♠ Chapter Forty-One ♠
Đúng như nguyện vọng đêm sinh nhật đó của Yeri, sáng hôm sau, Jungkook biến mất hoàn toàn. Biến mất khỏi Vương quốc, và tưởng chừng như khỏi cả cuộc đời của cô. Người ta nói với cô rằng hắn bỗng dưng yêu cầu được làm việc bên ngoài Vương quốc, và vì quả nhiên phía ngoại biên Spade đang có vấn đề cần giải quyết, Nhà Vua đã chấp thuận cho hắn rời đi ngay lập tức. Họ cũng báo rằng không biết đến bao giờ hắn mới về lại đây, bởi công chuyện này không phải ngày một ngày hai là có thể thu xếp hết.
Dường như chỉ có mình Yerim biết nguyên do thành thật đằng sau cái cơ sự đột ngột ấy. Khi biết tin, cô chỉ đơn giản gật đầu và im lặng, không thể hiện thái độ cụ thể nào, cũng không nói lấy một câu, nhưng trong một khắc, nỗi buồn và sự trống rỗng trong mắt cô dường như trải dài đến vô tận.
Cô tới đây là vì hắn.
Nhưng hắn không ở lại vì cô.
Thời gian vẫn mãi hoài trôi đi, mặc nỗi đau của con người có đông cứng một chỗ. Việc Jungkook trốn chạy khỏi đêm đó in sâu trong tâm khảm cô thứ cảm xúc u ám, tuần sau đó cũng vẫn mù mịt, và tháng sau nữa cũng vậy, cô tồn tại qua ngày vô hồn, vô tri. Tuy khả năng khống chế biểu hiện của bản thân đã tốt hơn rất nhiều, đủ để mọi người đều tin rằng cô ổn, nhưng bản thân Rim biết, mình đang mắc kẹt trong cái mê cung thăm thẳm không lối thoát.
Yeri về lại với khu huấn luyện, đưa mình về lại vòng xoáy của những bài học với nhịp độ và chuyên môn càng ngày càng khó nắm bắt. Lúc ấy, cô mới thấy mình cần cảm ơn những thương tổn Jungkook gây ra, bởi để khoả lấp đi tất cả những việc đó, cô đã ép mình cố gắng hơn rất nhiều, tập trung hơn rất nhiều.
Chỉ trong vòng nửa năm sau, Yerim đã ở trình độ có thể tránh được tất cả đòn tấn công từ bốn Trưởng đội Sát Thủ, thậm chí còn có thể tung ra vài chiêu thức hiểm hóc. Tốc độ của Rim đã sánh ngang với Dino ngay cả khi cậu dùng hết sức ở dạng Sói của mình; nắm bắt được những kiến thức quan trọng Hoshi và Minjoo truyền đạt và tìm ra toàn bộ số dược liệu Joy và Eunbi giao cho trong rừng chỉ trong một nốt nhạc, đồng thời nằm lòng công dụng của từng loại.
Khi kỳ kiểm tra tổng quát giữa thu qua đi, mọi người đều nhìn vào bảng thành tích đáng nể của cô mà ngạc nhiên thán phục. Còn Yerim, cô chỉ lướt mắt qua tờ giấy da ấy với nụ cười ảm đạm. Bởi, cô biết tất cả những nỗ lực này hình thành do muôn vàn đau thương, do cô biết chẳng còn chốn tựa vào. Không biết thành công như vậy, có đáng để hãnh diện?
Suốt hơn một năm qua, kể từ ngày đầu tiên tới Spade, cô đã trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc mà một con người trong suốt cuộc đời có lẽ cũng không thấu hết. Từng nằm giữa lằn ranh mong manh của sự sống và cái chết, từng hạnh phúc vỡ oà trong tình yêu sâu sắc tưởng vô cùng vô tận, từng đau đớn, dằn vặt phát điên cả về thể xác lẫn tinh thần, từng nhớ nhung da diết, từng căm phẫn khôn nguôi... tất cả những việc đó, tạo nên cô của ngày hôm nay, nó là loại quá khứ cô buộc mình chấp nhận, dù nó săn đuổi sự yên bình trong trí óc cô mỗi giây, mỗi phút.
Đôi khi, cô nghĩ nó đã trở thành nỗi ám ảnh.
Ví dụ như, một đêm giữa tháng 9 nọ, những ngọn gió đìu hiu chán nản quạt qua mấy tán cây trong rừng. Dưới gốc đại thụ ấy, một chiếc lều bạt lớn được dựng lên, bên cạnh là hai chiếc lều nhỏ. Yerim nằm yên lặng trong đó, lắng nghe âm thanh của thiên nhiên thăm thẳm đập vào màng nhĩ mình, ngâm nga đôi ba câu hát nhỏ. Hôm nay, Joy và Eunbi rủ cô ra đây dựng trại để canh ngắm loài dạ lan hương thần bí nào đó, mỗi năm chỉ nở một lần vào đúng ngày này, nghe nói đây là loài đặc biệt, khác với hoa dạ lan hương của loài người, nó có mùi hương và ánh sáng mê hồn, khiến người nhìn vào chìm trong thứ cảm xúc miên man khó lí giải.
Trong thoáng chốc, Rim cảm thấy mí mắt mình chùng xuống, muốn chìm vào giấc ngủ. Bây giờ là mười hai giờ đêm, loại hoa kia sẽ nở vào hai giờ sáng, cô đã muốn thức đợi, nhưng chẳng thể điều khiển nổi nhận thức của mình. Lạ lùng thật, Ma Cà Rồng đâu có buồn ngủ, nhưng dù có gượng chiến đấu đến đâu, dần dần, cô cũng chìm vào cơn mộng mị.
Trong mơ, cô thấy mình vẫn nằm trong chiếc lều này, để một nửa thân thể tắm trong bóng đêm, nửa con lại phản chiếu lại chút ánh sáng còn sót lại từ mấy cái đèn nến thắp leo lét bên cạnh. Từ lúc nào, cô đã quen với bóng tối, hơn là những rực rỡ xa hoa.
Bỗng nhiên, cửa chiếc lều bị vén ra, để ánh trăng bàng bạc từ bên ngoài bỗng lọt vào, khiến cô phải ngạc nhiên rướn người dậy. Ai dám cả gan bước vào tự tiện đến thế, đây là lều có biểu tượng Hoàng Gia, nếu không phải cô cho gọi, không ai dám khinh mạn như vậy.
Và đập vào mắt cô, che mất vầng trăng tròn vạnh, là dáng hình vững chãi của Jeon Jungkook. Hắn trông thật khác so với hôm sinh nhật cô - cũng là lần cuối cô gặp hắn. Mái tóc được cắt ở độ vừa phải, nhưng vẫn đủ để loà xoà rơi xuống quanh mắt hắn, bí ẩn và sâu lắng, chiếc sơ mi trắng và quần jeans đen đơn giản không làm lu mờ đi thứ khí chất luôn tồn tại xoay quanh người đàn ông này, khiến cô choáng ngợp.
Chầm chậm tiến lại gần, Kook tự nhiên thả người xuống bên cạnh Yerim, vòng tay qua ôm cô vào lòng, vùi mặt vào suối tóc êm ái của người hắn yêu, và giữ nguyên như vậy rất lâu, rất lâu. Cho đến khi cô đưa tay lên vỗ nhè nhẹ lưng hắn, hỏi:
- Jeon, sao anh lại ở đây?
- Bởi vì anh nhớ em.
Với câu nói đó, hắn ghì chặt cái ôm hơn một chút. Im lặng vài giây, cô lí nhí thú nhận:
- Em cũng nhớ anh, em rất nhớ anh.
Hắn gật đầu, hơi thở có phần thả lỏng hơn trên đỉnh đầu cô. Yerim không thoả mãn, cô muốn nhìn hắn kĩ hơn, muốn lướt tay trên gương mặt cô hằng mong mỏi. Nhưng khi cô định thoát ra, hắn đã ngay lập tức dùng lực giữ cô lại, trầm giọng:
- Đừng! Nạp năng lượng cho anh thêm, chỉ một chút thôi.
Rim dù muốn làm khác, song cũng chiều lòng hắn mà giữ nguyên. Jungkook hẳn đã rất mệt mỏi rồi.
Ôm cô thêm một lúc, hắn từ từ tách ra. Ngắm nhìn cô một hồi lâu, Kook cúi xuống đặt nụ hôn nồng nàn tình cảm lên vầng trán thanh tú ấy:
- Anh phải đi rồi. Yerim, em làm tốt lắm! Đừng nản lòng, hãy bước tiếp, đợi một ngày, anh sẽ tìm về với em.
Yeri choàng tỉnh giấc trong đêm, bật dậy giữa cơn mê mải. Cô phát hiện ra mọi thứ trước mắt mình nhoà đi, trong lều phủ đầy bóng tối đen kịt, những ngọn nến leo lắt đã tắt ngấm từ lâu.
Tại sao? Tại sao giấc mơ vừa rồi, cảm giác lại thật đến vậy?
Nhào ra khỏi căn lều, Yerim điên cuồng tìm kiếm xung quanh trong tuyệt vọng, dù biết sẽ chẳng có kết quả, đôi mắt cô hoe đỏ, ầng ậng nước. Giấc mộng đó quá chân thực, để có thể chỉ là mơ. Hắn đã ở đây, không biết bằng cách nào, nhưng cô biết rõ là vậy.
Hắn đã ở đây.
- Tiểu thư, tốt quá, tôi đang định gọi, nhưng Người đã ra đây rồi!
Eunbi thốt lên khi nhìn thấy cô sau khi cùng Joy bước ra khỏi chiếc lều của họ.
- Tiểu thư, Người có gì không ổn sao?
Joy nghiêng đầu nhìn đôi mắt buồn thăm thẳm của cô, khẽ hỏi. Cô vội xoay người, lắc lắc đầu để lấy lại thần sắc:
- Không, không có gì. Còn năm phút nữa, hoa sẽ nở đúng chứ?
- Đúng vậy, Tiểu thư, chỉ cần đi sâu vào trong thêm vài bước chân. Mời theo tôi!
Sooyoung dẫn đường đi trước, Eunbi hộ tống Yerim theo sau. Trên đường, cô vẫn chẳng thôi ngẩn ngơ.
Khi họ dừng bước trước một chiếc bệ lớn cũng là đúng hai giờ sáng. Ban đầu, chiếc bệ này chỉ như một khoảng đất màu mỡ được quây lại bởi những tấm gốm sứ trắng chạm khắc tinh xảo đến từng chi tiết. Song, ánh trăng bỗng từ trên cao như tụ lại một điểm, chiếu sáng lung linh giữa khoảng trống đó, giống như một dòng suối thần tiên, đẹp đến xuyến xao.
Từ dưới đám đất, một mầm cây non từ từ chồi lên, qua từng khoảnh khắc lại cao dần, cao dần, giống như thể được tưới tắm bởi lời chúc phúc của Nguyệt Thần, chầm chậm bung ra những bông hoa nhỏ. Sau khoảng năm phút, quá trình ấy kết thúc, để lại trước tầm mắt người nhìn khoảng mười bông hoa lớn mọc chụm lại với đủ màu sắc kì ảo, dường như thay đổi sau mỗi cái chớp mắt, toả ra hương thơm nồng nàn, thu hút. Cô thấy ngạc nhiên vì mình ngửi thấy mùi hương ấy. Có lẽ vì nó là một thứ cây Thần.
- Đẹp quá!
Từ bên cạnh Yerim, Eunbi thốt lên, Joy gật gù. Còn chính cô, mải chiêm ngưỡng đến mức không nói nổi một lời. Lạ lùng thay, càng ngắm nhìn những bông hoa này, trong lòng cô càng dâng lên thứ xúc cảm thê lương đến tàn khốc, giống như cùng một lúc đem lại tất cả những hồi ức hạnh phúc, và cả thương đau.
Cô chẳng nhận ra, từ lúc nào, gò má mình đã đẫm nước mắt.
Sau đó, Joy nói rằng, hoa Dạ Lan Hương mang một ý nghĩa rất bi thương.
Trong tình cảm này, anh yêu em, nhưng cũng huỷ hoại em.
***
Vài ngày sau, được ban cho một kì nghỉ ngắn hạn, Yerim được cho biết rằng mình sẽ có thêm một hạng mục huấn luyện, là một mục rất khó nhằn, nhưng bù lại, cô sẽ có một tháng ở trong lâu đài chứ không phải ở khu huấn luyện.
Tới khi khoá học đó bắt đầu, cô mới hiểu tại sao. Chính là bởi, Thái tử Jeon Wonwoo là người trực tiếp chỉ dẫn cho cô. Khi được đưa đến phòng làm việc của anh, Yeri đã tròn mắt ngạc nhiên. Thấy cô ngẩn người khi gặp mình, Woo cúi người, cười trêu chọc:
- Sao vậy Tiểu thư Kim? Không muốn học cùng anh ư?
Cô vội lắc đầu:
- Không phải, được huấn luyện bởi Spadille là vinh hạnh của em.
Anh đưa tay xoa đầu cô, sau đó ngẩng lên, nụ cười nhạt đi khi nhìn hai Cận vệ của cô và mấy tuỳ tùng đi sau, hạ lệnh:
- Có thể lui được rồi, ta sẽ chăm sóc Tiểu thư.
Họ đồng loạt cúi người tuân theo và rời đi, Wonwoo dẫn cô vào trong, để cô ngồi xuống chiếc ghế tiếp khách, sau đó an toạ ở đối diện.
- Yerim, em biết chúng ta sẽ học gì với nhau chứ?
Cô gật đầu:
- Anh sẽ dạy em cách điều khiển khả năng Hạng R của mình.
- Đúng vậy! Anh tin là em cũng đã nắm được về cơ bản lý thuyết về sức mạnh đặc biệt của mình, anh đã nhờ Thầy Kyungsoo tổng hợp lại mọi thông tin về nó và gửi cho em. Yerim, em là một Hạng R tối thượng, em là Hậu duệ của một vị Thần. Nếu em thao túng được sức mạnh của mình, em có khả năng trở thành kẻ mạnh nhất trong những kẻ mạnh. Và anh ở đây để giúp em làm việc đó.
Rim lắng nghe chăm chú, ánh mắt sáng lên sự phấn khích. Cô đã luyện tập cực nhọc suốt một năm để tiến đến bước này, nhất định rồi cô cũng sẽ làm tốt.
- Được rồi. Bài học đầu tiên của em thực ra rất đơn giản, em đã biết cách kích hoạt trạng thái Ma Cà Rồng của mình qua những bài học trước rồi đúng không. Nhưng để tấn công, phòng thủ hay gia tăng tốc độ thể chất, em chỉ cần khởi động nó trong một thời điểm nhất định. Khả năng Hạng R yêu cầu cao hơn rất nhiều, đó là em phải luôn duy trì được trạng thái Ma Cà Rồng của mình ở mức độ ổn định tốt nhất. Đó cũng chính là bài tập ngày hôm nay của em, kích hoạt và duy trì trạng thái siêu nhiên, trong vòng một giờ, không được phép xáo động hay để nó tắt.
Cô đã nghĩ đó là một nhiệm vụ đơn giản, nhưng để làm, nó thực sự khó hơn tưởng tượng rất nhiều. Đúng như anh nói, trước giờ trạng thái Ma Cà Rồng của cô chủ yếu xuất hiện bộc phát, khi cảm xúc gia tăng quá giới hạn hay đặt trong tình thế chiến đấu tạm thời. Khi giữ nó trong khoảng thời gian dài hơn, mắt cô dội lên những cơn đau nhói, bỏng rực, màu đỏ liên tục ánh lên rồi nhạt đi, có lúc còn biến mất hẳn.
Sau một tiếng chật vật, Yerim gục xuống, liên tục lắc đầu, có phần tức giận với chính bản thân mình. Wonwoo vội tiến tới đỡ cô dậy, đặt tay lên hai bên vai cô, trấn an:
- Không sao, đó là lí do em cần luyện tập, đúng chứ?
Cô ngẩng lên:
- Vậy nói cho em biết em phải làm thế nào được không?
Woo đặt cô về lại chỗ ngồi khi nãy, bắt đầu giải thích về sự tập trung - thứ quan trọng nhất có thể giúp quá trình này thành công. Anh hướng dẫn cô cách phân chia suy nghĩ trong trí óc để có thể một lúc điều khiển được nhiều việc. Vậy là cứ thế, cả tháng sau đó, cô hôm nào cũng ở lì trong phòng Spadille, tập luyện khả năng điều khiển trạng thái siêu nhiên của mình dưới sự giúp đỡ của anh. Dần dần, nhờ nỗ lực không ngừng, cố gắng vượt qua mọi nỗi đau, thời gian cô duy trì được nó từ ba mươi phút kéo lên đến một tiếng, rồi nửa ngày, cuối cùng là cả một ngày dài.
Việc thành thạo khía cạnh này cũng giúp cô rất nhiều trong việc áp dụng trạng thái Ma Cà Rồng vào những gì đã được học trước đó để tăng sức mạnh lên tầm cao mới, cũng giúp những vết thương trên cơ thể cô lành lại nhanh hơn. Yeri luyện tập không kể ngày đêm, một phần là thực sự muốn chinh phục sức mạnh kì diệu của chính mình, phần còn lại là để phân tán bản thân khỏi giấc mộng vừa ngọt, cũng vừa đắng vẫn còn đọng lại rõ nét trong tâm trí khi đó.
Kết thúc hơn bốn tuần, Yerim lại được gửi tới chỗ của loài Sói. Lần này, cô lui tới Đại Bản Doanh của họ, là một khu vực ngay cạnh lâu đài. Khi cô tới cổng chào, lập tức thấy Dino đứng đầu với chiếc áo sơ mi xám đóng thùng trong quần âu đen bảnh bao, trưởng thành; bên cạnh cậu là nữ COL tên Arin mà cô cũng thường xuyên gặp khi ở khu huấn luyện trong rừng của sói - xinh đẹp với mái tóc xoăn sóng nhẹ nhàng buông đơn giản, chiếc áo nỉ tím nhạt cùng quần jeans truyền thống; bên còn lại là anh chàng đẹp trai phát sợ tên Kim Myungsoo, cũng mặc một bộ vest tối màu. Họ đều trông rất trang nghiêm, khi Yerim bước đến trước mặt, cả ba đồng loạt cúi chào.
Lee Chan trầm giọng, không hề có chút đùa cợt nào trong đó như mọi khi:
- Kính chào Tiểu thư Kim, mừng Người đến với Đại Bản Doanh của Người Sói!
Có phần bất ngờ, Yerim nhướn mày, hắng giọng:
- À.. ừ.. được rồi MG, các COL. Đừng đa lễ!
Đây là lần đầu cô dùng lễ tiết để nói chuyện với Dino, cảm giác không thể phủ nhận có đôi chút khác lạ.
- Bây giờ, chúng tôi sẽ dẫn Người tới gặp hai vị Thủ lĩnh quan trọng nhất của giống loài, chính là Alpha và Luna. Họ sẽ là những người trực tiếp hướng dẫn cho Người trong đợt huấn luyện này.
Yerim gật đầu và đi theo bước chân họ dẫn trước, khá mong chờ vào cuộc gặp gỡ này. Cặp đôi quyền lực của Spade này, thực chất cô mới nhìn thấy đúng một lần trong suốt hơn ba trăm ngày cô ở lại nơi đây - đó chính khi cô ra mắt Nhà Vua lần đầu tiên, còn lại sau đó, cô chưa từng bắt gặp họ lại lần nào, kể cả trong tiệc sinh nhật Thái tử Wonwoo tháng 7 vừa rồi, họ cũng không có mặt. Sự bí ẩn này khiến Rim thực sự rất tò mò.
Dino và hai COL đưa cô tới trước một cánh cửa gỗ màu đen lớn, trên đó có chạm chìm tất cả các giai đoạn của một mặt trăng vô cùng tỉ mỉ. Cậu tiến lên trước, gõ đúng ba lần vào đó với một thái độ cẩn trọng, lên tiếng:
- Thống Lĩnh, Đại Tướng, Tiểu thư Kim đã có mặt!
Ngay lập tức hai bên cửa được mở ra bởi những kẻ hầu từ bên trong, Lee Chan quay lại, ra hiệu cho Yerim tới đứng kề bên, cùng mình bước vào.
Căn phòng này khá sâu và tối, đi được chừng hai chục bước, Yeri bắt gặp một tấm bình phong rộng màu nâu sậm, có thể nhận ra nó đang che một khu vực cẩn mật. Dino đặt tay lên lưng cô, hơi đẩy cô về phía trước với hàm ý hãy bước vào trong đó đi, đợi khi cô hiểu ra và làm theo mới cất bước sau.
- Alpha, Luna, đây là Tiểu thư Kim Yeri.
- Tiểu thư, đây là Thống Lĩnh Kai và Đại Tướng Jennie.
——————
Words count: 3238 🎉🎉🎉
Tớ thật sự bận quá thể quá đáng luôn huhu xin lỗi các cậu vì đã khiến mọi người phải đợi rất lâu cho mỗi chap 😭😭😭
Hehe chap này thì cũng không có gì nhiều, chủ yếu vẫn là miêu tả quá trình mạnh lên và nội tâm dằn vặt của Yerim, tớ hứa chap sau sẽ lại nhiều hai trẻ hơn hehe 😂
Tớ đợi comment của mọi ngườiiii, cảm ơn các cậu nếu các cậu vẫn chờ đợi Spades 🙇🏻♀️🙇🏻♀️🙇🏻♀️
Jungri loves you 💟💟💟
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com