Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

sữa dâu và iced americano

7. sữa dâu (1)

năm mười lăm tuổi, jung sungchan lần đầu tiên cãi bố mình vì không muốn thi vào trường điểm. giấy khảo sát nguyện vọng trên bàn, chữ viết cẩu thả bằng mực đen bị nhòe lỗ chỗ do chấm tròn trong suốt làm mỏng giấy. jung sungchan điền nguyện vọng, rấm rứt khóc cả một buổi chiều.

kim yerim đứng nép trong góc nhìn em trai mình hướng đôi mắt to tròn đang ngậm đẩy nước về phía bố, răng bặm chặt vào môi dưới, cố nén tiếng nấc nuốt vào cổ họng, nhưng dường như tinh thần không đủ vững, chúng vẫn buột ra, vỡ xuống đất, tan trong không khí như bong bóng.

người đàn ông vừa đi làm về, áo vest vẫn chưa hoàn toàn cởi, mệt mỏi ngồi thụp xuống sô pha, hai chân dài thẳng tắp dang rộng, lưng tựa hoàn toàn ra sau, tóc vuốt ngược, mi tâm trên gương mặt tinh xảo đẹp đẽ khẽ chụm lại, dường như biểu thị sự không hài lòng nhìn con trai mình.

"điền vào"

thiếu niên nọ tay vẫn run run cầm chặt tờ giấy, nói không sợ hãi sẽ là lừa lọc, thế nhưng vẫn nhất quyết cất lời phản đối, dù sức tấn công có yếu ớt nhưng xem ra nội tâm lần này rất kiên định.

"sungchan không muốn đâu ạ"

kim đại minh tinh đã bước qua tuổi bốn mươi nhưng xem chừng vẫn là ngôi sao màn bạc được săn đón nhiệt liệt. da mặt trơn nhẵn, gương mặt trẻ trung thu hút, người ngoài nhìn một jung sungchan mười sáu tuổi cao lớn còn có thể nhầm bọn họ là anh em. nhưng sungchan rất sợ bố mình, người bố này trên danh nghĩa không sinh ra cậu, nhưng sự thật gen di truyền lấn áp thế nào trên gương mặt bọn họ đều bộc lộ hết. đứa trẻ ra đường sẽ không được nhận đại minh tinh là cha ruột, mỗi khi về nhà cần an ủi vỗ về cũng không được phép sà vào lòng ông. kim đại minh tinh đặt đâu sẽ ngồi đó, jung sungchan không phải không có ước mơ cháy bỏng gì từ khi còn nhỏ, nhưng uốn nắn thành quen, không những bị đoạt đi năng lực từ chối căn bản, còn khiến đứa trẻ từ khi mười tuổi đã biết học lấy lòng ông nội để được cho kẹo. jung sungchan khôn khéo, lanh lẹn, xinh xắn sáng sủa, tự lập từ nhỏ; kim đại minh tinh là người tham vọng, dĩ nhiên ông không dạy con mình trở thành đứa bé hiểu chuyện biết nhường nhịn, cả jung sungchan và kim yerim lớn lên đều sõi rằng: khi mình muốn phải nỗ lực mà dành lấy.

chủ tịch kim cho rằng con trai mình dạy dỗ sai cách, nhưng nhìn sungchan lớn lên trong sáng như ngọc, ông cũng yên tâm chọn cậu làm người thừa kế.

jung sungchan phải đỗ vào trường tốt, phải học giỏi, phải làm rạng danh gia đình, đó là nghĩa vụ, là điều kiện cần để đính lên cái tước hiệu thừa kế xa xỉ đó.

...

jung sungchan mười sáu tuổi đón sinh nhật một mình. trong ví vỏn vẹn vài đồng, đứa trẻ quay đi quẩn lại trong cửa hàng tiện lợi chỉ mua đúng một cái hamburger đóng hộp và một ngọn nến. trời mùa thu mát mẻ, công viên cũng đông người, jung sungchan chui vào một góc cạnh sân bóng rổ, trèo lên cái xích đu rồi tự đốt nến tự hát mừng sinh nhật.

thủ tục vẫn cần đủ, dù một mình thì vẫn phải chắp tay cầu nguyện, lời ước của tuổi này không có gì đặc sắc, đứa trẻ không ước mơ như sungchan nghĩ mãi cũng chỉ đơn giản chép miệng, cuối cùng mong bản thân tuổi mới ít cô đơn đi là được. thế nhưng nến chưa kịp thổi, jung sungchan mở mắt đã có một quả bóng rổ bay xẹt qua, vô tình lạnh lẽo mà dội tắt nến. khóe mắt tràn nhựa, xuất hiện viền hồng, thanh niên trai tráng cao lớn 1m8 cảm thấy tổn thương phát khóc.

- không... xin lỗi bạn. tôi không cố ý đâu. xin lỗi bạn.

người chạy đến chưa thấy dáng hình đã vọng được tiếng nói. âm thanh trẻ nhổ giò mới dậy vỡ giọng nghe rất đặc biệt, trầm ấm, khàn khàn. nhưng điệu bộ cuống quít làm nó có thêm phần run rẩy,.. chung quy khá đặc biệt, hoặc là do bản thân jung sungchan đã lâu không đón nhận điều gì mới mẻ nên mới cảm thấy đối phương đặc biệt.

- xin lỗi bạn nhiều nha! tôi ném bóng xa quá. có làm bạn bị thương chỗ nào không?

thiếu niên cao ráo chạy đến, dáng người so với jung sungchan còn gầy hơn một phần, tay chân khẳng khiu, mặt mũi rất sáng lạn, cái đầu bé xíu đứng trước mặt ngược chiều với ánh sáng nhưng không thể che hết ngọn đèn đường dội từ sau. jung sungchan cảm thán, mắt người này sáng như sao vậy.

thiếu niên thấy cậu không nói gì, trên tay lại đang cầm cái hamburger có cắm cây nến đã vụt mất lửa, dường như đoán thấy người nọ đang đón sinh nhật, khóe môi hơi bặm lại, mắt cũng đảo liên hồi dường như rất lúng túng. tay không cầm bóng liền lục túi quần, cuối cùng lấy ra một cái zippo nhỏ, bên ngoài là vỏ bạc sáng, ở nắp chiễm chệ một cái sticker helllo kitty trông lạc quẻ đến buồn cười.

- nến của bạn tắt rồi, để tôi đốt lại.

jung sungchan nhìn ngọn lửa trên cái nến hồng lần nữa được sáng lên, trong lòng như lần nữa được thắp lại, nhưng nhìn người kia xong xuôi như sắp muốn đi, lại không kiềm được mà khóc lớn.

đối phương lần này hốt hoảng nhân đôi, không hiểu người bạn xa lạ trước mắt ăn vạ mình vì điều gì, miệng mấp mé chưa biết nên hỏi từ đâu. bản thân có đập bóng vào người cậu ta hay không, có làm đổ vỡ đồ đạc gì hay không. cuối cùng nhìn vào cái bánh tròn trịa trước mặt được bưng bằng hai tay. đứa trẻ buông bỏ bóng rồi cất tiếng hát, tay còn đệm vỗ theo tiết tấu lời nhạc quen thuộc.

"happy birthday to you, happy birthday to you,....."

lời hát cất lên, jung sungchan mặt còn nong ướt nước mắt quay đến nhìn người đối diện chằm chằm, miệng méo xệ đã dần mở ra để lắp bắp chạy theo lời bài hát. đến đoạn gọi tên người được tổ chức sinh nhật thì đối phương dừng lại, bàn tay xòe ra hướng về phía cậu như đợi được tiếp lời. jung sungchan ngơ ngẩn đáp tên mình để hoàn thiện câu chữ. cuối cùng là cả hai đồng thanh cùng hát lên.

"mừng ngày sungchanie sinh ra đời, happy birthday to youu"

- chúc mừng sinh nhật bạn nha!!! giờ bạn ước đi.

mau lẹ bất ngờ, jung sungchan đưa bánh cho đối phương, nhắm mắt cum tay trước ngực cầu nguyện một lần nữa. người bạn mới vui vẻ cầm bánh, sau đó đợi cậu ước xong, thổi nến, chúc mừng, còn cười đến híp hai mắt lại. ánh sáng ngược hất vào, thiếu niên ấy mặc áo bóng rổ số không một, đầu đội mũ lưỡi trai ngược, trên cổ có một cái dây chuyền hình ngôi sao. khi bình thường hai mắt rất to, lấp lánh như sao trời. lúc cười má bị đẩy lên, tuy cơ thể rất gầy nhưng hai má sữa lại tròn trịa phúng phính, lúc há miệng rộ lên làm chúng chum lại, rất giống một cái mochi. jung sungchan nhìn đến ngẩn người, một lúc sau mới mở miệng đọc tên ghi trên áo người kia.

- song eunseok?

đối phương đặt lại bánh hamburger lên tay sungchan, gật gù như một câu trả lời.

- mình tên là sungchan.

giọng sungchan khác rất nhiều so với giọng eunseok, hình như vì chưa vỡ hết, vẫn cao và rõ ràng, hơi từ vòm họng không lớn, nghe qua chỉ thấy âm thanh từ hai má phát ra, trong sáng, mềm mại, tan ra trong không khí như tiếng vỡ của việc cắn một trái táo.

eunseok bật cười:

- nhóc này bao nhiêu tuổi vậy? đã dậy thì chưa?

sungchan không nhận ra ý trêu chọc trong lời người kia, hai mắt mở to, vẫn còn ngậm nước. rõ ràng bản thân đã dậy thì, cao dỏng một mét tám lẻ và chắc chắn lớn hơn người bạn trước mặt, thế mà đứng trước câu hỏi đột ngột lại có sự xét nét thấy rõ.

- m-mười sáu ạ. hôm nay là vừa mười sáu.

nghĩa là vào mùa đông năm nay, jung sungchan sẽ lên cao trung.

ánh nắng chiều không vàng vọt đành hanh như ban trưa, trời ngà ngà về tối. jung sungchan nhìn mái đầu mỏng xơ của song eunseok bị nhuộm cam bởi nắng, cái bóng của thanh niên tuổi nhổ giò cứ cao dong dỏng, không sức nặng, không đè nén, chỉ như một con chim sẻ tự do bay nhảy, đuối cánh sẽ về với tổ.

- ồ, vậy gọi hyung đi.

- dạ vâng. nhưng hyung bao nhiêu tuổi vậy ạ?

- tôi cũng mười sáu, nhưng tôi đã mười sáu được sáu tháng rồi. lúc em mới đẻ tôi đã biết lật rồi.

song eunseok năm đấy, cái gì cũng bé hơn jung sungchan một tí, chỉ trừ bản ngã kệch cỡm và lòng kiêu hãnh sừng sỏ không biết đã tôi qua bao nhiêu cái lò là to oạch, khoa trương.

- eunseok sẽ thi vào trường nào vậy?

- là eunseok hyung!

- cậu có phải lớn hơn tớ đâu.

- nếu em không gọi hyung, tôi sẽ không trả lời câu hỏi.

- eunseok h-hyung sẽ thi vào trường nào vậy ạ?

- đương nhiên là lớp chọn của cái trường top đầu thành phố này rồi. anh đây là thiên tài đấy.

những năm sau này, sungchan biết khi ấy eunseok không nói đùa.

mùa đông đó bọn họ lên cao trung, giấy báo điểm và xếp lớp được đặt trịnh trọng trên bảng tin toàn trường, thủ khoa song eunseok cũng trở nên nổi tiếng bởi lẽ đó. sungchan tần ngần nhìn vị trí kì vọng của phụ huynh bị một cái tên quen thuộc đánh cắp, trong lòng không có sự xung đột, kì lạ lại cảm thấy rất thành tựu, hài lòng.

- không phải bảo sẽ đi học vẽ rồi bỏ hết sao? điểm gần như tuyệt đối thế này?

sân trường khi ấy không có nắng, đám lá rơi từ cuối vụ thu bị đoàn người tấp nập dạo qua nghe xào xạc. eunseok mặc hoodie màu xám, tay trái đút trong túi quần nỉ đen, tay phải cầm hộp sữa bé tẹo nhưng vẫn chưa hết được nửa, hình như là sữa dâu. qua đợt ôn thi dai dẳng, thiếu niên ngày nào thậm chí còn gầy hơn, má búng sữa vẫn nhô lên đầy đặn, còn bị dặm chút hồng vì trời lạnh khô, nhưng xương hàm đã lộ ra rất rõ, cổ tay trượt khỏi lớp vải dày dặn là một cái ống nhỏ nổi gân xanh và chằng chịt tơ máu.

jung sungchan không rõ song eunseok có nhớ mình là ai hay không, cũng không biết liệu sau này có cái kịch bản ganh đua thứ hạng nào sẽ xảy đến. chỉ là trong cơn gió tạt qua của dợm đầu tuổi mười sáu, cả đoàn người chạy bủa vây hỗn loạn, cái má lúm hõm sâu trong nụ cười kiêu hãnh của người kia khiến lòng cậu dậy sóng.

jung sungchan năm đấy cái gì cũng lớn hơn bạn bè đồng trang lứa một tẹo, chỉ trừ lòng tin cá nhân về thứ cảm xúc mới lạ đầu tiên tự mình cảm nhận được. nếu đại minh tinh nghe về chúng, liệu ông có hài lòng chỉ cho cậu biết rằng đó gọi là "tình yêu"?

...

- nhưng minjeong, bạn không cảm thấy buồn sao?

- về gì?

- chuyện đẩy sungchan đi, anh biết bạn thích eunseok nhưng mà, không phải như thế sungchan sẽ rất buồn sao?

kim minjeong nằm lê trên bãi cỏ, bên cạnh là sổ ghi chép lỗi phạt đã phải lật sang trang mới chỉ sau một buổi sáng đi dọc hành lang. cái tên không mong muốn viết đến nhem nhuốc nhưng chưa nỡ gạch đỏ, song eunseok hôm nay lại đi muộn và quên đeo cà vạt.

- sungchan sẽ không buồn lâu đâu.

những tháng cuối cận kì thi tốt nghiệp, mái tóc ngắn của minjeong hình như đã dài ra rất nhiều, không phải màu đen đơn thuần, em đã nhuộm nổi lên chút ánh nâu, đơn giản là vừa mắt hơn, xinh đẹp hơn, cũng trưởng thành hơn khi trước. hộp sữa dâu cắm ống hút rồi vẫn còn nguyên đặt ở giữa, lee heeseung cầm lên rít một ngậm rồi chum mày lại, khoang miệng đọng cái vị nhờn nhợt ngọt gai đầu lưỡi; thầm đánh giá bạn thân mình có khẩu vị trẻ con dở tệ, lee heeseung không kiềm được mà đem nó đặt ra xa.

- bạn biết không, sungchan chưa từng hỏi minjeong thích uống sữa gì. ngày đầu tiên đã đem sữa dâu bỏ lên bàn, nói rằng vì eunseok thích, nên nghĩ minjeong cũng sẽ thích.

- hồi sungchan mới vào câu lạc bộ, đám đàn anh ghét cậu ta nên đến cả số in trên áo cũng đòi dành, jung sungchan hồi đó không phải chọn áo số 01, mà là 19 đầu tiên. 19 là ngày sinh của eunseok.

- lúc vào câu lạc bộ, vốn có đàn anh hỏi sungchan xem gia đình cậu ta có phải là tập đoàn lớn hay không. tuy người nọ qua loa không đáp, nhưng đồ tập bóng cũng đính logo hàng cao cấp, mấy kẻ nhát gan đấy làm sao không nhận ra tình hình, có ghét mấy cũng không đánh ngã trên sân. chỉ có song eunseok ngốc nghếch là tin con nai của mình bị người khác bắt nạt.

- xếp chỗ ngồi đầu năm là lớp trưởng xếp, giáo viên bảo rằng không để mình và sungchan ngồi chung vì sợ học hành cả hai sa sút. nhưng hóa ra trước hôm ấy sungchan đã nhắn với lớp trường nói muốn tìm người cùng cạnh tranh ganh đua lành mạnh để tiến bộ. vốn dĩ đã là á khoa, cậu ta còn muốn cạnh tranh với ai ngoài thủ khoa chứ.

quay đi quẩn lại một hồi, chuông báo chuyển tiết vang lên inh ỏi đốt trong cái nắng mùa hè. kim minjeong không đành lòng trút một hơi thở nặng đủ tạp ý. ngón tay nhỏ vì ôn luyện vất vả vẫn còn lằn hình dạng thân bút chì đè lên da. eunseok và bọn họ đã lâu không cùng nhau ngồi như này sau tiết, cậu ta cứ trốn lùi ở đâu đó, về thẳng nhà hoặc lang thang một mình trong những chồng màu cao vợi của nhà sách thủ đô. eunseok rời câu lạc bộ vào cuối kì học trước, cạch mặt jung sungchan sau ngày khảo sát nguyện vọng, tắt máy hoàn toàn vào thời gian rảnh rỗi, ngừng yêu đương hẹn hò random như một gã trai hư; sau đó là xuất hiện với dáng vẻ không chuẩn mực của một kẻ có hai người bạn thân đứng trong danh sách hội học sinh.

song eunseok không phải là song eunseok mà họ biết nữa - tụt dốc, thu mình, giống như một tên nerd cận nặng vùi mình trong bút chì và canson khổ lớn. thi thoảng minjeong thấy đèn phòng eunseok vẫn sáng lúc một hai giờ đêm, nhưng cậu ta không học bài hay giải đề thi đại học như bọn họ. cậu ta vẽ. nhà của cả hai đối diện nhà nhau, bố mẹ eunseok thường xuyên không có nhà; anh trai nhắn hỏi minjeong về người em rể "hụt" của cả nhà dạo này sao lại gầy đi nhiều thế. kim minjeong không trả lời được, đành ỡm ờ mang chuyện này hỏi bạn trai.

bạn trai minjeong khi ấy là con nai to xác tuy không tham gia hội học sinh nhưng vẫn ưu tú toàn diện đến nỗi kẻ khác phải ganh tị. chỉ là sau hôm điền nguyện vọng, cuộc họp phụ huynh giữa gia đình jung sungchan và nhà trường không đem lại kết quả đáng kì vọng nào. jung sungchan nói chỉ muốn cưới kim minjeong, thế nhưng tất thảy câu cửa miệng khi cả hai bắt đầu một buổi hẹn hò hiếm hoi nào đó trong thời kì cao độ của việc ôn luyện, jung sungchan đã luôn chỉ hỏi về người bạn kia.

"eunseok dạo này có đi cùng em không?"

lee heeseung biết chuyện song eunseok thích jung sungchan phải qua một trận đánh nhau không cân sức giữa sân trường. còn kim minjeong biết chuyện người trong lòng jung sungchan không phải mình đơn thuần chỉ qua vài cử chỉ. giác quan thứ sáu của con gái không phải trò đùa, chẳng qua hai gã khờ chung quanh đời em đều cứng đầu, nhát cáy, đem cái tôi của mình đặt lên tất thảy, không muốn phá vỡ tình bạn tốt đẹp đã cất công gầy dựng, nhưng lại không có cách nào chấp nhận được cảm xúc người kia trao cho mình sẽ đơn thuần dừng lại ở đó. mâu thuẫn cứ tái diễn lặp lại, con cún nhỏ đau đầu rứt tâm can buông bỏ tình cảm đơn phương hơn mười năm của mình xuống; thẳng tay lột đi lớp mặt nạ dày cộp mà bạn trai cất công vun đắp. kim minjeong và lee heeseung đồng thuận diễn một vở tuồng làm người phản diện, đem sợi chỉ đỏ đã bị người trong cuộc cắt đứt, nối lại thành một vòng hoa.

jung sungchan và song eunseok thích nhau không nói, kim minjeong và lee heeseung sẽ giúp bọn họ phải thừa nhận.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com