Chương 5
Bắt đầu 1 ngày mới là đập ngay vào mặt cái khuôn mặt của người mình không ưa thì có nên gọi là xui xẻo không? Wonyoung lại 1 lần nữa bị Yujin cản bước không cho bước vào trong khuôn viên và cả dinh thự nên bắt buộc Wonyoung phải chờ ở bên ngoài cho đến khi Chaewon lái xe ra.
Đâu đó khoảng chừng gần nửa giờ sau thì Chaewon cũng lái xe ra bên ngoài sau đó thì chỉ nhếch mép nhẹ như để báo hiệu cho nội tâm được có phần khinh bỉ của mình.
-Chị đem cái bản mặt đó của chị cho chó ăn đi!
-Giận dỗi cái gì? Việc em tức giận quản gia Ahn không liên quan đến chị.
-Còn không phải chị kêu cô ta không cho em vào?
-Hồi nào?
-Chứ không phải hả?
Chaewon chẹp miệng nhún vai 1 cái rồi lên xe khởi động máy muốn lái đi ngay thì Wonyoung liền ngay lập tức chạy đến mở cửa xe bên phía ghế phụ rồi ngồi vào , mọi hành động đều tự nhiên hết sức có thể mặc dù Chaewon chưa đồng ý hay cho phép Wonyoung làm điều đó. Dù sao cũng đã lên xe rồi nên Chaewon chẳng để tâm đến nữa , lái đến cái nơi nào đó xa thành phố rồi 1 cước đá Wonyoung xuống xe sau đó quay lại công ty...tuyệt vời!!!
-Thở dài 1 cái nữa là xuống xe liền.
-Chậc!! Đang rầu thấy bà đây nè!
-Chuyện gì nữa?
-Cái tên kia về nước rồi.
-Người ta lớn hơn em đó nên tôn trọng 1 chút.
-Kệ bà cô ta!
Chaewon lắc đầu rồi lại tiếp tục tập trung cho việc lái xe , Wonyoung thì nhắm chặt đôi mắt lại còn tay thì chống vào cửa kính để kê đầu. 1 năm 12 tháng thì chẳng có tháng nào là Wonyoung có thể giữ cho tâm trạng của mình hoàn toàn ổn cả mà nếu có thì cũng chỉ được 1 hoặc 2 ngày. Nay cái người Wonyoung ghét cay ghét đắng đã quay trở về sau hơn 3 tháng đi công tác xa , Wonyoung tự hỏi là sao không đi luôn đi còn quay về làm rối tung cuộc sống của Wonyoung lên. Thật tức chết mà!
Đến nơi Wonyoung cùng Chaewon cùng đi lên tầng và vào phòng làm việc của Chaewon , cả 1 quá trình trên đều nhận được rất nhiều bình luận nhưng đại đa số đều nói rằng cả 2 là rất hợp nhau , đều là tiểu thư trong gia đình giàu có nên không đến với nhau chắc chắn là phí của trời. Chaewon không để ý điều đó vì miệng đời thì cứ mặc kệ nó đi nhưng Wonyoung thì lại khác , nếu đây là nơi vắng người và chỉ có 1 mình Wonyoung thì chắc chắn Wonyoung không thể giữ được bình tĩnh mà nhảy nhót hú hét các kiểu rồi.
-Em không nên đi cùng chị mới phải.
-Vì sao? Chị sợ những lời đàm tiếu đó à?
-Không. Chị lo lắng cho Sakura , chị ấy mà nghe được thì sẽ rất buồn.
Khuôn mặt đang vui vẻ của Wonyoung ngay lập tức cứng lại khi nghe những lời mà Chaewon nói. Môi mím lại , lồng ngực có hơi khó chịu vì cảm giác trái tim như quặn thắt đi đến đau đớn. Cuối cùng thì Chaewon cũng suy nghĩ cho Sakura , tất cả đều vì Sakura. Cơ mà điều đó hoàn toàn đúng , họ là người yêu với nhau đã nhiều năm và Wonyoung thì cũng chẳng có cái quyền gì để mà cấm cản hay chen vào cả. Người đến sau thì luôn là kẻ thua cuộc nhỉ?
-Sao vậy Wonyoung? Em...khóc sao?
-À em không sao. Đột nhiên nhớ lại bộ phim tình cảm vừa xem vài ngày trước nên có chút không kiềm được cảm xúc.
-Nội dung của phim cảm động đến mức đó à?
-1 cô gái thầm thương trộm nhớ người chị thân thiết của mình nhưng phải chôn vùi cái đoạn tình cảm ấy vì người nọ đã có người tay trong tay. Cô gái ấy ước bản thân mình là người đến trước thì đã không đau khổ như bây giờ.
-Tình yêu luôn là thứ mang đến sự hạnh phúc nhưng đồng thời cũng mang đến sự đau khổ.
-Em làm phiền chị rồi. Chúng ta gặp lại sau nhé.
-Wonyoung...
-Sao ạ?
-Ừm...không có gì.
Wonyoung gật đầu 1 cái trước khi mở cửa ra về , định hôm nay sẽ cùng Chaewon đi ăn nhưng xem ra là không thể được rồi mà có lẽ là cả sau này nữa. Khi Wonyoung vừa bước đến thang máy thì cánh cửa mở ra và Sakura từ trong đó bước ra , khỏi phải nói Wonyoung chắc chắn là chẳng có 1 chút nào gọi là ưa Sakura cả nên cái thái độ buồn bã lúc nãy ngay bây giờ được chuyển nhanh sang tức giận. Sakura không biết điều đó nên chỉ lách người đi qua Wonyoung nhưng Wonyoung lại đưa chân ra rồi giả vờ như mình bị té để kéo Sakura té theo.
-Ui da!!
-Xin...xin lỗi ạ...tôi bị trẹo chân!!
-Không sao.
Sakura đứng lên chìa tay ra để đỡ Wonyoung đứng dậy nhưng thay vì Wonyoung suy nghĩ về điều đó thì Wonyoung lại chọn cách bỏ qua và tiếp tục cái kế hoạch của mình. Nắm lấy tay Sakura để đứng lên sau đó tận dụng gót giày đẩy chân 1 đường để tạo ra trường hợp giống như bị trướt chân mà té xuống , Wonyoung giữ chặt lấy tay Sakura rồi kéo theo hướng ngã của mình với chủ ý chính là khiến khuôn mặt của Sakura đập thẳng xuống mặt sàn. Nếu khuôn mặt Sakura không còn xinh đẹp nữa thì chắc chắn Chaewon sẽ rời bỏ Sakura , lúc đó Chaewon sẽ trở nên trống rỗng và không có phòng bị , Wonyoung chỉ cần xuất hiện ngay bên cạnh ngày qua ngày thì kiểu gì cũng thành công.
Nhưng đời không như mơ khi mà Sakura lại kịp dùng tay còn lại để chống xuống vô tình tạo ra 1 cái thế kẻ ở trên đè người ở dưới vô cùng là nhạy cảm.
~Tách~
Sakura nhận ra được tình cảnh không hề ổn ngay lúc này nên cũng nhanh chóng đứng dậy và cả Wonyoung nữa. Thật không ngờ có 1 ngày Jang tiểu thư lại không thể khiến 1 việc nào đó có kết quả như mình muốn. Ghét càng thêm ghét , Wonyoung hận không thể lôi Sakura đến trước cầu thang bộ rồi ném thẳng Sakura xuống bên dưới.
-Thật xin lỗi là do tôi bất cẩn.
Wonyoung nhanh chóng đứng lên rời đi , tay ấn vào đóng thang máy mà như muốn ấn nát nó vào bên trong , gân từ tay và cả cổ Wonyoung nổi lên rõ ràng hơn trông thấy , đôi mắt chất chứa đầy lửa hận nhanh chóng được Wonyoung che dấu đi khi thang máy báo đã đến nơi và cửa mở ra. Khôi phục lại dáng vẻ tiểu thư kiêu sa vốn có rồi bước ra khỏi công ty.
-Chờ đó đi Sakura. Jang Wonyoung này vốn đã muốn từ bỏ nhưng chính cô đã khiến tôi phải nóng người thì chính cô cũng sẽ phải là người chịu hậu quả.
━━━━━━━━━━━━
Loay hoay trong bếp cũng đã gần 2 tiếng hơn và bây giờ chính là lúc Minju có thể thở phào vì những thành phẩm là những chiếc bánh quy của mình không bị hỏng mà còn trông rất đẹp mắt. Những chiếc bánh to bằng lòng bàn tay được sắp đều ra khay với những hình thù khác nhau trông rất đẹp mắt , kết hợp thêm cả màu sắc và 1 chiếc chocolate dạng hạt phía trên càng khiến người ta thập phần muốn ăn.
-Quản gia Ahn , tôi vừa làm 1 chút bánh quy nên muốn quản gia Ahn ăn thử xem thế nào.
-Bánh sao? Cảm ơn cô rất nhiều.
Minju đặt vào tay Yujin 1 dĩa bánh và những hình dạng của chiếc bánh khiến Yujin phải mỉm cười 1 cái. Cầm lấy 1 cái bánh rồi cắn thử , độ giòn của bánh tạo ra những tiếng nhai rất ngon miệng , có lẽ là do vừa lấy từ lò ra nên độ giòn của bánh là không thể chê được , vị ngọt xen lẫn chút đắng của chocolate tạo nên 1 trải nghiệm rất đáng nhớ cho người thưởng thức nó.
Yujin nhìn lên khuôn mặt đang trông chờ của Minju liền đưa dứt khoát đưa ra ngón tay cái với Minju kèm theo nụ cười với ánh mắt híp lại tựa như nửa vầng trăng sáng trên bầu trời đêm. Có lẽ rằng Minju đã bị lạc vào trong đó mất rồi.
-Cô Kim!
-Hả?
-Thật sự rất ngon đó. Đây là sở thích của cô à?
-À không phải , chỉ là trong lúc rảnh nên muốn bận tay 1 chút. Tôi nghĩ là nên làm chút gì đó ngoài công việc cho nó đỡ nhàm chán thôi ấy mà.
-Mà nè , từ nay về sau đừng gọi tôi là quản gia Ahn nữa vì nghe nó xa cách lắm. Hãy gọi tôi là Yujin là được rồi.
-Được... được sao?
-Tôi có phải bà chủ , tiểu thư trong nhà này đâu mà không được gọi tên.
Yujin nhướn 1 bên mày lên sau đó thì lại nhếch môi rồi ăn thêm 1 cái bánh nữa. Minju thầm nghĩ nếu không phải là quản gia thì Yujin chắc chắn sẽ rất hợp với những công việc như tiếp tân hoặc là tư vấn vì cách nói chuyện của Yujin rất điềm đạm không dễ bộc lộ ra cảm xúc của mình qua lời nói , tuy là nhìn Yujin có 1 chút khó gần nhưng chung quy lại từ trên xuống dưới đều rất ổn. Yujin có thể không hoàn hảo đối với những người ưa thích sự tự do nhưng mặt khác Yujin lại cho thấy 1 sự an toàn đến kì lạ khi ở bên. Dù cho Yujin chẳng cần làm bất cứ thứ gì thì người ta vẫn tự nhiên cảm thấy yên lòng đến lạ thường khi nhìn vào khuôn mặt ấy...
-Nếu Yujin thích thì cứ ăn hết đi nhé. Tôi đi làm bữa trưa cho cô chủ.
-Cảm ơn lần nữa nhé...Minju.
Minju phải chạy vội vào trong nhà bếp sau đó tạt nước liên tục vào mặt mình để giảm đi độ nóng mà nó toả ra xen lẫn với đó là màu hồng ở cả 2 bên má đang dần lan ra khắp cả mặt , lấy tay quạt vài cái để lấy lại bình tĩnh vì sẽ thật là ngớ ngẩn khi đột nhiên trở nên ngại ngùng chỉ vì được người khác gọi tên.
Minju cố gắng cho qua điều đó rồi bắt tay vào công việc nấu bữa trưa như ngày hôm qua cho Chaewon , vẫn là 2 phần và đem đến thẳng công ty cho Chaewon. Buổi tối hôm qua Chaewon đã trách Minju vì sao không đưa lên đến tận phòng làm việc mà lại đưa cho bảo vệ nên hôm nay Minju phải đi lên thẳng phòng làm việc của Chaewon để tránh bị chửi.
Nấu xong bữa trưa thì đồng hồ cũng đã điểm gần 11 giờ rưỡi , từ nhà đến công ty Chaewon mất gần 30 phút nên bây giờ đi liền là thời gian tốt nhất. Chiếc taxi do Chaewon gọi sẵn đã chờ ở bên ngoài nên Minju chỉ việc lên đó và chờ xe chạy đến công ty. Bước xuống xe rồi nhanh chóng bước chân vào bên trong , nơi này làm Minju thật sự rất choáng ngợp vì độ hoành tráng của nó ở bên ngoài , phía trong loáng thoáng Minju cũng thấy rất nhiều người ra vào có lẽ là đang giờ nghỉ trưa của nhân viên.
Lúc Minju bước vào trong sảnh thì đã có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Minju và phần lớn là vì khuôn mặt như thiên thần giáng trần của Minju , phần còn thì họ thắc mắc vì Minju không đeo thẻ nhân viên còn trang phục thì lại là quần jeans đi cùng với áo thun , chân đi dép không hề có gì gọi là giống nhân viên ở đây cả mà đã không phải là nhân viên thì làm sao có thể vào được đây vì muốn bước vào trong công ty thì phải qua 2 đợt kiểm tra. Người bảo vệ bên ngoài cổng phụ trách việc kiểm thẻ và cái thứ hai chính là quét thẻ để mở cửa , chính vì vậy mà nhân viên phải đeo thẻ nhân viên để camera có thể quét và mở cửa cho họ vào. Còn Minju thì đơn giản chỉ bước vào cùng với cái túi chứa 2 phần cơm mình mang theo không khỏi khiến ai nấy đều khó hiểu.
-Cho tôi hỏi phòng giám đốc ở đâu ạ?
-Xin hỏi cô có hẹn trước không?
-Tôi mang đồ ăn đến cho giám đốc.
Người tiếp tân nhíu mày quan sát Minju rồi nhếch mép tỏ rõ sự khinh bỉ , không biết Minju vào đây bằng cách nào nhưng chung quy lại là rất tầm thường , so với Sakura thì chẳng thể bằng nổi dù chỉ nửa phần.
-Nếu không phải là vì công việc thì mời cô đi cho.
-Không được , giám đốc sẽ lại trách tôi mất. Cô làm ơn giúp tôi với.
-Thế cô gọi cho giám đốc để xác nhận đi.
Minju ngơ ra ngay lập tức vì Minju làm gì có số điện thoại của Chaewon để mà gọi. Thấy Minju không thể gọi làm người tiếp tân càng thêm khinh bỉ , hoá ra cũng chỉ là 1 đứa con gái tầm thường muốn trèo cao để làm giàu.
-Cô...cô có thể gọi giám đốc giúp tôi không?
-Vì lí do gì? Cô không có tư cách đó.
-Chỉ 1 cuộc thôi. Giúp tôi gọi giám đốc với.
Người tiếp tân thấy có khá nhiều nhân viên đang tụm 5 tụm 7 lại thì cũng phải nhấc máy lên để gọi cho Chaewon , người tiếp tân không gọi bảo vệ vì Minju đã qua được cửa ải bảo vệ nên chắc chắn là sẽ vô dụng , bây giờ chỉ cần Chaewon xác nhận không quen thì chắc chắn sẽ có trò hay.
-Có chuyện gì?
-À giám đốc , chuyện là có đứa con gái ất ơ nào đó nhận là quen với giám đốc đến đưa đồ ăn ạ.
-Cô đã nói gì với cô ấy?
-Tôi đuổi đi ạ. Thật sự là không biết thân phận mà.
-Ừ , đúng là không biết thân phận.
-Vậy tô-
-Dọn đồ ngày mai không cần đi làm nữa , còn giờ thì đưa máy cho cô ấy.
Người tiếp tân nuốt nước bọt 1 cách khó khăn rồi đưa chiếc điện thoại bàn cho Minju 1 cách run rẩy.
-Tôi nghe ạ.
-Dùng tấm thẻ cô dùng để vào rồi sử dụng cái thang máy màu đen , bấm số 1 sẽ đến tầng làm việc của tôi.
~Tút...tút...tút~
Minju khó hiểu rồi cũng đặt lại điện thoại 1 cách gọn gàng sau đó cảm ơn người tiếp tân còn đang rất sốc vẫn chưa tỉnh. Minju hướng thẳng đến chiếc thang máy màu đen chỉ nằm đơn lẻ 1 mình khác với 2 chiếc thang máy trắng nằm cách đó không xa. Minju lấy trong túi quần ra chiếc thẻ mà Chaewon đưa vào ngày hôm qua rồi đặt nó lên chỗ quét thẻ ở phía bên tay phải , cánh cửa mở ra và Minju ngay lập tức bước vào bên trong. Thang máy này khá lạ khi nó chỉ có đúng 2 số là 1 và 2 , bấm số 1 theo lời Chaewon rồi thang máy cũn bắt đầu di chuyển.
Phía dưới sảnh toàn bộ những người trông thấy đã hoàn toàn mất đi nhận thức tạm thời vì ngoài Sakura là bạn gái của Chaewon , Wonyoung là người em thân thiết và Chaeyeon là người bạn lúc thân lúc không và cha mẹ Chaewon là có tấm thẻ đặc biệt để sử dụng nó thì chẳng có 1 ai có thể sử dụng nó cả , đằng này lại là 1 cô gái trông hết sức là bình thường sở hữu tấm thẻ đặc biệt đó. Cũng hên là họ chưa làm gì Minju nếu không thì không biết hậu quả sẽ thế nào nếu Minju nói lại với Chaewon , họ nhìn qua người tiếp tân thì chỉ biết lắc đầu tiếc nuối.
━━━━━━━━━━━━
Script belong to YoungSeung
Written by Sophia
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com