trên mặt, cười đểu Richard. Con bé này...rốt cuộc là muốn làm loạn tiếp sao?
- Bổn tiểu thư, bổn tiểu thư, cô nghĩ cô là tiểu thư thật sao? - Richard nói, tay vẫn lật thịt, cầm gia vị rắc lên như đúng rồi. - Keke...ừ thì tiểu thư...cao quý như vậy sao có thể ngồi cùng bàn với chúng tôi chứ - Richard cười đểu lại Ali, giọng nói rõ sự giễu cợt. - Có lẽ nên dọn cho tiểu thư chỗ khác - Mắt Richard hướng về phía vườn bên ngoài phòng khách, giờ đang là buổi tối, trời sẽ lạnh đi rất nhiều,...chậc, đúng là...tôi cũng không can thiệp, để hai người họ tự giải quyết là đủ rồi.
Ali tức giận, con bé nổi gân xanh, hai tay khoanh vào để ra trước ngực, dáng đứng có chút thay đổi. Dù tức giận nhưng khuôn mặt vẫn cười rất tươi, bé con nhìn trông mặt thế thôi nhưng thực ra lại thâm tàng bất lộ.
- Hứ! Bổn tiểu thư cho phép ngươi ăn cùng ta. - Ali nhìn đống đồ ăn một cách ghét bỏ.
- Eh...nhưng mà hình như đồ ăn có chút không hợp với khẩu vị của người thì phải...T-i-ể-u t-h-ư à!
- Oh...ta nói thế bao giờ? RICHARD THÂN MẾN.
Sát khí nổi lên giữa hai bên.
" Choang! "
- Cái gì vậy!? - Tôi đứng bật dậy, hai tay đập xuống bàn.
Tôi liền chạy ra ngoài, thấy vậy hai người kia cũng chạy theo sau.
Ra đến phòng khách, cửa kính bị vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, gỗ cũng bắn ra tứ tung, cả phòng khách bị xáo trộn bởi...một chiếc giáp đen!? Nó đang động đậy, Richard định động thủ nhưng tôi ngăn lại, thận trọng lùi về phía sau vài bước.
- Úi úi úi! Cứu ta! Bộ giáp này làm ta kẹt rồi!! - Giọng nói phát ra từ bộ giáp, người ở trong đang bị kẹt! Nhưng liệu có nên giúp hay không? Có nguy hiểm không?
Richard quyết định tiến lên phía trước thì bị tôi ngăn lại, lắc đầu ý chỉ để tôi làm, ban đầu cậu ta phản kháng kịch liệt nhưng bị tôi thuyết phục nên nghe theo tôi, liền lùi về phía sau. Tôi đến gần bộ giáp.
- Kẹt ở đâu? - Tôi hỏi bộ giáp.
- Mũ giáp! Mũ giáp bị kẹt! - Nói rất gấp, thực sự nó nguy cấp vậy sao?
- Được rồi...2..3! - Đếm đến ba tôi bắt đầu dùng lực tay để kéo nó ra, công nhận rằng nó rất chặt, như bị dính keo vậy.
" Cạch! " Chiếc mũ giáp được cởi ra. Xuất hiện một gương mặt tuấn tú vô cùng là con trai, dù giọng nói ở tầm trung niên nhưng bề ngoài lại là của một thanh niên 20 tuổi.
- Cảm ơn, cảm ơn! - Người đó nhìn xung quanh rồi gãi gãi đầu, cười gượng gạo với tôi - Đã phá nhà của các cậu rồi, xin lỗi...
--------------
Richard vui vẻ vưa ngâm nga hát vừa pha trà, vừa nãy Ali bị người kia đánh cho vì tội hỗn xược, con bé tính tình nóng nảy, chạy ra mắng cho người kia thì bị búng trán cho bay thẳng vào tường, tạo thành một cái lỗ to. Con bé có ngất đi nên đã được đưa vào trong phòng ngủ của tôi. Richard hẳn là thích thú lắm.
Giờ tôi đang ngồi nói chuyện với người mặc giáp kia tại phòng khách đã qua tu sửa nhờ Richard.
- Ta là Kukai, rất vui được gặp cậu!
- Ten Arimatsu, rất vui được làm quen.
Tôi niềm nở đáp lại.
- Khí tức của cậu không giống người ở đây cho lắm, cậu đến từ nơi khác ư? - Kukai nghiêng đầu hỏi, bộ giáp đã bỏ vào < Túi không gian >, thay vào đó là một bộ thường phục.
Tôi gật đầu, nhận ra được điều này, hẳn người này rất mạnh, có khi còn hơn cả một Fortis như Richard.
- Nhìn qua cậu có vẻ rất mạnh, mạnh hơn hai người kia rất nhiều...umm...cậu nắm giữ tận hơn năm nguyên tố ư!? - Kukai xăm soi tôi một lúc thì thốt lên. - Giống ta năm đó! - Kukai gật gù, khoanh hai tay để ra trước ngực. - Nè, cậu rất mạnh, làm đệ tử của tôi được không? Danh tiếng của tôi cũng không phải hạng thường, còn có rất nhiều kinh nghiệm!
- Heh!?? - Tôi ngạc nhiên. Đến Richard đang ppha trà cũng làm rơi mất bình kêu một tiếng rõ to.- Nói gì vậy? - Tôi lắc đầu từ chối - Ai lại làm thế với người mà lần đầu tiên gặp cơ chứ? Mà sao lại có thể biết tôi mạnh!?
- Ta là một trong những Thần Chiên của Đế Quốc cũ mà hơn nữa...Làm ơn! Ta sẽ làm cậu trở nên mạnh hơn mà, ta sẽ giúp cậu thực hiện mọi nguyện vọng, nào! Có gì cứ nói! - Kukai nài nỉ tôi, chuyện này đúng là có chút bất ngờ.
" Ping poong... " - Tiếng chuông cửa vang lên.
May quá, không phải tiếp vị khách không mời mà đến này nữa cũng như trả lời câu hỏi của Kukai.
- Tôi ra mở kia. - Tôi đứng dậy, rời khỏi ghế. - Có người đến.
Lập tức tôi phắn ngay ra ngoài cửa.
" Cạch "
Cô gái thủ thư hồi chiều, cô ta vẫn mặc bộ đồ đó, chắc hẳn vừa mới ra về. Tay cô ta bê một đống sách.
- Sách này là của cậu. Cậu quên lấy nó. - Cô gái đó cất tiếng. - Đó là trách nhiệm của tôi. - Cô ấy đưa cho tôi chồng sách, rồi quay người bước đi. - Chào. - Lạnh lùng rời đi thật nhanh. Chưa kịp nói gì, cô ấy đã rời đi xa.
- Ah, đi rồi... - Tôi có cảm giác như mình vừa mới rước hoạ vào thân vậy.
- Ten - chan!! Mau chóng quyết định đi! Ta sẽ chờ!!!! Ma pháp của cậu là Phong phải không? Cậu cũng có thân thế không bình thường nữa! Khí tức của cậu có một phần hình như không phải con ngư...!! - Tôi mau chóng chạy vào trong bịt miệng Kukai lại. Cậu ta, không ngờ còn có thể nhìn ra được sự khác lạ về chủng tộc! Phải mau chóng nghĩ cách để câu ta kín miệng.
Tôi giữ Kukai đến mức cậu ta không thở nổi, Kukai lỡ tay, vật mạnh người tôi một cái. Cả thân người tôi lộn từ sau lưng Kukai xuống cái bàn gỗ.
Kukai nhận ra việc mình vừa làm thì rối rít xin lỗi. Công nhận rằng, cú này hay đau. ( công nhận à? Thanh niên này chưa bị đánh lần nào sao? )
- Chà...cảm giác như cột sống của tôi bị gãy rồi vậy.
- Cậu...không bị làm sao? - Kukai ngạc nhiên, đỡ tôi đứng lên rồi xăm soi từ trên xuống dưới. Lạ lắm sao?
Từ khi bị con quái chim kia tấn công, tôi có cảm giác choáng váng, đau đầu. Lúc sau thì bị phản thức tỉnh, sau đó thì được Ali hồi phục cho tôi nhờ mấy skill của con bé. Rồi kế đó, lúc bị Kukai vật cho ngã, tôi không còn thấy đau nữa. Nghĩ lại thì lạ thật...tại sao lại vậy nhỉ? Cảm giác trí nhớ của tôi đang rất hỗn loạn vậy.
Tôi gật đầu.
- Tuyệt...tuyệt vời!!!! Ta sống hơn ngàn năm nay rồi, chưa thấy ai như cậu cả!!!!! Vậy là ta có thể thêm lí do để mời cậu làm đệ tử rồi!!!!!!!!! Yahuuuussssss!!!!!!
Kukai la hét om sòm....và từ đó cuộc sống bình yên của tôi chấm dứt.
----------------
- Thịt xiên nướng thơm quá đi, hơ hơ... - Ali ngái ngủ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com