Chương 9.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên trong tiệm cà phê, cửa sổ được rèm che kín không để lộ một khe hở cho mặt trời chiếu vào, chỉ có ánh đèn thứ duy nhất soi sáng gian phòng. Tsurumaru đặt một chén cà phê vừa được pha trước mặt Aoe.
- May mà tôi và Yagen đi ngang qua chỗ đó đúng lúc đấy. Đừng quá lo lắng, từ bề ngoài cho thấy xem ra cũng không phải hỏng hóc nặng gì.
- Tôi biết. - Aoe nhìn chằm chằm Yagen đang kiểm tra cho Ishikirimaru, còn nhìn không chớp mắt. - Tôi mới kiểm tra cho anh ấy mấy ngày trước, hết thảy đều bình thường, vậy mà không hiểu tại sao đột nhiên chương trình bị quá tải.
- Chắc bởi vì việc anh ấy muốn học thực sự rất khó. - Tsurumaru tự lấy cho mình một ly cà phê, sau đó ngồi xuống trước mặt Aoe. - Dù sao cũng là loại 42, có khả năng tự học rất mạnh mà.
Tsurumaru mới nói xong, Aoe bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn, hai con ngươi co lại.
- Cậu biết được chuyện này từ lúc nào?
- Hả? Ishikirimaru không nói cho anh biết à? Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi đã phát hiện ra rồi. - Tsurumaru gãi đầu một cái. - Tôi đã từng nhìn thấy những người máy thuộc loại 42 khác, một người đã từng bị đem ra sử dụng trong chiến tranh, người kia thì lại hỗ trợ lập ra quán cà phê này, có điều hai người họ hiện tại đều đã bị lấy chip ra để cài đặt lại. Bọn họ đều từng là bạn thân của tôi, nên tôi có thể phân biệt được, người máy loại 42 và những loại khác không giống nhau.
Aoe vẫn chỉ nhìn Tsurumaru mà không lên tiếng, trên mặt tràn đầy cảnh giác, Tsurumaru cũng chỉ cười cợt, tiếp tục nói.
- Ngược lại, không phải anh cũng biết được chuyện trong quán cà phê rồi sao? Chúng ta hiện tại là cùng hội cùng thuyền, để chuyện này lộ ra ngoài đối với ai cũng không tốt. Trước đây tôi từng tham dự một buổi tọa đàm của anh, nên có chút hứng thú với khả năng học tập và cảm xúc của người máy, cũng đã từng tìm thử bản thiết kế kia, muốn thử lắp cho mấy đứa nhỏ, có điều chính phủ quản chuyện này quá nghiêm, lại không tìm được vật liệu thích hợp, nên không thể hoàn toàn làm giống y chang được. Giáo sư Aoe, lúc đó anh cũng đã nói, người máy tồn tại là để khiến con người cảm thấy hạnh phúc, chức năng học tập cũng sẽ giúp người máy gần gũi với con người thời nay, vậy tại sao chính phủ còn muốn cấm triệt để các nghiên cứu phát minh chip học hỏi độc lập?
- Đối với việc người máy càng ngày càng giống con người, thì con người vừa hi vọng chờ mong, lại vừa thấy sợ sệt. Vì không ai biết người máy có thể học được những gì. Tri thức tốt thì sao? Tri thức xấu thì sao? - Aoe thu lại sự cảnh giác với Tsurumaru, cậu quay sang nhìn Tsurumaru, rồi tự cười giễu cợt. - Đến cả Issac Asimov, người đã đưa ra ba định luật cho người máy cũng đã từng nói, định luật của mình vốn chưa đầy đủ, có những chuyện chính con người còn không hiểu, thì làm sao có thể lập ra một định luật hoàn hảo được. Coi như người máy không có năng lực học tập, cũng có thể vì định luật khuyết thiếu mà gặp sự cố. Còn đối với người máy có năng lực học tập thì sao? Có thể vào một ngày không xa, sẽ có lúc người máy rốt cục cũng học được cách lách qua lỗ thủng trong quy tắc mà con người đặt ra, từ đây sẽ chẳng còn chuyện gì có thể ràng buộc nó nữa, chỉ cần nó muốn thao túng con người, thậm chí thay thế cả con người, lúc đấy chỉ là việc nhỏ.
- Có thể ngày đó sớm đã đến rồi. - Tsurumaru miết ngón tay trên mép ly. - Giáo sư Aoe, anh biết không? Lần đầu tiên tôi nói chuyện với Ishikirimaru, anh ta đã biết lợi dụng một chỗ hở trong định luật người máy để đáp trả lại giả thuyết tôi đặt ra... là vấn đề liên quan đến việc bỏ mặc anh lúc bị thương để trợ giúp người khác, anh ta thà liều lĩnh mạo hiểm xúc phạm tới định luật, cũng không muốn bỏ mặc anh.
Aoe sửng sốt, hai mắt mở to nhìn Tsurumaru.
Tsurumaru trông thấy phản ứng của Aoe, chợt bản thân có vẻ đã hiểu rồi.
- A, tôi nghĩ chắc giáo sư Aoe cũng là một trong những người cho rằng người máy không có cảm tình... đúng không?
Aoe cúi đầu, hai vai run lên.
- Không phải tôi cho rằng người máy không có tình cảm, tôi chỉ không biết là họ có hay không thôi, điều mà tôi thực sự sợ hãi là họ không biết cảm tình là gì. Bọn họ giống con người, có thể làm được hầu hết những việc con người có thể làm, đầu tiên là nghe mệnh lệnh và nguyện vọng của con người, sau đó thì chấp hành nó. Tôi hi vọng anh ấy chăm sóc cho tôi, anh ấy sẽ chăm sóc cho tôi. Tôi hi vọng anh ấy hôn tôi, thì anh ấy sẽ hôn tôi. Tôi muốn anh ấy ôm tôi, thì anh ấy sẽ ôm tôi. Tôi muốn anh ấy yêu tôi... tôi không biết anh ấy nghĩ thế nào, anh ấy không có trái tim, tôi lấy cái gì đòi hỏi anh ấy yêu tôi bây giờ? So với việc sau đó biết tình yêu của mình là vô vọng, không bằng ngay từ đầu nói với bản thân rằng nó không thể.
Tsurumaru thở dài.
- Thì ra là như vậy, chẳng trách trước đây Ishikirimaru cũng hỏi tôi chuyện này.
Aoe ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Tsurumaru.
- Đại khái là mấy tháng trước, anh ta có hỏi tôi vì sao con người lại cho rằng người máy không thể biết yêu, bất quá lúc đó tôi không có cách nào trả lời cho anh ấy được. - Tsurumaru cũng liếc mắt nhìn Ishikirimaru đang nằm trên bàn sửa chữa. - Đây không phải vấn đề những người máy bình thường có thể hỏi được, không hổ danh là người máy loại 42 mà. Giáo sư Aoe, còn anh, anh cho rằng yêu là gì?
- Yêu là gì? - Aoe sững sờ rồi cười khổ. - Nếu tôi có thể trả lời chuyện này, tôi đã đang đứng trên bục nhận giải cao nhất về môn triết học rồi, chứ không có ngồi đây hàn huyên mấy chuyện vô nghĩa với cậu đâu.
- Vậy anh cảm thấy thế nào?
- Tôi? - Aoe hỏi ngược lại, cậu tựa hồ như đang suy nghĩ, ánh mắt lơ đễnh trôi đi một vòng rồi lại quay lại trên cơ thể người kia. - Tôi nghĩ nó là một thứ hưởng thụ đầy thống khổ, con người tự mong muốn, cũng tự chịu khổ.
- Đáp án rất độc đáo, có điều nó cũng không phải chuyện kì quái. - Tsurumaru gật gù cười, nói. - Anh nói đúng, định nghĩa của mỗi người về tình yêu đều không giống nhau. Có người nói yêu là trách nhiệm, có người nói yêu là hiến dâng, có người nói yêu là bắt nguồn cho những nỗi đau, là khởi đầu của sự thù hận. Đối với tôi mà nói, yêu là nguyên tố đầu tiên của thế giới này, tôi thích dùng nó để giải thích về 42.
- 42? - Aoe khó hiểu hỏi lại.
- Đúng, 42. - Tsurumaru nháy mắt. - The answer to life, the universe, and everything.
Aoe đã hiểu ra.
- "The Hitchhiker's Guide to the Galaxy"? Tôi đã từng đọc qua cuốn sách này.
- Đúng đấy, con chuột kia vì muốn tìm kiếm ý nghĩa của vũ trụ và vạn vật nên đã dò hỏi siêu máy tính để có được đáp án. - Tsurumaru nheo mắt, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn. - Là đáp án của vạn sự vạn vật, đây cũng là lí do tôi thích nhất loại 42.
- Chuyện này và yêu thì liên quan gì đến nhau? - Aoe nhún vai. - Tôi đã từng nghe người khác nói, đây chẳng qua chỉ là một quyển tiểu thuyết hư cấu mà thôi, bản thân con số này vốn không có ý nghĩa gì cả.
- Anh dùng quá nhiều lý trí để nghĩ chuyện này rồi, giáo sư Aoe. Tôi là nghệ thuật gia, tôi thích dùng những tư duy lãng mạn để giải thích con số này. - Tsurumaru đứng lên, dang hai tay, giọng nói của cậu nhẹ nhàng như đang ngâm một bài thơ. - 42, for two, 21 thêm 21, hai linh hồn nương tựa lẫn nhau, một người gặp phải một người khác, sẽ làm thay đổi định mệnh của nhau, thay đổi vũ trụ, thay đổi sức mạnh, đáp án của tất cả những thứ này, chẳng lẽ không phải chỉ là một chữ yêu thôi hay sao?
Aoe không nói gì, Tsurumaru đi tới bên cạnh Ishikirimaru, tiếp tục nói.
- Nếu như một vấn đề phức tạp mà con người tốn mấy chục triệu năm cũng chưa tìm được đáp án, vậy thì một người máy làm sao trong một khoảng thời gian ngắn có thể hoàn toàn hiểu nó cho được? Giáo sư Aoe, anh nghĩ sao?
Aoe vẫn không nói gì, môi mím lại đến không còn chút máu, chỉ yên tĩnh nhìn người đang nằm trên bàn sửa chữa. Tsurumaru liếc mắt nhìn vẻ mặt của Aoe, liền lập tức hiểu được mọi chuyện, cậu vỗ vai Ishikirimaru, ngẩng đầu lên nhìn về phía Aoe.
- Anh xem, Ishikirimaru rất cố gắng học xem yêu là cái gì mà.
Yagen cầm một bản ghi chép điện tử tới gần, chờ hai người nói xong, mới đưa cho Tsurumaru, cũng làm một động tác động viên với Aoe.
- Đừng lo lắng, anh ấy không có chuyện gì, hiện tại chí ít thì là vậy.
Tsurumaru đọc xong hết ghi chép, rồi mới đưa cho Aoe, ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nói.
- Anh thấy đấy, phần cứng của anh ta rất bình thường, thế nhưng bộ nhớ đã gần như quá tải thông tin, nếu như muốn anh ấy có thể hoạt động bình thường như trước đây, cũng chỉ còn một biện pháp duy nhất.
Aoe nhìn lướt qua bản báo cáo kiểm tra, tắt màn hình đi.
- Tôi có thể được phép nghe biện pháp đó là gì, có được không?
- Cho dù tôi không có nói thì trong lòng anh chắc cũng đã có đáp án rồi chứ. - Tsurumaru vẫn kiên trì nói ra. - Nếu như muốn anh ta hoạt động bình thường, chắc anh phải tháo chip tự học ra, lập trình lại một lần nữa, như vậy có thể xóa đi hết những số liệu dư thừa... Đương nhiên, hậu quả là hai người sẽ phải tự làm quen với nhau một lần nữa, anh ta cũng sẽ mất đi cả năng tự học, không thể tiếp tục học yêu là gì.
Aoe trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên bật cười, cười càng ngày càng to, vai đều run rẩy không ngừng, cuối cùng cười đến không ngồi thẳng lên được, nằm nhoài bên cạnh bàn sửa chữa, chôn mặt vào cánh tay mình.
- Hahaha, thật hay, Tsurumaru. Vừa nãy cậu còn đàm luận với tôi về chip tự học và sự vĩ đại của tình yêu, vậy mà bây giờ muốn tôi đem những thứ vĩ đại này xóa đi tất cả, lấy cả chip ra sao? Lập trình lại? Để anh ấy không thể nhớ ra tôi, sử dụng cách đối xử của những người máy bình thường để đối xử với tôi sao? Tôi làm sao có thể làm được đây.
Cậu vẫn đang cười, nhưng tiếng cười đã biến điệu, trầm thấp xuống như nghẹn ngào.
-... Tôi làm sao có thể làm được đây...
Tsurumaru và Yagen nhìn nhau một chút, cậu đương nhiên có thể hiểu được tâm tình của Aoe, thế nhưng cậu cũng không muốn Ishikirimaru thực sự bị hỏng. Yagen cầm bút gõ gõ lên bảng điện tử.
- Nếu không chúng ta thử tăng khả năng tính toán và dung lượng bộ nhớ của anh ấy lên xem sao? Như vậy cũng có thể miễn cưỡng duy trì một thời gian.
- Tôi cũng không biết thứ mà Ishikirimaru muốn học thì cần bao nhiêu dữ liệu và bộ nhớ, nếu như đúng là đáp án về cuộc sống này, thứ phức tạp như vậy, bao nhiêu dung lượng cũng là thiếu... anh ta không thể chịu nổi lần sập hệ thống thứ hai đâu, nếu xảy ra thật thì chắc cũng không thể sửa lại được nữa. - Tsurumaru thở dài, nhìn Aoe chậm rãi nói. - Quên đi, giáo sư Aoe, anh cứ bỏ chút thời gian ra cân nhắc, tôi và Yagen đi kiểm tra lại số liệu một lần nữa.
------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com