Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.

 Kim Minjeong luôn là một người có định hướng rõ ràng cho tương lai. Với một đầu óc thông minh và cái chỉ số EQ không quá tệ, cô dễ dàng đạt được mọi mục tiêu mình muốn từ khi còn là đứa nhóc tiểu học đến tận khi đã đậu vào ngành công nghệ thông tin của một trong những đại học lớn nhất cả nước. Gần như mỗi bước mà Kim Minjeong đi đều đã được tính toán và dự trù thêm vài kế hoạch dự bị.

 Chỉ là cô không kịp tính toán biến số đột ngột xuất hiện trong cuộc đời sinh viên của mình: chị gái cùng phòng xinh đẹp Yu Jimin.

.

.

.

.

.

 Khi nhìn thấy chị gái cùng phòng thân thiện đứng trước cửa hội trường lớn, với 2 tay nhét vào sâu lớp áo khoác ngoài cùng, đôi tai vẫn còn đỏ như lúc sớm khi chị đưa cô tới đây, Kim Minjeong khó hiểu nhìn chị đang liên tục nhăn mặt vì lạnh nhưng sẽ nhanh chóng cười thân thiện hoặc sẽ khéo léo từ chối bất kỳ ai đang có ý định làm quen, làm thế quái nào chị ta có thể dễ dàng thay đổi biểu cảm như thế?

  Kim Minjeong bước lại gần, khẽ vỗ vai người lớn hơn, tại sao chỉ cách nhau một năm mà Yu Jimin lại trông lớn hơn cô nhiều thế nhỉ?

    " Sao chị không về phòng, không phải chị sợ lạnh sao? chị có việc cần làm ở đây ạ?"

 ngay lập tức, Yu Jimin, với một nụ cười trông có vẻ còn ấm hơn cả ánh nắng ngày đông, và với một tông giọng tươi sáng hơn hẳn bình thường, ngay lập tức bỏ qua câu chào xã giao với cậu bạn trước mặt, xoay hẳn người đối diện với bé nhỏ đằng sau

   " chị đợi em đó, bé con có muốn đi ăn trưa cùng chị không?"

.

.

.

.

.

.

    mãi cho đến khi ngồi đối diện với một Yu Jimin đang thu hút mọi ánh nhìn ở canteen trường thì Kim Minjeong mới nhớ về lời hứa sẽ tham dự buổi triển lãm nghệ thuật của cô em họ tài giỏi học nhảy lớp của mình. Nhưng xem nào, đã trễ giờ mà em ấy còn chẳng thèm nhắn một cái tin nhắc nhở thì có lẽ đang bị mớ công việc ở đấy vùi dập nghẹt thở, Kim Minjeong chẳng rỗi hơi đi tới đó vào giờ này, nếu đủ xui xẻo, cô có thể bị mắng hói đầu mất. 

Và một Yu Jimin xinh đẹp trước mặt thì quá hấp dẫn để bỏ qua.

 " thay vì mời em bữa ăn này, có lẽ chị phù hợp với hàng chục cặp mắt nóng bỏng đang chực chờ được trả tiền ăn cho chị hơn đấy chị xinh gái ạ"

 Yu Jimin chỉ cười mỉm, chắc là đã quen với việc bị nhìn như thế từ lâu, ừ thì không thể nào chị ta sống 20 năm trên cuộc đời mà không tự nhận ra mình luôn là tâm điểm của mọi nơi đông người được.

  " ừ thì, làm sao đây, thay vì được ai đó mời cơm thì chị thích việc thanh toán tiền cơm cho bé con cùng phòng của chị hơn. Dù sao em cũng hấp dẫn hơn họ.....và chị khá chắc hơn một nửa sự chú ý của cả cái phòng này đang tập trung vào em nhiều hơn chị đấy, bé con ạ"

 Kim Minjeong chả buồn đáp lời nữa, vì cô cũng chẳng quan tâm nữa, từ việc bị gọi là bé con đến việc cô quả thật có nhìn thấy vài người đang nhìn về phía mình. Giống như Yu Jimin, ngoại hình nổi bật này không thể nào có thể mờ nhạt an tĩnh ở bất kỳ đâu được.

Thứ mà Kim Minjeong đang quan tâm lúc này, có lẽ là những dao động rất nhỏ vì bị ảnh hưởng bởi những lời tán tỉnh dồn dập của người kia

Ai mà chống lại được một Yu Jimin xinh đẹp với những lời tán tỉnh ngọt ngào của chị ta chứ?

.

Đến khi cả hai vừa đi khỏi canteen, lần này là Yu Jimin nhanh nhẹn nắm lấy tay người kia, đính kèm với chất giọng trầm thường ngày là một nụ cười đã luôn khiến tim Kim Minjeong lỡ nửa nhịp

     " chị lại lạnh nữa rồi, bé cho chị nắm tay nhé"

 Đây là một trong những giây phút hiếm hoi trong cuộc đời Kim Minjeong cảm ơn Ning Yizhou đã cản cô lại khi có ý định cắt phăng đi mớ tóc dài của mình, vì hiện tại nó đang làm rất tốt trong nhiệm vụ che đi gương mặt đỏ ửng ngại ngùng ít khi có của cô.

cơ mà, Ning Yizhou? em ấy đã ở đâu nhỉ vì cô thậm chí còn chả nhận được một cuộc gọi trách móc nào dù rằng có lẽ bây giờ buổi triển lãm đáng lý phải kết thúc rồi chứ? nhưng Kim Minjeong nhanh chóng gạt bỏ thắc mắc về người em họ tài giỏi của mình và tập trung vào việc chị gái cùng phòng vẫn chưa chịu buông tay ra dù rằng cả hai đã về đến phòng mình.

ừ, kỳ quặc quá, chị ấy vẫn đang nắm tay cô và cả hai đang đứng ngây ra ở ngay cửa vào trong nhà. Kim Minjeong khó hiểu nhìn vào đôi tai vẫn còn đỏ vì lạnh (? có lẽ thế) của chị, lại khó hiểu nhìn người kia rụt rè quay người cười ngố

  " tay bé con ấm quá, chị không muốn buông ra, sau này em có thể thường xuyên sưởi ấm cho chị không?"

 xời, dù Kim Minjeong mê cái đẹp thật, Yu Jimin thì đẹp đấy, nhưng còn lâu cô mới dễ dãi như thế. Cái gì cũng phải có giá của nó chứ.

  " em được lợi gì từ việc đó nào, chị gái?"

" một hộp sữa chocolate và một bánh mì dưa lưới cho mỗi lần như thế. À, và nếu em cho chị ôm thì lợi ích sẽ là một bữa ăn tùy chọn theo ý em"

 chà, tuyệt đấy Yu Jimin. Chỉ sau một bữa ăn chung mà chị ta có vẻ đã nhận ra chân lý sống của cuộc đời Kim Minjeong chính là đồ ăn và hiện tại đó chính là miếng mồi quá mức béo bở để bẫy một bé cún đáng yêu cho vào bao bắt đem về. 

Phô mai trong bẫy? ừa nhưng để bẫy cún đấy.

không cần quá nhiều thời gian để Kim Minjeong mạnh miệng " thành giao" và Yu Jimin ngay lập tức dang tay ra nhếch mép cười rất gợi đòn

  "hôm nay chị đã mời em bữa trưa, có cả sữa và bánh nữa, tay thì đã nắm rồi nhưng ôm vẫn chưa, vậy bé con bây giờ mau ôm chị nào"

 Kim Minjeong lúc này mới biết thì ra chị đã tính toán từ trước, không tức giận nhưng lại thấy khá buồn cười. Lần đầu tiên có người tán tỉnh cô mà tính toán nhiều đến vậy.

ngay sau đó Kim Minjeong thật sự bước đến ôm lấy người kia, hương vani ngọt ngào mang lại cảm giác rất ấm áp. Hừm, người của chị cùng phòng vừa mềm vừa thơm mùi kẹo ngọt, duyệt.

còn Yu Jimin? lần đầu tiên được crush ôm, đầu óc còn chưa tỉnh táo lắm, tạm ngừng hoạt động nhé. 

Cho đến khi Kim Minjeong rời ra, cảm thấy gương mặt ngơ ngác của Yu Jimin buồn cười quá, đưa tay lên nhéo má người kia một cái, sau đó bỏ đi về phía giường mình. Khoảng 10 phút sau, Yu Jimin mới hoàn hồn, một tay ôm má, hướng mắt nhìn về phía người đã mơ màng ngủ mất kia, dùng hết sức 20 năm sống trên đời để kìm bản thân lại không kích động chạy tới gọi Kim Minjeong dậy, rằng" em ôm chị cả đời được không? ngày mai thẻ ngân hàng của chị mật khẩu sẽ đổi thành 010101"

.

.

.

.

.

.

.

.

--------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com