Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7.

Aoe lại mơ, nhưng lần này lại không phải là hồi ức, mà đó là một cảnh tượng hoàn toàn xa lạ, nơi chiến trường nặng mùi khói thuốc súng đầy chết chóc, gió mạnh đến mức quật quần áo tốc lên phần phật. Cậu nhìn thấy Ishikirimaru đang cầu nguyện cho một đồng đội đã ngã xuống, trong đáy mắt mang theo cảm xúc thâm trầm bi thương, nhưng cảm xúc ấy cũng không quá sâu sắc. Cầu nguyện xong, Ishikirimaru đứng lên, đi về phía cậu.

Đối với bọn họ, chiến tranh vẫn chưa kết thúc.

Cát bụi chiến trường theo gió bốc lên mù mịt, làn tên bắn ngập kín bầu trời, trút xuống đầu hai người như mưa rào. Aoe rút thanh Wakizashi bên thắt lưng, vẽ một đường dứt khoát trên không trung, chặt đứt những mũi tên đang lao về phía mình. Cậu và Ishikirimaru lao vào giữa rừng quân địch, vung kiếm chém ngã bất cứ tên nào to gan xông tới.

Trong nháy mắt, cậu đột nhiên bị Ishikirimaru bao trùm lên người, một giọt chấc lỏng nhỏ lên mặt cậu, cậu duỗi tay lần mò. Là máu. Trên người Ishikirimaru dính toàn máu.

Người máy thì làm sao có thể chảy máu được! Không đúng, hiện tại anh là con người, không chỉ có thể chảy máu, còn có thể... chết. Aoe hoảng hốt, lập tức ôm chặt lấy Ishikirimaru, để máu chảy nhây nhớp lên hai bàn tay cậu.

- Này, anh không sao chứ? Cố chịu đựng một chút đi!

Người đang dựa vào ngực cậu ngẩng đầu lên, nhìn cậu mà cười.

- Em không sao là được rồi.

- Đồ ngốc, ai cần anh phải bảo vệ em đâu. - Aoe cắn răng. - Rõ ràng em không cần anh phải làm thế.

- Là bản ý của anh. - Ishikirimaru vẫn mỉm cười nhìn cậu. - Là tự anh muốn bảo vệ em, không quan hệ gì đến mệnh lệnh hay lập trình.

Aoe hoảng sợ, bật dậy ngồi trên giường.

Cậu ngoảnh mặt sang nhìn Ishikirimaru chợp mắt trên chiếc ghế bên cạnh. Người máy cũng sẽ ngủ, khi không có nhiệm vụ hay mệnh lệnh gì từ con người, họ sẽ tự động tiến vào trạng thái ngủ để tiết kiệm năng lượng. Aoe cũng không màng đánh thức Ishikirimaru, chỉ quan sát thật kỹ mặt đối phương, dung mạo của người máy sẽ không thay đổi theo tuổi tác. Cậu đã nhìn gương mặt này hơn mười năm, cho đến bây giờ vẫn là nét thanh tú ôn hòa quen thuộc. Lần đầu tiên gặp gỡ phảng phất như chỉ mới hôm qua, khi đó cậu vẫn chỉ là một thiếu niên 14 tuổi hồ đồ còn chưa kịp gọi tròn tên đối phương. Mà cho dù có qua nhiều năm sau này, cậu cũng sẽ tiếp tục trưởng thành, mãi cho đến khi tóc mai điểm bạc, tóc xanh thành trắng xóa như mây, đối phương vẫn mãi chỉ có hình dạng này.

Aoe xoa xoa huyệt thái dương, cảm giác đầu óc vẫn mơ mơ hồ hồ như chưa hoàn toàn thoát ra khỏi giấc mộng. Khóe mắt cậu bắt gặp tập thơ W. B. Yeats để trên tủ đầu giường, cậu nhớ tới bài thơ mà Ishikirimaru đã đọc để ru cậu vào giấc ngủ.

Thực ra, Aoe đối với thơ từ ca phú vốn không có nhiều am hiểu, chỉ là khi Kasen dùng giọng nói dạt dào tình cảm để giảng lại chuyện tình của W. B. Yeats và Maud Gonne, hay ý thơ dạt dào đọc thuộc lòng từ những bài thơ kinh điển nên làm cậu có chút ấn tượng. Để về sau, khi cậu vô tình nhìn thấy bài thơ ấy trong một quyển sách khác sẽ liền quay sang hỏi hàm nghĩa của nó, để rồi bị Kasen phê phán vì cái tội không chịu chú ý hay ghi nhớ.

Nguyên bản của bài thơ là một người chăn dê đã mơ thấy một tinh linh nửa người nửa dê, nên mới đem giấc mơ của mình ngâm thành một bài hát. Thế nhưng, khi Phillip trích dẫn câu này để mở đầu tác phẩm của mình thì dường như đó là khi người chăn dê ngồi trên mặt đất trống trải tịch liêu, một mình nhớ lại ký ức bản thân đã mơ thấy một con dê, đồng thời đã nhận ra thêm một vấn đề là, người máy sẽ mơ thấy dê máy sao?

Trong tác phẩm, tác giả đã đưa ra một đáp án vô cùng rõ ràng, đó là không thể.

Vậy còn anh thì sao? Aoe lặng lẽ chìa tay, ngón tay dừng lại trên đôi mắt anh, bỏ đi một chút định luật tầm thường, anh sẽ nằm mơ chứ? Anh có mơ thấy em không?

Cậu nghe thấy một tiếng bíp nhỏ, đó là tiếng CPU đã khởi động lại, Ishikirimaru mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy Aoe đang rụt tay về. Anh cũng không nói gì, ngược lại chỉ đem bàn tay áp lên trán cậu.

- Hình như đã hạ sốt rồi, để anh lấy thuốc cho em uống, chắc đến mai là sẽ khỏe lại.

Ishikirimaru cầm bát thuốc lại gần, múc một muôi thổi thổi, đang muốn đút cho Aoe, cậu đột nhiên cảm thấy khó chịu mà dành lấy.

- Em có thể tự uống.

Ishikirimaru sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu, sau đó anh quay sang mang quyển sách để trên tủ đầu giường cất lại vào giá sách.

Aoe vừa uống nước thuốc đắng ngắt, vừa theo dõi động tác của Ishikirimaru, cậu đột nhiên ngẩng đều lên hỏi.

- Ishikirimaru, người máy sẽ nằm mơ chứ?

- Nằm mơ? - Ishikirimaru dừng tay, nghi hoặc nhìn cậu. - Em nói mơ, ý là giấc mơ, hay những ước mơ?

- Là mộng cảnh, chính là loại sinh ra trong tiềm thức và phản ứng của con người, cái kiểu giấc mơ kỳ quái mà không ai hiểu ra đấy.

- Cái đó thì... hoàn toàn không thể. - Ishikirimaru khẳng định. - Lúc con người nằm mơ, một phần của đại não sẽ hoạt động rất mạnh, mà người máy trong trạng thái ngủ muốn bảo đảm hết tất cả các lập trình và mệnh lệnh CPU sẽ không hoạt động, vì thế nên sẽ không nằm mơ.

Aoe không nói lời nào, Ishikirimaru tiếp tục.

- Có điều nếu là ước mơ, thì anh cũng có nghĩ tới.

Aoe ngẩng đầu nhìn anh, Ishikirimaru chỉ cười cợt.

- Nếu như có thể, anh muốn trở thành con người.

Em đã từng nói, so với người máy, con người tốt hơn nhiều.

-------------------------------------

Nghỉ ngơi ở nhà hết hai ngày, Aoe mới có tinh thần sảng khoái chuẩn bị đồ đạc để đến trường, vừa vặn cũng đến lượt cậu có một buổi tọa đàm cỡ lớn. Ishikirimaru một phần vì không yên tâm Aoe vừa khỏi bệnh, một phần cũng vì có chút hứng thú với nội dung của buổi tọa đàm nên liền đi theo tới phòng học nghe Aoe giảng bài.

Tiết học của Aoe luôn luôn rất được học sinh yêu thích, phòng học người đông như mắc cửi, nên Ishikirimaru chỉ có thể đứng ở phía sau, từ xa nhìn cậu đứng trên bục giảng thao thao giảng bài. Aoe hăng hái cầm thước chỉ lên bảng, ngữ khí nhẹ nhàng giảng giải bài giảng của mình cho học sinh, mái tóc xanh cột đuôi ngựa theo động tác của cậu mà lắc lư, nhìn thấy Ishikirimaru đứng cạnh cửa, cậu lập tức nheo mắt cười với anh.

Ishikirimaru đang muốn cười lại với cậu, lại đột nhiên nhíu mày, anh cảm thấy ngực trái rất đau, cảm giác đau đớn này anh chưa từng cảm nhận bao giờ. Đau cũng không mạnh, giống như cảm giác ấy bị ngâm trong nước rồi từ từ lan ra bốn phía, lan từ lồng ngực đến tận từng đầu ngón tay, tê dại.

Đến hô hấp cũng như muốn dừng lại, nếu như anh thực sự có hô hấp.

Aoe dường như không phát hiện được sự khác thường của Ishikirimaru trong thời điểm này, cậu tiếp tục buổi tọa đàm của mình, sau đó dặn Ishikirimaru ra ngoài trước chờ mình, để cậu quay lại phòng làm việc sắp xếp lại một số văn kiện.

Aoe nhìn thấy trên bàn có một bó hoa tươi rất đẹp, cậu chưa vội sắp xếp lại văn kiện, mà kéo một giáo viên làm cùng phòng hỏi xem ai đã đem bó hoa tới.

- Là của một nữ học sinh đưa tới, tôi nói hôm nay cậu có tiết dạy, nên em ấy chỉ để lại bó hoa rồi đi mất.

- Xem ra mị lực của tôi không hề giảm đi theo năm tháng. - Aoe không chút khiêm tốn khoe khoang, đem hoa cất vào trong túi mình. - Lần sau thấy trò ấy, tôi sẽ cảm ơn sau.

- Chỉ nói cảm ơn là xong? - Một thầy giáo trêu ghẹo nói. - Giáo sư Aoe, cậu cũng không còn trẻ nữa, chẳng lẽ chưa từng cân nhắc tới chuyện tìm một người bạn đời?

- Ai nói tôi già, tôi vẫn còn trẻ lắm. - Aoe vừa thu dọn văn kiện, vừa tiếp tục nói. - Thế giới rộng lớn tươi đẹp, còn rất nhiều người xinh đẹp như vậy, tôi còn chưa hưởng thụ đủ.

Người thầy giáo kia lắc đầu một cái.

- À không, ý tôi là, giáo sư Aoe, cậu không có bạn gái, lại mỗi ngày chỉ giao thiệp với người máy với các vị giáo sư nghiên cứu về người máy, khó tránh khỏi sẽ có người nói cậu là 41.

- Tôi là giáo sư nghiên cứu người máy, làm sao có khả năng trở thành 41, cái thứ người chỉ biết tư lợi, không tôn trọng người máy cũng không tôn trọng con người kia được.

- Haha, nói cũng đúng, cái loại người có thứ mê luyến tầm thường như vậy, giáo sư Aoe tất nhiên không phải rồi. Có điều, cứ quanh quẩn quanh người máy quá lâu cũng không phải chuyện tốt.

Các thầy cô giáo trong phòng làm việc lại quay sang bàn tán với nhau rất sôi nổi, Aoe không tỏ rõ ý kiến, chỉ nhíu mày, chậm rãi đứng lên.

- Tôi vẫn không cảm thấy giao thiệp cùng người máy là chuyện gì xấu xa.

- Giáo sư Aoe, người máy cho dù tốt, cũng không bằng con người được. - Đồng nghiệp tận tình khuyên nhủ cậu. - Con người mà cứ quấn với người máy lâu thì cũng sẽ cảm thấy cô độc, dù sao có vui buồn hay đau lòng thất vọng cũng không thể cùng ai chia sẻ.

- Ý là, đừng nói là con người, cho dù chó con hay mèo con, hay là một chậu cây, cũng cần có tình yêu mà, ha ha.

Aoe không nói gì nữa, cũng không nói lời tạm biệt nào mà ôm đống giấy tờ của mình đi ra ngoài. Ishikirimaru đã chờ sẵn ở bên ngoài, nhìn thấy cậu đi ra thì tiến lại đón.

- Cực khổ rồi, buổi tọa đàm diễn ra rất tốt nha, vừa dễ hiểu vừa chi tiết, học sinh của em nhất định đã nghe được đầy đủ.

- Các trò ấy nghe hiểu được hết là được rồi. - Aoe nhún vai. - Nếu như lũ trẻ còn được một nửa sự chuyên tâm của anh, thì đến cuối kỳ không phải vắt chân lên cổ mà ôn, cũng không phải lo bị thành tích kém.

Ishikirimaru cười cợt.

- Đúng rồi, có chuyện...

Anh dừng một chút, lại xua xua tay.

- Quên đi, không có gì.

Aoe kéo tay anh, ngẩng đầu.

- Đến cùng là sao? Có chuyện thì đừng có giấu em.

- Cũng không phải chuyện gì lớn.

Ishikirimaru đè tay lên ngực mình nói.

- Là hôm nay lúc nghe em giảng bài, chỗ này đột nhiên có cảm giác hơi đau nhói, mà hình như cũng không nghiêm trọng lắm, không ảnh hưởng gì đến hệ thống của anh cả.

Aoe nhìn theo tay anh, chỗ mà Ishikirimaru đang ấn, là vị trí trái tim của con người.

- Anh nghĩ... Aoe?

Ishikirimaru đột nhiên cảm giác mình bị ôm lấy, hai tay anh lơ lửng trên không trung, cúi đầu nhìn Aoe đang ôm mình, không biết nên để vào đâu.

Aoe tựa đầu vào ngực anh, nhắm mắt lại.

- Xuỵt... đừng nói chuyện, em đang nghe.

- Em nghe cái gì?- Ishikirimaru phì cười. - Anh cũng không có nhịp tim mà.

Xác thực đúng là không có, lồng ngực ấm áp yên tĩnh làm người ta sợ sệt, giống như vật chết vậy. Người máy không có trái tim, chuyện như vậy Aoe đã biết từ lâu rồi, nhưng lần đầu tiên cậu cảm thấy sợ hãi không lí do, hơn nữa lại thấy nhiều lí luận đau đầu không liên quan.

Aoe buông Ishikirimaru ra, tóc mái dài che khuất đi gương mặt cậu.

- Về nhà để em kiểm tra lại cho anh, để xem có phải chỗ nào có vấn đề hay không.

----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com